19.
Đoạn Gia Hi từ sau khi biết tôi mời hắn tham gia hạng mục trong tay tôi, so với trước đó càng thêm tích cực, thậm chí còn cảm thấy không còn cảm giác xa cách.
Trên diễn đàn trường học thỉnh thoảng có hình ảnh tôi và hắn cùng chung khung hình.
Đoạn Gia Hi làm hội trưởng hội sinh viên tự nhiên sẽ gây chú ý, trên diễn đàn trường học bắt đầu có hình ảnh tôi và hắn cùng khung.
Trên đó có người hỏi tôi và hắn có quan hệ gì, cũng có một phần nhỏ trực tiếp kết luận, nói hai chúng tôi là một đôi.
Những dư luận này giống như măng mọc sau mưa, bỗng nhiên mọc ra.
Hắn đương nhiên không quên lợi dụng thân phận này tạo lợi thế cho mình, dùng sức mạnh dư luận kích thích tôi tiếp nhận hắn.
Khi trong lòng mọi người nhận định tôi là bạn gái của hắn, tôi sẽ rất khó trở thành "người không chung thuỷ”.
Nhưng thường dùng dư luận để gây sức ép cành nhiều, thì cũng giống như thả diều càng cao, khi dây đ ứt sẽ ngã càng thảm.
20.
Trong tòa nhà văn phòng cao cấp ở trung tâm thành phố, tôi mang theo Đoạn Gia Hi đến tìm hiểu dự án trong tay tôi.
Thư ký phòng tiếp tân lịch sự ra ngoài sau khi mang cà phê đến cho chúng tôi.
Trong phòng chỉ có hai người chúng tôi, tôi mới đưa tài liệu cho hắn.
“Đoạn học trưởng, đây là hạng mục ba tôi cho tôi, anh có thể xem trước."
“Thành thật mà nói, năng lực của tôi cũng không mạnh, nhưng gia đình tôi chỉ có một đứa con, cho nên ba vẫn luôn cố gắng mở đường cho tôi.”
Tôi nhếch môi lên, ánh mắt chỉ về phần văn kiện trong tay hắn, nói trắng ra:"Hạng mục này không có gì khó khăn, cũng không phải để khảo nghiệm năng lực của tôi, chỉ đơn giản muốn giúp tôi gia tăng kinh nghiệm..."
Đoạn Gia Hi vừa mới lật một trang giấy đã khép văn kiện lại, gật đầu tỏ vẻ tin tưởng nói: "Duy duy, anh biết ý của em, bác trai cũng là một người cha yêu thương con cái, muốn tính kế lâu dài cho em, anh sẽ không nói ra!”
“Mục đích của anh chỉ là muốn có nhiều thời gian hơn với em, cho nên anh nguyện ý cùng em tham gia dự án này.”
Tôi cúi đầu e lệ cười, giải thích: "Đoạn học trưởng, anh hiểu lầm rồi, việc làm ăn như thế này rất dễ dàng và đảm bảo có lãi, thực ra rất phổ biến trong giới chúng tôi, đều là trưởng bối cho những tiểu bối không có năng lực như chúng tôi kiếm thêm kinh nghiệm."
“Cho nên không có gì có thể nói hay không nói. Trong lòng mọi người đều biết rõ."
Trong mắt Đoạn Gia Hi hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại.
“Làm em chê cười rồi, anh chỉ là lo lắng nói ra sẽ không tốt cho em.”
Tôi lắc đầu tiếp tục nói: "Vậy học trưởng đồng ý tham gia hạng mục này?"
“Đúng!”
“Đợi lát nữa ký văn kiện, trả tiền đầu tư là được, chúng ta vẫn phải dựa theo quy củ làm việc, bảo đảm quyền lợi của học trưởng.”
Đoạn Gia Hi sửng sốt một giây, nghi hoặc hỏi: "Tiền đầu tư?”
“Đúng vậy.”
“A! Tôi quên nói rồi.”
Tôi cầm tập tài liệu lật đến trang thu nhập, chỉ vào đoạn văn giấy trắng mực đen kia.
"Là như vậy, muốn thu được lợi nhuận thì điều kiện tiên quyết chính là phải đầu tư trước. Hoặc là tài chính, hoặc là kỹ thuật, nhân viên kỹ thuật đã đủ rồi, học trưởng lại cùng một chuyên ngành với tôi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tính chuyên nghiệp của hạng mục này."
"Cho nên học trưởng chỉ có thể lựa chọn đầu tư tài chính."
“Huống chi tôi và mấy đối tác khác đều đầu tư tiền cho dự án này, đối với tôi thì không sao cả, nhưng bọn họ có thể sẽ có ý kiến, đến lúc đó tiền lời cũng không dễ tính.”
Tôi nhíu mày nói: "Hơn nữa, thiên hạ này cũng không có cái gì miễn phí.”
“Nếu trong tay học trưởng không có nhiều tài chính lưu động như vậy cũng có thể từ chối.”
Đoạn Gia Hi cũng không phát hiện bản thân hắn đang cau mày lo lắng, nhưng vẫn thở dài nói: “Không sao hết, anh nguyện ý!”
“Tốt lắm!”
Tôi nở nụ cười, trượt đầu ngón tay xuống, chỉ vào một chỗ rồi dùng bút đen trên bàn đánh dấu.
“Tiêu chuẩn đầu tư vốn tối thiểu là 50 vạn.”
Sắc mặt Đoạn Gia Hi cứng đờ, không đợi hắn mở miệng tôi tiếp tục nói: "Lợi nhuận sau này nhận được ước tính sẽ gấp đôi số tiền đầu tư, cho nên nói nếu như học trưởng đầu tư vào 50 vạn, dự án hoàn thành có lãi, tiền bối sẽ nhận được 1 triệu!”
Giọng điệu của tôi nhàn nhạt, trong lời nói lại mang theo dẫn dắt từng bước không dễ phát giác.
Đây là kỹ năng đàm phán kinh doanh phổ biến.
Cùng giống như Đoạn Gia Hi kiếp trước, trong thời gian ba mẹ tôi nằm viện hôn mê, lợi dụng cảm giác nguy cơ vô chủ của công ty tôi dụ tôi ký hợp đồng vay nặng lãi kia.
50 vạn đối với sinh viên đại học không có bối cảnh, còn đang đi học không phải là con số nhỏ.
Nhưng có thể bảo đảm nhânn được lợi nhuận 100 vạn càng có sức hấp dẫn trí mạng.
Tôi biết mục đích của Đoạn Gia Hi không phải ở hạng mục này, mà là ở trên quan hệ với tôi, tiếp tục đi con đường kiếp trước.
Nhưng hắn cũng không ngu xuẩn, biết mình một nghèo hai trắng, cần có một khoản tiền để duy trì kế hoạch của hắn.
Cho nên tôi chắc chắn, hắn sẽ nguyện ý đánh cược một phen.
“Duy Duy, nếu đầu tư càng lớn thì lợi nhuận càng lớn, anh sẽ cố gắng hết sức để ủng hộ em."
“Anh đầu tư... một triệu!"
Tôi cố nén nụ cười giễu cợt. Thật đáng tiếc khi hắn lại kém cỏi đến mức phải đi theo con đường tắt.
Tôi ra vẻ kinh ngạc: "Học trưởng, anh vẫn nên đầu tư trước 50 vạn đi!"
“Cái này không thể được.”
Đoạn Gia Hi sắc mặt đen lại rồi chớp mắt một cái, cố gắng chống đỡ bình tĩnh nói: "Anh sẽ mau chóng gom đủ tiền."
"Duy Duy, anh đang theo đuổi em, anh nhất định sẽ cho em thấy được thành ý của anh, ủng hộ mọi việc em làm!”
Tôi cúi đầu ngượng ngùng cười, lại đưa tài liệu cho hắn.
"Học trưởng, nếu như không có vấn đề gì thì ký tên phía sau văn kiện đi."
“Tiền đầu tư phải được chuyển đến trong vòng nửa tháng đó nha.”
Đoạn Gia Hi nhanh chóng ký tên mình, khi đưa văn kiện cho tôi, hắn tự cho là đã thân thiết với tôi không ít, đặt tay lên tay tôi, vẻ mặt nhu tình.
“Anh sẽ chuyển trong thời gian quy định, sẽ không để em khó xử.”
"Xin hãy quan tâm anh nhiều hơn trong những ngày cùng hợp tác nhé!”
Tôi rũ mắt nhìn động tác của hắn, lông mi dài che dấu hận ý.
Sẽ quan tâm nhiều hơn...
21.
Đoạn Gia Hi cũng giống như Cố Thiến Thiến. Tham lam, kiêu ngạo, may mắn.
Vốn 50 vạn đã đủ để hắn kiếm được một mớ, kết quả hắn vì lợi ích gấp đôi trong miệng tôi, vì muốn gây ấn tượng ở trước mặt tôi lại lựa chọn đầu tư 100 vạn.
100 vạn. Một người không có một chút bối cảnh nào, năng lực thì bình thường, làm sao để có đủ trong vòng nửa tháng đây?
Nếu không đến đường cùng đương nhiên hắn sẽ không lựa chọn mạo hiểm đi vay nặng lãi. Chẳng lẽ để cho Cố Thiến Thiến từ nhỏ cùng hắn lớn lên đi...... Bán?
Suy đoán vừa hiện lên trong đầu, đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên chiếc xe sang trọng phía trước đi xuống.
Không chỉ có bóng dáng người kia làm cho tôi cảm thấy quen thuộc, mà cả đồ vật trên người cô ta cũng làm cho tôi thấy quen thuộc.
Cố Thiến Thiến trang điểm đậm hơn trước, vẻ mặt hờn dỗi bước xuống xe, sắc mặt đỏ bừng, sóng mắt dịu dàng quyến rũ.
Chỉ là... túi xách trong tay cô ta là của tôi, dây chuyền, nhẫn là của tôi, ngay cả quần áo may riêng cho tôi cũng bị cô ta khoác lên người mình.
Tôi giơ điện thoại lên chụp lại biển số xe.
“Chú Lưu, lát nữa chúng ta hãy vào, cháu gửi cho chú một tấm ảnh, phiền chú giúp cháu đi tra lai lịch một chút.”
Chú Lưu gật gật đầu, lập tức lưu ảnh chụp tôi gửi lại.
Tôi lại ở trên xe nghỉ ngơi hơn mười phút mới trở về ký túc xá, lúc này Cố Thiến Thiến mới từ phòng tắm tắm rửa xong đi ra.
Tôi đang nhìn tin tức chú Lưu gửi tới trong điện thoại di động.
Cố Thiến Thiến nhìn thấy tôi, trên mặt hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị khuất nhục bao phủ.
Ánh mắt oán hận của cô ta không che giấu chút nào.
Vì sao lại khuất nhục, oán hận? Bởi vì tôi mời Đoạn Gia Hi tham gia dự án trong tay tôi?
Bởi vì dự án cần đầu tư 100 vạn?
Bởi vì Đoạn Gia Hi yêu cầu Cố Thiến Thiến cùng hắn kiếm 100 vạn này? Bởi vì một trăm vạn này, cho nên cô ta không thể không bán mình cho tên nhà giàu mới nổi?
Sau đó Cố Thiến Thiến b óp n át hết thảy quá trình ở giữa, hình thành mạch não tôi lợi dụng Đoạn Gia Hi bức ép cô ta bán thân cho kim chủ?
Cho nên cô ta ủy khuất, bất lực, có thể yên tâm thoải mái hận tôi, vì bảo đảm thanh danh trong sạch của mình, nên đã mượn thân phận của tôi để đi cùng những tên nhà giàu mới nổi điên loan đảo phượng.
Thật sự là...... Thần Kim.
“Hứa Duy, tại sao cậu phải làm như vậy?”
Cố Thiến Thiến lã chã muốn khóc, nắm chặt tay như muốn nói cho mọi người biết cô ta đang cố chịu đựng sự ấm ức này.
Tôi nhàn nhạt liếc cô ta một cái: "Nơi này ngoại trừ cô và tôi thì không có người nào khác, cô làm ra bộ dáng này làm gì?"
“Nói cho quỷ biết cô bị khi dễ nhiều như thế nào à?”
Diễn xuất của Cố Thiến Thiến đã hình thành phản xạ có điều kiện suốt 20 năm qua đột nhiên cứng đờ.
Sau khi ngừng lại vài giây, cô ta lại tiếp tục diễn xuất với tôi.
"Anh Gia Hi đối xử với cậu tốt như vậy, mỗi ngày đều đứng chờ từ sớm ở dưới lầu ký túc xá đưa bữa sáng cho cậu, thỉnh thoảng còn quan tâm hành tung của cậu, muốn có nhiều thời gian ở chung với cậu."
"Cậu thì hay rồi, để cho anh ấy tuổi còn trẻ mà đã gánh trên lưng áp lực lớn như vậy rồi!"
"Cậu nói nhà cậu giàu có như vậy, ngay cả túi xách tặng tôi cũng tám chín vạn, lại càng không cần phải nói đến những trang sức kia của cậu, vì sao cậu không thể trực tiếp giúp anh Gia Hi trả 100 vạn này?"
"Anh ấy chỉ là muốn theo đuổi cậu, muốn có nhiều thời gian ở bên cậu!”
"Dù sao sau này anh Gia Hi nhất định sẽ trở nên nổi bật, anh ấy sẽ trả lại cho cậu gấp bội!"
Giọng nói của Cố Thiến Thiến vừa chắc chắn vừa tự đắc, giống như tương lai cô ta nói đang gần ngay trước mắt.
"Cậu rõ ràng phất tay là có thể làm được chuyện, nhất định phải giày vò tất cả mọi người mới khiến cậu thoải mái sao? Hứa Duy? Sao cậu lại á c đ ộc như vậy?”
Nghe cái "lý do" này làm tôi thấy buồn cười quá.
Tôi còn chưa bắt đầu á c đ ộc, nhanh như vậy đã bị lên án, nếu tôi thật sự á c đ ộc, cô và Đoạn Gia Hi còn có thể dùng từ gì để hình dung tôi đây?
“Là Đoạn Gia Hi bảo cô nói với tôi? Nếu như vậy, hắn lúc nào cũng có thể rút khỏi dự án, vốn tôi cũng không hề miễn cưỡng hắn gia nhập.”
“Anh Gia Hi vất vả lắm mới kiếm được 40 vạn, cậu dựa vào cái gì mà muốn anh ấy rút khỏi dự án?!”
Cố Thiến Thiến bắt đầu luống cuống, cô ta phát hiện vừa rồi lời "khuyên giải" của cô ta quá hấp tấp, dựa theo tình huống hiện tại của cô ta và Gia Hi mà nói quả thật có chút liều lĩnh.
Tôi cười khinh bỉ, trả lời ngắn gọn: “Tôi sẽ đi thương nghị với hắn.”
Sắc mặt Cố Thiến Thiến trắng bệch, khí thế hùng hổ dọa người đã tiêu hết. Cô ta phát hiện mình đã gây họa cho Đoạn Gia Hi, không dám phản bác gì nữa.
“Còn nữa, sau này cô không có ý định dạy học sao?”
“Cậu......cậu hỏi cái này làm gì?” Cô ta cân nhắc dùng từ.
Tôi thản nhiên lắc đầu: "Không có gì, lo lắng sợ tam quan của cậu dễ gây hại cho con cháu, hủy hoại mầm non khỏe mạnh của tổ quốc thôi.”
Bình luận facebook