Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-45
Yêu người tình xuất vu lam - Chương 45: Sinh mệnh còn lại của anh đều giao cho em
Nhìn thấy trên người Vu Y có ruồi bọ bu quanh, Thịnh Hựu Đình lạnh lùng sai người rửa sạch vết máu rơi trên thuyền quay về An Thành
Về đến nhà, Thịnh Hựu Đình tắm rửa một cái, ôm Thất Bảo có người hầu dỗ vẫn không chịu đi ngủ, cùng nhau nằm xuống Thất Bảo vẫn không dám ngủ, sau khi nhìn thấy Thịnh Hựu Đình, mí mắt rốt cuộc không chịu nổi nữa, một phút sau đã thở đều đều
Sáng sớm
Thịnh Hựu Đình không bị Thất Bảo làm tỉnh, anh mở to mắt, con bé không có bên cạnh, theo bản năng lập tức ngồi dậy
Thất Bảo căn bản không ở trong phòng, mới trải qua việc Vu Y ôm Thất Bảo đi, tuy bây giờ không có khả năng xảy ra chuyện như vậy một lần nữa, nhưng da đầu Thịnh Hựu Đình vẫn căng nhanh lại: “Thất Bảo?”
Có lẽ Thất Bảo cùng anh chơi trò trốn tìm không chừng, trẻ con thích chơi những trò trốn tìm thử trí thông minh như vậy
Lúc này, Thịnh Hựu Đình nghe thấy âm thanh trong nhà vệ sinh, anh càng tới gần, tim càng đập mạnh, giọng của Vu Lam thật thấp, đứt quãng từ phòng vệ sinh truyền ra
Vu Lam mỉm cười tắm rửa cho Thất Bảo, Thất Bảo giống không có chuyện gì vui vẻ chơi bọt xà phòng, vô cùng thân thiết làm nũng với mẹ, cười nheo mắt: “Mẹ, mẹ hết bệnh rồi sao? Thất Bảo rất nhớ mẹ, cha nói mẹ bị bệnh, chờ mẹ hết bệnh, Thất Bảo cũng có thể nhìn thấy mẹ rồi”
Vu Lam nhìn vết thương trên người Thất Bảo, đau đến khó thở, cô cười rơi nước mắt gật đầu: “Mẹ bị bệnh, Thất Bảo có ghét bỏ mẹ không? Thất Bảo, mẹ có lỗi với con, có phải mẹ đánh con hay không?”
Vu Lam áy náy tự trách, cô biết nhất định là mình bị bệnh, nhưng không nghĩ tới lúc bệnh cô lại đánh Thất Bảo nặng như vậy, cô quả thực không phải người!
Cô là súc sinh!
Nhưng con gái ngây thơ nhìn cô, xoa nước mắt trên mặt Vu Lam, dùng giọng nói ngọt ngào đáng yêu của mình nghiêm túc giải thích: “Mẹ đừng khóc, không phải mẹ đánh Thất Bảo, là có yêu quái biến thành giống mẹ đánh Thất Bảo, cha đã đánh yêu quái bỏ chạy, sẽ không có yêu quái nào đánh Thất Bảo nữa”
Vu Lam ngẩng đầu lên, tim đau quá, cô bị bệnh là biến thành yêu quái, đánh con của mình, đánh cho toàn thân đều là vết thương, không còn là Thất Bảo xinh đẹp đáng yêu khiến người ta không nhận ra con bé
Vu Lam cầm vòi hoa sen rửa sạch bọt xà phòng lên người Thất Bảo, “Thất Bảo, về sau không có yêu quái nữa, con và cha nhất định không được tách ra, cha sẽ đánh yêu quái, cha sẽ không để cho yêu quái ức hiếp Thất Bảo”
Thịnh Hựu Đình vừa đi đến cửa phòng tắm, gọi một tiếng “A Lam”, Vu Lam xoay người nhìn Thịnh Hựu Đình, cắn răng rơi nước mắt, cũng không khóc thành tiếng
Thịnh Hựu Đình nhìn dáng vẻ của Vu Lam, nhanh chóng kéo cô ra: “Thất Bảo không cẩn thận bị ngã, anh Anh”
Thịnh Hựu Đình cũng không biết làm sao, anh muốn đợi cho Thất Bảo tốt hơn mới cho Vu Lam tỉnh lại, thuốc an thần có hại với cơ thể, anh dặn bác sĩ dùng liều lượng nhỏ, không nghĩ tới Vu Lam đã tỉnh lại
Vu Lam ở trong lòng Thịnh Hựu Đình khóc ngất, Thịnh Hựu Đình vội vàng ấn chuông điện thoại trong nhà vệ sinh để cho bảo mẫu đi vào ôm Thất Bảo đi chơi
Thịnh Hựu Đình ôm lấy Vu Lam: “A Lam, em không có vấn đề gì!”
Tiếng khóc của Vu Lam cực kỳ bi thương, cô không dám khóc thành tiếng, sợ con gái nghe thấy, chỉ có thể nắm chặt áo ngủ của Thịnh Hựu Đình, nước mắt như nước lũ tràn đê: “Sao em lại hư hỏng như vậy, em bị bệnh lại ác độc như vậy, Thất Bảo nói có yêu quái biến thành dáng vẻ của em đánh con bé, con bé nhỏ như vậy, mà bắt đầu kiếm cớ giải vây cho em, đây là con gái của em, là máu thịt trên người em! Sao em lại không có nhân tính như thế?
Hựu Đình! Anh đưa em vào tù đi! Anh để cho quan tòa phán em tử hình đi! Em cầu xin anh! Người như em không xứng làm mẹ! Em bị điên rồi! Em phát bệnh cái gì cũng không nhớ rõ, em dẫn con bé ra ngoài, em đánh con bé, em coi con bé như kẻ thù làm tổn thương nó, người như em nếu không nhốt lại, không biết lần sau sẽ làm gì con bé nữa, Hựu Đình! Đừng để em nhìn thấy Thất Bảo! Đừng để em làm tổn thương con bé!”
Thịnh Hựu Đình không ngừng an ủi Vu Lam: “A Lam, không phải em, đúng là có người khác, là Vu Y! Anh đã đòi lại công bằng cho Thất Bảo rồi! Về sau không còn ai dám làm tổn thương Thất Bảo nữa”
Vu Lam căn bản không nghe được Thịnh Hựu Đình nói, lý trí của cô đã không thể khống chế, càng lúc càng kích động, tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, bi thương xé lòng, cô tự đánh đầu mình: “Em sẽ không độc ác như thế, vì giữ lại con bé, em kiên trì làm phẫu thuật hai ngày một đêm, gần như thay toàn bộ máu trong người, em đồng ý đổi một mạng Vì giữ được con bé, em tránh xa những người khiến em căm hận và muốn làm hại em, rõ ràng em muốn trả thù bọn họ, mà em lại không thể, em muốn buông bỏ hận thù rời xa những người nguy hiểm Bởi vì em sợ trả thù sẽ hại con bé không thể tới thế giới này, em sợ con bé rời đi giống như anh con bé, bị ngâm mình trong Formalin”
Vu Lam đau đớn thét chói tai, đầu đụng vào bả vai Thịnh Hựu Đình: “Em vất vả bảo vệ con bé như thế, sao em lại ác độc đánh con bé thành như vậy, em hận không thể giết chết chính mình, Hựu Đình! Em chính là súc sinh! Anh giết em đi! Giết em đi!”
Thịnh Hựu Đình nắm tay Vu Lam cực kỳ chặt, ôm thân thể của cô cực kỳ chặt
Chặt đến nỗi chính mình cũng không thể hít thở, vừa hít thở tất cả huyết quản, lục phủ ngũ tạng đều đau muốn chết
Anh thậm chí còn không dám hỏi lại Vu Lam những chuyện cô vừa nói, quá đau rồi
Làm sao anh có thể nghĩ đến một cô bé đến đi đường còn không đi được thật sự đã hai tuổi rưỡi rồi
Anh làm sao có thể biết lần đó cô mang thai song sinh, mất đi chỉ là một trong hai đứa, mà một đứa khác vì muốn giữ lại phải trả giá lớn như vậy, mà tất cả đau đớn cô chịu đựng, anh đều không biết được
Thất Bảo thực ra là con gái của Thịnh Hựu Đình anh!
Thất Bảo luôn xoa mặt anh nói anh không cần đau lòng cho Thất Bảo, thực ra là con gái ruột của Thịnh Hựu Đình anh!
Vận mệnh tàn nhẫn như vậy, khiến anh bỏ lỡ nhiều thời gian phải trả giá như vậy, nhìn đau khổ gây ra cho Vu Lam, lúc này đều mạnh mẽ trả lên người anh, không có vết thương nhưng mỗi chỗ đều là đau thấu xương, không chịu nổi
Nhắm mắt lại đều là vết thương trên người Thất Bảo, dáng vẻ ứa nước mắt, anh thương xót cho Thất Bảo
“A Lam! Đều là lỗi của anh, lỗi của anh, em đừng tha thứ cho anh, vĩnh viễn không cần tha thứ cho anh! Để anh bồi thường cho em, bồi thường cho Thất Bảo, đời này anh cho đến khi chết vẫn chưa trả hết nợ cho em, chỉ có thể giao sinh mệnh còn lại của anh cho em thôi!”
Thịnh Hựu Đình ôm Vu Lam, mặt chôn ở cổ cô, tiếng khóc của anh và cô hòa vào nhau: “A Lam, cám ơn em, cám ơn em đã sinh cho anh đứa con này, đời này anh thật sự thỏa mãn rồi”
Vu Lam dần dần an tĩnh, trong đầu hiện ra những hình ảnh như thước phim tua chậm Cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Hựu Đình, ánh mắt của cô càng ngày càng sáng trong, trong con ngươi đều là dáng vẻ của người đàn ông anh tuấn, đã từng không có chân tình
Thịnh Hựu Đình kéo tay Vu Lam đến bên cửa sổ, ôm bờ vai cô, chỉ vào Thất Bảo ở trong vườn hoa dưới lầu đang chơi đùa cùng cùng chó con: “A Lam, về sau một nhà ba người chúng ta cũng không xa cách nữa”
Anh nói xong, rất lâu sau người phụ nữ bên cạnh vẫn yên lặng không nói gì, mãi đến khi anh cảm nhận được bả vai gầy yếu dưới lòng bàn tay đang run rẩy, mới nghe thấy người phụ nữ run rẩy nghẹn ngào “Vâng!” một tiếng (Hoàn)
Nhìn thấy trên người Vu Y có ruồi bọ bu quanh, Thịnh Hựu Đình lạnh lùng sai người rửa sạch vết máu rơi trên thuyền quay về An Thành
Về đến nhà, Thịnh Hựu Đình tắm rửa một cái, ôm Thất Bảo có người hầu dỗ vẫn không chịu đi ngủ, cùng nhau nằm xuống Thất Bảo vẫn không dám ngủ, sau khi nhìn thấy Thịnh Hựu Đình, mí mắt rốt cuộc không chịu nổi nữa, một phút sau đã thở đều đều
Sáng sớm
Thịnh Hựu Đình không bị Thất Bảo làm tỉnh, anh mở to mắt, con bé không có bên cạnh, theo bản năng lập tức ngồi dậy
Thất Bảo căn bản không ở trong phòng, mới trải qua việc Vu Y ôm Thất Bảo đi, tuy bây giờ không có khả năng xảy ra chuyện như vậy một lần nữa, nhưng da đầu Thịnh Hựu Đình vẫn căng nhanh lại: “Thất Bảo?”
Có lẽ Thất Bảo cùng anh chơi trò trốn tìm không chừng, trẻ con thích chơi những trò trốn tìm thử trí thông minh như vậy
Lúc này, Thịnh Hựu Đình nghe thấy âm thanh trong nhà vệ sinh, anh càng tới gần, tim càng đập mạnh, giọng của Vu Lam thật thấp, đứt quãng từ phòng vệ sinh truyền ra
Vu Lam mỉm cười tắm rửa cho Thất Bảo, Thất Bảo giống không có chuyện gì vui vẻ chơi bọt xà phòng, vô cùng thân thiết làm nũng với mẹ, cười nheo mắt: “Mẹ, mẹ hết bệnh rồi sao? Thất Bảo rất nhớ mẹ, cha nói mẹ bị bệnh, chờ mẹ hết bệnh, Thất Bảo cũng có thể nhìn thấy mẹ rồi”
Vu Lam nhìn vết thương trên người Thất Bảo, đau đến khó thở, cô cười rơi nước mắt gật đầu: “Mẹ bị bệnh, Thất Bảo có ghét bỏ mẹ không? Thất Bảo, mẹ có lỗi với con, có phải mẹ đánh con hay không?”
Vu Lam áy náy tự trách, cô biết nhất định là mình bị bệnh, nhưng không nghĩ tới lúc bệnh cô lại đánh Thất Bảo nặng như vậy, cô quả thực không phải người!
Cô là súc sinh!
Nhưng con gái ngây thơ nhìn cô, xoa nước mắt trên mặt Vu Lam, dùng giọng nói ngọt ngào đáng yêu của mình nghiêm túc giải thích: “Mẹ đừng khóc, không phải mẹ đánh Thất Bảo, là có yêu quái biến thành giống mẹ đánh Thất Bảo, cha đã đánh yêu quái bỏ chạy, sẽ không có yêu quái nào đánh Thất Bảo nữa”
Vu Lam ngẩng đầu lên, tim đau quá, cô bị bệnh là biến thành yêu quái, đánh con của mình, đánh cho toàn thân đều là vết thương, không còn là Thất Bảo xinh đẹp đáng yêu khiến người ta không nhận ra con bé
Vu Lam cầm vòi hoa sen rửa sạch bọt xà phòng lên người Thất Bảo, “Thất Bảo, về sau không có yêu quái nữa, con và cha nhất định không được tách ra, cha sẽ đánh yêu quái, cha sẽ không để cho yêu quái ức hiếp Thất Bảo”
Thịnh Hựu Đình vừa đi đến cửa phòng tắm, gọi một tiếng “A Lam”, Vu Lam xoay người nhìn Thịnh Hựu Đình, cắn răng rơi nước mắt, cũng không khóc thành tiếng
Thịnh Hựu Đình nhìn dáng vẻ của Vu Lam, nhanh chóng kéo cô ra: “Thất Bảo không cẩn thận bị ngã, anh Anh”
Thịnh Hựu Đình cũng không biết làm sao, anh muốn đợi cho Thất Bảo tốt hơn mới cho Vu Lam tỉnh lại, thuốc an thần có hại với cơ thể, anh dặn bác sĩ dùng liều lượng nhỏ, không nghĩ tới Vu Lam đã tỉnh lại
Vu Lam ở trong lòng Thịnh Hựu Đình khóc ngất, Thịnh Hựu Đình vội vàng ấn chuông điện thoại trong nhà vệ sinh để cho bảo mẫu đi vào ôm Thất Bảo đi chơi
Thịnh Hựu Đình ôm lấy Vu Lam: “A Lam, em không có vấn đề gì!”
Tiếng khóc của Vu Lam cực kỳ bi thương, cô không dám khóc thành tiếng, sợ con gái nghe thấy, chỉ có thể nắm chặt áo ngủ của Thịnh Hựu Đình, nước mắt như nước lũ tràn đê: “Sao em lại hư hỏng như vậy, em bị bệnh lại ác độc như vậy, Thất Bảo nói có yêu quái biến thành dáng vẻ của em đánh con bé, con bé nhỏ như vậy, mà bắt đầu kiếm cớ giải vây cho em, đây là con gái của em, là máu thịt trên người em! Sao em lại không có nhân tính như thế?
Hựu Đình! Anh đưa em vào tù đi! Anh để cho quan tòa phán em tử hình đi! Em cầu xin anh! Người như em không xứng làm mẹ! Em bị điên rồi! Em phát bệnh cái gì cũng không nhớ rõ, em dẫn con bé ra ngoài, em đánh con bé, em coi con bé như kẻ thù làm tổn thương nó, người như em nếu không nhốt lại, không biết lần sau sẽ làm gì con bé nữa, Hựu Đình! Đừng để em nhìn thấy Thất Bảo! Đừng để em làm tổn thương con bé!”
Thịnh Hựu Đình không ngừng an ủi Vu Lam: “A Lam, không phải em, đúng là có người khác, là Vu Y! Anh đã đòi lại công bằng cho Thất Bảo rồi! Về sau không còn ai dám làm tổn thương Thất Bảo nữa”
Vu Lam căn bản không nghe được Thịnh Hựu Đình nói, lý trí của cô đã không thể khống chế, càng lúc càng kích động, tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, bi thương xé lòng, cô tự đánh đầu mình: “Em sẽ không độc ác như thế, vì giữ lại con bé, em kiên trì làm phẫu thuật hai ngày một đêm, gần như thay toàn bộ máu trong người, em đồng ý đổi một mạng Vì giữ được con bé, em tránh xa những người khiến em căm hận và muốn làm hại em, rõ ràng em muốn trả thù bọn họ, mà em lại không thể, em muốn buông bỏ hận thù rời xa những người nguy hiểm Bởi vì em sợ trả thù sẽ hại con bé không thể tới thế giới này, em sợ con bé rời đi giống như anh con bé, bị ngâm mình trong Formalin”
Vu Lam đau đớn thét chói tai, đầu đụng vào bả vai Thịnh Hựu Đình: “Em vất vả bảo vệ con bé như thế, sao em lại ác độc đánh con bé thành như vậy, em hận không thể giết chết chính mình, Hựu Đình! Em chính là súc sinh! Anh giết em đi! Giết em đi!”
Thịnh Hựu Đình nắm tay Vu Lam cực kỳ chặt, ôm thân thể của cô cực kỳ chặt
Chặt đến nỗi chính mình cũng không thể hít thở, vừa hít thở tất cả huyết quản, lục phủ ngũ tạng đều đau muốn chết
Anh thậm chí còn không dám hỏi lại Vu Lam những chuyện cô vừa nói, quá đau rồi
Làm sao anh có thể nghĩ đến một cô bé đến đi đường còn không đi được thật sự đã hai tuổi rưỡi rồi
Anh làm sao có thể biết lần đó cô mang thai song sinh, mất đi chỉ là một trong hai đứa, mà một đứa khác vì muốn giữ lại phải trả giá lớn như vậy, mà tất cả đau đớn cô chịu đựng, anh đều không biết được
Thất Bảo thực ra là con gái của Thịnh Hựu Đình anh!
Thất Bảo luôn xoa mặt anh nói anh không cần đau lòng cho Thất Bảo, thực ra là con gái ruột của Thịnh Hựu Đình anh!
Vận mệnh tàn nhẫn như vậy, khiến anh bỏ lỡ nhiều thời gian phải trả giá như vậy, nhìn đau khổ gây ra cho Vu Lam, lúc này đều mạnh mẽ trả lên người anh, không có vết thương nhưng mỗi chỗ đều là đau thấu xương, không chịu nổi
Nhắm mắt lại đều là vết thương trên người Thất Bảo, dáng vẻ ứa nước mắt, anh thương xót cho Thất Bảo
“A Lam! Đều là lỗi của anh, lỗi của anh, em đừng tha thứ cho anh, vĩnh viễn không cần tha thứ cho anh! Để anh bồi thường cho em, bồi thường cho Thất Bảo, đời này anh cho đến khi chết vẫn chưa trả hết nợ cho em, chỉ có thể giao sinh mệnh còn lại của anh cho em thôi!”
Thịnh Hựu Đình ôm Vu Lam, mặt chôn ở cổ cô, tiếng khóc của anh và cô hòa vào nhau: “A Lam, cám ơn em, cám ơn em đã sinh cho anh đứa con này, đời này anh thật sự thỏa mãn rồi”
Vu Lam dần dần an tĩnh, trong đầu hiện ra những hình ảnh như thước phim tua chậm Cô ngẩng đầu nhìn Thịnh Hựu Đình, ánh mắt của cô càng ngày càng sáng trong, trong con ngươi đều là dáng vẻ của người đàn ông anh tuấn, đã từng không có chân tình
Thịnh Hựu Đình kéo tay Vu Lam đến bên cửa sổ, ôm bờ vai cô, chỉ vào Thất Bảo ở trong vườn hoa dưới lầu đang chơi đùa cùng cùng chó con: “A Lam, về sau một nhà ba người chúng ta cũng không xa cách nữa”
Anh nói xong, rất lâu sau người phụ nữ bên cạnh vẫn yên lặng không nói gì, mãi đến khi anh cảm nhận được bả vai gầy yếu dưới lòng bàn tay đang run rẩy, mới nghe thấy người phụ nữ run rẩy nghẹn ngào “Vâng!” một tiếng (Hoàn)
Bình luận facebook