"Cậu đang cười ngốc cái gì đấy?"
Tiếng cười ngốc của tôi thu hút sự chú ý của Chu Thư Bạch, cậu quay người lại, không nhịn được cau mày hỏi tôi:
"Nghỉ giữa giờ mười phút, cậu đã cười tám phút rồi."
Bạn thân cũng nhìn tôi đầy chán ghét.
"Có phải mày mất não rồi không?"
Tôi vẫn hớn hở: “Các cậu không hiểu, các cậu không hiểu.”
Không hiểu được niềm vui khi được ngồi gần người mình thích.
8.
Chúng tôi tan học khi ấy trời đã sẩm tối.
Tôi đứng tại chỗ, chậm rãi thu dọn đồ đạc, suy nghĩ xem chốc nữa sẽ cùng bạn thân ăn gì ở canteen.
Chu Thư Bạch đã thu dọn đồ đạc xong trước tôi, song cậu không rời đi luôn mà quay lại nhìn tôi.
Cậu rất cao, chắc cũng phải cỡ trên 1m8.
"Ăn kẹo không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu: "Hả?"
Này là có ý gì?
Cậu không nói gì, lấy từ trong túi ra một thỏi socola đặt lên bàn tôi.
“Tôi không thích ăn, ngọt quá.” Cậu giải thích.
"Tôi thích ăn, tôi thích đồ ngọt."
Tôi nhanh chóng đưa tay lấy thỏi socola trên mặt bàn, như thể sợ một giây sau Chu Thư Bạch sẽ đổi ý.
Dường như nó đã ở trong túi Chu Thư Bạch rất lâu rồi, đến giờ mà vỏ giấy vẫn còn một chút hơi ấm còn sót lại.
Hơi ấm của cậu.
Chu Thư Bạch "Ừm" một tiếng, thờ ơ nhìn tôi.
“Ngày mai vẫn còn.” Cậu nói.
9.
Bởi Chu Thư Bạch nói ngày hôm nay vẫn sẽ có socola nên tôi đã đến lớp từ sớm, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ chờ đợi.
Tôi không cần cậu hạ ghế giúp, tôi có thể tự làm.
Chờ một lúc lâu mới thấy Chu Thư Bạch bước vào, vừa khéo tiếng chuông vào lớp cũng vang lên.
"Sao hôm nay cậu đến muộn thế?"
Tôi bĩu môi phàn nàn.
"Xảy ra chút chuyện nên tôi đến muộn."
Cậu đặt cặp sách xuống, sau đó quay
đầu nhìn tôi, "Có chuyện gì à?"
"Socola của tôi đâu?"
“Tôi quên mất rồi.” Có lẽ Chu Thư Bạch không nghĩ tôi lại hỏi thẳng như vậy.
Nhìn nét mặt cậu thôi cũng đủ thấy cậu ngạc nhiên chừng nào.
“Chiều tôi sẽ mang cho cậu.” Cậu vội nói thêm.
Thôi được. Chắc tại là socola của Chu Thư Bạch nên không dễ lấy.
10.
Ngoài trời đổ mưa, trưa nay Chu Thư Bạch không tới canteen ăn cơm, cũng chẳng biết là chạy đi đâu mà không thấy tăm hơi.
Tôi ngồi trong lớp học mặt mày ủ rũ, bạn thân không biết nghe được luồng tin từ đâu, thần thần bí bí đến nói nhỏ cho tôi, Chu Thư Bạch chạy đi mua socola cho tôi rồi.
Sáng nay cậu tới muộn, là bởi vì cửa hàng hết socola, cậu chạy đi mấy nơi khác cũng không mua được.
Tôi không muốn tin cho lắm, song bạn thân lại bảo:
"Phó Hoan, mày đúng là đồ ngốc, tao đã nói với mày Chu Thư Bạch thích mày từ lâu rồi, mày còn không tin, cứ thích biến mình thành người yêu đơn phương cơ."
....Nói linh ta linh tinh.
Chẳng qua tôi thấy yêu đơn phương giống với tình trạng hiện tại của tôi.
Trên đời này có ai yêu đơn phương mà vui vẻ không?
11.
Lúc Chu Thư Bạch quay trở lại, tiết học buổi chiều đầu tiên sắp bắt đầu.
Áo cậu ướt một mảng, đầu tóc cũng dính nước mưa.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu, không khỏi đau lòng.
"Đi đâu mà bị ướt thế này?"
Chu Thư Bạch không trả lời, vẫn đứng nghiêm tại chỗ lấy lại sức.
Mãi lâu sau cậu mới đáp: "Có chút chuyện."
Tôi hỏi: "Chuyện gì?"
Cậu vẫn không trả lời, tôi lại hỏi tiếp:
"Socola của tôi đâu?"
Chu Thư Bạch trầm mặc một hồi, sau đó lấy trong túi áo một vốc kẹo đặt lên mặt bàn tôi:
"Ngày mai bù socola cho cậu."
Tôi nhìn mấy viên kẹo ngổn ngang trên bàn, lại nhìn tay cậu.
Tay cậu cực kì đẹp.
Thuận tay xé vỏ kẹo đưa vào miệng, haizzz, kẹo này chua y như lòng tôi.
Tôi nhăn mày, ngẩng đầu nhìn cậu: "Đi mua socola thì nhận đi, cậu không thừa nhận là sợ bị mất mặt hay gì?"
12.
Socola mà cậu cho hôm qua được sản xuất từ nước ngoài, thỉnh thoảng tôi cũng được ăn vài lần, hương vị đặc biệt, nói tóm lại là ăn ngon lắm.
Tôi từng kể cho Chu Thư Bạch nghe.
Socola này mấy cửa hàng chỗ tôi không dễ bán nên họ thường không nhập về. Bởi vậy trong lòng tôi biết rõ, thỏi socola mà Chu Thư Bạch cho tôi hôm qua, là cậu cố ý mua cho tôi.
Socola rất ngọt, ngọt đến tận đáy lòng.
Chu Thư Bạch không nói gì, cậu cúi đầu nhìn tôi.
Nước mưa men theo tóc cậu chảy xuống, rơi trên mu bàn tay đang đặt trên bàn.
Tôi phớt lờ, cười cười nhìn cậu rồi đổi chủ đề: "Ngày mai không cần đi nữa đâu, chỗ kẹo này đủ để ăn mấy ngày rồi."
Tôi biết cậu đang ngại ngùng. Cậu đã cố tình không thừa nhận, tôi lại một mực muốn cậu trả lời, cậu không trả lời cũng là chuyện bình thường.
13.
Cả một buổi chiều, Chu Thư Bạch không nói chuyện với tôi câu nào.
Tôi trong miệng ngậm kẹo của cậu, trong lòng lại nghĩ đến cậu.
Có lẽ bạn thân nói không sai, cậu thật sự thích tôi, chỉ là không biết thích từ khi nào, cũng không biết cậu thích tôi trước, hay tôi thích cậu trước nữa.
Tôi nghĩ mãi không ra, thế là quyết định trực tiếp hỏi cậu. Tôi đưa tay gõ nhẹ vào lưng cậu, cậu quay xuống rất nhanh:
"Sao thế?"
Tôi chớp chớp mắt:
"Cậu có biết bài hát mới ra của Từ Diểu không?"
Chu Thư Bạch lắc đầu.
"Cậu thích tôi từ khi nào?"
Chu Thư Bạch: ?
14.
Từ Diểu là ca sĩ mà Chu Thư Bạch yêu thích. Anh ấy không phải một ca sĩ nổi tiếng, người người đều biết. Lần đầu tiên nghe thấy cái tên Từ Diểu cũng là từ miệng cậu.
Vẫn còn nhớ lúc ấy, cậu đang đeo tai nghe nghe nhạc bỗng hỏi tôi: "Phó Hoan, cậu có thần tượng không?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Có, là một diễn viên kịch."
Chu Thư Bạch lại hỏi: "Vậy cậu biết Từ Diểu không?"
Tôi lại nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
"Không biết."
Nói xong, tôi vốn tưởng Chu Thư Bạch sẽ hỏi diễn viên kịch tôi thích là ai, nào ngờ cậu không nói gì thêm, đưa một bên tai nghe vào tai tôi.
"Cậu nghe thử đi, đây là bài hát của anh ấy. Tôi rất thích."
Cậu đang giới thiệu cho tôi ca sĩ mà cậu thích.
Chúng tôi dựa sát gần nhau.
Mà câu đầu tiên trong bài hát mà tôi nghe được là.
Cậu biết không, tôi thực sự rất thích cậu.
15.
Chu Thư Bạch hỏi tôi Từ Diểu ra bài hát mới từ lúc nào mà cậu ấy không biết, đồng thời mở điện thoại ra tra thử.
Tôi giữ tay cậu lại.
"Dạo này thầy chủ nhiệm kiểm tra gắt lắm đấy, cậu cứ thế dùng điện thoại, không sợ bị bắt à?"
Thật ra là tôi đang kiếm cớ tranh thủ cầm tay cậu một tí.
Chu Thư Bạch cứ để im tay cho tôi giữ, mặt hơi ửng đỏ.
"Vậy tôi không dùng nữa."
Chu Thư Bạch từ bỏ cách lấy điện thoại ra tra, quay sang hỏi tôi: "Anh ấy ra bài hát mới từ khi nào?"
Tôi cười cười, rồi thu tay lại: "Không biết."
Chu Thư Bạch đột nhiên nhắc lại lời tôi vừa nói:
"Cậu thích tôi từ khi nào?"
Tôi ngập ngừng rồi đáp: "Chắc là khoảng hai năm trước."
Chu Thư Bạch đơ một lúc, có lẽ không ngờ tôi lại đáp như vậy.
"Ra bài hát mới từ hai năm trước?"
--------
Chúng tôi người hỏi một câu, người đáp một nẻo.
Nhưng tôi không nghĩ, Chu Thư Bạch tưởng "Cậu thích tôi từ khi nào?" là tên bài hát mới.
Cậu đang đánh trống lảng, cậu không muốn thừa nhận rằng mình thích tôi.
Bình luận facebook