• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (99 Viewers)

  • Chương 626-630

Cuối cùng, Chương Tự Chi dừng xe trước cửa của một nhà hàng tư nhân.

Hai người cùng nhau đi vào, bao nguyên một phòng.

Chương Tự Chi gọi món, chờ phục vụ đi ra khỏi phòng, anh ta mới nhìn Lương Ninh Như.

Biểu cảm của anh ta rất nghiêm túc, làm cho Lương Ninh Như cảm thấy không được tự nhiên.

Lương Ninh Như nói trước: “Tóm lại là có chuyện gì, mà ánh mắt anh nhìn tôi như vậy là sao?”

Chương Tự Chi mấp máy môi, chuyện này giống như khó mà mở miệng.

Lương Ninh Như cười: “Anh có chuyện gì ngại nói à?”

Chương Tự Chi không nén được, thở dài một hơi. Anh ta đem chuyện Trì Uyên nói hôm nay, nói qua cho Lương Ninh Như nghe.

Lương Ninh Như vừa nghe xong, cô ta đã hiểu: “anh muốn tôi đóng giả Cố Tư, vào khúc sau?”

Chương Tự Chi ừ một tiếng: “tôi biết chuyện này làm người khác cảm thấy khó chịu, nên tôi cũng mới hỏi ý kiến cô, nếu như cô không đồng ý…”

“tôi đồng ý.” Lương Ninh Như mở miệng, nói đáp án rất dứt khoát.

Lương Ninh Như vốn là người ghét cái ác, từ trước đến giờ, công việc của cô ta còn nguy hiểm hơn việc này rất nhiều, nhưng cô ta chưa hề sợ hãi.

Nhưng mà, có một chỗ Lương Ninh Như không hiểu: “tại sao người nhà họ Tùy lại muốn làm khó cô Cố.”

Chuyện này, Chương Tự Chi nếu muốn giải thích thì hơi phiền.

Những việc về nhà họ Tùy trước bữa tiệc, Trì Uyên vẫn muốn giấu chuyện đó, không muốn truyền ra ngoài.

Thế nên, bây giờ anh ta không thể đem hết chuyện này nói cho Lương Ninh Như được.

Chương Tự Chi cau mày, suy nghĩ một chút mới nói: “chuyện này sau khi xác định được tôi sẽ nói cho cô biết, bây giờ chúng tôi vẫn chỉ nghi ngờ, chưa xác định được là thật hay không.”

Lương Ninh Như nhìn chằm chằm Chương Tự Chi, lâu sau mới gật đầu: “được rồi, tôi tin anh.”

Rất ít khi, Lương Ninh Như lại tỏ ra tin tưởng Chương Tự Chi.

Nhưng mà Chương Tự Chi cũng không vui vẻ lắm, anh ta chỉ mím môi, làm ra vẻ muốn cười nhưng không cười được.

Sau đó, hai người ăn cơm. Lúc ăn cơm, hai người chỉ nói với nhau được mấy câu.

Lúc mới ăn, Lương Ninh Như mới hỏi một câu về ngày chúc thọ thì cô ta chuẩn bị cái gì. Nhưng Chương Tự Chi cũng không biết rõ ràng mọi chuyện, nên anh ta bảo đợi một thời gian nữa, khi nào anh ta gặp Trì Uyên, hai người trao đổi với nhau xem sao.

Cả bữa cơm, hai người chỉ nói mấy câu như vậy rồi lại im lặng.

Lúc mới ăn được một nửa thì Từ Giai Ninh gửi cho Chương Tự Chi một cái tin nhắn, nội dung là một bức hình chụp Từ Giai Ninh đang ăn cơm.

Chương Tự Chi chỉ nhìn một cái rồi thoát ra.

Đối với chuyện bữa tối của Từ Giai Ninh ăn cái gì, Chương Tự Chi không hề để ý. Đều là người lớn rồi, đồ ăn chắc chắn là những thứ hợp sở thích của mình, không cần người bên cạnh quan tâm.

Sau khi hai người ăn xong, Chương Tự Chi lại lấy xe đưa Lương Ninh Như về nhà.

Lúc đang trên đường đi, Từ Giai Ninh có gọi điện đến một lần.

Cô ta không nói chuyện gì quan trọng, mà tỏ ra giống bạn gái gọi điện cho bạn trai, tự báo cáo những việc mình đã làm.

Cô ta nói mới ăn cơm xong, bây giờ đang về nhà.

Chương Tự Chi chỉ ồ một tiếng, anh ta không biết nên nói cái gì.

Từ Giai Ninh lại hỏi anh ta đang làm gì.

Chương Tự Chi cũng vẫn trả lời, anh ta nói anh ta đang lái xe, đưa Lương Ninh Như về nhà.

Từ Giai Ninh ở bên kia, nghe thấy thế thì sững sờ, cô ta nói: “tối nay, anh cùng cô Lương đi ăn cơm sao?”

Chương Tự Chi cũng không nghĩ nhiều, anh ta nói : “ừ, có chuyện cần trao đổi.”

Ở bên kia, Từ Giai Ninh nghe thấy thế thì im lặng.

Chương Tự Chi không hiểu Từ Giai Ninh đang làm gì, anh ta cảm thấy tức giận, nói: “em không mệt sao? Nghỉ sớm đi, tôi tắt máy đây.”

Anh ta nói xong thì cúp ngay điện thoại.

Lương Ninh Như không nghe được đầu dây bên kia nói gì, mà biểu cảm trên mặt Chương Tự Chi cũng không có thay đổi gì nên cô ta cũng không nghĩ nhiều.

Lúc xe đến dưới nhà Lương Ninh Như, cô ta đâỷ cửa đi xuống, mà Chương Tự Chi cũng theo xuống cùng.

Hai người đứng ở hai bên cửa xe. Chương Tự Chi nghĩ tới cái gì đấy, nói với Lương Ninh Như: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô, không để cô xảy ra chuyện gì đâu.”

Lương Ninh Như cười; “từ trước đến giờ, tôi chưa từng sợ cái này.”

Lúc này, Chương Tự Chi mới nhớ ra, công việc trước đây của Lương Ninh Như còn nguy hiểm hơn nhiều so với công việc này.

Cô ta từ bỏ công việc kia là do người nhà yêu cầu.

Có thể thấy, trước đây, cuộc sống của Lương Ninh Như rất nguy hiểm.

Chương Tự Chi gật đầu một cái: “được rồi, tôi biết rồi, cô lên nhà đi.”

Lương Ninh Như nghe thấy thế, quay người bước vào hành lang. Chương Tự Chi cũng không có đi ngay, anh ta đứng yên đó, nhìn hành lang một lúc lâu.

Một lúc sau, Từ Giai Ninh gọi điện tới.

Cô ta nói ở nhà buồn chán, đang đi tới câu lạc bộ.

Chương Tự Chi sững người: “tôi vẫn chưa về nhà.”

Từ Giai Ninh ở bên kia ồ một tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, nhu mì: “không sao, em đến trước đợi anh.”

Chương Tự Chi đồng ý sau đó cúp điện thoại, cúi người ngồi vào xe.

Lúc anh ta về đến câu lạc bộ, Từ Giai Ninh đã đến nơi, đang ngồi ở salon trong hành lang đợi anh ta.

Nhìn thấy Chương Tự Chi đi vào, Từ Giai Ninh chạy nhanh tới, nhào vào lòng anh ta.

Chương Tự Chi bị hành động này của cô ta dọa hết hồn.

Phản xạ đầu tiên của anh ta là muốn đem Từ Giai Ninh đẩy ra ngoài, nhưng còn chưa kịp làm gì thì Từ Giai Ninh đã ôm chặt lấy eo anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta, cười vui vẻ nói: “Anh trở về nhanh thế.”

Cánh tay đã đưa đến vai Từ Giai Ninh của Chương Tự Chi hơi dùng sức, kéo giãn khoảng cách của hai người ra một chút.

Nhưng cánh tay của Từ Giai Ninh ôm rất chặt, cô ta cũng không lới lỏng ra.

Chương Tự Chi hỏi: “Thế nào? Muộn thế này rồi còn chạy đến đây làm gì?”

Từ Giai Ninh cười: “em nhớ anh mà.”

Trước đây, hai người cũng không hợp nhau. Mà thời gian xác định quan hệ cũng là gần đây, lúc đó, Chương Tự Chi cũng chỉ nói một câu là thích Từ Giai Ninh, không còn gì nữa.

Bây giờ, nghe Từ Giai Ninh nói câu này, làm Chương Tự Chi cảm thấy không được tự nhiên.

Mà quan trọng là, bên cạnh bọn họ đang có rất nhiều người đang nhìn.

Cuối cùng, Chương Tự Chi vẫn kéo tay Từ Giai Ninh ở trên người mình ra. Anh ta xoay người, đi đến ghế salon ngồi: “trễ rồi, ngày mai gặp cũng được, em còn chạy tới đây làm gì?”

Từ Giai Ninh đi đến salon, ngồi xuống vị trí gần anh ta. Cô ta không trả lời câu hỏi của Chương Tự Chi mà lại hỏi ngược lại: “tối nay anh nói có việc quan trọng, cùng cô Lương ăn cơm nói cái gì thế?”

Chương Tự Chi nghĩ một chút: “chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện ngân hàng, gần đây có ít manh mối.”

Từ Giai Ninh gật đầu: “ra là chuyện này.”

Cô ta cảm thấy hơi yên tâm.

Chương Tự Chi hừ một tiếng, cười: “nếu không thì còn chuyện gì nữa?”

Từ Giai Ninh ôm chặt cánh tay Chương Tự Chi: “quan hệ của anh với cô Lương có vẻ tốt nhỉ.”

Câu nói của Từ Giai Ninh còn mang theo một ý khác, người bình thường chắc chắn có thể nghe ra hàm ý trong câu này, nhưng ngược lại, là Chương Tự Chi nghe, anh ta lại không hiểu được.

Anh ta còn ừ một tiếng: “Lúc trước, quan hệ của tôi với cô ấy không tốt, khoảng thời gian này mới tốt hơn một ít. Tôi cảm thấy, cô ấy cũng không xấu. Trước đây, tôi cứ cảm thấy cô ấy đang nhằm vào tôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng không phải như vậy.”

Câu này của Chương Tự Chi là đang khen ngợi.
Từ Giai Ninh nghe Chương Tự Chi nói như vậy, cô ta cũng chỉ có thể gật đầu một cái, không nói gì thêm.

Bởi vì chính cô ta cũng biết, nếu hỏi tiếp, Chương Tự Chi chắc chắn vẫn sẽ khen Lương Ninh Như.

Cô ta thì không muốn nghe những lời như thế.

Thời gian này, cậu lạc bộ đang ở vào lúc cao điểm.

Hành lang có khá nhiều người đi qua đi lại, Chương Tự Chi ngồi ở đây một lúc đã thấy rất nhiều người hướng ánh mắt về phía anh ta.

Bình thường thì anh ta sẽ không cảm thấy gì, nhưng bây giờ bên cạnh anh ta còn có một cô gái, mà cô gái này lại còn đang ôm cánh tay anh ta, cả người dựa vào vai anh ta.

Bị nhiều người nhìn thấy cảnh này, anh ta cảm thấy có một chút không được tự nhiên.

Thế nên, Chương Tự Chi mở miệng: “chúng ta lên tầng đi, ở đây nhiều người quá.”

Từ Giai Ninh nghừng một chút, khóe miệng nhếch lên, biểu cảm trên mặt lộ ra một tia khác lạ.

Nhưng mà, Chương Tự Chi lại không nhìn ra được, anh ta đứng dậy, đi về phía cầu thang.

Từ Giai Ninh cũng đứng lên, chỉnh lại quần áo một chút rồi cũng đi theo sau anh ta.

Chương Tự Chi đưa Từ Giai Ninh đến phòng đánh mạt chược.

Phòng chơi mạt chược được chia ra thành hai khu vực, một bên là khu vực dùng để chơi và một bên là ghế salo và bàn uống nước.

Chương Tự Chi lên đến nơi, đi đến ghế salon và ngồi phịch ngay xuống.

Lúc Từ Giai Ninh bước vào phòng, nhìn thấy căn phòng như thế, không nhịn được mở miệng: “Vậy là anh đưa em đến phòng này.”

Chương Tự Chi ờ một tiếng, không hiểu được ý trong câu nói này của Từ Giai Ninh: “không đến đây thì đi đâu được?”

Từ Giai Ninh biết Chương Tự Chi đang nghĩ sai ý của mình, đỏ mặt, vội vàng khua tay: “không, không, đến đây là đúng rồi.”

Cô ta đi đến, ngồi đối diện Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi không hề để ý tới hình tượng của mình, nằm dài ngay ra salon, hai chân còn dạng ra: “đã tối thế này còn tới đây làm gì? Ngày mai gặp cũng được mà.”

Anh ta không hiểu được cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu của các đôi tình nhân.

Từ Giai Ninh giương mắt nhìn Chương Tự Chi, đứng dậy đi tới bên cạnh anh ta, tìm một chỗ để có thể dựa vào anh ta rồi ngồi xuống: “như thế sao được, hôm nay em với anh vẫn còn chưa gặp nhau đâu.”

Chương Tự Chi ngạc nhiên, a lên một tiếng, cũng không biết nói gì tiếp.

Không thấy mặt thì không thấy mặt, cũng không phải là sau này sẽ không gặp nữa, đâu cần khuya khoắt rồi mà vẫn đi đến đây.

Từ Giai Ninh kéo tay anh ta lại, đan hai bàn tay vào nhau: “mai là thứ sáu, ngày kia là thứ bảy rồi. Cuối tuần anh có rảnh không, hai chúng ta cùng đi chơi?”

Bỗng dưng, Chương Tự Chi nhớ đến lời Lương Ninh Như nói.

Cùng đi ra ngoài như thế chắc là đi hẹn hò. Anh ta gật đầu: “được, đến hôm đó, anh lái xe đến đón em, em muốn đi chỗ nào chơi.”

Từ Giai Ninh vui vẻ, cười thật tươi, đứng dậy: “đi đâu cũng được, chỉ cần ở cùng anh là được.”

Từ Giai Ninh nói lời đường mật, nhưng Chương Tự Chi không hiểu tại sao, trong lòng anh ta lại không cảm thấy vui vẻ.

Từ trước đến giờ, chưa có một ai nói những lời ngon ngọt như thế với anh ta. Những người bạn bên cạnh thì ai cũng vậy, đều chỉ chê bai anh ta.

Bỗng nhiên được người khác đối xử như vậy, anh ta cảm thấy không quen.

Cửa phòng vẫn mở, nhưng người bên ngoài đi vào, phục vụ tới đều tôn trọng, gõ cửa một cái, không muốn tự ý xông vào bên trong: “Cậu chủ, tôi có thể vào trong không?”

Chân mày Chương Tự Chi nhíu lại, ngồi thẳng dậy: “cửa vẫn mở, lại còn hỏi vào được hay không?”

Lúc này, phục vụ mới nghiêng người vào bên trong, nhìn cả căn phòng một lượt, không thấy có gì không thể nhìn, cười cười nói: “a, tôi chỉ muốn hỏi trước, sợ làm phiền anh.”

Vừa nói, phục vụ vừa bước vào, trên tay là mâm hoa quả và trà.

Từ Giai Ninh cũng vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại đầu tóc.

Mặc dù cô ta và Chương Tự Chi không làm cái gì hết, nhưng vì cô ta vừa dựa lên người Chương Tự Chi, bị người khác nhìn thấy, cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.

Ngược lại với cô ta, Chương Tự Chi lại không cảm thấy có vấn đề gì.

Anh ta nhìn phục vụ dọn hết đồ lên bàn, sau đó nói: “Hôm nay bên nhà họ Tưỏng có người tới, trước đó tôi đã bảo các anh chuẩn bị phòng tốt, mọi việc đều xong rồi chứ?”

Người phục vụ vôi vàng gật đầu: “ngài yên tâm ạ, mọi chuyện đều chuẩn bị xong hết rồi.”

Chương Tự Chi ừ một tiếng: “cậu Tưởng là bạn của tôi, khi nào anh ta đến thì đưa lên mấy món ăn.”

Người phục vụ nhớ rõ, sau đó đi ra ngoài.

Từ Giai Ninh lại nhoài người đến, ôm lấy cánh tay Chương Tự Chi, cằm để trên bả vai anh ta, nhìn chằm chằm sườn mặt Chương Tự Chi: “vừa nãy, lúc anh nghiêm túc, nhìn thật đẹp trai.”

Chương Tự Chi thấy có chút buồn cười: “lúc nghiêm túc thì đẹp trai? Nhưng mà, tôi rất ít khi nghiêm túc.”

Từ Giai Ninh không kiềm chế được, cười to lên: “không có mà, em thấy lúc nào ở bên em, anh cũng rất nghiêm túc.”

Chương Tự Chi nhíu mày một chút: “vậy sao? Có nghiêm túc sao?”

Tính cách của anh ta thuộc kiểu rất khó nghiêm túc được.

Từ Giai Ninh gật đầu một cái chắc nịch: ‘có! Lúc anh với em ở bên nhau, anh lúc nào cũng nghiêm túc mà.”

Chương Tự Chi suy nghĩ một xíu rồi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Từ Giai Ninh cảm thấy hai người không thể cứ lãnh đạm thế này, vậy nên lại bắt đầu nói về chuyện thứ bảy đi chơi như thế nào.

Cô ta nói ở gần đây có một khu vui chơi, cô ta vẫn luôn muốn đi. Nhưng mà trước đây, nếu không vì không có thời gian thuận tiện thì cũng là do không có người đi cùng, nên cô ta cũng không muốn đi. Thứ bảy này, có Chương Tự Chi đi cùng, cô ta muốn đến đấy chơi.

Từ Giai Ninh còn cười nói: “trước đây, em từng nghĩ, sau này có bạn trai, chắc chắn phải đi khu vui chơi cùng anh ấy. Bây giờ, em lại sắp được đi rồi.”

Chương Tự Chi chỉ ồ một tiếng như đáp lại. Suy nghĩ của anh ta đã sớm không ở chỗ này.

Anh ta đang nghĩ đến chuyện nhà họ Tùy.

Đối với nhà họ Tùy, ông hai nhà họ Tùy được chúc thọ cũng không phải việc quan trọng. Từ trước đến giờ, chuyện ông hai nhà Tùy mừng thọ, nhà họ Tùy cũng không tổ chức tiệc tùng lớn gì. Thậm chí, những dịp như thế họ còn không nói ra bên ngoài, chỉ làm một bữa tiệc nhỏ có mặt các con cháu trong nhà.

Lần này, nếu như muốn mở cỗ thì cũng không cần thiết phải phô trương, rêu rao như thế.

Còn gọi điện đến, mời Cố Tư đi. Mà không phải gọi một lần, là gọi hai lần.

Vậy nên, nếu ông cụ nhà họ Tùy có âm mưu gì, thì đây chắc chắn là một việc rất nghiêm trọng, sẽ gây hậu quả lớn.

Chuyện nếu đi theo hướng xấu như vậy, không biết Lương Ninh Như đến đó có gặp nguy hiểm gì không.

Lương Ninh Như có tài giỏi, mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái.

Lúc này, tự dưng Chương Tự Chi nghĩ đến thời gian trước, cô bị thương ở cánh tay.

Anh ta cũng không biết, trong lòng mình đang có cảm giác gì. Hình như là không yên tâm, đứng ngồi không yên và xen lẫn sự hối hận.

Anh ta không xác định được bản thân đang thế nào, trái tim thắt lại, nhịp đập hơi loạn.

Thế nên, những lời Từ Giai Ninh đang nói ở bên cạnh, anh ta không nghe vào được chữ nào.

Từ Giai Ninh thì lại nói rất nhiều, sau đó, cô ta quay đầu nhìn Chương Tự Chi. Cô ta nhìn thấy được, Chương Tự Chi đang không tập trung, anh ta không nghe được những gì cô đang nói.

Từ Giai Ninh dừng lại. Câu nói trước đó cô ta chưa nói xong, mới nói được nửa ý nhưng Chương Tự Chi lại không phát hiện ra.

Từ Giai Ninh nhếch miệng, trong lòng đắng ngắt, đợi một lúc lâu sau, cô ta mới nói: “Tự Chi, mấy ý em vừa nói, anh cảm thấy thế nào?”

Lúc này, Chương Tự Chi mới chú ý đến cô ta, giật mình một tí, gật đầu một cái: “rất hay, em muốn thế nào thì sẽ làm như thế.”

Câu trả lời này rõ ràng là trả lời qua loa, lấy lệ.

Từ Giai Ninh dự định sẽ nói hai câu, để thể hiện cho Chương Tự Chi biết là bản thân đang cụt hứng. Nhưng khi nhìn đến bộ dạng này của Chương Tự Chi, cô ta lại không thể nào nói ra được.

Bởi vì, cô ta biết, nếu cô ta thể hiện ra là cụt hứng thì Chương Tự Chi cũng sẽ không dỗ dành cô ta.

Bởi vì, Chương Tự Chi sẽ không dỗ dành con gái.
Từ Giai Ninh ở trong câu lạc bộ của Chương Tử Chi mãi vẫn chưa có ý định về nhà.

Đợi đến khi đã rất muộn rồi, Chương Tự Chi mới nhớ ra việc này.

Anh ta nhìn đồng hồ: “đã muộn lắm rồi, để anh cho người đưa em về nhà.”

Từ Giai Ninh cười một tiếng, mở miệng nói: “sao anh không đưa em về?”

Chương Tử Chi dừng lại, anh ta hình như không muốn đi ra khỏi đây, a một tiếng: “vậy để anh đưa em về.”

Từ Giai Ninh nhìn biểu hiện của anh ta: “nghĩ lại thì chắc anh cũng mệt rồi, thôi để người khác đưa em về cũng được.”

Câu này của cô ta chỉ là lời nói theo, bởi vì cô ta nghĩ, dưới tình huống này dù cô ta có nói không cần thì chắc chắn Chương Tự Ninh vẫn sẽ đưa cô ta về.

Thế nhưng, Chương Tự Chi lại không giống người bình thường, nghe thấy cô ta nói thế, anh ta lại gật đầu: “vậy được rồi, anh gọi người đưa em về.”

Tốt…, Chương Tự Chi nói như thế này để cho Từ Giai Ninh không nói thêm được gì nữa.

Từ Giai Ninh hít sâu một cái, sau đó đứng lên gật đầu, giọng không được tốt lắm: “vậy để người khác đưa em về.”

Câu nói này cũng có một phần là ý khác nhưng Chương Tự Chi vẫn không nghe được.

Anh ta đứng dậy, từ trong phòng đi ra, gọi một người phục vụ lại, dặn dò Từ Giai Ninh muốn về, gọi người đưa cô ta về nhà.

Từ Giai Ninh mím mím môi, cô ta không nói là không muốn nhưng nhìn biểu cảm, cực kì khó coi.

Chương Tự Chi không chú ý đến, cũng không đưa cô ta ra khỏi câu lạc bộ, chỉ đứng ở cửa phòng chơi mạt chược, nhìn cô ta đi xuống.

Sau khi không nhìn thấy bóng của Từ Giai Ninh nữa, Chương Tử Chi mới đi về phòng của mình.

Đến tận bây giờ, anh ta cũng vẫn không hiểu, muộn rồi mà Từ Giai Ninh còn chạy đến đây làm gì.

Chương Tự Chi rửa mặt xong thì nằm ngay lên giường.

Trong lòng anh ta có khúc mắc, không yên tâm nên mãi vẫn không ngủ được.

Một lúc sau, dù đã thử hết các cách nhưng vẫn không ngủ được, Chương Tự Chi không ngủ nữa, anh ta lấy điện thoại, gửi cho Lương Ninh Như tin nhắn.

Anh ta hỏi Lương Ninh Như đã ngủ hay chưa.

Lương Ninh Như trả lời tin nhắn anh ta ngay lập tức, hỏi anh ta có gì không.

Có gì không? Đúng ra thì cũng không có.

Nhưng Chương Tự Chi không trả lời tin nhắn mà gọi điện thoại luôn.

Lương Ninh Như nhận điện thoại rất nhanh.

Vừa nhấn nút nghe, Lương Ninh Như đã hỏi anh ta có chuyện gì hay không, hay là chuyện liên quan đến việc lên thọ nhà họ Tùy.

Chương Tự Chi ngừng một lúc, nói: “tôi đã nghĩ rồi, chuyện lần này khả năng nguy hiểm là rất cao, tôi cần hỏi lại cô lần nữa, cô đồng ý thật chứ? Nếu cô nói không đi, cũng sẽ không có ai ép cô hay trách móc gì cả.”

Lương Ninh Như cười một tiếng: “tôi nghĩ xong rồi, mấy chuyện này trước đây tôi cũng đã làm rồi, năng lực ứng biến của tôi tốt hơn những người khác, chuyện lần này tôi đi là thích hợp nhất.”

Bây giờ, cô chỉ lo lắng đúng một điều, hôm đó đến bữa tiệc sẽ mặc cái gì.

Vì nhà bên kia muốn đối phó với Cố Tư nên mọi hành động của cô sẽ được chú ý đến.

Mà Lương Ninh Như với Cố Tư khác nhau về ngoại hình, không tìm được một điểm giống nhau nào. Thế nên, khi chọn quần áo giống thế nào thì cũng sẽ có khác biệt.

Cô chỉ suy nghĩ đến vấn đề này.

Ở bên kia, Chương Tự Chi thở dài một tiếng.

Anh ta nói đến khi đó sẽ tìm nhà tạo kiểu giúp Lương Ninh Như, cố gắng để hai người kia giống nhau nhất.

Hơn nữa, đến hôm đó, Lương Ninh Như và Trì Uyên sẽ đi cùng nhau, cũng giúp đỡ được một chút.

Chương Tự Chi nói như thế, Lương Ninh Như cũng không suy nghĩ thêm gì nữa, cô ta thoải mái, nằm thẳng ra giường, duỗi người: “vậy được rồi, như thế chắc không có vấn đề gì đâu.”

Thế nhưng Chương Tự Chi vẫn chưa an tâm, anh ta lề mề chưa tắt điện thoại, dặn dò Lương Ninh Như nhiều lần, lúc đó phải giữ an toàn.

Lương Ninh Như cảm thấy tính cách này của Chương Tự Chi rất phiền: “tôi nói này cậu Chương, anh nói nhiều quá đấy.”

Chương Tự Chi cũng không tức giận, giọng yếu ớt: “chỉ là tôi không yên tâm.”

Anh ta nói như vậy làm Lương Ninh Như không trêu chọc được nữa.

Chương Tự Chi nói không yên tâm, nói thẳng ra thì là anh ta lo lắng cho cô, sợ cô không an toàn.

Lương Ninh Như nói: “không có chuyện gì đâu, trước đây tôi còn gặp nhiều chuyện nguy hiểm hơn thế này, nhưng đều an toàn trải qua, không có gì quan trọng đâu.”

Chương Tự Chi thở dài một hơi. Ở đầu dậy bên này, Lương Ninh Như nghe cực kì rõ ràng, anh ta không thoải mái được như Lương Ninh Như.

Lòng Lương Ninh Như giống như bị cái gì đó chạm một cái.

Người đàn ông này tỏ ra như thế này, làm cô ta cảm thấy không quen.

Ở bên kia, Chương Tự Chi trầm mặc một lúc: “cũng muộn rồi, em đi ngủ đi, tôi không làm phiền nữa, ngủ ngon.”

Giọng anh ta trầm trầm, khác hoàn toàn với hình ảnh cà lơ cà phất của anh ta lúc bình thường.

Không đợi Lương Ninh Như nói gì nữa, Chương Tự Chi đã cúp điện thoại trước.

Ở bên kia, tay Lương Ninh Như nắm chặt điện thoại. Lúc lâu sau, Lương Ninh Như mới để điện thoại xuống.

Trong lòng dâng lên một thứ cảm giác khác lạ.

Chương Tự Chi cúp điện thoại xong thì tắt đèn, nằm trên giường nhắm mắt lại. Thực ra, anh ta cảm thấy trạng thái của anh ta bây giờ không đúng lắm.

Chương Tự Chi phiền não, kéo chăn lên che đầu.

Cố gắng làm giảm bớt tâm trạng bây giờ xuống.

Thế nên, hai ngày tiếp theo, Chương Tự Chi không tìm Lương Ninh Như nữa.

Đến thứ bảy, Chương Tự Chi cùng Từ Giai Ninh đi chơi cùng nhau.

Vì Từ Giai Ninh muốn đi khu vui chơi nên Chương Tự Chi lái xe đưa cô ta đi.

Lúc mua vé, hai người đều mua vé hạng A.

Nhưng khi vào trong, nhìn thấy mấy trò chơi của trẻ con kia, anh ta cảm thấy rất đau đầu.

Lúc nhỏ, anh ta cũng không muốn chơi những trò này. Bây giờ lớn rồi, nhìn thấy lại càng phiền.

Nhưng bên cạnh, Từ Giai Ninh tỏ ra rất vui vẻ, thích thú. Cô ta kéo anh ta đi chơi hết trò này đến trò khác.

Chương Tự Chi không phải là người sẽ che giấu cảm xúc của mình nên sự phiền muộn của anh ta thể hiện hết ở trên mặt.

Từ Giai Ninh đang chơi mấy trò chơi kia, nhìn thấy vẻ mặt của Chương Tự Chi như thế thì dừng lại.

Cô ta nhìn Chương Tự Chi hỏi: “có phải anh không muốn đến đây chơi đúng không?”

Chương Tự Chi lắc đầu: “không phải, chỉ là tôi cảm thấy, mấy trò này rất ngây ngô.”

Từ Giai Ninh suy nghĩ một lúc rồi cười, thật sự là rất ngây ngô.

Có lẽ là con trai với con gái có suy nghĩ không giống nhau. Từ Giai Ninh cảm thấy, mấy trò ngây ngô này rất đáng yêu, người khác sẽ rất thích.

Nhưng mà con trai thì không thấy thế.

Từ Giai Ninh nắm tay Chương Tự Chi, dắt tay anh ta: “vậy chúng ta đi xung quanh đây một lúc đi.”

Ở đây còn có rất nhiều quán ăn vặt. Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh tìm một quán nhỏ nhỏ, ngồi xuống.

Gọi hai phần đồ ăn vặt, chậm rãi, thong dong, một bên nhìn mấy người phía trước đang chơi trò chơi, một bên nói chuyện về đồ ăn, công việc với Từ Giai Ninh.

Khoảng thời gian này, Chương Tự Chi thấy cũng không tệ lắm.

Anh ta không cần phải suy nghĩ làm phiền não.

Từ Giai Ninh cúi đầu uống hai ngụm nước, hỏi Chương Tự Chi quen Cố Tư lúc nào.

Lúc Từ Giai Ninh nhắc tới Cố Tư, Chương Tử Chi cảm thấy hơi bất ngờ, anh ta sửng sốt một lúc, nói: “Cố Tư?”

Từ Giai Ninh gật đầu: “hôm trước, lúc ăn cơm, em thấy quan hệ của anh với cô ấy rất tốt, mà anh cũng chưa giới thiệu cô ấy với em, nên em tò mò chút.”

Chương Tự Chi kêu một tiếng: “Cố Tư à, thời gian bọn anh biết nhau cũng không phải dài, nhưng có lẽ hai người hợp tính nên nói chuyện rất vui. Anh nói em biết, lúc tôi với Cố Tư quen nhau, tôi còn không biết Cố Tư với Trì Uyên quen biết, lại còn có quan hệ vợ chồng. Đến khi ăn cơm tối, tôi mới biết hai người đó có quan hệ vợ chồng, có lẽ đây gọi là duyên phận. Thật ra thì, lúc Cố Tư và Trì Uyên tổ chức lễ cưới, tôi cũng tham gia hôn lễ, cũng đã gặp cô dâu, nhưng đợi đến khi tôi quen Cố Tư, cũng không nhớ gì đến việc cô ấy là vợ Trì Uyên.”

Chuyện của Cố Tư, anh ta nói rất nhiều.
Lúc đầu, Từ Giai Ninh yên lặng nghe, nhưng Chương Tự Chi nhắc tới Cố Tư rất là nhiều.

Lần đầu tiên anh ta ở trước mặt Từ Giai Ninh nói nhiều như thế, những là nói chuyện gặp gỡ và tiếp xúc của anh ta với Cố Tư, mỗi câu nói đều chứa đựng nụ cười.

Bởi thế cho nên, Từ Giai Ninh cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

Cô ta nói: “quan hệ của anh với Cố Tư tốt như thế, Trì Uyên không nói gì sao?”

Chương Tự Chi ngẩn người, không hiểu Từ Giai Ninh đang nói câu này là ý gì: “quan hệ của tôi với Cố Tư tốt thì Trì Uyên cảm thấy thế nào, anh ta cũng không phải người dễ nổi cáu như thế.”

Từ Giai Ninh gật đầu, giọng nói giống như đang suy nghĩ cho Chương Tự Chi và Cố Tư: “nhưng mà Cố Tư đã kết hôn rồi, hai người qua lại vẫn nên giữ chút khoảng cách đi.”

Chân mày Chương Tự Chi nhíu lại: “giữ khoảng cách cái gì?”

Câu nói này của Từ Giai Ninh mang ý nghĩa không rõ ràng.

Thời gian Từ Giai Ninh với Chương Tự Chi quen biết chắc chắn không dài như Cố Tư quen Chương Tự Chi, nếu như cô ta thể hiện là mình đang ghen, thì có chút ngu ngốc, không biết lượng sức.

Hơn nữa, Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh vừa mới xác nhận quan hệ, nếu bây giờ cô ta đi ghen với bạn của Chương Tự Chi, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy không vui.

Nghĩ xong như thế, Từ Giai Ninh mím môi, cười một tiếng: “không có, em chỉ tùy tiện nói thế thôi.”

Chương Tự Chi cũng không nghĩ nhiều, lại nói tiếp đến chuyện Cố Tư mang thai.

Từ Giai Ninh không muốn nghe chuyện về Cố Tư. Cô ta suy nghĩ một lúc, chuyển chủ đề về chuyện của Lương Ninh Như.

Cô ta nói: “hôm trước, lúc ăn cơm ấy, em nhìn thấy quan hệ của anh với cô Lương cũng rất tốt, hai người cũng quen biết nhau lâu rồi sao?”

Chương Tự Chi gật đầu: “tôi với cô ấy quen nhau cũng lâu rồi.”

Anh ta biết Lương Ninh Như lâu rồi, biết là do trước đây Lương Ninh Như chú ý đến câu lạc bộ của anh ta, muốn điều tra. Luôn tìn cơ hội để điều tra anh ta.

Chương Tự Chi nhớ lại, chắc cũng được hai năm rồi.

Không nghĩ tới thì không biết, nhưng vừa nhớ tới hai năm qua, làm anh ta thấy giật mình.

Anh ta với Lương Ninh Như quen biết cũng được hai năm rồi, nhưng thời gian hai người tiếp xúc, nói chuyện cũng chỉ có hai tháng gần đây, hình như hai người bọn họ đã bỏ lớp mặt nạ đối với nhau.

Nghĩ tới đây, Chương Tự Chi lập tức cười.

Từ Giai Ninh nhìn Chương Tự Chi, cô ta cảm thấy bất ngờ, không biết anh ta nghĩ đến cái gì mà cười.

Chương Tự Chi lại nói một câu: “thật ra thì Lương Ninh Như, cô ấy cũng không xấu.”

Từ Giai Ninh thỏ dài một hơi, thật sự cô ta không biết trong đầu Chương Tự Chi nghĩ cái gì nữa.

Bạn gái anh ta ở trước mặt mà anh ta lại vô tư khen hai người phụ nữ khác, cũng không sợ cô ta buồn bực.

Lúc Chương Tự Chi nhắc đến người khác thì nói rất nhiều. Nghe anh ta nói, còn để lộ ra câu lạc bộ của anh ta đã từng bị Lương Ninh Như kiểm tra.

Chuyện đối đầu gay gắt của anh ta và Lương Ninh Như cũng đem nói ra.

Anh ta vừa nói vừa cười: “ai biết được,lúc đó chúng tôi chỉ mong làm sao giết được đối phương, thế mà đến bây giờ, quan hệ lại khá tốt.”

Từ Giai Ninh mím môi, nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi anh ta: “anh thích cô Lương sao?”

Chương Tự Chi bị Từ Giai Ninh hỏi như vậy, sửng sốt một chút, chân mày nhíu lại: “em điên rồi sao? Em đang nói cái gì vậy?”

Từ Giai Ninh cười: “anh tức giận như vậy làm gì? Em chỉ hỏi là anh có thích cô ấy không, thích cũng có rất nhiều kiểu thích, hai người bạn cũng có thể thích nhau, không nhất định phải có quan hệ yêu đương mới có thể thích nhau.”

Chương Tự Chi mím môi, biểu cảm cũng chưa tốt lên.

Ánh mắt Từ Giai Ninh rủ xuống, giải vờ nhìn xuất đồ ăn trước mặt: “Tự Chi, anh ở bên cạnh em có vui vẻ không?”

Cả người Chương Tự Chi nghiêm túc hẳn lên, nhưng anh ta cũng không nói câu nào.

Từ Giai Ninh suy nghĩ một lúc: “thời gian em ở cùng với anh rất vui vẻ, ánh mắt và tâm trí đều hướng về anh. Thậm chí, những lúc không ở cùng anh, em lúc nào cũng nghĩ đến anh, chuyện gì cũng nghĩ đến anh đầu tiên. Anh có giống em không?”

Ánh mắt Chương Tự Chi mở lớn hơn một chút, nghiêm túc suy nghĩ lời Từ Giai Ninh nói, quả thật là không giống.

Chỉ khi nào Từ Giai Ninh tìm anh ta, anh ta mới nhớ đến có người là Từ Giai Ninh.

Chương Tự Chi suy nghĩ một chút, nói: “trong cuộc sống không phải lúc nào cũng nghĩ đến yêu đương, chúng ta còn rất nhiều việc khác phải quan tâm đến.”

Câu này của anh ta nghe như một đạo lý.

Từ Giai Ninh cười một tiếng, cô ta cảm thấy Chương Tự Chi không hiểu.

Từ Giai Ninh gật đầu một cái: “cứ coi là vậy đi, có thể là em đã đặt quá nhiều suy nghĩ và thời gian vào tình cảm.”

Chương Tự Chi vẫn còn nói tiếp.

Đợi khi nói xong câu chuyện này, hai người cũng không đi chơi nữa.

Ngồi ở tiệm ăn vặt một lúc, Chương Tự Chi lấy cớ nói có việc bận, cần phải đi gặp Trì Uyên, trước khi đi phải để Từ Giai Ninh về nhà.

Từ Giai Ninh không biết phải làm sao.

Ở hoàn cảnh bây giờ, không phải là Chương Tự Chi phải dỗ dành cô ta sao?

Người bình thường ai cũng nhìn ra được, chuyện vừa nãy làm cô ta thất vọng bao nhiêu, lúc này, bạn trai nên dỗ dành cô ta, biểu hiện thật tốt để lấy lòng hay sao.

Kết quả thì, hình như anh ta còn tức giận với Từ Giai Ninh, kiếm cớ bỏ đi luôn.

Từ Giai Ninh định là đồng ý, nhưng lời nói vừa đến miệng, cô lại đổi thành: “em đi cùng anh chứ.”

Chương Tự Chi quay đầu, nhìn cô ta hai giây. Không biết anh ta nghĩ gì, nhưng mà không từ chối: “được rồi.”

Hai người lên xe, lái xe đến nhà tổ nhà họ Trì.

Lần đầu tiên Từ Giai Ninh đến đây, có chút ngạc nhiên.

Biệt thự này nằm ở giữa sườn núi, nhìn vừa khiêm tốn lại toát ra vẻ sa hoa, xa xỉ.

Cố Tư với Trì Uyên đang ngồi trong vườn hoa, nói chuyện phiếm. Không biết hai người nói gì, nhưng lúc Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh xuống xe, nghe thấy tiếng cười của Cố Tư truyền đến.

Chương Tự Chi bước lại, Từ Giai Ninh cũng đi theo sau.

Lúc này, Từ Giai Ninh mới cảm thấy giữa cô ta và Chương Tự Chi có sự chênh lệch.

Trước đây cô ta cũng biết nhà Chương Tự Chi có tiền.

Chương Tự Chi có một câu lạc bộ riêng cũng biết. Đấy là câu lạc bộ của giới nhà giàu, cô ta cũng biết.

Chương Tự Chi có thể có một nơi để thoải mái sử dụng như thế cũng đủ để thấy tài sản nhà họ Chương lớn đến mức nào.

Là do cô ta nghĩ ít, cô ta chỉ cô rằng Chương Tự Ninh được những thứ kia là do nhà họ Chương cho tiền, tất cả đều là đời trước của anh ta để lại.

Mà Chương Tự Chi là người không có thói khoe khoang, lúc nào anh ta cũng muốn trở thành một người bình thường.

Cô ta ở cùng Chương Tự Chi lâu như vậy, cũng đã quên mất khoảng cách giữa hai người.

Nhưng bây giờ, nhìn những người bạn của anh ta, lại nhìn tài sản của bọn họ, cô ta mới nhận thức rõ ràng khoảng cách thân phận và địa vị của hai người.

Mọi người đều nói vật họp theo loài, những người có tiền thường chơi chung.

Từ Giai Ninh hít sâu một hơi, đem vẻ cô đơn, lạc lõng trong ánh mắt thu lại, trên mặt nở nụ cười nhìn về phía Cố Tư.

Cố Tư nhìn thấy Chương Tự Chi đưa Từ Giai Ninh đến thì ngạc nhiên, sửng sốt một chút. Nhìn ra phía sau hai người cũng không thấy có Lương Ninh Như.

Thế nên, lần này Chương Tự Chi chỉ mang Từ Giai Ninh đến đây.

Cố Tư với Trì Uyên đứng dậy, Cố Tư mở miệng, nói trước: “lão Chương, hôm nay rảnh rỗi vậy sao?”

Hai tay Chương Tự Chi đúc trong túi quần, nhìn chằm chằm vào bụng Cố Tư: “mới có mấy ngày không gặp, bụng cô lại lớn vậy rồi?”
Cố Tư đỡ bụng: “vậy sao, tôi cũng cảm thấy nó lớn lên nhanh quá, mắt thường cũng có thể nhìn ra được.”

Nhưng ngay sau đó, Cố Tư lại cười nói: “như vậy cũng tốt, chứng minh được là đứa bé rất khỏe mạnh.”

Diện tích vườn hoa này khá lớn, Chương Tự Chi đưa Từ Giai Ninh đến, ngồi trên ghế.

Chương Tự Chi nói chuyện nghiêm túc với Trì Uyên. Anh ta hỏi chuyện lên thọ nhà họ Tùy, Trì Uyên định làm như thế nào.

Trì Uyên nghĩ một lúc rồi nói; “hay là anh dẫn cô Lương đến đây đi, ba chúng ta cùng nói chuyện, cũng để cho cô Lương biết tình huống sẽ xảy ra.”

Chương Tự Chi nghe xong thì đồng ý luôn: “vậy để tôi đi gọi điện thoại.”

Từ Giai Ninh ở bên cạnh, nhìn Chương Tự Chi.

Nếu gọi Lương Ninh Như đây, vậy thì hoàn cảnh này lại giống với bữa cơm hôm trước, cô ta cảm thấy, cô ta lại trở thành người thừa.

Chương Tự Chi gọi điện cho Lương Ninh Như, bên kia nhận máy rất nhanh, Lương Ninh Như hình như đang tập thể dục, hơi thở của cô khá nhanh, mạnh.

Chương Tự Chi đem chuyện nói ra, sau đó, hỏi Lương Ninh Như có tới được hay không.

Đương nhiên, Lương Ninh Như sẽ đồng ý, cô ta nói đợi cô ta một lúc, bây giờ sẽ lấy xe đi luôn.

Thế nhưng Chương Tự Chi lại nói: “không cần, cô ở đâu, tôi sẽ đến đón.”

Lúc nói xong, còn chưa đợi Lương Ninh Như trả lời, Chương Tự Chi đã đứng dậy, bước về phía xe.

Anh ta quay lại, nhìn Từ Giai Ninh, đưa tay lên ra hiệu phải đi ra đây một lúc, bảo cô ta cứ ở đây chơi.

Từ Giai Ninh hé miệng, không biết nên nói gì.

Cố Tư cũng ngạc nhiên, mở to mắt nhìn.

Nhìn Chương Tự Chi như thế này, có phải không biết đâu mới là bạn gái hay không?

Cứ vậy mà bỏ Từ Giai Ninh ở đây, để cô ta ở trong một hoàn cảnh xa lạ, chạy đi đón một cô gái khác, cô nghĩ cũng chỉ có Chương Tự Chi mới có thể làm như thế.

Cố Tư nhìn Từ Giai Ninh, cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện.

Cố Tư còn giải thích hộ Chương Tự Chi mấy câu, cô nói Chương Tự Chi đi đón Lương Ninh Như vì cô nhờ Lương Ninh Như giúp một ít chuyện.

Mà chuyện này khá là nguy hiểm, Chương Tự Chi lại là người nhờ Lương Ninh Như giúp nên trong lòng thấy ngại, mới chạy đi đón cô ta.

Từ Giai Ninh nở một nụ cười miễn cưỡng, gật đầu; “Thì ra vậy.”

Tuy Cố Tư nói như thế, nhưng trong lòng cũng rất buồn bực Chương Tự Chi, cho dù là có lý do, cô cũng thấy Chương Tự Chi không nên làm như thế.

Tuy nhiên, Cố Tư cũng xác nhận được, Chương Tự Chi bây giờ chỉ tìm bạn gái để cho có, khoe khoang chứ không có tình cảm gì.

Anh ta đối với Từ Giai Ninh, không có chút tình cảm gì.

Ở bên kia, Chương Tự Chi lái thẳng xe tới phòng tập thể hình, Lương Ninh Như đang chờ ở đây.

Cả người Lương Ninh Như mặc quần áo thể thao, chắc là vì vừa mới vận động, sắc mặt hồng hào, cả người nhìn rất có sức sống.

Chương Tự Chi giảm tốc độ xe, kéo cửa kính xuống, đưa tay ra ngoài, ngoắc ngoắc với Lương Ninh Như. Lương Ninh Như chạy ngay tới.

Anh ta nhìn chằm chằm Lương Ninh Như một lúc, trong đầu lại hiện lên câu hỏi của Từ Giai Ninh.

Thích Lương Ninh Như sao?

Thích cái con khỉ.

Con gái mà một chút nữ tính cũng không có, giống y như đàn ông, làm sao anh ta có thể thích được.

Lương Như Ninh lên xe, kéo dây an toàn vòng qua người rồi nói: “đi thôi.”

Ánh mắt Chương Tự Chi nhìn Lương Như Ninh một hồi tồi nói: “sao cô không mặc váy, lần nào nhìn thấy cũng quần áo thể thao.”

Ánh mắt Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi giống như nhìn một đứa thiểu năng: “anh có bệnh không? Luyện thể hình mặc váy à?”

Chương Tự Chi hé miệng, nhưng không nói gì, lái xe chạy đi.

Xe chạy về hướng nhà tổ nhà họ Trì, Lương Ninh Như hỏi bên kia có những ai.

Chương Tự Chi nói: “còn ai nữa, đều là mấy người kia thôi.”

Anh ta lái xe rất nhanh, chả mấy mà đã đến nhà tổ nhà họ Trì.

Cả hai người xuống xe, đi về hướng vườn hoa. Lúc này, Lương Ninh Như đã nhìn thấy Từ Giai Ninh.

Từ Giai Ninh đang đứng ở bên ngoài, dáng vẻ luống cuống.

Lương Ninh Như ngẩng người một chút, sau đó liền hiểu ra. Hôm nay là ngày nghỉ, Chương Tự Chi đi cùng bạn gái cũng là bình thường.

Lương Ninh Như nhìn về phía Từ Giai Ninh, gật đầu chào hỏi một cách miễn cưỡng.

Từ Giai Ninh cũng gật đầu lại, cô ta chạy mấy bước về phía Chương Tự Chi, ôm lấy cánh tay anh ta: “anh đi về rồi.”

Chương Tự Chi gật đầu một cái: “thế nào, ở đây không quen à, đều là bạn anh, có gì mà không quen.”

Lời anh ta nói rất hời hợt, làm cho Từ Giai Ninh đã chuẩn bị một bụng những câu giận hờn không nói ra được.

Cố Tư và Trì Uyên vẫn ở trong vườn hoa.

Cố Tư nhìn thấy Chương Tự Chi đã đến giọng nói có chút trách móc: “sao anh đi chậm thế, cô Từ ngóng anh trở lại mãi, may là bây giờ anh cũng về đến nơi rồi, sau này, khi đi đâu cũng phải cân nhắc mọi chuyện.”

Chương Tự Chi cũng không biết Cố Tư đang nói cái gì, chỉ gật đầu: “biết rồi, biết rồi.”

Sau đó, anh ta quay lại nhìn Từ Giai Ninh: “ở đây chán quá à, để anh đưa em về nhé?”

Đây là cách người bình thường sẽ nói sao?

Cố Tư suýt chút nữa thì mắng ra thành lời.

Trong đầu Chương Tự Chi chắc chỉ toàn giấy vụn.

Anh ta chỉ giỏi chuyện đánh mạt chược, còn lại đúng là không biết gì.

Từ Giai Ninh đã quen tính cách này của Chương Tự Chi, cô ta lắc đầu một cái: “không sao hết, mọi người nói gì thì tôi ở đây nghe, cũng không phải rất buồn chán.”

Cố Tư nhìn Từ Giai Ninh với ánh mắt kính trọng, gặp phải chuyện này mà không tức giận, tính cách thật tốt.

Lương Ninh Như đi tới, ngồi bên cạnh Cố Tư, hỏi Trì Uyên, hôm đó đến tiệc mừng thọ nhà họ Tùy phải chuẩn bị những gì.

Công việc trước đây của cô a có chút nguy hiểm, mỗi lần làm nhiệm vụ, trên người sẽ đem theo vũ khí.

Nhưng chuyện này, vũ khí nặng chắc chắn không thể đem vào, nhưng cô ta muốn hỏi xem mấy thứ như dao,..mấy vật dụng phòng thân này có thể đem vào không.

Khi nói đến công việc, Trì Uyên cực kì nghiêm túc.

Anh nói hôm đó có thể phát sinh ra một số chuyện nguy hiểm, nên nếu Lương Ninh Như có vũ khí phòng thân trên người thì cũng an toàn hơn một chút, có thể đem theo được.

Anh còn nói hôm đó sẽ đem thêm nhiều người đi, Lương Ninh Như cũng phải cực kì cẩn thận.

Lương Ninh Như gật đầu: “anh yên tâm, những chuyện như thế này tôi gặp rất nhiều rồi, phản xạ rất tốt.”

Ở bên cạnh, Chương Tự Chi suy nghĩ một lúc nói: “đúng rồi, lão già họ Tùy kia có mời nhà tôi đến, tôi cũng không nhớ là tôi đi hay chị cả tôi đi. Để chút nữa tôi về nhà hỏi xem sao, hôm đấy, tôi cũng muốn đến.”

Trì Uyên ngạc nhiên; “nhà anh cũng được mời hay sao?”

chương Tự Chi gật đầu: “tôi nhớ là các chị tôi đã từng nói thế, nếu có, hôm đấy tôi sẽ đi.”

Nói xong, anh ta quay lại nhìn Lương Ninh Như: “hôm đó, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Lương Ninh Như trừng mắt, cười lớn: “anh bảo vệ tôi? Hay là thôi đi, anh đừng đến làm cho tôi phải phân tâm, nhớ đâu đến lúc đó có chuyện gì, tôi phải bảo vệ anh thì mệt mỏi lắm.”

Chương Tự Chi cảm thấy mình đang bị làm nhục, anh ta trợn mắt lên một chút, nhìn về phía Lương Ninh Như bằng ánh mắt dò xét: “Cô không tin tôi có thể bảo vệ cô?”
Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter qua MoMo qua link này nhé:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter

Còn không có thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom