Tôi yêu thầm bạn cùng lớp ba năm.
Gần đây, tôi để ý thấy dường như người ta cũng yêu thầm tôi.
Tôi không vạch trần.
Tôi muốn để xem, cậu ấy có thể nhịn không tỏ tình tôi đến bao giờ.
1.
Ba năm cấp ba là ba năm tôi yêu thầm Chu Thư Bạch.
Tôi tuyên bố với bạn thân, sớm muộn gì cũng sẽ tán đổ cậu ấy.
Buổi tối, bạn thân liền nói với tôi: “Mày không biết à? Chu Thư Bạch sớm đã nhìn trúng mày rồi.”
“Có trời làm chứng, tao không hề biết.”
Cả lớp đều biết, chỉ có tôi không biết.
Tôi không tin.
Thậm chí, tôi còn có ý nghĩ ép Chu Thư Bạch vào bờ tường trong hẻm nhỏ, chất vấn cậu nghĩ thế nào về tôi.
Cơ mà nghĩ thì nghĩ thế thôi, tôi nào dám thực hiện.
Bởi vì tôi hèn, tôi không dám….
2.
Ngày hôm sau.
Trước giờ tự đọc buổi sáng, tôi đã đến lớp từ sớm.
Chu Thư Bạch còn đến sớm hơn tôi, cậu đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Chỗ ngồi của cậu ngay cạnh tôi, nhưng chúng tôi không phải bạn cùng bàn, giữa chúng tôi có một lối đi nhỏ.
Thấy tôi đến, cậu vội vã đứng dậy.
Sau đó, cậu bước sang chỗ tôi, nhấc chiếc ghế mà các bạn trực nhật úp lên bàn từ hôm qua, hạ xuống.
Cậu đã làm việc này cho tôi rất nhiều lần trong một năm qua.
Ban đầu tôi không để ý cho lắm, nhưng nhớ lại lời nói của bạn thân, tôi đã suy nghĩ lại.
Không phải cậu ấy thích tôi đấy chứ!
Nếu không, tại sao luôn giúp tôi hạ ghế xuống.
3.
Tôi chưa vào chỗ ngồi xuống ngay, mà quay sang nhìn Chu Thư Bạch
"Ngày nào cậu cũng hạ ghế xuống cho tôi, cậu có ý đồ gì?"
Chu Thư Bạch trầm mặc hai giây, nhẹ giọng nói.
"Phó Hoan, não cậu hỏng rồi?"
"Không phải chính cậu là người kêu tôi làm việc này sao?"
“Ồ.” Tôi ngẫm nghĩ lại, hình như đúng là như vậy thật.
Vào một ngày nào đó cách đây một năm, trong giờ tự học buổi tối, khi tất cả các giáo viên đã đi họp, chúng tôi lén chơi cá cược trong lớp.
Người thua cuộc phải đồng ý một yêu cầu của người chiến thắng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Chu Thư Bạch để thua tôi phần tính toán, thứ mà cậu giỏi nhất.
Kể từ đó, Chu Thư Bạch mỗi ngày đều phải giúp tôi hạ ghế xuống đến khi tốt nghiệp cấp ba.
"Tôi quên rồi."
Tôi quay người, cố làm ra vẻ bình tĩnh ngồi vào chỗ của mình.
4.
Chu Thư Bạch là một trong số những người đẹp trai trong lớp tôi, chắc cũng cỡ đứng nhất đứng nhì.
Bởi vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, tôi đã rung động.
Cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, chẳng qua cũng chỉ là như thế.
Lúc đó tôi còn từng cùng bạn thân tiếc nuối: “Đẹp trai thì đẹp trai đó, sao lại đi khập khà khập khiễng thế kia?”
Đúng vậy, lần đầu tiên gặp Chu Thư Bạch, tôi còn tưởng cậu bị qu.è.
Dù sao cũng chẳng có người bình thường nào lại chống hai cái nạng đi học cả, đúng không.
Mà tôi không chỉ tiếc nuối với một mình bạn thân thôi đâu, tôi suýt chút nữa còn nói ra trước mặt cậu ấy.
Chu Thư Bạch chống nạng đi học hơn một tuần. Sau đó tới một ngày, cậu đột nhiên không mang nạng theo nữa.
Lúc bước vào cửa lớp vô tình đụng phải tôi, tôi ngạc nhiên cực kì, hết nhìn vẻ mặt cậu lại nhìn xuống chân cậu, nghĩ cũng không thèm nghĩ, cứ thế hỏi một câu:
“Cậu không bị qu.è?”
Chu Thư Bạch nhìn tôi nửa ngày trời, mới chậm rãi mở miệng: “Thật xin lỗi, tôi không qu.è.”
Xin lỗi cái con khỉ!
Đúng là mất mặt chế.t đi được!
5.
Đến tận sau này tôi mới biết, kỳ nghỉ hè, Chu Thư Bạch không cẩn thận gặp tai nạn giao thông nên bị thương, không phải vết thương lớn gì, càng không phải bị qu.è bẩm sinh.
Mà cũng chính bởi vì chuyện này khiến cậu đi học muộn vài ngày, khiến cuộc gặp gỡ của chúng tôi chậm hơn dự kiến vài ngày.
Tóm lại, tôi khỏi cần phải cảm thấy tiếc nuối cho cậu.
6.
Lời của bạn thân tối qua khiến tâm hồn tôi bay cao bay xa cả buổi sáng lên lớp.
Chu Thư Bạch thích tôi.
Chu Thư Bạch thật sự thích tôi?
Những ý nghĩ này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu tôi.
Không được, tôi không thể ngồi im chờ chế.t, tôi phải chủ động ra tay.
Nếu không, tôi sẽ bị mấy cái suy nghĩ không đâu này giày vò đến chế.t.
Tôi nhấc ghế qua ngồi cạnh Chu Thư Bạch. Cậu đang im lặng cúi đầu giải đề:
“Sao thế, Phó Hoan?”
Cậu không ngẩng đầu, vẫn có thể biết là tôi.
“Chiều nay đổi chỗ rồi.” Tôi mỉm cười:
“Cậu dự định sẽ ngồi vị trí nào?”
Chu Thư Bạch vẫn dửng dưng cúi đầu như cũ:
“Xem tình hình đã.”
Quá đỗi lạnh lùng.
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, đưa tay lấy cây bút trong tay cậu. Lúc này cậu mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Nếu không có gì đặc biệt xảy ra chắc là tôi vẫn sẽ ngồi chỗ này.”
“Nếu cậu đã bảo xem tình hình, vậy cậu có thể chọn ngồi một trong bốn vị trí trên dưới trái phải tôi. Có được không?”
Tôi nhếch mày, trả lại cây bút cho cậu.
Tôi không nghĩ Chu Thư Bạch sẽ đồng ý với yêu cầu của tôi, chỉ là tôi nhịn không được mà muốn trêu cậu một chút thôi.
“Ừ.”
Vậy mà…
Cậu lại gật đầu đồng ý.
Tôi cực kì ngạc nhiên, lại nghĩ.
Cậu… chắc là thật sự thích tôi.
7.
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi xếp chỗ ngồi dựa vào thứ hạng, ai xếp hạng cao thì có quyền chọn trước.
Chu Thư Bạch đứng đầu lớp. Vì vậy, cậu ấy là người đầu tiên bước vào chọn chỗ.
Không ngoài dự liệu, Chu Thư Bạch đi thẳng về vị trí phía trước vị trí tôi đang ngồi.
Tôi đứng ngoài hành lang, tay ôm sách, mặt hớn hở.
Quả nhiên, Chu Thư Bạch không chỉ nói mồm, cậu còn hành động chứng minh.
Đồng thời, cậu còn ngăn cản một bạn học xếp trên tôi, định ngồi vào chỗ của tôi.
Tôi đạt được ước nguyện của mình, trở thành bạn bàn trước bàn sau với Chu Thư Bạch.
Đưa tay ra liền có thể chạm vào lưng cậu, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy gáy cậu.
Tôi hạnh phúc chế.t đi được!
"Cậu đang cười ngốc cái gì đấy?"
Tiếng cười ngốc của tôi thu hút sự chú ý của Chu Thư Bạch, cậu quay người lại, không nhịn được cau mày hỏi tôi:
"Nghỉ giữa giờ mười phút, cậu đã cười tám phút rồi."
Bạn thân cũng nhìn tôi đầy chán ghét.
"Có phải mày mất não rồi không?"
Tôi vẫn hớn hở: “Các cậu không hiểu, các cậu không hiểu.”
Không hiểu được niềm vui khi được ngồi gần người mình thích.
Bình luận facebook