Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121: Đi xuyên qua Loạn Tâm Ma Lâm
Ảo giác này không phải là núi đao biển lửa, cũng không phải là địa ngục băng tuyết, không có đau đớn, cũng không có sợ hãi, chỉ có sự lựa chọn.
Mẫu thân, phụ thân, ông nội của Mục Long, Viên Thiên Cương, Vân Kinh Hồng, còn có Triệu Linh Đan…vân vân, tất cả đều là những người thân thiết của Mục Long.
Bọn họ đang đứng ở đối diện với Mục Long, sau lưng chính là ngôi vị chỉ thuộc về kẻ mạnh.
Bọn họ cản trở con đường dẫn đến ngôi vị cường giả của Mục Long, giết chết bọn họ, Mục Long lập tức có thể trở thành cường giả, đi lên vương tọa, nếu không sẽ cứ như vậy chết đi.
“Tuy biết rằng tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh, những người này cũng đều là giả, nhưng cả đời này ta cũng không thể nào ra tay với những người mà mình quan tâm, bất kể là ảo ảnh, điều này vẫn không thể nào chối cãi”.
“Tám trăm bước trong Loạn Tâm Ma Lâm quả thật là không tầm thường, thế nhưng Mục Long ta thất bại không phải bởi vì ngươi, mà là bởi vì chính bản thân ta không muốn!”, sâu trong Loạn Tâm Ma Lâm, Mục Long hét lên đầy giận dữ.
Sau đó, bên trong ảo ảnh, Mục Long lựa chọn tự sát.
Nhưng cũng chính vào lúc này, con đường phía trước lại mở ra.
Ở đó có một âm thanh truyền vào tai Mục Long.
“Nếu ngươi vì sự cường đại của bản thân mà không tiếc chém giết tất cả thì ngươi sẽ không có cơ hội bước đến một bước cuối cùng, bởi vì ngươi chính là tà ma, sự tồn tại của chính đạo mang ý nghĩa bảo vệ, bảo vệ bản thân, bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ thiên hạ cùng muôn dân trăm họ!”
“Đã rất nhiều năm trôi qua, cuối cùng thì cũng có một người có thể đi xuyên qua được Loạn Tâm Ma Lâm, đứa nhỏ, nhận lấy món quà của ta đi”, sau đó, một tia sáng biến mất trong cơ thể Mục Long, giống như chìm sâu xuống đáy biển, không tìm thấy tung tích.
Ầm ầm!
Bên trong Loạn Tâm Ma Lâm phát ra từng tiếng nổ chói tai, tiếp theo đó, ngàn vạn huyễn trận đều xuất hiện, từng vầng sáng chiếu rọi đất trời, huyền diệu khó lường.
Thế nhưng trong nháy mắt, ngàn vạn pháp trận này đều bị sụp đổ, giống như là chưa từng xuất hiện bao giờ.
Rừng cây, hoa cỏ, sương mù đều biến mất không thấy tăm hơi.
Vị trí vốn dĩ là Loạn Tâm Ma Lâm giờ đây chỉ còn lại một tấm bia đá khổng lồ, mà Mục Long lại đang đứng dưới chân của tấm bia đá ấy.
Chỉ là phía trên tấm bia đá kia ngay cả một chữ cũng không có, là một tấm bia không khắc chữ.
“Đây là…”
“Mục Long to gan, chẳng những gian lận mà còn dám huỷ hoại Loạn Tâm Ma Lâm…”
Lời nói còn chưa dứt, Tượng Vương đã không nhịn được mà vươn bàn tay to lớn ra, túm lấy vị phong chủ đang nói chuyện kia rồi tiện tay vứt vào chỗ sâu trong tông môn: “Ồn ào!”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người đều mang vẻ mặt mông lung nhìn nhau, không hiểu nổi?
Loạn Tâm Ma Lâm cứ biến mất như vậy?
Thật đúng như lời Mục Long nói trước khi tiến vào, sợ rằng sau khi ta bước vào Loạn Tâm Ma Lâm, ngay cả dũng khí đặt chân vào trong đó ngươi cũng không có.
Loạn Tâm Ma Lâm biến mất rồi, chuyện có dũng khí hay không còn đáng để nói đến sao?
Các cao nhân trong tông môn nhìn thấy Tượng Vương ra tay, trực tiếp ném một vị phong chủ ra ngoài nên lúc này cũng không dám nhiều lời, chờ đợi Tượng Vương giải thích.
Sau đó, Tượng Vương đã nhanh chóng xuất hiện phía trước tấm bia đá không có chữ kia, ánh mắt kinh ngạc, trong lòng thì thầm: “Bia Vô Tự, đây là vật của tổ sư khai sơn, nó vẫn luôn là một truyền thuyết, không ngờ tới nó lại ở chỗ này, khó trách…”
Ai có thể nghĩ tới, bảo vật trong truyền thuyết của tổ sư khai sơn để lại sẽ ở bên trong huyễn trận, khó trách cường giả của tông môn tìm kiếm cả mấy nghìn năm cũng không thể nào tìm được.
Ánh mắt của Tượng Vương trở nên nghiêm trọng, ông ta nháy mắt thu hồi lại bia Vô Tự, sự việc liên quan đến bia Vô Tự vô cùng quan trọng, ông ta cũng không dám làm bừa.
Tiếp đó, ông ta nhìn về phía Mục Long, cười khổ nói: “Các thế hệ cường giả tìm kiếm mòn cả đế giày sắt cũng không thể nào tìm ra được nó, cái tên nhóc nhà ngươi lại không phí bao nhiêu công sức mà tìm được, rốt cuộc cũng không làm cho người ta bớt lo…”
Trên thực tế, Mục Long cũng vô cùng khó hiểu, vì sao Loạn Tâm Ma Lâm này bỗng nhiên biến mất?
Tất nhiên là Tượng Vương hiểu được nghi hoặc của hắn, hơn nữa, chẳng những Mục Long nghi hoặc mà tất cả mọi người ở đây đều không hiểu ra sao.
Lúc này, ông ta nói: “Chờ một chút, không cần hoảng sợ, trên thực tế, ý nghĩa tồn tại của Loạn Tâm Ma Lâm không phải là để khảo nghiệm đạo tâm, mà là có sứ mệnh khác, hiện giờ, sứ mệnh của nó đã hoàn thành, cho nên nó không cần thiết phải tiếp tục tồn tại!”
“Cái gì?”
Câu nói này đã phá vỡ nhận thức của mọi người, từ trước đến nay, bọn họ vẫn luôn nghĩ, Loạn Tâm Ma Lâm này tồn tại chính là để khảo nghiệm đạo tâm, nhưng mà bây giờ…
Thế nhưng lời của Tượng Vương, bọn họ dám nghi ngờ sao?
“Mục Long, đạo tâm của ngươi còn cường đại hơn so với tưởng tượng của bổn tọa, Loạn Tâm Ma Lâm này đã tồn tại mấy nghìn năm ở Tiêu Dao Thần Tông, nhưng người có thể đi xuyên qua được Loạn Tâm Ma Lâm, từ xưa đến nay chỉ có duy nhất một mình ngươi!”, lời này của Tượng Vương, không thể nghi ngờ là đang thừa nhận Mục Long không hề gian lận.
Sau đó, Tương Vương vung tay lên, ban thưởng mười vạn viên Huyền Linh đan, một bộ linh khí tuyệt phẩm, một bộ linh quyết thượng đẳng.
“Dựa theo quy định, phá vỡ kỷ lục của thế hệ trước, có thể nhận được phần thưởng, đây là những thứ ngươi nên nhận được!”
Thấy một màn này, mọi người cũng không biết nên nói gì cho phải?
Còn không phải sao? Có lẽ đây mới chính là phá kỷ lục chân chính, hơn nữa còn là phá vỡ hoàn toàn, ngay cả Loạn Tâm Ma Lâm cũng bị phá huỷ, đây còn có thể là không hoàn toàn sao?
Từ nay về sau, Loạn Tâm Ma Lâm sẽ chỉ còn là truyền thuyết của tông môn.
“Cảm ơn Tượng Vương tiền bối!”, Mục Long cúi đầu bái tạ rồi thu hồi ba món đồ kia.
Mục Long so đấu với Hoàng Thiện ba trận, thắng hai cuộc sẽ là người chiến thắng, và thật rõ ràng, trận thứ nhất này, Mục Long đã giành chiến thắng, còn Hoàng Thiện thì thua hoàn toàn.
Hắn ta đi được ba trăm sáu mươi tư bước trong Loạn Tâm Ma Lâm, đuổi kịp kỷ lục lúc bấy giờ, có thể nói là thiên phú phi phàm, nhưng ở trước mặt yêu nghiệt như Mục Long thì vẫn có chút không bằng.
Người đầu tiên đi xuyên qua được Loạn Tâm Ma Lâm trong lịch sử của Tiêu Dao Thần Tông, hơn nữa còn làm cho Loạn Tâm Ma Lâm bị huỷ diệt vì hắn, đây là cái khái niệm gì?
Sau này, khi mọi người nhắc đến Loạn Tâm Ma Lâm trong truyền thuyết, tất nhiên là sẽ nhắc đến cái tên Mục Long này.
“Trận thứ nhất, Mục Long Thắng, trận thứ hai diễn ra ở Uy Ngục Huyền Phong, lần này, hai người các ngươi đồng thời leo lên!”, Tượng Vương tuyên bố kết quả.
“Vâng…”
Vốn dĩ Hoàng Thiện cực kỳ kiêu ngạo, nhưng từ khoảnh khắc bị Mục Long vượt qua kia, sắc mặt hắn ta vẫn luôn âm trầm, khi hắn đi xuyên qua Loạn Tâm Ma Lâm, đáy lòng hắn ta cũng rơi xuống vực thẳm.
“Mục Long, đạo tâm cũng không thể đại diện cho tất cả, ngươi đừng quên, cuộc so tài của chúng ta, ba trận thắng được hai trận mới tính là chiến thắng, lúc trước ta thất bại bởi ngươi, một ván này, ta sẽ tìm về tất cả!”
Mẫu thân, phụ thân, ông nội của Mục Long, Viên Thiên Cương, Vân Kinh Hồng, còn có Triệu Linh Đan…vân vân, tất cả đều là những người thân thiết của Mục Long.
Bọn họ đang đứng ở đối diện với Mục Long, sau lưng chính là ngôi vị chỉ thuộc về kẻ mạnh.
Bọn họ cản trở con đường dẫn đến ngôi vị cường giả của Mục Long, giết chết bọn họ, Mục Long lập tức có thể trở thành cường giả, đi lên vương tọa, nếu không sẽ cứ như vậy chết đi.
“Tuy biết rằng tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh, những người này cũng đều là giả, nhưng cả đời này ta cũng không thể nào ra tay với những người mà mình quan tâm, bất kể là ảo ảnh, điều này vẫn không thể nào chối cãi”.
“Tám trăm bước trong Loạn Tâm Ma Lâm quả thật là không tầm thường, thế nhưng Mục Long ta thất bại không phải bởi vì ngươi, mà là bởi vì chính bản thân ta không muốn!”, sâu trong Loạn Tâm Ma Lâm, Mục Long hét lên đầy giận dữ.
Sau đó, bên trong ảo ảnh, Mục Long lựa chọn tự sát.
Nhưng cũng chính vào lúc này, con đường phía trước lại mở ra.
Ở đó có một âm thanh truyền vào tai Mục Long.
“Nếu ngươi vì sự cường đại của bản thân mà không tiếc chém giết tất cả thì ngươi sẽ không có cơ hội bước đến một bước cuối cùng, bởi vì ngươi chính là tà ma, sự tồn tại của chính đạo mang ý nghĩa bảo vệ, bảo vệ bản thân, bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ thiên hạ cùng muôn dân trăm họ!”
“Đã rất nhiều năm trôi qua, cuối cùng thì cũng có một người có thể đi xuyên qua được Loạn Tâm Ma Lâm, đứa nhỏ, nhận lấy món quà của ta đi”, sau đó, một tia sáng biến mất trong cơ thể Mục Long, giống như chìm sâu xuống đáy biển, không tìm thấy tung tích.
Ầm ầm!
Bên trong Loạn Tâm Ma Lâm phát ra từng tiếng nổ chói tai, tiếp theo đó, ngàn vạn huyễn trận đều xuất hiện, từng vầng sáng chiếu rọi đất trời, huyền diệu khó lường.
Thế nhưng trong nháy mắt, ngàn vạn pháp trận này đều bị sụp đổ, giống như là chưa từng xuất hiện bao giờ.
Rừng cây, hoa cỏ, sương mù đều biến mất không thấy tăm hơi.
Vị trí vốn dĩ là Loạn Tâm Ma Lâm giờ đây chỉ còn lại một tấm bia đá khổng lồ, mà Mục Long lại đang đứng dưới chân của tấm bia đá ấy.
Chỉ là phía trên tấm bia đá kia ngay cả một chữ cũng không có, là một tấm bia không khắc chữ.
“Đây là…”
“Mục Long to gan, chẳng những gian lận mà còn dám huỷ hoại Loạn Tâm Ma Lâm…”
Lời nói còn chưa dứt, Tượng Vương đã không nhịn được mà vươn bàn tay to lớn ra, túm lấy vị phong chủ đang nói chuyện kia rồi tiện tay vứt vào chỗ sâu trong tông môn: “Ồn ào!”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người đều mang vẻ mặt mông lung nhìn nhau, không hiểu nổi?
Loạn Tâm Ma Lâm cứ biến mất như vậy?
Thật đúng như lời Mục Long nói trước khi tiến vào, sợ rằng sau khi ta bước vào Loạn Tâm Ma Lâm, ngay cả dũng khí đặt chân vào trong đó ngươi cũng không có.
Loạn Tâm Ma Lâm biến mất rồi, chuyện có dũng khí hay không còn đáng để nói đến sao?
Các cao nhân trong tông môn nhìn thấy Tượng Vương ra tay, trực tiếp ném một vị phong chủ ra ngoài nên lúc này cũng không dám nhiều lời, chờ đợi Tượng Vương giải thích.
Sau đó, Tượng Vương đã nhanh chóng xuất hiện phía trước tấm bia đá không có chữ kia, ánh mắt kinh ngạc, trong lòng thì thầm: “Bia Vô Tự, đây là vật của tổ sư khai sơn, nó vẫn luôn là một truyền thuyết, không ngờ tới nó lại ở chỗ này, khó trách…”
Ai có thể nghĩ tới, bảo vật trong truyền thuyết của tổ sư khai sơn để lại sẽ ở bên trong huyễn trận, khó trách cường giả của tông môn tìm kiếm cả mấy nghìn năm cũng không thể nào tìm được.
Ánh mắt của Tượng Vương trở nên nghiêm trọng, ông ta nháy mắt thu hồi lại bia Vô Tự, sự việc liên quan đến bia Vô Tự vô cùng quan trọng, ông ta cũng không dám làm bừa.
Tiếp đó, ông ta nhìn về phía Mục Long, cười khổ nói: “Các thế hệ cường giả tìm kiếm mòn cả đế giày sắt cũng không thể nào tìm ra được nó, cái tên nhóc nhà ngươi lại không phí bao nhiêu công sức mà tìm được, rốt cuộc cũng không làm cho người ta bớt lo…”
Trên thực tế, Mục Long cũng vô cùng khó hiểu, vì sao Loạn Tâm Ma Lâm này bỗng nhiên biến mất?
Tất nhiên là Tượng Vương hiểu được nghi hoặc của hắn, hơn nữa, chẳng những Mục Long nghi hoặc mà tất cả mọi người ở đây đều không hiểu ra sao.
Lúc này, ông ta nói: “Chờ một chút, không cần hoảng sợ, trên thực tế, ý nghĩa tồn tại của Loạn Tâm Ma Lâm không phải là để khảo nghiệm đạo tâm, mà là có sứ mệnh khác, hiện giờ, sứ mệnh của nó đã hoàn thành, cho nên nó không cần thiết phải tiếp tục tồn tại!”
“Cái gì?”
Câu nói này đã phá vỡ nhận thức của mọi người, từ trước đến nay, bọn họ vẫn luôn nghĩ, Loạn Tâm Ma Lâm này tồn tại chính là để khảo nghiệm đạo tâm, nhưng mà bây giờ…
Thế nhưng lời của Tượng Vương, bọn họ dám nghi ngờ sao?
“Mục Long, đạo tâm của ngươi còn cường đại hơn so với tưởng tượng của bổn tọa, Loạn Tâm Ma Lâm này đã tồn tại mấy nghìn năm ở Tiêu Dao Thần Tông, nhưng người có thể đi xuyên qua được Loạn Tâm Ma Lâm, từ xưa đến nay chỉ có duy nhất một mình ngươi!”, lời này của Tượng Vương, không thể nghi ngờ là đang thừa nhận Mục Long không hề gian lận.
Sau đó, Tương Vương vung tay lên, ban thưởng mười vạn viên Huyền Linh đan, một bộ linh khí tuyệt phẩm, một bộ linh quyết thượng đẳng.
“Dựa theo quy định, phá vỡ kỷ lục của thế hệ trước, có thể nhận được phần thưởng, đây là những thứ ngươi nên nhận được!”
Thấy một màn này, mọi người cũng không biết nên nói gì cho phải?
Còn không phải sao? Có lẽ đây mới chính là phá kỷ lục chân chính, hơn nữa còn là phá vỡ hoàn toàn, ngay cả Loạn Tâm Ma Lâm cũng bị phá huỷ, đây còn có thể là không hoàn toàn sao?
Từ nay về sau, Loạn Tâm Ma Lâm sẽ chỉ còn là truyền thuyết của tông môn.
“Cảm ơn Tượng Vương tiền bối!”, Mục Long cúi đầu bái tạ rồi thu hồi ba món đồ kia.
Mục Long so đấu với Hoàng Thiện ba trận, thắng hai cuộc sẽ là người chiến thắng, và thật rõ ràng, trận thứ nhất này, Mục Long đã giành chiến thắng, còn Hoàng Thiện thì thua hoàn toàn.
Hắn ta đi được ba trăm sáu mươi tư bước trong Loạn Tâm Ma Lâm, đuổi kịp kỷ lục lúc bấy giờ, có thể nói là thiên phú phi phàm, nhưng ở trước mặt yêu nghiệt như Mục Long thì vẫn có chút không bằng.
Người đầu tiên đi xuyên qua được Loạn Tâm Ma Lâm trong lịch sử của Tiêu Dao Thần Tông, hơn nữa còn làm cho Loạn Tâm Ma Lâm bị huỷ diệt vì hắn, đây là cái khái niệm gì?
Sau này, khi mọi người nhắc đến Loạn Tâm Ma Lâm trong truyền thuyết, tất nhiên là sẽ nhắc đến cái tên Mục Long này.
“Trận thứ nhất, Mục Long Thắng, trận thứ hai diễn ra ở Uy Ngục Huyền Phong, lần này, hai người các ngươi đồng thời leo lên!”, Tượng Vương tuyên bố kết quả.
“Vâng…”
Vốn dĩ Hoàng Thiện cực kỳ kiêu ngạo, nhưng từ khoảnh khắc bị Mục Long vượt qua kia, sắc mặt hắn ta vẫn luôn âm trầm, khi hắn đi xuyên qua Loạn Tâm Ma Lâm, đáy lòng hắn ta cũng rơi xuống vực thẳm.
“Mục Long, đạo tâm cũng không thể đại diện cho tất cả, ngươi đừng quên, cuộc so tài của chúng ta, ba trận thắng được hai trận mới tính là chiến thắng, lúc trước ta thất bại bởi ngươi, một ván này, ta sẽ tìm về tất cả!”
Bình luận facebook