Bạn thân liếc một cái, qua loa đáp một cậu, mày không cần biết.
Thôi vậy.
Không cần biết thì thôi.
26.
Chu Thư Bạch bỗng quay lưng lại, hỏi tôi đã làm xong bài chưa.
Tôi cúi đầu, thở dài: “Chưa xong, mấy bài này tôi làm mãi không ra.”
Chu Thư Bạch liền đứng dậy, đi đến cạnh tôi, khom lưng bắt đầu giảng bài.
Lúc giảng bài, mặt cậu sát gần mặt tôi đến độ tôi có thể cảm nhận được độ ấm của làn da cậu.
Khoảng cách này, cũng gần quá rồi.
Tới tận khi tôi căng thẳng đến mức thở không ra hơi, cậu mới hỏi:
"Đã hiểu chưa?"
Chu Thư Bạch giảng bài xong, tôi một chữ cũng không nghe vào, nhưng vẫn gật đầu tỏ ý hiểu rồi.
Tôi không muốn cậu phát hiện ra tâm tư của mình.
Tôi không muốn làm cậu thất vọng.
27.
Chu Thư Bạch giảng xong bài liền về chỗ.
Tôi quay đầu, thấy bạn thân đang chống cằm nhìn tôi đầy thương cảm.
"Sao đấy?" Tôi hỏi cô ấy
Bạn thân thở dài, ra hiệu cho tôi nhìn về phía cửa ra vào.
Tôi đưa mắt nhìn theo, lại thấy Tôn Nhiên đen mặt nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt khiến người khác bị nhột
Thấy tôi nhìn lại, cậu ta quay người chạy mất.
Tôi đơ luôn, lại quay sang hỏi bạn thân: "Người này bị sao vậy? Tao đắc tội với cậu ta à?"
Bạn thân ờ một tiếng, lắc lắc đầu.
"Từ nay trên đời này lại xuất hiện thêm một kẻ khổ vì tình rồi."
Tôi: .....
Đang yên đang lành lại nói bóng nói gió?
28.
Kể từ ngày hôm đó, Tôn Nhiên không tới lớp tôi nữa.
Mà tôi, cũng sớm quên đi sự tồn tại của cậu ta.
Kết quả cho đến một hôm, tôi và bạn thân đang đi từ sân thể dục lên lớp, lại thấy Tôn Nhiên và bạn bè cậu ta đang tụ tập nói chuyện trước lối lên cầu thang.
Nếu muốn đi qua, thì buộc phải chen vào giữa.
Lúc ấy tôi và bạn thân đều cảm thấy ngại ngùng.
Tôi kéo bạn thân, hơi cúi đầu chuẩn bị len qua, lại nghe thấy tiếng một bạn nam hô lên: "Đây không phải là chị dâu sao?"
Tôi quay sang nhìn bạn thân, bạn thân lập tức lắc đầu phủ nhận.
"Không phải tao, không liên quan đến tao."
Tôi lại quay sang nhìn đám người kia.
"Cậu nói ai?"
Rất nhanh sau, người kia bèn đáp lại: "Nói chị đó."
Tôi câm nín. Gọi "chị dâu" ở đây luôn?
"Thế anh trai cậu là ai?" Tôi lại hỏi
Cậu ta liền đẩy Tôn Nhiên về phía tôi: "Cậu ấy."
Tôi tránh không kịp, Tôn Nhiên cứ thế va phải người tôi.
Tôi giật mình, lùi mấy bước về sau, sau đó "ngã" vào lòng Chu Thư Bạch không biết đã tới từ khi nào.
Tôi: .....
Nói chuyện tử tế không được chắc, sao cứ phải động tay động chân.
Tôn Nhiên cười, mắng mấy đứa bạn cậu ta, sau đó đưa tay định kéo tôi.
Chu Thư Bạch lại không có vẻ gì là muốn buông tay, cậu đưa tay giữ lấy vai tôi, thuận thế kéo tôi lại.
Sau đó đưa tay lên vai đẩy tôi về lớp học.
Động tác như mây trôi nước chảy.
Chỉ để lại đám người Tôn Nhiên không kịp phản ứng gì.
29.
Tôi cứng người, lại bị Chu Thư Bạch lôi đi.
Cho tới khi về đến lớp, cậu mới thả tay ra đi về chỗ mình.
Mà mặt tôi lúc này, đỏ đến mức sắp nhỏ máu đến nơi.
Trong đầu tôi bấy giờ toàn là: "Chu Thư Bạch vậy mà lại ôm tôi."
Nhưng hình như Chu Thư Bạch không vui cho lắm.
Tôi lơ mơ đoán, có lẽ cậu cũng nghe thấy mấy lời của bạn bè Tôn Nhiên.
Đây không phải là ghen hay sao.
Bạn thân giờ mới vào tới lớp, đi đến bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở tôi: "Mau đi dỗ đi, Chu Thư Bạch nhà mày ghen rồi!"
"Tao biết rồi, tao biết rồi."
Tôi lập tức kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, nhẹ nhàng giải thích:
"Mình và Tôn Nhiên không thân. Cậu đừng nghe bạn bè cậu ta nói bừa. Cái gì mà chị dâu này nọ đều không liên quan đến mình."
Chu Thư Bạch lập quay sang nhìn tôi.
Tôi cười cười lấy lòng cậu.
"Cậu vừa nãy... là ôm mình phải không?"
Chu Thư Bạch không đáp lại.
Tôi lại hỏi: "Cậu bây giờ... là đang ghen?"
Khoé môi cậu giật giật, song cậu vẫn im lặng.
Tôi thở dài, nghiêng đầu nhìn cậu:
"Đến bao giờ cậu mới thừa nhận là cậu thích mình đây, đồ ngốc."
..........
Tôi nghĩ là đêm nay tôi sẽ mơ một giấc mơ đẹp.
Bởi giây tiếp theo, ngay khi tôi vừa dứt lời, Chu Thư Bạch liền nghiêm túc nhìn tôi, sau đó mỉm cười xoa xoa tay tôi.
Tôi nghe thấy tiếng cậu nói.
"Ừm, mình thích cậu."
Bình luận facebook