Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-38
Yêu người tình xuất vu lam - Chương 38: Một cái tát đánh mạnh ở trên mặt mình
Vu Lam gấp đến độ nằm bò bất cứ nơi nào Thất Bảo có khả năng ở đó, tan nát cõi lòng gọi “Thất Bảo”, “Thất Bảo, đừng trốn mẹ, có phải mẹ không tốt đánh con hay không? Con không muốn gặp mẹ rồi hả? Mẹ nhận lỗi với con, mẹ thật sự không nhớ rõ, về sau con sẽ chơi với cha, không cần ở với mẹ, có được hay không? Thất Bảo!”
Thịnh Hựu Đình nhìn Vu Lam chui rúc đến bụi bặm đầy người như vậy, đau lòng không thôi
Cô thật sự cho rằng mình bị bệnh, làm tổn thương Thất Bảo, nhưng cô không biết, người thật sự tổn thương Thất Bảo là Thịnh Hựu Đình anh
Nếu anh không phát rồ cho Vu Y phẫu thuật thẩm mỹ, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra
Thịnh Hựu Đình nắm hai vai Vu Lam, nâng cô dậy từ chân tường bên cạnh cửa sổ tầng hầm ngầm: “A Lam, anh đã báo cảnh sát, cũng đã bảo người của anh đi tìm, em đừng tự trách, không phải do em”
Vu Lam không nhớ rõ chính mình đã từng mạnh mẽ với Thịnh Hựu Đình như nào, chỉ biết là lúc này bản thân mình yếu ớt đến không chịu nổi một câu
Cô ôm mặt mình, không dám đối mặt với bất kỳ ai: “Em làm sao bây giờ? Em bị điên mà, em làm chuyện sai lầm lại không nhớ rõ Trong lòng Thất Bảo chỉ có em, con bé hoàn toàn tin cậy em, em lại tổn thương con, nó đã không muốn gặp em, có phải lúc em phát bệnh cảm thấy nó là phiền toái của em nên đã nghĩ đến việc bế nó ra ngoài bỏ đi? Em làm sao có thể hư hỏng như vậy?”
Vu Lam nói xong, bả vai không ngừng phát run, cô mạnh mẽ cho một cái tát vào trên mặt mình, mắng chính mình đáng giận!
Thịnh Hựu Đình hoảng sợ nắm chặt cổ tay cô, gắt gao ôm chặt trong lòng, hơi thở anh dồn dập, sợ cô sẽ làm mình bị thương: “A Lam! Không trách em, không trách em, em không có ôm Thất Bảo ra ngoài, là người khác! Là người xấu khác!”
“Nhưng người giúp việc và bảo vệ đều đã thấy rồi! Thấy là em ôm con đi!” Vu Lam rơi vào vực sâu tội ác do chính mình chế tạo, ngẩng đầu lên hung hăng đánh vào vai Thịnh Hựu Đình, liều mạng vùng vẫy, cảm xúc của cô càng ngày càng không khống chế được!
Thịnh Hựu Đình sống cùng Vu Lam mấy ngày nay, cho tới bây giờ không thấy cô phát bệnh, thấy dáng vẻ của cô lúc này, anh không dám tưởng tượng cô đã từng tự mình hại mình như thế nào, dày vò như thế nào Anh ghìm chặt thân thể của cô, hô to: “Gọi bác sĩ đến đây! Nhanh!”
“Anh cũng biết em có bệnh! Anh cũng biết em sẽ hại người! Có phải hay không? Người như em không nên còn sống có phải hay không? Thậm chí hại cả con ruột mình sinh ra! Em không phải người có phải hay không?” Vu Lam giống như ma quỷ điên cuồng gặp người liền tấn công, sự đau khổ của cô không có chỗ phát tiết nhưng cô muốn khắc chế, vì thế giơ cổ tay mình lên cắn mạnh
Thịnh Hựu Đình cầm lại được cổ tay của cô nhưng lại không thể áp chế cô, liền đưa cổ tay của mình vào khớp hàm cô!
Vu Lam nhìn Thịnh Hựu Đình, miệng hung hăng cắn, nước mắt trong mắt chảy ra ồ ồ, Thịnh Hựu Đình trước mắt cô càng ngày càng mơ hồ, cô nghe anh liện tục trấn an cô: “A Lam, không phải lỗi của em, em không có bệnh, em rất khỏe, A Lam, A Lam”
Mỗi một chữ đều dịu dàng, mỗi một chữ đều đau lòng, trong miệng cô nếm được vị ngai ngái, một ngụm bị cô nuốt vào trôi xuống dạ dày
Lực khớp hàm của cô từ từ yếu đi, thuốc an thần bác sĩ tiêm cho cô có tác dụng
Cảm xúc của Vu Lam dần dần bình ổn, Thịnh Hựu Đình bế cô lên, cô vẫn không hề chớp mắt nhìn anh như cũ, chỉ là mắt chảy nước mắt càng ngày càng nhiều, giọng nói cũng bé gần như là không thể nghe: “Con bé là bởi vì em suýt sảy thai mới phát triển chậm chạp, em có lỗi với con như thế, sao nỡ đánh nó? Em hận không thể ngậm con trong miệng, sợ hãi bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương con bé, sao em lại có thể bỏ được bế con bé ra ngoài ném nó đi không cần con bé nữa? Em cũng không phải ma quỷ, nếu rốt cuộc không tìm thấy nó, em cũng không muốn sống nữa, không muốn sống nữa”
Vu Lam gấp đến độ nằm bò bất cứ nơi nào Thất Bảo có khả năng ở đó, tan nát cõi lòng gọi “Thất Bảo”, “Thất Bảo, đừng trốn mẹ, có phải mẹ không tốt đánh con hay không? Con không muốn gặp mẹ rồi hả? Mẹ nhận lỗi với con, mẹ thật sự không nhớ rõ, về sau con sẽ chơi với cha, không cần ở với mẹ, có được hay không? Thất Bảo!”
Thịnh Hựu Đình nhìn Vu Lam chui rúc đến bụi bặm đầy người như vậy, đau lòng không thôi
Cô thật sự cho rằng mình bị bệnh, làm tổn thương Thất Bảo, nhưng cô không biết, người thật sự tổn thương Thất Bảo là Thịnh Hựu Đình anh
Nếu anh không phát rồ cho Vu Y phẫu thuật thẩm mỹ, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra
Thịnh Hựu Đình nắm hai vai Vu Lam, nâng cô dậy từ chân tường bên cạnh cửa sổ tầng hầm ngầm: “A Lam, anh đã báo cảnh sát, cũng đã bảo người của anh đi tìm, em đừng tự trách, không phải do em”
Vu Lam không nhớ rõ chính mình đã từng mạnh mẽ với Thịnh Hựu Đình như nào, chỉ biết là lúc này bản thân mình yếu ớt đến không chịu nổi một câu
Cô ôm mặt mình, không dám đối mặt với bất kỳ ai: “Em làm sao bây giờ? Em bị điên mà, em làm chuyện sai lầm lại không nhớ rõ Trong lòng Thất Bảo chỉ có em, con bé hoàn toàn tin cậy em, em lại tổn thương con, nó đã không muốn gặp em, có phải lúc em phát bệnh cảm thấy nó là phiền toái của em nên đã nghĩ đến việc bế nó ra ngoài bỏ đi? Em làm sao có thể hư hỏng như vậy?”
Vu Lam nói xong, bả vai không ngừng phát run, cô mạnh mẽ cho một cái tát vào trên mặt mình, mắng chính mình đáng giận!
Thịnh Hựu Đình hoảng sợ nắm chặt cổ tay cô, gắt gao ôm chặt trong lòng, hơi thở anh dồn dập, sợ cô sẽ làm mình bị thương: “A Lam! Không trách em, không trách em, em không có ôm Thất Bảo ra ngoài, là người khác! Là người xấu khác!”
“Nhưng người giúp việc và bảo vệ đều đã thấy rồi! Thấy là em ôm con đi!” Vu Lam rơi vào vực sâu tội ác do chính mình chế tạo, ngẩng đầu lên hung hăng đánh vào vai Thịnh Hựu Đình, liều mạng vùng vẫy, cảm xúc của cô càng ngày càng không khống chế được!
Thịnh Hựu Đình sống cùng Vu Lam mấy ngày nay, cho tới bây giờ không thấy cô phát bệnh, thấy dáng vẻ của cô lúc này, anh không dám tưởng tượng cô đã từng tự mình hại mình như thế nào, dày vò như thế nào Anh ghìm chặt thân thể của cô, hô to: “Gọi bác sĩ đến đây! Nhanh!”
“Anh cũng biết em có bệnh! Anh cũng biết em sẽ hại người! Có phải hay không? Người như em không nên còn sống có phải hay không? Thậm chí hại cả con ruột mình sinh ra! Em không phải người có phải hay không?” Vu Lam giống như ma quỷ điên cuồng gặp người liền tấn công, sự đau khổ của cô không có chỗ phát tiết nhưng cô muốn khắc chế, vì thế giơ cổ tay mình lên cắn mạnh
Thịnh Hựu Đình cầm lại được cổ tay của cô nhưng lại không thể áp chế cô, liền đưa cổ tay của mình vào khớp hàm cô!
Vu Lam nhìn Thịnh Hựu Đình, miệng hung hăng cắn, nước mắt trong mắt chảy ra ồ ồ, Thịnh Hựu Đình trước mắt cô càng ngày càng mơ hồ, cô nghe anh liện tục trấn an cô: “A Lam, không phải lỗi của em, em không có bệnh, em rất khỏe, A Lam, A Lam”
Mỗi một chữ đều dịu dàng, mỗi một chữ đều đau lòng, trong miệng cô nếm được vị ngai ngái, một ngụm bị cô nuốt vào trôi xuống dạ dày
Lực khớp hàm của cô từ từ yếu đi, thuốc an thần bác sĩ tiêm cho cô có tác dụng
Cảm xúc của Vu Lam dần dần bình ổn, Thịnh Hựu Đình bế cô lên, cô vẫn không hề chớp mắt nhìn anh như cũ, chỉ là mắt chảy nước mắt càng ngày càng nhiều, giọng nói cũng bé gần như là không thể nghe: “Con bé là bởi vì em suýt sảy thai mới phát triển chậm chạp, em có lỗi với con như thế, sao nỡ đánh nó? Em hận không thể ngậm con trong miệng, sợ hãi bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương con bé, sao em lại có thể bỏ được bế con bé ra ngoài ném nó đi không cần con bé nữa? Em cũng không phải ma quỷ, nếu rốt cuộc không tìm thấy nó, em cũng không muốn sống nữa, không muốn sống nữa”
Bình luận facebook