Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 912
Hứa Thanh Du và mẹ Ninh ở bên đây đang nói chuyện, bên kia Ninh Tôn nói chuyện với Chương Tự Chi, ngước mắt nhìn qua.
Mẹ Ninh không có bạn bè nào, ở chung với Ninh Tôn thời gian lâu như vậy, Ninh Tôn chưa từng nhìn thấy bà gặp ai, hoặc là nhận điện thoại của ai.
Hiện tại Ninh Tôn nhìn thấy mẹ Ninh dựa vào vách tường bên ngoài phòng bao gọi điện thoại, ngay lập tức biết rõ người ở bên kia điện thoại là ai.
Thậm chí ngay sau đó những lời nói Chương Tự Chi nói với anh anh đều không nghe thấy.
Lông mày Ninh Tôn hơi nhướng lên, không rõ mẹ Ninh và Hứa Thanh Du nói chuyện gì.
Nhưng biểu cảm của mẹ Ninh cũng không phải đặc biệt quá tốt, nhìn ra được một chút sốt ruột của bà.
Cho nên nói cách khác bọn họ nói chuyện trong điện thoại cũng không hợp ý nhau.
Điểm này hơi khiến cho Ninh Tôn phiền lòng.
Nếu ngay cả mẹ Ninh và Hứa Thanh Du nói chuyện cũng không tốt, vậy anh và Hứa Thanh Du tiếp theo càng không ra sao.
Chương Tự Chi nhìn thấy Ninh Tôn hơi có chút bất thần, đưa tay vỗ vai anh một cái: “Nghĩ cái gì vậy? Tôi đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe không vậy, rốt cuộc là đi hay không đi?”
Ninh Tôn ngay lập tức hồi phục tinh thần: “Cái gì? Anh vừa nói cái gì vậy?”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Ninh Tôn vài giây rồi mới nói: “Anh vừa nảy bị làm sao vậy? Ngay lập tức liền thất thần.”
Ninh Tôn thở dài: “Đang suy nghĩ làm sao để giải quyết chuyện trên mạng.”
Chương Tự Chi cũng không biết trong lòng anh cụ thể là nghĩ cái gì, thế nên chỉ gật gật đầu: “Tôi nói với anh, sáng hôm nay Tiểu Tư gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta tôi nay đến nhà cô ấy ăn cơm, cô ấy đặc biệt chiêu đãi chúng ta, lần trước tiệc mừng đầy tháng đứa bé anh không đến, trong lòng cô ấy vẫn luôn nhắc đến, bây giờ anh và bác đều đã trở về, cô ấy liền muốn chúng ta tụ tập thật vui vẻ.”
Ninh Tôn không có biểu cảm gì đặc biệt: “Tối hôm qua không phải đều đã tụ họp rồi sao?”
Chương Tự Chi chậc chậc hai cái: “Có thể giống nhau sao? hôm qua là ở chỗ tôi chiêu đãi, cô ấy là muốn đặc biệt chiêu đãi anh, nhất định là muốn mời anh về nhà cô ấy.”
Nói xong Chương Tự Chi hạ thấp giọng nói: “Nếu anh thật sự không muốn đi, tôi giúp anh mượn cớ từ chối cố ấy cũng được, hoặc là chúng ta có thể đến bên ngoài đặt một bàn, không đi đến nhà tổ nhà họ Trì cũng được.”
Suy cho cùng đến nhà Cố Tư là muốn thăm đứa nhỏ, lại mốn xem Cố Tư và Trì Uyên như có như không phát cẩu lương.
Chuyện này đối với Ninh Tôn mà nói quả thực không phải cảnh tượng gì tốt.
Khóe mắt Ninh Tôn liếc nhìn mẹ Ninh ở đó, mẹ Ninh vẫn đang cùng Hứa Thanh Du nói chuyện. Biểu cảm vẫn như cũ không có gì đặc biệt.
Giọng anh nói chuyện có chút thờ ơ: “Không phải không muốn đi, cô ấy mời thì đi thôi, tôi cũng muốn xem đứa bé.”
Chương Tự Chi gật đầu: “Anh có thể nghỉ thoáng thì tốt rồi.”
Ninh Tôn đột nhiên bật cười: “Có chuyện gì mà nghĩ không thoáng, cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, mọi người đều có cuộc sống mới, tôi đã buông rồi.”
Chương Tự Chi ngậm ngùi: “Đúng vậy, anh cũng đã có trợ lý Tiểu Hứa rồi, anh không chỉ là có cuộc sống mới, tình cảm cũng đã có.”
Ninh Tôn nhìn Chương Tự Chi, không nói chuyện.
Khóe miệng Chương Tự Chi cong lên, phản ứng bây giờ của Ninh Tôn không giống như trước đây.
Trước đây chỉ cần anh ta trêu chọc Ninh Tôn và Hứa Thanh Du, khẳng định Ninh Tôn sẽ văng lại đôi câu, nhưng bây giờ giống như đã ngầm thừa nhận rồi.
Sự việc luôn có thể sẽ phát triền như vậy, lúc đầu thì cự tuyệt, về sau thì ngầm thừa nhận, đến cuối cùng thì chấp nhận, kết quả cuối cùng cũng là tự vả*.
Tự vả*: tiếng lóng ý chỉ những người làm hành động ngược lại so với quyết tâm ban đầu
Ninh Tôn chẹp miệng một cái, nhìn Chương Tự Chi: “Anh có biểu cảm gì đó, thật là bủn xỉn.”
Chương Tự Chi cười ,xua tay: “Không có gì không có gì, nghĩ đến một số chuyện vui thôi.”
Lương Ninh Như đi đến phòng khác nghỉ ngơi, gần đâu phương diện ăn ngủ của cô đều rất tốt, nằm xuống liền có thể ngủ.
Ở đây hai người Chương Tự Chi và Ninh Tôn cũng bắt đầu tán gẫu một số chuyện.
Có thể là Chương Tự Chi không có người chia sẻ cùng, những chuyện vui sướng sắp làm ba vẫn luôn đè nén ở trong lòng, bây giờ gặp được Ninh Tôn, coi như có người có thể nói chuyện, thế là không ngừng nói dông dài.
Ninh Tôn lúc nghe lúc không, sự chú ý từ đầu đến cuối đều ở chỗ mẹ Ninh.
Giống như Chương Tự Chi, bên kia mẹ Ninh cũng không ngừng nói, giữa chừng bà còn vô thức đi qua đi lại, rời khỏi phạm vi ánh mắt của Ninh Tôn.
Gần hơn hai mươi phút, mẹ Ninh mới cúp điện thoại, sau đó bà cất điện thoại vào trong túi, xoay người đi vào phòng bao.
Ninh Tôn nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, giả vờ như cái gì cũng không phát hiện ra.
Mẹ Ninh đi qua ngồi xuống ghế bên cạnh, biểu cảm đã hoàn toàn thu lại, nhìn không ra bất cứ vấn đề gì.
Chương Tự Chi còn đang nói luyên thuyên về những phản ứng mang thai của Lương Ninh Như, buổi tối hành hạ bản thân đều ngủ không ngon giấc.
Mặc dù anh ta phàn nàn, nhưng trên biểu cảm trước sau vẫn luôn tràn ngập vui vẻ.
Anh ta còn nói dán lên bụng Lương Ninh Như, có thể lờ mờ cảm nhận được đứa bé đang cử động.
Lương Ninh Như mang thai đã hơn bốn tháng, thực sự là có thể cảm nhận được thai đạp.
Chương Tự Chi mặt mày hớn hở nói, biểu cảm mẹ Ninh bên cạnh càng lúc càng ảm đạm.
Ninh Tôn hiểu ý của mẹ Ninh là gì, biểu cảm như vậy là muốn để cho mình nhìn.
Ninh Tôn không nói chuyện, Chương Tự Chi nói đến cuối cùng thì ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn: “Ôi, bây giờ nói với anh thì anh cũng không hiểu, đợi sau này anh sắp làm ba rồi thì anh sẽ hiểu rõ.”
Biểu cảm Ninh Tôn hiếm khi nghiêm túc, biết mình không hiểu, còn nói nhiều như vậy.
Tức thời mẹ Ninh ở bên cạnh mở miệng nói: “Cũng không biết nó đến lúc nào mới có thể làm ba, cháu nhìn cái tính bây giờ của nó, bác còn không dám ôm hi vọng.”
Ninh Tôn không nói chuyện, bởi vì anh biết chỉ cần mình trả lời một câu, mẹ Ninh có mười câu chờ đợi anh.
Chương Tự Chi cười: “Chuyện này cũng không cần quá lo lắng, anh ta và trợ lý Tiểu Hứa bây giờ không phải sống chung rất tốt sao, cứ như vậy chắc cũng không bao lâu nữa, anh cũng có thể xác định được rồi.”
Nhắc đến Hứa Thanh Du, biểu cảm mẹ Ninh và Ninh Tôn đều có chút không được tự nhiên, tình huông trước mắt của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du giống như là cả đời không qua lại với nhau.
Nếu là thuận theo tự nhiên, có lẽ chính là tan vỡ.
Mẹ Ninh quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Vừa nảy mẹ nói chuyện với Tiểu Hứa, con bé còn hỏi đến còn, hỏi con gần đây như thế nào, nghe ra được con bé rất quan tâm đến con, nếu con không có việc gì dành chút thời gian gọi về cho con bé.”
Ninh Tôn không muốn để cho Chương Tự Chi biết mình và Hứa Thanh Du cãi không vui vẻ, thế nên gật gật đầu: “Vâng, hôm qua uống quá nhiều, để hôm nay con dành thời gian gọi điện thoại cho cô ấy.”
Bản thân Chương Tự Chi là người không tinh tế, hoàn toàn không phát hiện ra chuyện gì.
Anh ta còn có chút tiếc nuối: “Nếu lần này trợ lý Tiểu Hứa cùng đến thì tốt rồi, mấy người không biết đám người chúng tôi tò mò thế nào về sự tồn tại của cô ấy đâu.”
Mẹ Ninh thừa dịp mỉm cười: “Con bé cũng rất lâu rồi không về nhà, không còn cách nào khác, nói là người nhà lo lắng chuyện trên mạng ồn ào lớn như vậy, chúng ta cũng nên thông cảm, để cho con bé trở về, bằng không thì con bé cũng đi theo đến đây rồi.”
Chương Tự Chi gật đầu: “Lần này đến đây, cũng không biết lần sau khi nào mới có thể gặp nhau, tiếp theo A Tôn có lẽ sẽ rất bận rộn.”
Ninh Tôn cũng không biết công việc tiếp theo của mình sắp xếp như thế nào, chuyện này nếu như có thể thuận lợi vượt qua, tiếp theo công việc của anh có lẽ cũng sẽ hơi nhiều hơn so với lúc trước.
Chỉ là không biết bên kia Hứa Thanh Du giải quyết như thế nào, ban đầu công ty là chuẩn bị hỗ trợ một số chương trình tạp kĩ cặp đôi, hiện tại anh và Hứa Thanh Du ồn ào ra như vậy, cũng không biết những chương trình đó có thể tham gia bình thường được hay không.
Mẹ Ninh không có bạn bè nào, ở chung với Ninh Tôn thời gian lâu như vậy, Ninh Tôn chưa từng nhìn thấy bà gặp ai, hoặc là nhận điện thoại của ai.
Hiện tại Ninh Tôn nhìn thấy mẹ Ninh dựa vào vách tường bên ngoài phòng bao gọi điện thoại, ngay lập tức biết rõ người ở bên kia điện thoại là ai.
Thậm chí ngay sau đó những lời nói Chương Tự Chi nói với anh anh đều không nghe thấy.
Lông mày Ninh Tôn hơi nhướng lên, không rõ mẹ Ninh và Hứa Thanh Du nói chuyện gì.
Nhưng biểu cảm của mẹ Ninh cũng không phải đặc biệt quá tốt, nhìn ra được một chút sốt ruột của bà.
Cho nên nói cách khác bọn họ nói chuyện trong điện thoại cũng không hợp ý nhau.
Điểm này hơi khiến cho Ninh Tôn phiền lòng.
Nếu ngay cả mẹ Ninh và Hứa Thanh Du nói chuyện cũng không tốt, vậy anh và Hứa Thanh Du tiếp theo càng không ra sao.
Chương Tự Chi nhìn thấy Ninh Tôn hơi có chút bất thần, đưa tay vỗ vai anh một cái: “Nghĩ cái gì vậy? Tôi đang nói chuyện với anh đó, anh có nghe không vậy, rốt cuộc là đi hay không đi?”
Ninh Tôn ngay lập tức hồi phục tinh thần: “Cái gì? Anh vừa nói cái gì vậy?”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Ninh Tôn vài giây rồi mới nói: “Anh vừa nảy bị làm sao vậy? Ngay lập tức liền thất thần.”
Ninh Tôn thở dài: “Đang suy nghĩ làm sao để giải quyết chuyện trên mạng.”
Chương Tự Chi cũng không biết trong lòng anh cụ thể là nghĩ cái gì, thế nên chỉ gật gật đầu: “Tôi nói với anh, sáng hôm nay Tiểu Tư gọi điện thoại cho tôi, bảo chúng ta tôi nay đến nhà cô ấy ăn cơm, cô ấy đặc biệt chiêu đãi chúng ta, lần trước tiệc mừng đầy tháng đứa bé anh không đến, trong lòng cô ấy vẫn luôn nhắc đến, bây giờ anh và bác đều đã trở về, cô ấy liền muốn chúng ta tụ tập thật vui vẻ.”
Ninh Tôn không có biểu cảm gì đặc biệt: “Tối hôm qua không phải đều đã tụ họp rồi sao?”
Chương Tự Chi chậc chậc hai cái: “Có thể giống nhau sao? hôm qua là ở chỗ tôi chiêu đãi, cô ấy là muốn đặc biệt chiêu đãi anh, nhất định là muốn mời anh về nhà cô ấy.”
Nói xong Chương Tự Chi hạ thấp giọng nói: “Nếu anh thật sự không muốn đi, tôi giúp anh mượn cớ từ chối cố ấy cũng được, hoặc là chúng ta có thể đến bên ngoài đặt một bàn, không đi đến nhà tổ nhà họ Trì cũng được.”
Suy cho cùng đến nhà Cố Tư là muốn thăm đứa nhỏ, lại mốn xem Cố Tư và Trì Uyên như có như không phát cẩu lương.
Chuyện này đối với Ninh Tôn mà nói quả thực không phải cảnh tượng gì tốt.
Khóe mắt Ninh Tôn liếc nhìn mẹ Ninh ở đó, mẹ Ninh vẫn đang cùng Hứa Thanh Du nói chuyện. Biểu cảm vẫn như cũ không có gì đặc biệt.
Giọng anh nói chuyện có chút thờ ơ: “Không phải không muốn đi, cô ấy mời thì đi thôi, tôi cũng muốn xem đứa bé.”
Chương Tự Chi gật đầu: “Anh có thể nghỉ thoáng thì tốt rồi.”
Ninh Tôn đột nhiên bật cười: “Có chuyện gì mà nghĩ không thoáng, cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, mọi người đều có cuộc sống mới, tôi đã buông rồi.”
Chương Tự Chi ngậm ngùi: “Đúng vậy, anh cũng đã có trợ lý Tiểu Hứa rồi, anh không chỉ là có cuộc sống mới, tình cảm cũng đã có.”
Ninh Tôn nhìn Chương Tự Chi, không nói chuyện.
Khóe miệng Chương Tự Chi cong lên, phản ứng bây giờ của Ninh Tôn không giống như trước đây.
Trước đây chỉ cần anh ta trêu chọc Ninh Tôn và Hứa Thanh Du, khẳng định Ninh Tôn sẽ văng lại đôi câu, nhưng bây giờ giống như đã ngầm thừa nhận rồi.
Sự việc luôn có thể sẽ phát triền như vậy, lúc đầu thì cự tuyệt, về sau thì ngầm thừa nhận, đến cuối cùng thì chấp nhận, kết quả cuối cùng cũng là tự vả*.
Tự vả*: tiếng lóng ý chỉ những người làm hành động ngược lại so với quyết tâm ban đầu
Ninh Tôn chẹp miệng một cái, nhìn Chương Tự Chi: “Anh có biểu cảm gì đó, thật là bủn xỉn.”
Chương Tự Chi cười ,xua tay: “Không có gì không có gì, nghĩ đến một số chuyện vui thôi.”
Lương Ninh Như đi đến phòng khác nghỉ ngơi, gần đâu phương diện ăn ngủ của cô đều rất tốt, nằm xuống liền có thể ngủ.
Ở đây hai người Chương Tự Chi và Ninh Tôn cũng bắt đầu tán gẫu một số chuyện.
Có thể là Chương Tự Chi không có người chia sẻ cùng, những chuyện vui sướng sắp làm ba vẫn luôn đè nén ở trong lòng, bây giờ gặp được Ninh Tôn, coi như có người có thể nói chuyện, thế là không ngừng nói dông dài.
Ninh Tôn lúc nghe lúc không, sự chú ý từ đầu đến cuối đều ở chỗ mẹ Ninh.
Giống như Chương Tự Chi, bên kia mẹ Ninh cũng không ngừng nói, giữa chừng bà còn vô thức đi qua đi lại, rời khỏi phạm vi ánh mắt của Ninh Tôn.
Gần hơn hai mươi phút, mẹ Ninh mới cúp điện thoại, sau đó bà cất điện thoại vào trong túi, xoay người đi vào phòng bao.
Ninh Tôn nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, giả vờ như cái gì cũng không phát hiện ra.
Mẹ Ninh đi qua ngồi xuống ghế bên cạnh, biểu cảm đã hoàn toàn thu lại, nhìn không ra bất cứ vấn đề gì.
Chương Tự Chi còn đang nói luyên thuyên về những phản ứng mang thai của Lương Ninh Như, buổi tối hành hạ bản thân đều ngủ không ngon giấc.
Mặc dù anh ta phàn nàn, nhưng trên biểu cảm trước sau vẫn luôn tràn ngập vui vẻ.
Anh ta còn nói dán lên bụng Lương Ninh Như, có thể lờ mờ cảm nhận được đứa bé đang cử động.
Lương Ninh Như mang thai đã hơn bốn tháng, thực sự là có thể cảm nhận được thai đạp.
Chương Tự Chi mặt mày hớn hở nói, biểu cảm mẹ Ninh bên cạnh càng lúc càng ảm đạm.
Ninh Tôn hiểu ý của mẹ Ninh là gì, biểu cảm như vậy là muốn để cho mình nhìn.
Ninh Tôn không nói chuyện, Chương Tự Chi nói đến cuối cùng thì ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn: “Ôi, bây giờ nói với anh thì anh cũng không hiểu, đợi sau này anh sắp làm ba rồi thì anh sẽ hiểu rõ.”
Biểu cảm Ninh Tôn hiếm khi nghiêm túc, biết mình không hiểu, còn nói nhiều như vậy.
Tức thời mẹ Ninh ở bên cạnh mở miệng nói: “Cũng không biết nó đến lúc nào mới có thể làm ba, cháu nhìn cái tính bây giờ của nó, bác còn không dám ôm hi vọng.”
Ninh Tôn không nói chuyện, bởi vì anh biết chỉ cần mình trả lời một câu, mẹ Ninh có mười câu chờ đợi anh.
Chương Tự Chi cười: “Chuyện này cũng không cần quá lo lắng, anh ta và trợ lý Tiểu Hứa bây giờ không phải sống chung rất tốt sao, cứ như vậy chắc cũng không bao lâu nữa, anh cũng có thể xác định được rồi.”
Nhắc đến Hứa Thanh Du, biểu cảm mẹ Ninh và Ninh Tôn đều có chút không được tự nhiên, tình huông trước mắt của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du giống như là cả đời không qua lại với nhau.
Nếu là thuận theo tự nhiên, có lẽ chính là tan vỡ.
Mẹ Ninh quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Vừa nảy mẹ nói chuyện với Tiểu Hứa, con bé còn hỏi đến còn, hỏi con gần đây như thế nào, nghe ra được con bé rất quan tâm đến con, nếu con không có việc gì dành chút thời gian gọi về cho con bé.”
Ninh Tôn không muốn để cho Chương Tự Chi biết mình và Hứa Thanh Du cãi không vui vẻ, thế nên gật gật đầu: “Vâng, hôm qua uống quá nhiều, để hôm nay con dành thời gian gọi điện thoại cho cô ấy.”
Bản thân Chương Tự Chi là người không tinh tế, hoàn toàn không phát hiện ra chuyện gì.
Anh ta còn có chút tiếc nuối: “Nếu lần này trợ lý Tiểu Hứa cùng đến thì tốt rồi, mấy người không biết đám người chúng tôi tò mò thế nào về sự tồn tại của cô ấy đâu.”
Mẹ Ninh thừa dịp mỉm cười: “Con bé cũng rất lâu rồi không về nhà, không còn cách nào khác, nói là người nhà lo lắng chuyện trên mạng ồn ào lớn như vậy, chúng ta cũng nên thông cảm, để cho con bé trở về, bằng không thì con bé cũng đi theo đến đây rồi.”
Chương Tự Chi gật đầu: “Lần này đến đây, cũng không biết lần sau khi nào mới có thể gặp nhau, tiếp theo A Tôn có lẽ sẽ rất bận rộn.”
Ninh Tôn cũng không biết công việc tiếp theo của mình sắp xếp như thế nào, chuyện này nếu như có thể thuận lợi vượt qua, tiếp theo công việc của anh có lẽ cũng sẽ hơi nhiều hơn so với lúc trước.
Chỉ là không biết bên kia Hứa Thanh Du giải quyết như thế nào, ban đầu công ty là chuẩn bị hỗ trợ một số chương trình tạp kĩ cặp đôi, hiện tại anh và Hứa Thanh Du ồn ào ra như vậy, cũng không biết những chương trình đó có thể tham gia bình thường được hay không.
Bình luận facebook