Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 913
Ninh Tôn ở trong câu lạc bộ Của Chương Tự Chi đến chiều, sau đó gọi điện thoại cho Ninh Tú.
Ninh Tú đang ở công ty, nhận điện thoại của anh còn có chút hơi bất ngờ: “Lại có chuyện gì?”
Ninh Tôn đứng ở cổng câu lạc bộ của Chương Tự Chi: “Tôi về rồi, muốn gặp anh, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Cậu về rồi? Trở về lúc nào?” Ninh Tú vội vàng hỏi.
“Chạng vạng tối hôm qua thì đến nơi, quá muộn nên không liên lạc với anh, bây giờ anh có bận không?” giọng của Ninh Tôn nghe có vẻ rất bình đạm, một chút cũng không giống như bị những chuyện trên mạng quấy rối buồn phiền.
Ninh Tú nghĩ nghĩ: “Tôi đang ở công ty, bây giờ cậu đến đi, thời gian này buổi chiều không quá bận rộn.”
Ninh Tôn nói một câu được, rồi sau đó cúp điện thoại.
Chương Tự Chi đang ở trong phòng cùng với Lương Ninh Như, mẹ Ninh cũng đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Ninh Tôn nghĩ nghĩ, trực tiếp đi ra ngoài, ở trên đường chặn một chiếc taxi, báo địa chỉ công ty nhà họ Ninh.
Lúc trên đường đi đến, Ninh Tôn lấy điện thoại ra xem.
Chuyện trên mạng vẫn ồn ào ầm ĩ như cũ, các bên tung tin tức ngổn ngang thật thật giả giả.
Nhưng có thể là liên quan đến những tin tức tiêu cực của anh quá nhiều, thật sự khiến cho mọi người khó chịu, hiện tại có rất nhiều người đều đang phỏng đoán anh rốt cuộc là đắc tội bên đầu tư nào.
Khiến cho người đó dùng hết sức lực muốn phá đổ anh như vậy.
Có người cảm thấy rất đau lòng cho anh, cũng không biết có phải là fan hâm mộ hay không.
Sau đó xe dừng lại ở cổng công ty nhà họ Ninh, Ninh Tôn trả tiền xe rồi đẩy cửa đi xuống xe, rất lâu rồi anh không đến đây, hiện tại đứng ở cổng công ty có một chút cảm giác hoảng hốt.
Thời gian này là lúc tan làm, cổng công ty không có người nào.
Ninh Tôn bước chân đi đến, trong sảnh lớn ngoại trừ tiếp tân, cũng không có người nào khác.
Nhân viên tiếp tân nhìn thấy Ninh Tôn đi đến, vừa mở miệng nói một câu xinh chào liền đứng hình.
Rất dễ thấy cô là nhận ra Ninh Tôn.
Ninh Tôn không có biểu cảm gì đặc biệt:”Tôi tìm Ninh Tú, đã gọi điện thoại qua trước rồi.”
Bất kể là có điện thoại hẹn Ninh Tú hay chưa, tiếp tân đều không thể chặn anh lại, nhanh chóng nói: “Vâng, mời anh vào.”
Ninh Tôn xe nhẹ quen đường* đi lên lầu đến văn phòng Ninh Tú.
Xe nhẹ quen đường*: ý muôn nói đã quá quen thuộc với đường đi.
Cửa văn phòng đang mở, nhưng Ninh Tôn vẫn đứng ở bên cạnh tượng trưng gõ cửa hai cái.
Ninh Tú đang xem văn kiện, nghe âm thanh liền ngước mắt nhìn qua.
Có lẽ là quá lâu rồi không gặp nhau, diện mạo của Ninh Tôn hoàn toàn khác so với trước đây, anh ta híp mắt nhìn chằm chằm Ninh Tôn vài phút: “Quả nhiên làm minh tinh rồi liền khác đi, hình tượng và khí chất cả người đều thay đổi.”
Ninh Tôn đi vào ngồi xuống ghế đối diện Ninh Tú: “Có bận việc hay không?”
Ninh Tú trải một đống văn kiện trong tay: “Cậu nhìn xem, bây giờ công ty chỉ có một mình tôi chống đỡ, mỗi ngày chân không thể chạm đất.”
Khóe miệng Ninh Tôn hơi cong lên: “Tôi cứ nghĩ đây chính là thứ anh muốn có.”
Lúc trước Ninh Tú biểu hiện ra, muốn chiếm lấy công ty làm của riêng.
Thậm chí còn muốn mượn tay anh đá Ninh Tiêu Và Ninh Tương ra khỏi công ty.
Anh cho rằng đây chính là thứ Ninh Tú muốn, một mình nắm vững gia sản nhà họ Ninh.
Ninh Tú dựa vào ghế: “Thực sự tôi là muốn một mình thống trị, nhưng cũng muốn một người tin tưởng về giúp đỡ tôi.”
Ninh Tôn mỉm cười: “Anh đây không phải là đang nói cho tôi nghe đấy chứ?”
Ninh Tú cũng không che dấu: “Tôi nhìn ra được cậu đối với công ty không hứng thú quá nhiều, vì vậy lúc trước thực sự là muốn bảo cậu giúp đỡ tôi, nhưng cậu đã lựa chọn đi con đường khác, tôi cũng không có cưỡng ép.”
Ninh Tôn hơi do dự một chút, mở miệng hỏi: “Ông ấy như thế nào, bác sĩ nói như thế nào?”
Ninh Tú biết người anh đang hỏi là Ninh Bang, trầm mặc vài giây rồi mới nói: “Tuổi tác đã lớn, cộng thêm khoảng thời gian này chuyện lại nhiều, sức khỏe ngay lập tức không trụ nổi nữa, cũng xem như là bình thường, bác sĩ bên kia nói là cần tịnh dưỡng, nếu về nhà người trong nhà cậu cũng biết rồi, hoàn toàn không thể yên tĩnh, vì vậy vẫn luôn ở trong bệnh viện.”
Lời nói này của Ninh Tú cũng giống như là nói là Ninh Tôn biết, Ninh bang bên kia không có vấn đề gì lớn.
Ninh Tôn nghĩ anh ta có lẽ thật sự yên tâm đối với mình, biết mình đối với những của cải này cũng không khao khát.
Vì vậy nói thật với anh hay không cũng không có chuyện gì quá lớn.
Ninh Tôn gật gật đầu: “Trước đó tôi còn đang do dự có nên đến bệnh viện nhìn thử ông ấy hay không, đã không có vấn đề gì lớn…….”
Anh còn chưa nói xong, Ninh Tú liền mở miệng nói: “Vẫn là nên đi thăm một chút đi, cậu cũng đã trở về rồi, không đến bệnh viện một chuyến thì cũng khó coi.”
Ninh Tôn có chút ngạc nhiên, không ngờ đến Ninh Tú sẽ có phản ứng như vậy.
Ninh Tú đan tay nhấc chân, đặt tay lên đầu gối: “Bên phía công ty của cậu nói như thế nào, về những chuyện trên mạng?”
Ninh Tôn cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Muốn để bên chỗ anh giúp một chút.”
Có lẽ Ninh Tú đã đoán được, nhếch khóe miệng, gật gật đầu: “Quả nhiên.”
…
Hứa Thanh Du bên kia đang ở trong phòng của mình xem điện thoại, đột nhiên nghe cửa chính vang lên.
Thời gian này có lẽ mẹ Ninh còn chưa rời khỏi bàn mạt chượt mới đúng.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến phòng khách.
Thực sự trong nhà là có người đến, là hàng xóm bên cạnh.
Tổng cộng có ba người đến, vừa nói vừa cười đi vào nhà.
Hứa Thanh Du vội vàng đi đến mở cửa, nói: “Thím Trương thím Vương thím Triệu, các thím đến đấy ạ, hiện tại mẹ con không có ở nhà, đi chơi mạt chượt rồi.”
Mấy người thím đó bật cười haha: “Bọn ta biết rồi, nghe nói con trở về, nên đến đây thăm.”
Các bà nói như vậy, Hứa Thanh Du càng không thể nói lời nào khác, bảo họ đợi một chút, rồi bảo bọn họ đi vào.
Ba người này, thật sự mà nói, bình thường Hứa Thanh Du cũng không có đặc biệt thân quen.
Dù sao thì nhiều năm như vậy cô vẫn luôn ở bên ngoài học hỏi, về sau đi làm, không thể nào ở lại trong nhà.
Nhưng dường như ba người thím này đều rất nhiệt tình, vào trong nhà ngồi xuống liền bắt đầu hỏi đông hỏi tây Hứa Thanh Du.
Hỏi cô công việc như thế nào, tiền lương cao bao nhiêu, ở bên kia phát triển như thế nào.
Hứa Thanh Du chưa từng nói qua với những người này công việc của mình là gì, cũng không biết lúc ở nhà mẹ Hứa là nói như thế nào.
Những người thím này tuổi đã lớn, có lẽ là không xem tin tức trên mạng, có vẻ những ồn ào trên mạng gây ra có biến động thế nào đều hoàn toàn không biết.
Hứa Thanh Du liền trả lời qua loa, không nói cụ thể nội dung công việc của mình, chỉ nói là công ty bên kia sắp xếp công việc rất an nhàn, về tiền lương cô cũng nói giảm đi một chút, cũng chỉ nói tương tự ở quê nhà.
Ba người thím nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du một lúc lâu, sau đó gật gật đầu: “Vậy à, con gái cũng không cần kiếm được bao nhiêu tiền, tương lai đều phải lập gia đình, sau này ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi.”
Biểu cảm Hứa Thanh Du không thay đổi, giống như cong khóe môi, cười như không cười.
Mấy người thím cũng không hỏi mẹ Hứa lúc nào thì về nhà, nói lằng nhằng nửa buổi, sau đó hỏi Hứa Thanh Du đã có bạn trai hay chưa.
Hứa Thanh Du bật cười haha: “:Làm sao vậy? Sao lại đột nhiên hỏi việc này ạ?”
Mấy người này không biết chuyện trên mạng, đương nhiên cũng không biết chuyện rắc rối của cô và Ninh Tôn, tự động quy cô thuộc về đội ngũ độc thân.
Thế nên thím Trương kia mở miệng nói: “Thì là mấy thím nghe con trở về đó, nên nhớ lại tuổi của con dường như cũng không quá nhỏ, tuổi này nên tìm chồng rồi, con là người có triển vọng ở chỗ chúng ta, tìm chồng đương nhiên là phải tìm một người thật tốt, sau đó……”
Thím Trương mỉm cười, ý là gì, không cần nói rõ, Hứa Thanh Du cũng đã hiểu.
Ninh Tú đang ở công ty, nhận điện thoại của anh còn có chút hơi bất ngờ: “Lại có chuyện gì?”
Ninh Tôn đứng ở cổng câu lạc bộ của Chương Tự Chi: “Tôi về rồi, muốn gặp anh, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Cậu về rồi? Trở về lúc nào?” Ninh Tú vội vàng hỏi.
“Chạng vạng tối hôm qua thì đến nơi, quá muộn nên không liên lạc với anh, bây giờ anh có bận không?” giọng của Ninh Tôn nghe có vẻ rất bình đạm, một chút cũng không giống như bị những chuyện trên mạng quấy rối buồn phiền.
Ninh Tú nghĩ nghĩ: “Tôi đang ở công ty, bây giờ cậu đến đi, thời gian này buổi chiều không quá bận rộn.”
Ninh Tôn nói một câu được, rồi sau đó cúp điện thoại.
Chương Tự Chi đang ở trong phòng cùng với Lương Ninh Như, mẹ Ninh cũng đang ở trong phòng nghỉ ngơi.
Ninh Tôn nghĩ nghĩ, trực tiếp đi ra ngoài, ở trên đường chặn một chiếc taxi, báo địa chỉ công ty nhà họ Ninh.
Lúc trên đường đi đến, Ninh Tôn lấy điện thoại ra xem.
Chuyện trên mạng vẫn ồn ào ầm ĩ như cũ, các bên tung tin tức ngổn ngang thật thật giả giả.
Nhưng có thể là liên quan đến những tin tức tiêu cực của anh quá nhiều, thật sự khiến cho mọi người khó chịu, hiện tại có rất nhiều người đều đang phỏng đoán anh rốt cuộc là đắc tội bên đầu tư nào.
Khiến cho người đó dùng hết sức lực muốn phá đổ anh như vậy.
Có người cảm thấy rất đau lòng cho anh, cũng không biết có phải là fan hâm mộ hay không.
Sau đó xe dừng lại ở cổng công ty nhà họ Ninh, Ninh Tôn trả tiền xe rồi đẩy cửa đi xuống xe, rất lâu rồi anh không đến đây, hiện tại đứng ở cổng công ty có một chút cảm giác hoảng hốt.
Thời gian này là lúc tan làm, cổng công ty không có người nào.
Ninh Tôn bước chân đi đến, trong sảnh lớn ngoại trừ tiếp tân, cũng không có người nào khác.
Nhân viên tiếp tân nhìn thấy Ninh Tôn đi đến, vừa mở miệng nói một câu xinh chào liền đứng hình.
Rất dễ thấy cô là nhận ra Ninh Tôn.
Ninh Tôn không có biểu cảm gì đặc biệt:”Tôi tìm Ninh Tú, đã gọi điện thoại qua trước rồi.”
Bất kể là có điện thoại hẹn Ninh Tú hay chưa, tiếp tân đều không thể chặn anh lại, nhanh chóng nói: “Vâng, mời anh vào.”
Ninh Tôn xe nhẹ quen đường* đi lên lầu đến văn phòng Ninh Tú.
Xe nhẹ quen đường*: ý muôn nói đã quá quen thuộc với đường đi.
Cửa văn phòng đang mở, nhưng Ninh Tôn vẫn đứng ở bên cạnh tượng trưng gõ cửa hai cái.
Ninh Tú đang xem văn kiện, nghe âm thanh liền ngước mắt nhìn qua.
Có lẽ là quá lâu rồi không gặp nhau, diện mạo của Ninh Tôn hoàn toàn khác so với trước đây, anh ta híp mắt nhìn chằm chằm Ninh Tôn vài phút: “Quả nhiên làm minh tinh rồi liền khác đi, hình tượng và khí chất cả người đều thay đổi.”
Ninh Tôn đi vào ngồi xuống ghế đối diện Ninh Tú: “Có bận việc hay không?”
Ninh Tú trải một đống văn kiện trong tay: “Cậu nhìn xem, bây giờ công ty chỉ có một mình tôi chống đỡ, mỗi ngày chân không thể chạm đất.”
Khóe miệng Ninh Tôn hơi cong lên: “Tôi cứ nghĩ đây chính là thứ anh muốn có.”
Lúc trước Ninh Tú biểu hiện ra, muốn chiếm lấy công ty làm của riêng.
Thậm chí còn muốn mượn tay anh đá Ninh Tiêu Và Ninh Tương ra khỏi công ty.
Anh cho rằng đây chính là thứ Ninh Tú muốn, một mình nắm vững gia sản nhà họ Ninh.
Ninh Tú dựa vào ghế: “Thực sự tôi là muốn một mình thống trị, nhưng cũng muốn một người tin tưởng về giúp đỡ tôi.”
Ninh Tôn mỉm cười: “Anh đây không phải là đang nói cho tôi nghe đấy chứ?”
Ninh Tú cũng không che dấu: “Tôi nhìn ra được cậu đối với công ty không hứng thú quá nhiều, vì vậy lúc trước thực sự là muốn bảo cậu giúp đỡ tôi, nhưng cậu đã lựa chọn đi con đường khác, tôi cũng không có cưỡng ép.”
Ninh Tôn hơi do dự một chút, mở miệng hỏi: “Ông ấy như thế nào, bác sĩ nói như thế nào?”
Ninh Tú biết người anh đang hỏi là Ninh Bang, trầm mặc vài giây rồi mới nói: “Tuổi tác đã lớn, cộng thêm khoảng thời gian này chuyện lại nhiều, sức khỏe ngay lập tức không trụ nổi nữa, cũng xem như là bình thường, bác sĩ bên kia nói là cần tịnh dưỡng, nếu về nhà người trong nhà cậu cũng biết rồi, hoàn toàn không thể yên tĩnh, vì vậy vẫn luôn ở trong bệnh viện.”
Lời nói này của Ninh Tú cũng giống như là nói là Ninh Tôn biết, Ninh bang bên kia không có vấn đề gì lớn.
Ninh Tôn nghĩ anh ta có lẽ thật sự yên tâm đối với mình, biết mình đối với những của cải này cũng không khao khát.
Vì vậy nói thật với anh hay không cũng không có chuyện gì quá lớn.
Ninh Tôn gật gật đầu: “Trước đó tôi còn đang do dự có nên đến bệnh viện nhìn thử ông ấy hay không, đã không có vấn đề gì lớn…….”
Anh còn chưa nói xong, Ninh Tú liền mở miệng nói: “Vẫn là nên đi thăm một chút đi, cậu cũng đã trở về rồi, không đến bệnh viện một chuyến thì cũng khó coi.”
Ninh Tôn có chút ngạc nhiên, không ngờ đến Ninh Tú sẽ có phản ứng như vậy.
Ninh Tú đan tay nhấc chân, đặt tay lên đầu gối: “Bên phía công ty của cậu nói như thế nào, về những chuyện trên mạng?”
Ninh Tôn cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Muốn để bên chỗ anh giúp một chút.”
Có lẽ Ninh Tú đã đoán được, nhếch khóe miệng, gật gật đầu: “Quả nhiên.”
…
Hứa Thanh Du bên kia đang ở trong phòng của mình xem điện thoại, đột nhiên nghe cửa chính vang lên.
Thời gian này có lẽ mẹ Ninh còn chưa rời khỏi bàn mạt chượt mới đúng.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến phòng khách.
Thực sự trong nhà là có người đến, là hàng xóm bên cạnh.
Tổng cộng có ba người đến, vừa nói vừa cười đi vào nhà.
Hứa Thanh Du vội vàng đi đến mở cửa, nói: “Thím Trương thím Vương thím Triệu, các thím đến đấy ạ, hiện tại mẹ con không có ở nhà, đi chơi mạt chượt rồi.”
Mấy người thím đó bật cười haha: “Bọn ta biết rồi, nghe nói con trở về, nên đến đây thăm.”
Các bà nói như vậy, Hứa Thanh Du càng không thể nói lời nào khác, bảo họ đợi một chút, rồi bảo bọn họ đi vào.
Ba người này, thật sự mà nói, bình thường Hứa Thanh Du cũng không có đặc biệt thân quen.
Dù sao thì nhiều năm như vậy cô vẫn luôn ở bên ngoài học hỏi, về sau đi làm, không thể nào ở lại trong nhà.
Nhưng dường như ba người thím này đều rất nhiệt tình, vào trong nhà ngồi xuống liền bắt đầu hỏi đông hỏi tây Hứa Thanh Du.
Hỏi cô công việc như thế nào, tiền lương cao bao nhiêu, ở bên kia phát triển như thế nào.
Hứa Thanh Du chưa từng nói qua với những người này công việc của mình là gì, cũng không biết lúc ở nhà mẹ Hứa là nói như thế nào.
Những người thím này tuổi đã lớn, có lẽ là không xem tin tức trên mạng, có vẻ những ồn ào trên mạng gây ra có biến động thế nào đều hoàn toàn không biết.
Hứa Thanh Du liền trả lời qua loa, không nói cụ thể nội dung công việc của mình, chỉ nói là công ty bên kia sắp xếp công việc rất an nhàn, về tiền lương cô cũng nói giảm đi một chút, cũng chỉ nói tương tự ở quê nhà.
Ba người thím nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du một lúc lâu, sau đó gật gật đầu: “Vậy à, con gái cũng không cần kiếm được bao nhiêu tiền, tương lai đều phải lập gia đình, sau này ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi.”
Biểu cảm Hứa Thanh Du không thay đổi, giống như cong khóe môi, cười như không cười.
Mấy người thím cũng không hỏi mẹ Hứa lúc nào thì về nhà, nói lằng nhằng nửa buổi, sau đó hỏi Hứa Thanh Du đã có bạn trai hay chưa.
Hứa Thanh Du bật cười haha: “:Làm sao vậy? Sao lại đột nhiên hỏi việc này ạ?”
Mấy người này không biết chuyện trên mạng, đương nhiên cũng không biết chuyện rắc rối của cô và Ninh Tôn, tự động quy cô thuộc về đội ngũ độc thân.
Thế nên thím Trương kia mở miệng nói: “Thì là mấy thím nghe con trở về đó, nên nhớ lại tuổi của con dường như cũng không quá nhỏ, tuổi này nên tìm chồng rồi, con là người có triển vọng ở chỗ chúng ta, tìm chồng đương nhiên là phải tìm một người thật tốt, sau đó……”
Thím Trương mỉm cười, ý là gì, không cần nói rõ, Hứa Thanh Du cũng đã hiểu.
Bình luận facebook