Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Phá vỡ kỷ lục
"Uy Ngục Huyền Phong này để kiểm tra cường độ cơ thể, cũng là lúc nên để ngươi biết được thực lực của ta rồi!", phía dưới Uy Ngục Huyền Phong, sắc mặt Hoàng Thiện âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mục Long.
"Cơ thể sao? Ta cũng muốn nhìn xem con lươn như ngươi rốt cuộc có thực lực như thế nào, hy vọng lần này ngươi không khoác lác!", Mục Long nghe vậy thì cười nói.
"Vậy cứ xem đi!", Hoàng Thiện hừ lạnh một tiếng, bắt đầu leo lên, trong nháy mắt đã leo được một đoạn dài.
Mà Mục Long ở dưới chân duỗi lưng, ngửa mặt lên cười nói: "Ta để ngươi leo trước là bởi vì tốc độ của ta thực sự quá nhanh, sẽ khiến ngươi cảm thấy áp lực, điều này không công bằng với ngươi".
Nghe vậy, Hoàng Thiện vừa leo được trên ba trăm bậc tức giận đến mức cả người run rẩy, suýt nữa rơi xuống, hắn ta cắn răng, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Lúc này, trong tai Mục Long đột ngột truyền đến một giọng nói: "Tên nhóc, chuyện ngươi gặp được trong Loạn Tâm Ma Lâm chỉ có ta biết ngươi biết, nếu dám tiết lộ nửa chữ với người ngoài, bản tọa nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"
Đương nhiên đây là giọng nói của Tượng Vương, ông ta dùng bí thuật nhập âm để trò chuyện với Mục Long, người bên ngoài không thể biết được.
Nghe nói như thế, cả người Mục Long chấn động, sau đó nhìn Tượng Vương một cái, khẽ gật đầu.
Mặc dù hắn cũng không biết vệt ánh sáng lúc trước vào trong cơ thể hắn là gì, nhưng Tượng Vương đã nói như vậy thì đương nhiên là không phải bình thường.
Sau đó, Mục Long cũng bắt đầu leo lên Uy Ngục Huyền Phong.
Sau khi đặt chân lên Uy Ngục Huyền Phong, Mục Long cũng không còn cách nào cảm ứng được khí tức chân nguyên nữa, hơn nữa hắn cảm thấy cơ thể mình dường như đã nặng hơn rất nhiều.
Nhưng khi Mục Long thúc giục khí huyết lại như dẫm trên đất bằng, cả người linh hoạt giống như con khỉ trong núi, nhanh chóng leo lên tám trăm bậc, ở cùng một độ cao với Hoàng Thiện.
"Hoàng Thiện, cố lên!", Mục Long cười cổ vũ một câu.
Nhưng Hoàng Thiện lại suýt nữa giận đến ngất đi, đây mới là trào phúng lớn nhất.
"Ta cũng không tin, thân xác của Hoàng Thiện ta lại không bằng ngươi ư?", Hoàng Thiện hét lên một câu, dường như trong cơ thể có một loại huyết mạch nào đó bắt đầu thức tỉnh.
Khí huyết trên người hắn ta tỏa ra ánh sáng màu đỏ dày đặc, còn mạnh hơn lúc trước mấy lần.
Đây cũng là thực lực của Hoàng Thiện.
Lúc còn nhỏ hắn ta từng đi vào chỗ hỏa mãng độ kiếp, bị hỏa mãng nuốt vào trong bụng mà không chết, cuối cùng hỏa mãng chết bởi lôi kiếp, mà thực lực của hỏa mãng lại bởi vì lôi kiếp mà hoàn toàn dung hợp với hắn ta, khi hắn ta trưởng thành, sức mạnh của hỏa mãng cũng không ngừng thức tỉnh.
Từ xưa đến nay tinh thần và thể xác của Yêu tộc luôn mạnh mẽ, Hoàng Thiện có được thực lực của hỏa mãng, đương nhiên cơ thể cũng rất mạnh, khi thúc giục huyết mạch, cơ thể của hắn ta sẽ mạnh hơn những người cùng cấp.
Chỉ thấy hắn ta đã đuổi kịp bước chân của Mục Long với tốc độ cực nhanh, thậm chí trong thời gian ngắn còn vượt qua Mục Long, dẫn trước rất xa.
Hoàng Thiện vẫn luôn bị Mục Long áp chế, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng khi vượt xa, sự lo lắng trong lòng hắn ta đã biến mất sạch, chỉ cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có!
"Ha ha ha, Mục Long, một người có năng lực huyết mạch như ta có khí huyết kinh người, ta rất muốn nhìn xem ở cửa thân xác này, ngươi lấy cái gì để so với ta?"
Hoàng Thiện quay đầu nhìn Mục Long sau lưng, bật cười đắc ý rồi tiếp tục tăng thêm tốc độ.
Trong chớp mắt hắn ta đã bò lên trên 1100 bậc, đồng thời rất nhanh đã vượt qua các đệ tử tham gia rèn luyện lần này, đạt tới 1180 bậc.
Lúc bước lên bậc thứ 1190, Hoàng Thiện cảm giác dường như mình đang phải gánh cả một ngọn núi cao, giờ phút này huyết mạch hỏa mãng trong cơ thể hắn ta lập tức bị thúc giục đến mức lớn nhất.
Bên ngoài làn da của hắn ta đã đỏ như máu, thậm chí có hư ảnh vảy màu đỏ xuất hiện, nhìn qua vừa dữ tợn vừa mạnh mẽ.
Hắn ta nhìn Mục Long dường như không đủ khí huyết mà bước đi gian nan sau lưng mình, càng thêm đắc ý: "Kỷ lục không chỉ là thứ mà Mục Long ngươi có thể phá vỡ, hôm nay Hoàng Thiện ta cũng muốn phá kỷ lục một lần!"
1200 bậc là kỷ lục của người xưa, mà Hoàng Thiện đã ở bậc thứ 1199!
Khi hắn ta đặt một chân lên bậc thứ 1200, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người hắn ta.
Hoàng Thiện đã đuổi kịp kỷ lục của người xưa, bây giờ thật sự sẽ phá vỡ kỷ lục sao?
Vậy mà cơ thể của hắn ta lại mạnh như thế, ít nhất là trong đám người cùng thế hệ, không ai có thể cạnh tranh được với hắn ta.
Ngay cả Mục Long đi được tám trăm bước trong Loạn Tâm Ma Lâm cũng không được!
Nhưng mà ngay lúc Hoàng Thiện nhấc bước lên bậc thứ 1201, chân hắn ta còn chưa kịp đặt xuống, đã có một cái bóng nhanh chóng xông lên bên cạnh hắn ta.
"Ngại quá, vừa rồi ta thấy hơi mệt nên mới nghỉ ngơi một lát, trong mơ hồ nghe thấy ngươi nói muốn phá kỷ lục, đã thành công chưa vậy?", Mục Long đứng trên bậc thứ 1205, quay người cười một tiếng, hỏi Hoàng Thiện.
"Khốn kiếp, ngươi đáng chết!"
Thấy cảnh này, Hoàng Thiện cắn chặt răng đến mức sắp vỡ nát, cảm giác mình sắp tức đến nổ tung.
Nếu như không phải chân nguyên cả người bị phong ấn, hắn ta hận không thể ra tay giết Mục Long, tên này đúng là quá đáng ghét.
Chỉ cần một giây nữa thôi hắn ta đã có thể là người đầu tiên phá vỡ kỷ lục rồi, kết quả ngay một giây đó, Mục Long lại thừa cơ trực tiếp nhảy lên bậc 1205.
Càng đáng giận chính là Mục Long còn hỏi hắn ta đã phá vỡ kỷ lục chưa? Phá cái gì chứ, bây giờ làm gì còn kỷ lục gì nữa?
Đây đã là lần thứ hai rồi.
Lúc trước nếu không phải tỷ thí với Mục Long, hắn ta hoàn toàn có khả năng phá vỡ kỷ lục của Loạn Tâm Ma Lâm trước Sở Tùy Duyên rồi, kết quả đến cuối cùng chỉ ngang hàng với Sở Tùy Duyên, tổn thất nặng nề, vừa nhớ tới hắn ta lại cảm thấy đau lòng.
Lần này có lẽ là lần hắn ta cách phần thưởng gần nhất, chỉ còn một chút nữa thôi, kết quả lại bị Mục Long phá hủy.
"Mục Long, tên khốn kiếp này, ngươi hại ta mất đi hai vạn Huyền Linh Đan, hai thanh linh khí tuyệt phẩm, hai bộ linh quyết thượng đẳng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ta thề!"
Hoàng Thiện nhìn Mục Long với ánh mắt có thể giết người, hắn ta đấm một quyền vào bậc thang trước mặt.
Dưới sức mạnh to lớn, gang bàn tay của hắn ta bị rách, máu tươi không ngừng chảy xuống tí tách, có thể tưởng tượng ra được sự giận dữ trong lòng Hoàng Thiện giờ phút này.
Phía trên, Mục Long thấy cảnh này, lập tức vỗ tay: "Tuyệt quá đi, tuyệt quá đi, ngươi vừa mới sử dụng tuyệt kỹ “Cách Sơn Đả Ngưu” trong truyền thuyết đấy sao, muốn tấn công Uy Ngục Huyền Phong này, đánh ta rơi xuống xuống dưới?"
"Cơ thể sao? Ta cũng muốn nhìn xem con lươn như ngươi rốt cuộc có thực lực như thế nào, hy vọng lần này ngươi không khoác lác!", Mục Long nghe vậy thì cười nói.
"Vậy cứ xem đi!", Hoàng Thiện hừ lạnh một tiếng, bắt đầu leo lên, trong nháy mắt đã leo được một đoạn dài.
Mà Mục Long ở dưới chân duỗi lưng, ngửa mặt lên cười nói: "Ta để ngươi leo trước là bởi vì tốc độ của ta thực sự quá nhanh, sẽ khiến ngươi cảm thấy áp lực, điều này không công bằng với ngươi".
Nghe vậy, Hoàng Thiện vừa leo được trên ba trăm bậc tức giận đến mức cả người run rẩy, suýt nữa rơi xuống, hắn ta cắn răng, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Lúc này, trong tai Mục Long đột ngột truyền đến một giọng nói: "Tên nhóc, chuyện ngươi gặp được trong Loạn Tâm Ma Lâm chỉ có ta biết ngươi biết, nếu dám tiết lộ nửa chữ với người ngoài, bản tọa nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"
Đương nhiên đây là giọng nói của Tượng Vương, ông ta dùng bí thuật nhập âm để trò chuyện với Mục Long, người bên ngoài không thể biết được.
Nghe nói như thế, cả người Mục Long chấn động, sau đó nhìn Tượng Vương một cái, khẽ gật đầu.
Mặc dù hắn cũng không biết vệt ánh sáng lúc trước vào trong cơ thể hắn là gì, nhưng Tượng Vương đã nói như vậy thì đương nhiên là không phải bình thường.
Sau đó, Mục Long cũng bắt đầu leo lên Uy Ngục Huyền Phong.
Sau khi đặt chân lên Uy Ngục Huyền Phong, Mục Long cũng không còn cách nào cảm ứng được khí tức chân nguyên nữa, hơn nữa hắn cảm thấy cơ thể mình dường như đã nặng hơn rất nhiều.
Nhưng khi Mục Long thúc giục khí huyết lại như dẫm trên đất bằng, cả người linh hoạt giống như con khỉ trong núi, nhanh chóng leo lên tám trăm bậc, ở cùng một độ cao với Hoàng Thiện.
"Hoàng Thiện, cố lên!", Mục Long cười cổ vũ một câu.
Nhưng Hoàng Thiện lại suýt nữa giận đến ngất đi, đây mới là trào phúng lớn nhất.
"Ta cũng không tin, thân xác của Hoàng Thiện ta lại không bằng ngươi ư?", Hoàng Thiện hét lên một câu, dường như trong cơ thể có một loại huyết mạch nào đó bắt đầu thức tỉnh.
Khí huyết trên người hắn ta tỏa ra ánh sáng màu đỏ dày đặc, còn mạnh hơn lúc trước mấy lần.
Đây cũng là thực lực của Hoàng Thiện.
Lúc còn nhỏ hắn ta từng đi vào chỗ hỏa mãng độ kiếp, bị hỏa mãng nuốt vào trong bụng mà không chết, cuối cùng hỏa mãng chết bởi lôi kiếp, mà thực lực của hỏa mãng lại bởi vì lôi kiếp mà hoàn toàn dung hợp với hắn ta, khi hắn ta trưởng thành, sức mạnh của hỏa mãng cũng không ngừng thức tỉnh.
Từ xưa đến nay tinh thần và thể xác của Yêu tộc luôn mạnh mẽ, Hoàng Thiện có được thực lực của hỏa mãng, đương nhiên cơ thể cũng rất mạnh, khi thúc giục huyết mạch, cơ thể của hắn ta sẽ mạnh hơn những người cùng cấp.
Chỉ thấy hắn ta đã đuổi kịp bước chân của Mục Long với tốc độ cực nhanh, thậm chí trong thời gian ngắn còn vượt qua Mục Long, dẫn trước rất xa.
Hoàng Thiện vẫn luôn bị Mục Long áp chế, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng khi vượt xa, sự lo lắng trong lòng hắn ta đã biến mất sạch, chỉ cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có!
"Ha ha ha, Mục Long, một người có năng lực huyết mạch như ta có khí huyết kinh người, ta rất muốn nhìn xem ở cửa thân xác này, ngươi lấy cái gì để so với ta?"
Hoàng Thiện quay đầu nhìn Mục Long sau lưng, bật cười đắc ý rồi tiếp tục tăng thêm tốc độ.
Trong chớp mắt hắn ta đã bò lên trên 1100 bậc, đồng thời rất nhanh đã vượt qua các đệ tử tham gia rèn luyện lần này, đạt tới 1180 bậc.
Lúc bước lên bậc thứ 1190, Hoàng Thiện cảm giác dường như mình đang phải gánh cả một ngọn núi cao, giờ phút này huyết mạch hỏa mãng trong cơ thể hắn ta lập tức bị thúc giục đến mức lớn nhất.
Bên ngoài làn da của hắn ta đã đỏ như máu, thậm chí có hư ảnh vảy màu đỏ xuất hiện, nhìn qua vừa dữ tợn vừa mạnh mẽ.
Hắn ta nhìn Mục Long dường như không đủ khí huyết mà bước đi gian nan sau lưng mình, càng thêm đắc ý: "Kỷ lục không chỉ là thứ mà Mục Long ngươi có thể phá vỡ, hôm nay Hoàng Thiện ta cũng muốn phá kỷ lục một lần!"
1200 bậc là kỷ lục của người xưa, mà Hoàng Thiện đã ở bậc thứ 1199!
Khi hắn ta đặt một chân lên bậc thứ 1200, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người hắn ta.
Hoàng Thiện đã đuổi kịp kỷ lục của người xưa, bây giờ thật sự sẽ phá vỡ kỷ lục sao?
Vậy mà cơ thể của hắn ta lại mạnh như thế, ít nhất là trong đám người cùng thế hệ, không ai có thể cạnh tranh được với hắn ta.
Ngay cả Mục Long đi được tám trăm bước trong Loạn Tâm Ma Lâm cũng không được!
Nhưng mà ngay lúc Hoàng Thiện nhấc bước lên bậc thứ 1201, chân hắn ta còn chưa kịp đặt xuống, đã có một cái bóng nhanh chóng xông lên bên cạnh hắn ta.
"Ngại quá, vừa rồi ta thấy hơi mệt nên mới nghỉ ngơi một lát, trong mơ hồ nghe thấy ngươi nói muốn phá kỷ lục, đã thành công chưa vậy?", Mục Long đứng trên bậc thứ 1205, quay người cười một tiếng, hỏi Hoàng Thiện.
"Khốn kiếp, ngươi đáng chết!"
Thấy cảnh này, Hoàng Thiện cắn chặt răng đến mức sắp vỡ nát, cảm giác mình sắp tức đến nổ tung.
Nếu như không phải chân nguyên cả người bị phong ấn, hắn ta hận không thể ra tay giết Mục Long, tên này đúng là quá đáng ghét.
Chỉ cần một giây nữa thôi hắn ta đã có thể là người đầu tiên phá vỡ kỷ lục rồi, kết quả ngay một giây đó, Mục Long lại thừa cơ trực tiếp nhảy lên bậc 1205.
Càng đáng giận chính là Mục Long còn hỏi hắn ta đã phá vỡ kỷ lục chưa? Phá cái gì chứ, bây giờ làm gì còn kỷ lục gì nữa?
Đây đã là lần thứ hai rồi.
Lúc trước nếu không phải tỷ thí với Mục Long, hắn ta hoàn toàn có khả năng phá vỡ kỷ lục của Loạn Tâm Ma Lâm trước Sở Tùy Duyên rồi, kết quả đến cuối cùng chỉ ngang hàng với Sở Tùy Duyên, tổn thất nặng nề, vừa nhớ tới hắn ta lại cảm thấy đau lòng.
Lần này có lẽ là lần hắn ta cách phần thưởng gần nhất, chỉ còn một chút nữa thôi, kết quả lại bị Mục Long phá hủy.
"Mục Long, tên khốn kiếp này, ngươi hại ta mất đi hai vạn Huyền Linh Đan, hai thanh linh khí tuyệt phẩm, hai bộ linh quyết thượng đẳng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ta thề!"
Hoàng Thiện nhìn Mục Long với ánh mắt có thể giết người, hắn ta đấm một quyền vào bậc thang trước mặt.
Dưới sức mạnh to lớn, gang bàn tay của hắn ta bị rách, máu tươi không ngừng chảy xuống tí tách, có thể tưởng tượng ra được sự giận dữ trong lòng Hoàng Thiện giờ phút này.
Phía trên, Mục Long thấy cảnh này, lập tức vỗ tay: "Tuyệt quá đi, tuyệt quá đi, ngươi vừa mới sử dụng tuyệt kỹ “Cách Sơn Đả Ngưu” trong truyền thuyết đấy sao, muốn tấn công Uy Ngục Huyền Phong này, đánh ta rơi xuống xuống dưới?"
Bình luận facebook