• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yêu người tình xuất vu lam (9 Viewers)

  • YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-42

Yêu người tình xuất vu lam - Chương 42: Nụ cười tàn nhẫn




“Thất Bảo uống sữa đi, cha đưa con đi ăn ngon được không?”





Thất Bảo còn đang nức nở, cô bé ôm bình sữa của mình, núm vú cao su nhét vào trong miệng, hút hai hơi lại nhả ra, khóe môi nhếch lên làm dịch sữa trắng chảy ra ngoài, nhìn Thịnh Hựu Đình mong chờ, bờ vai nhỏ con run rẫy biểu đạt đứt quãng: “Cha Cha, Thất Bảo bị Bị yêu quái bắt Bắt đi, muốn cha, muốn cha Biến Thành siêu nhân đến cứu Thất Bảo”





Hốc mắt Thịnh Hựu Đình đã sớm cay xè, khó nhịn: “Thất Bảo, sau này cha nhất định bảo vệ Thất Bảo, không cho bất cứ ai làm tổn thương Thất Bảo, cho dù là yêu ma quỷ quái gì, cha đều giết chết hết bọn chúng”





Lúc bác sĩ tới, nhìn đứa bé toàn thân đều là vết thương cũng không nhịn được chảy nước mắt: “Đúng là đáng bị xử tử! Sao có thể hành hạ trẻ con như vậy!”





Thịnh Hựu Đình khẽ cắn môi, nước mắt ứa ra, anh vừa hận vừa giận, một câu cũng không nói, sợ lên tiếng sẽ để người ta nghe thấy tiếng khóc của anh





Thất Bảo nâng cánh tay không bị thương lên, xoa xoa trên mặt Thịnh Hựu Đình, giọng dỗ dành: “Cha, Thất Bảo không đau, cha không cần đau lòng vì Thất Bảo, Thất Bảo một chút cũng không đau, cha đừng khóc, cha khóc, Thất Bảo sẽ đau lòng”





Thịnh Hựu Đình trước giờ đều cố gắng kiềm chế, giờ phút này lại ôm chặt con gái, rõ ràng không phải con ruột của mình, nhưng con bé hiểu chuyện hiểu như vậy, nói lời đau lòng vì anh, làm anh cảm thấy có một dòng máu đau đớn chảy khắp toàn thân, giọng của anh khàn khàn run rẩy: “Cha vui vì tìm được Thất Bảo, cha không có đau lòng, cha đang vui, biết không, Thất Bảo?”





Thất Bảo ngủ thiếp đi trong lòng Thịnh Hựu Đình, tay của cô bé bám chặt vào quần áo của anh không chịu buông ra, xuống xe cũng không buông, về nhà cũng không buông, hơi chút động đậy, con bé liền giống như trong mơ kinh hãi run lên, anh nhẹ giọng vỗ lưng con bé, con bé mới có thể từ từ an tĩnh lại





Nhìn toàn thân con bé bẩn thỉu, Thịnh Hựu Đình rất muốn đứng dậy đi tắm rửa cho con, nhưng anh một chút cũng không dám động, dáng vẻ run rẩy trong mơ của con bé khiến anh đau lòng khó chịu





Thất Bảo ngủ một mạch đến 12 giờ trưa ngày hôm sau, Thịnh Hựu Đình thức dậy vẫn giữ yên một tư thế không dám động, nhìn thấy Thất Bảo mở to mắt, anh cũng mỉm cười: “Thất Bảo, cha đưa con đi tắm rửa, hai ngày này chúng ta không cần đi tìm mẹ, mẹ bị bệnh, nếu thấy Thất Bảo bị yêu quái làm bị thương sẽ đau lòng, chờ chúng ta đỡ hơn rồi đi tìm mẹ có được không?”





Thịnh Hựu Đình căn bản không dám ôm Thất Bảo như vậy đến trước mặt Vu Lam, anh cũng không muốn con bé còn nhỏ lại hiểu chuyện phải gánh vác nhiều thứ như vậy





Nhưng có thể làm sao đây, tinh thần Vu Lam không tốt, không muốn khiến cô phát bệnh, nếu thấy Thất Bảo bị thương thành như vậy, có thể bị điên không?





Thất Bảo gật gật đầu, Thịnh Hựu Đình ôm con bé vào phòng tắm, đặt vào trong bồn tắm, từ từ cọ rửa những chỗ không có vết thương, nước đen tuyền cả bồn tắm lớn, mãi cho đến khi nước trong rồi, cánh tay, chân, bụng, lưng, cổ, khắp người Thất bảo đều là vết thương xanh tím, nhiều chỗ đã sưng phồng lên, trên mặt mềm mại xinh xắn cũng đầy dấu tay sưng lên, nhìn thấy ghê người!





Đứa bé nhỏ như vậy, Vu Y sao lại có thể ra tay được!





Anh đau đớn nhắm mắt, xoay người sang chỗ khác, quả đấm nắm chặt, chỉ có thể hít sâu mới khống chế không đập đồ đạc trong phòng trước mặt con bé!





Pháp luật?





Pháp luật có mức phạt gì lớn đối với việc hành hung trẻ con?





Ngược đãi?





Thuộc cấp độ nào?





Thịnh Hựu Đình cười có chút tàn nhẫn, sao anh có thể cứ như vậy mà tha cho Vu Y?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom