25.
Tôi có thể tưởng tượng ra tình huống mà Cố Thiến Thiến sẽ phải đối mặt. Nhưng đây cũng là do cô ta gieo gió gặt bão.
Trường học buộc cô ta phải nghỉ học với lí do đạo đức bại hoại, phẩm hạnh không đoan chính, cuối cùng cô ta không thể chịu đựng được nữa và gọi điện cho tôi để xin tôi tha thứ.
Cô khóc lóc than thở, điềm đạm đáng yêu. Tôi cau mày để điện thoại ra xa một chút.
"Cố Thiến Thiến, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, nhưng cô chẳng những không quý trọng, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, châm ngòi thổi gió."
"Bài học này, coi như là món quà đầu tiên tôi tặng cho các người đi!"
Nói xong, tôi liền cúp điện thoại. Tại sao lại là món quà đầu tiên? Bởi vì món quà thứ hai sắp được chuyển đến.
Cố Thiến Thiến cúp điện thoại không bao lâu, Đoạn Gia Hi đã lâu không xuất hiện hiếm khi gửi tin nhắn tới.
Giọng hắn mệt mỏi, thỉnh cầu tôi gặp mặt hắn một lần, nói hắn đã gom đủ 100 vạn, muốn nói chuyện về dự án.
Hừ. Để gom đủ 100 vạn mà phải trốn đông trốn tây, ngay cả trường học cũng không dám trở về sao?
Đoạn Gia Hi à, nhân quả báo ứng đời này cuối cùng cũng đến trên người anh rồi.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Chấp niệm, thù hận trong lòng sắp kết thúc, cuối cùng tôi cũng có thể cho bản thân mình kiếp trước một câu trả lời thỏa đáng.
26.
Trước khi mọi chuyện kết thúc, tôi muốn đi gặp Tịch Lễ một lần. Tôi bảo chú Lưu quay đầu đi đến vùng ngoại ô.
Chú Lưu hiểu ý cười một tiếng.
“Là muốn đi gặp Tiểu Lễ?”
Tôi bĩu môi, oán giận nói: "Không phải anh ấy thì còn có ai có thể làm cho con mỗi ngày đi tới đi lui ở vùng ngoại ô chứ."
“Con xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không thấy anh ấy quan tâm con một chút nào, mỗi ngày chỉ có đi học, công tác, đi học, công tác. Nếu con có tính tự giác như anh ấy, có thể đã giúp tập đoàn Hứa thị nâng cao một bước.”
Chú Lưu nghe tôi oán giận, khóe mắt cong lên hiện đầy nếp nhăn, chú giúp Tịch Lễ chứng minh: "Tiểu Lễ đã giúp đỡ rất nhiều đó. Bài post kia chính là nó chuẩn bị, chú chỉ là giao những ảnh chụp chứng cứ kia cho nó. Những bằng chứng chi tiết hơn bao gồm cả đoạn video cuối cùng đều do Tiểu Lễ lấy được."
“Thật sao......”
Tôi nghiêng đầu hơi có chút ngượng ngùng phản bác: "Vậy anh ấy có hỏi sao con không nói gì về kế hoạch không?"
Chú Lưu suy nghĩ một chút: "Nó ngược lại không nói gì, chỉ dặn dò chú chú ý an toàn cho con."
"Nhưng Duy Duy à, Tiểu Lễ liều mạng như vậy cũng có thể hiểu được, muốn được Hứa tổng tán thành cũng không phải dễ dàng."
“Con cũng rất tuyệt, từ nhỏ đã ưu tú, chống đỡ cả tập đoàn Hứa thị hoàn toàn không thành vấn đề, huống chi con cần phải có không gian để trưởng thành, không cần trách móc bản thân như vậy đâu.”
Tôi cố ý rầu rĩ lên tiếng: "Chú Lưu, chú cũng thiên vị Tịch Lễ.”
“Từ lúc anh ấy quyết định sẽ không dính dáng đến công việc của Hứa thị, không tiếp nhận trợ giúp của Hứa thị, lựa chọn tự mình gây dựng sự nghiệp, bây giờ còn rất có khởi sắc, con cảm thấy anh ấy cũng không tệ lắm.”
Chú Lưu cười ha hả nói thẳng ra: "So với Đoạn Gia gì đó, muốn dựa vào con đi đường tắt, muốn dính vào tập đoàn Hứa thị, thì tốt hơn rất nhiều."
“Thời buổi này một cô gái có tỉnh táo đến mấy cũng không thể chống cự lại được cái miệng ngọt ngào của đàn ông đâu!”
…..
Ừm. Tôi xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Kiếp trước tôi chính là người không có đầu óc.
27.
Chỗ của Đoạn Gia Hi ở khách sạn. Cái nơi nhạy cảm này làm tôi rất nhanh đã đoán được suy nghĩ của hắn.
Vừa gặp, tôi đã thấy được sự chán chường, hốt hoảng trên mặt hắn.
Thế nào rồi? Thời gian này trốn đông trốn tây chắc không dễ chịu lắm nhỉ?
Tôi đè nén cảm xúc, ân cần hỏi: “Học trưởng? Anh đây là...... Làm sao vậy? Sao thoạt nhìn lại tiều tụy như vậy?”
“Anh nói tiền đầu tư kia có thể nộp rồi đúng không?”
Tôi lấy ra một tập tài liệu mới: "Sẵn sàng chưa, chúng ta có thể ký hợp đồng mới này."
Đoạn Gia Hi nắm chặt tay, khẩn trương nuốt nước miếng: "Duy Duy, không vội, anh còn có chuyện muốn nói với em.”
Hắn nhìn trái nhìn phải, cau mày, khó xử nói: "Nơi này không tiện lắm, chúng ta vào trong phòng nói đi!"
Mặt tôi lộ vẻ do dự, chần chờ vài giây, thuận theo gật đầu.
Thân thể căng thẳng của Đoạn Gia Hi ngay thời khắc tôi gật đầu đã buông lỏng vài phần.
Phòng của Đoạn Gia Hi, coi như...... không tệ.
Dựa theo thông tin của tôi về tình hình hiện tại của hắn, hắn hẳn đã dùng số tiền cuối cùng này để làm một ván cuối, được ăn cả ngã về không.
“Duy Duy, hạng mục đó có lẽ anh không có cách nào tham gia nữa.”
Hắn pha hai ly trà, đưa một ly cho tôi, nói tiếp: “Có chuyện anh không thể gạt em được nữa, anh...... đầu tư cổ phiếu thiếu rất nhiều tiền.”
“Cái gì? Dựa theo tài liệu tôi gửi cho anh mà làm thì không có khả năng lỗ vốn mà?”
Tôi mặt lộ vẻ kinh ngạc, ra vẻ không thể tin chất vấn hắn.
Hắn mất mát ngồi trên sô pha đối diện tôi, vẻ mặt áy náy: “Đúng vậy, dựa theo phương pháp trên đó quả thật sẽ không lỗ vốn, nhưng tiền đến quá chậm, anh sợ không kịp giao 100 vạn tiền đầu tư này, nên đã tham lam mượn rất nhiều tiền đầu tư vào.”
Đoạn Gia Hi vội vàng nắm lấy tay tôi, môi khẩn trương run rẩy: "Duy Duy, anh đều là vì em, lần này em nhất định phải giúp anh."
“Anh thật sự...... Bị ép đến cùng đường rồi.”
Hắn đã mấy đêm không ngủ, hai mắt đỏ bừng nhìn tôi không chớp mắt, giống như nhìn về phía cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhưng vô duyên vô cớ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Giống như kẻ liều mạng đến giây phút cuối cùng, không hề cố kỵ.
"Bây giờ anh nợ bao nhiêu?"
“80 vạn...... Không không không!” Hắn tuyệt vọng rơi lệ.
“Anh không còn gì có thể thế chấp, có thể mượn cũng đã mượn, cuối cùng chỉ có thể đi vay nặng lãi, nhưng lãi suất ngày càng tăng.”
“Bây giờ phải trả... 200 vạn. "
Hân cẩn thận ngước mắt nhìn tôi.
"Sau này anh mới thấy hối hận, nhưng anh đã đầu tư nhiều tiền như vậy, luôn nghĩ lần sau sẽ lấy lại vốn. Duy Duy, anh biết chút tiền ấy đối với em mà nói không tính là gì, em có thể..."
Tôi nhếch môi với hắn, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Không thể.”
Tôi thẳng thừng từ chối làm cho hắn ngẩn người.
"Đoạn học trưởng, thời gian thanh toán tiền đầu tư còn ba ngày nữa là hết hạn, dựa theo quy định trong hợp đồng, vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp năm lần tiền đầu tư ban đầu."
Những lời tôi nói ra giống như sương giá lạnh lẽo, khiến tình cảnh của Đoạn Gia Hi họa vô đơn chí.
"Cho nên nói ba ngày sau Đoạn học trưởng tiền nợ của anh không phải là 200 vạn, mà là BẢY, TRĂM, VẠN!"
"Nhưng anh cứ yên tâm, cái này không cần trả lãi, học trưởng nếu như có tiền có thể trả trước cho bên vay nặng lãi, dù sao bên kia lãi cũng rất cao mà~"
Cả người Đoạn Gia Hi như bị đóng băng, hai tay không ngừng run rẩy, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
“Đoạn học trưởng, tôi đã cố gắng hết sức giúp anh rồi.” Tôi mềm giọng mềm mại, hệt như một con d ao nhỏ.
“Tôi giúp anh tham gia vào hạng mục đáng tin cậy chỉ lời không lỗ, khuyen anh lựa chọn đầu tư 50 vạn, dạy anh kỹ xảo mua cổ phiếu.”
"Nhưng thật đáng tiếc..."
Tôi nhún vai, cố ý cười khẽ.
“Đều bị anh phá hết."
“Quy định chính là quy định, trên hợp đồng giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng, một thức hai phần, không phải là anh không nhìn kỹ phần hợp đồng kia chứ?"
Tôi đứng dậy.
“Mặc kệ anh có xem qua hay không, thiếu nợ phải trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, anh mau nghĩ cách đi.”
“Chờ một chút!”
Đoạn Gia Hi cúi đầu ngồi tại chỗ, giống như x ác ướp m ục n át, giọng nói cũng vô cùng khô khốc.
"Là anh quá tham lam, anh không trách được người khác, nể tình chúng ta khi còn bé có một đoạn duyên phận như vậy, nể tình anh theo đuổi chiếu cố em, uống ngụm trà rồi hãy đi."
“Ít nhất cho anh biết em không có ghét bỏ đến mức ngay cả trà anh pha cũng không uống một ngụm đã đi.”
Duyên phận khi còn bé? Luôn tìm cách chăm sóc tôi? Thật biết kiếm cớ, mỗi một cái tôi đều không thích.
Tôi cúi đầu nhìn lướt qua nước trà vẫn bốc hơi nóng trên bàn, cười nói: “Được!”
Nghe thấy tôi đồng ý, Đoạn Gia Hi dẫn đầu cầm lấy chén trà trước mặt mình ra hiệu tôi.
Đương nhiên, tôi nhấp một ngụm trước mặt hắn, làm theo ý hắn.
Bình luận facebook