• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Chú nhỏ 小叔叔 (2 Viewers)

  • Phần 1

Tôi dẫn đàn anh đến trước mặt Hoắc Thần.

“Chú nhỏ, đây là đàn anh Châu Tử Dương, hôm nay anh ấy sẽ kèm cháu học môn toán cao cấp.”

Châu Tử Dương cười hỏi: “Anh chưa từng nghe em nói còn có một chú nhỏ, chú ruột sao?”

Tôi mỉm cười nhìn Hoắc Thần, nói với Châu Tử Dương:

“Mặc dù không phải chú ruột nhưng chú ấy nhất định coi em là cháu gái ruột rồi.”

Yết hầu của Hoắc Thần lăn lên xuống, nhưng vẫn im lặng nhìn tôi.

Tối hôm qua cũng như vậy.

Tôi lại tỏ tình anh ấy một lần nữa.

“Hoắc Thần, tôi biết chú cũng thích tôi, nhưng tại sao chú từ chối hết lần này tới lần khác?”

Anh nhìn tôi không nói gì.

Trầm mặc hút hết điếu thuốc, đổi chủ đề.

“Ngày mai ba mẹ cô đi công tác nên bảo tôi đến trông chừng.”

“Ngày mai tôi quay lại.”

“Đi trước đây.”

Tôi lại bị từ chối một lần nữa.

Cho nên, hôm qua Châu Tử Dương đề nghị sẽ dạy kèm cho tôi, ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.

Con người Hoắc Thần ở bên ngoài luôn tỏ ra ẩn nhẫn.

Nhưng sự xuất hiện của Châu Tử Dương đã triệt để xé tan vỏ bọc của anh.

Vừa lúc là giờ ăn trưa.

Lúc ăn cơm, tôi đã chọn ngồi xuống bên cạnh Châu Tử Dương.

Liếc mắt thấy Hoắc Thần đang siết chặt đôi đũa.

Châu Tử Dương cảm thấy bầu không khí ở đây có chút không đúng, liên tục tìm đề tài nói chuyện để khuấy động không khí.

Thỉnh thoảng còn chọc tôi cười mấy lần.

Hoắc Thần ở bên kia lại không hề lên tiếng.

Nhưng sau bữa ăn, khi tôi đề nghị đưa Châu Tử Dương vào phòng ngủ học bài, Hoắc Thần trực tiếp đẩy ghế ra, đi về phía này.

Ánh mắt anh nhìn tôi chằm chằm.

“Ở đây dạy kèm không được sao, cần gì phải vào phòng ngủ.”

Tôi bình tĩnh nhìn anh: “Không thể, CHÁU muốn về phòng.”

Châu Tử Dương ở một bên nghe vậy cũng đỏ mặt, không biết đang nghĩ gì.

Anh cười, “Vậy không cần dạy kèm nữa.”

Nói xong, anh trực tiếp đẩy Châu Tử Dương ra khỏi cửa rồi dùng sức kéo tôi vào phòng.

Tôi phớt lờ cơn giận của anh, đi vòng qua, đi thẳng ra phía cửa.

“Có gan thì đi mở cửa đi, để tôi xem hôm nay cô có thể ra khỏi cánh cửa này được không.”

Nghĩ đến thể chất mạnh mẽ với sự áp chế tuyệt đối của anh, tôi liền dừng bước.

“Chú dựa vào đâu mà quản tôi, tôi đưa ai vào phòng của mình thì cũng là quyền của tôi.”

Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh.

Hoắc Thần hừ lạnh một tiếng: "Lương Hi, cả căn hộ chỉ có hai chúng ta, tôi khuyên cô đừng nên trêu chọc tôi.”

Nghe vậy, cơn giận của tôi cũng giảm đi.

Nhướng nhướng mày, đi đến trước mặt anh, đẩy anh lên chiếc sofa đơn.

“Cái gì là trêu chọc anh.”

Đôi mắt anh tối sầm không nói gì.

Tôi mạnh dạn ngồi lên đùi anh, đặt tay lên vai.

“Như này…có tính không?”

Chớp chớp mắt nhìn anh, nói ngập ngừng.

Gần như ngay lập tức, tôi cảm thấy bờ vai của người đàn ông căng chặt.

Yết hầu lăn lên xuống, giọng anh có chút khàn khàn.

“Đi xuống.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh:

“Không.”

“Hoắc Thần…”

Tôi nhìn người chú không có chút quan hệ huyết thống gì với mình cả.

“Chỉ cần chú tự mình nói chú không thích tôi, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy chú nữa.”

Anh ấy mím môi, cau mày nhìn tôi.

“Chú không nói được sao?”

“Thừa nhận đi Hoắc Thần, chú cũng thích tôi.”

………………………….

Tôi thong dong đi tắm.

Nhớ tới bóng lưng của Hoắc Thần vừa rồi như muốn chạy trốn, bất giác mỉm cười.

Cười người hôm trước hôm sau người cười.

Vì không để ý trên sàn vẫn còn nước động, tôi đã bị trượt chân ngã trong nhà tắm, trẹo mắt cá chân.

“Aish…”

Tôi cố nhịn đau, nhảy lò cò đến trước bàn, lấy điện thoại gọi cho người đàn ông ở tầng dưới.

“Chú nhỏ, chú ngủ chưa?”

Phần mắt cá chân bị nhói lên một cái khiến tôi đau muốn khóc.

Hoắc Thần nghe thấy, “Sao vậy?”

“Tôi bị trẹo chân rồi.”

Anh nhanh chóng lên tới.

Ngồi xổm trước mặt tôi, bôi thuốc vào chân.

Hình ảnh này khiến tôi hoang tưởng rằng chúng tôi đang trong một mối quan hệ thực sự.

Hoắc Thần ngẩng đầu lên, lười biếng cười một tiếng.

“Khóc à?”

Anh đưa tay lên lau nước mắt ở viền mắt.

“Yếu ớt.”

Tôi bất mãn với đánh giá của anh nên muốn tìm mọi cách để làm khó anh.

“Tôi muốn uống nước.”

Hoắc Thần đứng dậy, đang định đi xuống lầu rót nước.

“Tôi muốn tự mình xuống lầu.”

Anh dừng lại, “Lại sao thế?”

Tôi đưa tay ra, “Chú ôm tôi qua.”

Hoắc Thần nhìn tôi chằm chằm, không hề di chuyển.

Dưới cái nhìn của anh, gương mặt tôi râm ran đỏ bừng.

Nhưng vẫn kiên trì đưa tay ra.

Ngay lúc tôi cảm thấy sượng trân, tưởng anh sẽ từ chối thì Hoắc Thần đã vươn tay ra.

Anh bước tới, ôm tôi lên bằng 1 tay như bế em bé.

Tôi quàng tay sang ôm lấy cổ anh, nhìn sang tay còn lại của anh.

“Chú ôm tôi bằng một tay như vậy có nặng lắm không?”

Anh thản nhiên cười, không nói gì.

Anh cao hơn tôi hơn 25cm, bờ vai rắn chắc, tôi chợt nghĩ đến giả thuyết mà bạn cùng phòng từng kể.

Người đàn ông nào càng có cơ bắp thì càng mạnh.

Nghĩ đến đây mặt tôi lại đỏ lên.

Hoắc Thần nhẹ nhàng đặt tôi lên bàn, lấy cốc nước đưa cho tôi.

Tôi cầm cốc bằng cả hai tay uống.

“Sao mặt lại đỏ vậy?”

Anh thản nhiên hỏi.

Tôi hoảng sợ chớp mắt, đặt cái cốc xuống, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh.

“Chú muốn uống nước không?”

Nói xong tôi mới phát hiện, khoảng cách giữa tôi và anh bị rút ngắn lại.

Giữa môi với môi là vài cm.

“Uống nước gì cơ?”

Ánh mắt anh nhìn xuống, ma xui quỷ khiến hỏi.

Giọng nói có chút khàn khàn.

Tôi mơ hồ hỏi lại, “Dạ?”

Hoắc Thần đột nhiên ngước mắt lên, lùi lại phía sau vài bước.”

“Không có gì.”

Uống nước xong xuôi, một lần nữa anh lại ôm tôi lên, rảo bước thật nhanh.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy hơi thở của anh có chút gấp gáp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom