6.
Lần đầu tiên tôi gặp Tịch Lễ ở kiếp trước là lúc tôi 18 tuổi.
Vẫn là một mùa hè nóng nực không chịu nổi.
Năm ấy Đoạn Gia Hi cùng tôi ra nước ngoài du lịch tốt nghiệp trở về, nghỉ ngơi hồi phục nửa tháng sau đó hắn nói muốn dẫn tôi tự lái xe đến sơn trang vùng ngoại ô cùng bạn bè tổ chức tiệc bể bơi.
Xui xẻo chính là xe đo được nửa đường thì bị n ổ lốp, chúng tôi ngẫu nhiên lựa chọn một cửa hàng sửa xe ở ven đường.
Ngày đó mặt trời chói chang, ngay cả một chút gió cũng không có, không khí đặc sệt giống như ngưng lại, vỏ xe thể thao chỉ đụng một cái thôi cũng cảm thấy nóng người.
Tịch Lễ mặc áo ba lỗ không tay dính dầu máy, dưới ánh mặt trời lộ ra cánh tay màu lúa mạch có đường cong cơ bắp. Một công việc vất vả và mệt mỏi.
Anh trầm mặc ít nói chỉ tập trung làm công việc tháo lốp xe, hơn mười phút sau anh đi về phía chúng tôi đang ngồi trong bóng râm.
Giọng anh lạnh lùng cứng rắn: "Vật liệu sửa lốp xe ở chỗ chúng tôi đều là loại bình thường, các cậu còn muốn sửa nữa hay không?"
“Không sao đâu, cứ sửa đi. Cũng chỉ là một chiếc xe mà thôi.”
Giọng Đoạn Gia Hi thoải mái, nhìn về phía Tịch Lễ mang theo vẻ cao cao tại thượng.
“Đúng rồi, mấy năm nay cậu có khỏe không?”
Tịch Lễ không nói gì, xoay người đi làm việc. Tôi không hiểu Đoạn Gia Hi đang nói gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Thời gian sửa xe hơi dài, cho dù ngồi ở chỗ râm mát vẫn thấy nóng không chịu nổi, tôi đi đến quầy bán đồ vặt bên cạnh mua ba chai nước đá.
Sau khi đưa cho Đoạn Gia Hi, đang muốn tiến lên đưa một chai cho người sửa xe này.
Tôi không biết làm thế nào anh ấy có thể chịu đựng được một ngày nóng nực như vậy. Khuôn mặt dưới bóng chiếc mũ lưỡi trai lấm tấm mồ hôi.
Đoạn Gia Hi nắm lấy cổ tay tôi, ngăn bước chân tiến lên của tôi lại, vẻ mặt tôi đầy nghi hoặc: "Sao vậy?"
“Duy Duy đừng đi, người hắn bẩn lắm.”
Nghe được lời hắn nói sắc mặt tôi ửng hồng, hạ giọng xấu hổ nói: “Sao anh có thể nói lời này, thợ sửa xe nghe được thì sao bây giờ?"
Đoạn Gia Hi thư thái nở nụ cười: "Không sao đâu, cậu ta không nghe thấy.”
Anh ta chỉ vào tai mình: "Tai phải của cậu ta bị điếc, tai trái chỉ nghe được một chút.”
A... " Tôi mím môi. Một cảm giác đau lòng và thương cảm dâng lên trong lòng tôi.
“Làm sao anh biết?”
Đoạn Gia Hi im lặng: "Cậu ta và anh ở cùng một cô nhi viện.”
Đoạn Gia Hi vẫn tự ti mình từ cô nhi viện đi ra, tôi thấy lúc hắn nói có chút cô đơn, vội vàng dừng đề tài, quan tâm cảm xúc của hắn.
Bình nước khoáng kia cuối cùng vẫn không đưa ra ngoài. Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng nhìn thấy Tịch Lễ là sau khi tôi bị Đoạn Gia Hi gả đi vì nợ nần.
Trong mười năm qua, người thợ sửa xe ít nói làm việc trong một tiệm sửa xe trên đường phố đã trở thành người mới nổi trong ngành nhờ công ty trò chơi do anh thành lập.
Khi tôi bị bọn cho vay nặng lãi ch ặt ba ngón tay và không có tiền đến bệnh viện, anh ấy đã ném cho tôi một tấm thẻ.
Trong đôi mắt lạnh lùng không có một tia cảm xúc. Một lát sau, anh ấy nói ra hai chữ: “Người mù.”
Tôi dùng bàn tay hoàn chỉnh kia nắm thật chặt thẻ ngân hàng, một mình đi tới con hẻm không người khóc rống một hồi.
Lúc phát hiện bộ mặt thật của Đoạn Gia Hi tôi không khóc, lúc bị đuổi ra ngoài và nhận thức được sự chênh lệch thân phận cũng không khóc, lúc bị ch ặt đ ứt ngón tay cũng chỉ chảy vài giọt nước muối sinh lý, thậm chí lúc nhìn thấy Đoạn Gia Hi lấy tài sản nhà tôi làm sính lễ, cầu hôn người phụ nữ khác cũng chỉ có hận ý.
Nhưng khi tôi hết lần này đến lần khác bị đẩy vào ngõ cụt, nỗi đau khổ bao trùm lấy tôi, sự cứu rỗi vô tình này đã khiến tôi thất bại.
Tiền trong thẻ tôi dùng để trả hết tiền thuốc men của ba mẹ, chưa kịp lên kế hoạch cho số tiền còn lại, tôi đã rời khỏi thế giới rồi.
Có chút tiếc nuối, khi lấy được khoản tiền kia tôi thề sẽ trả hết. Tịch Lễ, tôi rất cảm kích.
Cho nên nợ kiếp trước tôi thiếu, kiếp này tôi sẽ trả gấp bội.
7.
"Hứa tổng, những đữa trẻ ở cô nhi viện Thiện Lạc chúng tôi đều ở chỗ này, ngài cùng phu nhân có thể cùng bọn họ trao đổi một chút, tụi trẻ đều rất nhu thuận hiểu chuyện."
Viện trưởng ở một bên giới thiệu.
Mẹ gật đầu nhìn ba: "Ông xã, có muốn cho người đi gọi Duy Duy đến đây cùng xem không?”
Vừa dứt lời, tôi đã bước nhanh tới bên cạnh mẹ. Bộ váy và mái tóc ướt sũng thu hút sự chú ý của mọi người.
“Làm sao vậy con? Đây là?”
Tôi túm lấy tà váy của bà ấy, cố gắng làm ra vẻ mặt tủi thân, khóc lóc kể lể nhưng tôi đã không còn là đứa trẻ 6 tuổi nữa, ngũ quan vặn vẹo vài cái rồi cũng từ bỏ.
Tôi rũ mắt, ấm ức nói: "Con bị người ta đẩy vào trong hồ nước.”
“Cái gì!” Mẹ kinh ngạc hét lên một tiếng, rồi nhanh chóng đưa tôi đi thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Chờ đến khi trở về, viện trưởng đang khúm núm xin lỗi, mà ba tôi thì ngồi ở một bên với vẻ mặt bình thản.
Năm nay camera còn chưa phổ biến, huống chi một cô nhi viện nho nhỏ dựa vào xã hội các bên tài trợ.
Cho nên bất kể là thật sự có người đẩy tôi xuống hồ nước, hay là tôi nói dối, viện trưởng chỉ có thể thành khẩn nhận sai.
Dù sao, nhà của tôi không chỉ đơn giản tới đây để nhận con nuôi như vậy, bởi vì mẹ tôi thiện tâm, mà nhà tôi mấy năm nay còn là nhà tài trợ lớn nhất của cô nhi viện Thiện Lạc.
“Duy Duy tiểu thư thay quần áo xong rồi, mau để dì viện trưởng xem có bị thương không?”
Viện trưởng thân mật nắm tay tôi, khen: "Váy mới thay thật đẹp, tóc cũng buộc thành tóc đuôi ngựa đáng yêu, tay phu nhân thật khéo.”
“Hả? Em gái nhỏ!”
Không đợi viện trưởng tiếp tục nịnh hót khen ngợi, Đoạn Gia Hi vốn đang yên tĩnh lại vui mừng lên tiếng.
Viện trưởng vô thức nhíu mày, bà không vui vì có trẻ con "không hiểu quy củ", càng không thích có người ngắt lời bà.
“Anh là anh trai vừa cứu em lên, em còn nhớ anh không?"
Sắc mặt viện trưởng bỗng nhiên vui vẻ, tới dắt Đoạn Gia Hi ra: "Con nói con vừa mới cứu em gái này sao?"
“Đúng vậy!"
“Con nhìn thấy em ấy đang bơi trong hồ nước, xung quanh cũng không có ai, lo lắng em ấy sẽ chet đuối, liền chạy tới cứu em gái lên."
“Cũng may hồ nước không sâu lắm, lúc lên bờ con đã kiểm tra qua một chút, chúng con đều không bị thương.”
Đoạn Gia Hi nói tự tin chắc chắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chất phác chân thành.
Ý cười của viện trưởng càng thêm sâu: "Gia Hi thật sự là một đứa trẻ ngoan, thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Bà ấy nắm tay Đoạn Gia Hi đi tới trước mặt chúng tôi: "Hứa tổng, phu nhân, nó tên là Đoạn Gia Hi, là một đứa trẻ ngoan."
"Thân thể khỏe mạnh, trong đám trẻ ở cô nhi viện cũng được coi là ưu tú, quan trọng là tâm rất tốt."
“Tôi vốn cũng muốn chú trọng đề cử thằng bé với hai người, không ngờ không đợi tôi nói chuyện, nó và Duy Duy đã có duyên phận.”
Mẹ quan sát hắn trong chốc lát, hơi hài lòng gật đầu. Ba tôi đang ngồi đột nhiên lên tiếng: “Cậu nói cậu xuống nước cứu con gái tôi suýt chet đ uối, vậy sao người cậu không ướt chút nào?”
Thân thể nhỏ nhắn của Đoạn Gia Hi cứng đờ, quanh co nói không nên lời.
"Hứa tổng, đứa nhỏ này ăn mặc ít, lại thêm ngoài trời rất nóng, đứng dưới mặt trời sẽ khô ngay thôi."
“Không nói đến vừa rồi nó còn đứng ở chỗ này lâu như vậy.”
Ba tôi lạnh lùng liếc nhìn, giọng nói không kiên nhẫn: “Con có chắc là nó không?”
“Viện trưởng...... Mẹ viện trưởng, con nhớ anh Gia Hi là người tới cuối cùng, còn đến hơi muộn.”
Tôi theo âm thanh nhìn qua, trong đám người, một cô bé mặc váy trông hơi nhát gan lên tiếng.
“Đúng vậy đó! Con về ký túc xá thay một bộ quần áo sạch sẽ, không khác bộ trước là bao, còn dùng khăn lông lau tóc một chút, cho nên mới đến muộn.”
Đoạn Gia Hi đột nhiên cố lấy dũng khí, đứng thẳng người: "Mọi người cứ hỏi em ấy là được!"
“Sau khi con cứu em ấy lên, em ấy liền tỉnh lại, con còn cùng em ấy nói chuyện, em ấy nói con rất thiện lương, lần này nhất định sẽ được nhận nuôi!"
“Em gái Duy Duy, em còn nhớ không?”
8.
Đoạn Gia Hi đột nhiên nhìn về phía tôi, trong mắt tràn đầy vẻ tha thiết, như là bắt được cọng rơm cuối cùng xoay chuyển vận mệnh.
Làm sao tôi để hắn thất vọng được? Tôi gật đầu, dựa sát vào lòng ba: "Nhớ kỹ.”
Viện trưởng cực kỳ vui mừng, Đoạn Gia Hi cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Em gái xinh đẹp như vậy con làm sao có thể để cho em ấy bị thương! Em gái, em yên tâm, về sau anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Nghe được những lời này, mẹ tôi nở nụ cười dịu dàng, gật đầu, sắc mặt ba tôi nhìn qua cũng không có gì mâu thuẫn.
“Duy Duy, sau này để người bạn nhỏ này làm anh trai của con được không?”
Mẹ đi tới, khom lưng hỏi ý kiến của tôi.
Không gian nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Một câu trả lời mà họ mong đợi. Nhưng......
“Không được.”
“Con không muốn kẻ lừa đảo làm anh trai con.”
Bên tai truyền đến không ít tiếng ồn ào, tôi vẫn nhìn chăm chú Đoạn Gia Hi sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch.
Ba có chút hứng thú cúi đầu hỏi tôi: "Vì sao con lại nói như vậy?"
“Người cứu con không phải anh ta, khi rơi xuống nước con không ngất ngay lập tức, con có mở mắt một chút, con nhìn thấy người cứu con là một anh trai khác.”
“Người đó hoàn toàn khác với anh ta.”
Tôi chỉ thẳng vào Đoạn Gia Hi.
“Hơn nữa con cũng đã tìm thấy anh trai cứu con ở bụi cỏ phía sau, anh ấy vì cứu con mà mệt mỏi nên đã ngất đi.”
“Anh ấy tên là Tịch Lễ.”
“Người cứu con tên là Tịch Lễ!”
Tôi nói sự thật to và rõ ràng để đảm bảo mọi người ở đây đều có thể nghe thấy nó.
Kiếp trước tuy rằng tôi bị nuôi đến đơn thuần, nhưng cũng không phải một kẻ ngốc cái gì cũng không hiểu kẻ ngốc.
Đoạn Gia Hi làm ra loại chuyện này, ở cô nhi viện vốn là cá lớn nuốt cá bé càng dễ dàng bị xa lánh.
Mà tôi chính là muốn khiến hắn không dễ chịu, nhưng ngay cả trả thù cũng không tính, đây coi như hắn đáng bị trừng phạt.
“Tịch Lễ? Viện trưởng! Không phải cô nói tất cả trẻ em đều đến sao?"
Ba tôi trầm giọng chất vấn viện trưởng.
“Cái này...... Cái này......”
Bà ta quanh co: "Hứa tổng, đứa bé kia có thể không phù hợp với tiêu chuẩn nhận nuôi của ngài. Nó có chút tàn tật!"
“Gia đình vốn cũng không tốt lắm, tính cách hướng nội, ở chỗ chúng tôi mấy năm rồi nhưng cũng không có bạn bè..."
“Nhưng tôi chính là thích anh ấy!”
Tôi không vui ngăn viện trưởng tiếp tục quở trách, giãy dụa nhảy từ trong lòng ba xuống.
“Tôi biết một bên tai của anh ấy không nghe được, nhà tôi có tiền, có thể giúp anh ấy chữa trị!”
"Tính cách hướng nội cũng không sợ, chứng tỏ anh ấy thành thục ổn trọng, nội liễm đoan chính."
“Dù sao cũng tốt hơn là nói dối!"
Tôi diễn cảnh đứa nhỏ 6 tuổi ghét ác như thù. Thấy tôi càng nói càng giận, ba tôi kéo tôi lại: "Học từ đâu vậy, đứa trẻ mấy tuổi mà lại nói thành thục ổn trọng rồi?"
“Tịch Lễ chính là tốt hơn so với anh ta, con chỉ muốn Tịch Lễ làm anh trai của con! Người khác con không muốn.”
Tôi quay đầu lại. Lúc này Đoạn Gia Hi còn muốn đánh cược lần cuối cùng, đỏ mắt dỗ dành: "Em gái Duy Duy, anh vì rất thích em nên mới nói dối, lúc anh đến nơi đó thì em cũng đã được cứu lên, anh không có cơ hội."
“Nhưng anh thật sự sẽ giống như anh trai bảo vệ em, thật lòng bảo vệ em.”
Tôi liếc hắn một cái. Phải, anh sẽ đ âm sau lưng tôi như chó rừng và bảo vệ tài sản của tôi.
“Được rồi!”
Viện trưởng lớn tiếng ngắt lời Đoạn Gia Hi.
“Cậu đi chơi với các bạn nhỏ trước đi, có việc sẽ gọi cậu lại đây.”
Đoạn Gia Hi không cam lòng cúi đầu rời đi, một bước ba quay đầu lại, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.
Điều hắn không cam lòng chính là hắn đã đi sai một bước, tiếc nuối vì suýt chút nữa hắn đã có thể xoay chuyển nhân sinh.
Bình luận facebook