• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Chú nhỏ 小叔叔 (3 Viewers)

  • Phần 4 END

Khoảng thời gian sau đó, nếu như tôi không đi học thì sẽ thường đến nhà Hoắc Thần làm ổ.

Thỉnh thoảng thì về nhà làm công tác tư tưởng với ba mẹ.

Thứ sáu lần đó, câu lạc bộ thông báo tham gia cuộc họp nội bộ nên tôi đã gửi tin nhắn cho anh, nói là tôi sẽ về sau.

Nhưng cuộc họp tạm thời bị hủy, tôi không thông báo lại cho Hoắc Thần nữa mà tự mình lấy xe đến đó.

Mở cửa ra, tôi nhìn thấy anh đang ngồi ở phòng khách, còn có một cô gái đã theo đuổi anh trước đây.

Bốn năm trước, cô ta được đánh giá là hoa khôi của trường đại học.

Khi đó Hoắc Thần đang năm cuối, còn tôi thì sắp thi vào cấp 3, bài tập rất nặng nên học xong lớp tự học thì cũng đã rất muộn rồi.

Thỉnh thoảng anh sẽ đến đón tôi tan trường, cô hoa khôi đó cũng đi theo.

Bốn năm sau, cô ta vẫn không thay đổi gì.

Vẫn xinh đẹp như cũ, vẫn theo đuổi Hoắc Thần không ngừng nghỉ.

Tôi đứng cách đó không xa, nghe cô tỏ tình.

“Anh có bạn gái rồi thì sao? Dù sao cũng chưa kết hôn, em vẫn còn cơ hội mà. Hoắc Thần, đừng từ chối em có được không?”

Anh cau mày, định nói gì đó.

“Chú nhỏ.”

Tôi ngắt lời anh, bước tới ngồi cạnh.

Có lẽ vì anh chưa nói về mối quan hệ của chúng tôi nên cô ta vẫn coi tôi là cháu gái của anh.

Cô ta mỉm cười chào hỏi:

“Em có nhớ chị không?”

Tôi nở một nụ cười ‘hồn nhiên’.

“Dạ nhớ, chào dì ạ.”

Vẻ mặt cô ta cứng đờ, nhưng cũng không phản ứng gì nhiều.

“Có đói không?” Hoắc Thần hỏi.

Tôi gật đầu, nắm lấy cánh tay anh ấy như thể không có ai xung quanh vậy.

“Chú ơi, chú nấu cơm cho cháu nhé?”

Liếc qua thì thấy cô hoa khôi đang cau mày.

Hoắc Thần không để ý tới cô ta, đứng dậy đi vào bếp.

“Dì ơi, chú con có bạn gái rồi, dì còn muốn cướp sao?”

Tôi đung đưa chân nhìn thẳng vào cô ta.

Vẻ xấu hổ hiện lên trên gương mặt của cô hoa khôi, nhưng giọng điệu cô ta lại rất kiên quyết.

“Đúng vậy, tình yêu là tự do. Anh ấy có bạn gái rồi cũng không thể ngăn cản tôi theo đuổi anh ấy, điều này cũng không phạm pháp mà, phải không?”

Tôi cười khúc khích,

“Không phạm pháp.”

Nhưng vô đạo đức.

Thật ngạc nhiên là với tam quan này cô ta còn có thể tồn tại đến tận bây giờ.

Hoắc Thần đặt phần cơm đã được hâm nóng lên trước mặt tôi.

Ngồi xuống bên cạnh.

Cô hoa khôi tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện để nói với anh.

Nhưng tôi không muốn cô ta có cơ hội ở đây cản trở nữa.

Nghiêng đầu hôn lên má anh một cái.

“Cảm ơn chú nhỏ.”

Hoắc Thần nhướng mày, lại kéo bàn tay tôi qua.

Cô hoa khôi ngồi bên cạnh như bị sét đánh.

Vài phút sau cô ta mới ngập ngừng hỏi.

“Hai….hai người là chú cháu ruột mà, phải không?”

Tôi cong môi nhìn cô ta cười,

“Dì đoán xem?”

Cô ta không nói nên lời, vẻ mặt khó tin.

Dường như còn đang thuyết phục chính mình, cười giả lả.

“Đúng….đúng không?”

Rất tốt, vẫn chưa ch*t tâm.

Tôi cúi người hôn lên môi Hoắc Thần một lần nữa.

“Bây giờ thì đã biết chưa?”

Tôi vẫn cười như cũ.

Cô ta như bị kích thích, đứng phắt dậy.

Thậm chí không thèm nhìn chúng tôi, vội vàng rời đi.

Bóng người từ phía sau nhìn khá là chật vật.

Tôi vẫn còn đang thưởng thức màn chạy trốn của cô ta, mất cảnh giác quay người lại.

“Hài lòng rồi?”

Hoắc Thần vỗ nhẹ lên mặt tôi.

“Là cô ta tự tìm đến.” Tôi hung hổ nói.

Anh nhếch mép không phản bác gì.

Tôi vòng tay qua cổ anh, muốn hôn.

Giống như muốn xác nhận hết lần này tới lần khác anh là của tôi.

Bầu không khí ấm áp bất ngờ bị người khác phá vỡ.

Vừa rồi cô gái kia xông thẳng cửa ra nên cửa không đóng lại.

Có người mở toang cửa ra, gây tiếng động lớn.

Tôi quay lại nhìn qua.

Mẹ tôi đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

Phía sau là ba tôi, vẻ mặt ông ấy đột nhiên thay đổi.

“….”

Ý định của tôi không phải là công khai theo cách này.

Khoảnh khắc đó, cuối cùng tôi cũng chắc chắn.

Vấn đề của chúng tôi đã đến lúc phải ngả bài rồi.

Mẹ tôi khá cởi mở với vấn đề này.

Dù chưa thể chấp nhận ngay lập tức nhưng bà ấy cũng không phản đối mạnh mẽ.

Ba tôi thì hơi cực đoan.

Ông ấy bước tới trước mặt Hoắc Thần, không nói gì liền đấm anh.

Tôi đứng ở một bên nhìn.

Rõ ràng anh có thể tránh đi nhưng anh vẫn một mực đứng đó để ông đánh.

Thấy ba muốn ra tay một lần nữa, tôi và mẹ đã kịp thời ngăn cản lại.

Hoắc Thần vẫn đứng thẳng người ở đó, như thể dù ông có đánh mạnh đến mấy thì anh cũng không lùi bước.

“Uổng công hai mươi bảy năm nay, cậu thế mà trở thành tên cầm thú.”

Tôi chạy lại đứng chắn trước mặt anh.

“Ba, là con theo đuổi chú ấy trước.”

“Cho dù con chủ động theo đuổi thì nó cũng không thể làm càn! Con bao nhiêu tuổi? Cậu ta bao nhiêu tuổi?”

“Tuổi con còn nhỏ không hiểu chuyện! Cậu ta…..”

“Tại sao ba mẹ lại cho rằng con thích Hoắc Thần là không hiểu chuyện?”

Tôi hạ thấp giọng ngắt lời ông ấy.

Tình huống đáng lo ngại nhất vẫn xảy ra.

Mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu Hoắc Thần.

“Con nói gì?” Ba cau mày nhìn tôi, dường như ông cảm thấy có chút nực cười.

Hoắc Thần không muốn tôi chọc giận ba nên trầm giọng nói.

“Em về nhà trước đi.”

Tôi không nhúc nhích, vẫn bình tĩnh nhìn ba.

“Sao mọi người lại đổ hết lỗi lên người Hoắc Thần?”

“Là vì chú ấy hơn con bảy tuổi sao?”

Sắc mặt ba tôi tái nhợt.

Tôi cười khổ: “Hay chuyện con với Hoắc Thần bên nhau là phạm pháp? Là trái với đạo đức?”

“Nếu ban đầu chú ấy không gọi ba là anh cả, thì đối với con, chú ấy cũng chỉ là một người anh quen từ nhỏ mà thôi. Nó không thể làm cái cớ để trói buộc mối quan hệ chú cháu của con với Hoắc Thần.”

Đôi khi một số suy nghĩ cố chấp cũng cần phải bỏ đi.

Lão Lương không nói nên lời, nhưng ông không muốn thừa nhận là tôi đã nói đúng.

Ông liền bỏ đi.

Tôi nhìn bóng lưng của ba, thầm thở dài.

Tôi biết tôi không thể thay đổi suy nghĩ của họ trong giây lát được.

Sau khi mọi chuyện vỡ lở, tôi ít đến nhà anh hẳn.

Trong những này nghỉ, tôi sẽ ở nhà làm công tác tư tưởng cho lão Lương.

Số lần gặp mặt Hoắc Thần giảm đi rất nhiều.

Công tác tư tưởng cho ba là một cái gì đó rất gian nan, dù tôi nói đến mấy cũng không thấy ông phản ứng gì.

Ngày ngày nghe ông ấy nói Hoắc Thần không phải là con người, phẩm hạnh có vấn đề.

Tôi bắt đầu mệt mỏi rồi.

Không phải là tôi không có kiên nhẫn với ba.

Chỉ là tôi không thích nghe ông ấy xúc phạm Hoắc Thần dù anh không làm gì sai cả.

Cùng lúc đó, Khương Tất Nguyệt lâu nay vốn im lặng lại một lần nữa trở thành chủ đề tìm kiếm nóng.

“Bạn trai của nữ diễn viên họ Khương nào đó, có thể không phải là bạn ‘trai’.

Người bị chụp lén chính là người trong bức ảnh Hoắc Thần đã cho tôi xem trước đó.

Tôi lướt xuống phần bình luận.

Một số ít fan chân chính vẫn rất ủng hộ, nhưng phần lớn lại đang chỉ trích.

“Ghê tởm vl, rõ ràng là les, nhưng vẫn quay cảnh hôn với các diễn viên nam.”

“+1, bây giờ xem lại phim với chương trình tạp kĩ của cô ta, tôi không xem nổi nữa.”

Tôi ngơ ngác lướt phần bình luận, chợt nhận ra rằng có nhiều điều bản thân tôi không thể thay đổi được.

Ngày đó, tôi không kiên trì làm công tác tư tưởng cho lão Lương nữa.

Cũng không thèm để ý cái nhìn của họ mà đi thẳng đến chỗ Hoắc Thần.

“Muộn vậy rồi sao em còn tới?”

Tôi thậm chí còn không có sức để cười với anh, vòng tay qua eo anh, vùi người vào lòng.

“Sao vậy?”

Hoắc Thần nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

Tôi không nói gì.

Sau đó, giống như cách anh đã làm lần trước, anh bế tôi bằng một tay.

“Bị ba mắng sao?”

“Ông ấy mắng anh.”

Hoắc Thần cười, “Trông em buồn như vậy, tôi còn tưởng ông ấy mắng em.”

Anh đặt tôi lên ghế sofa, chuẩn bị đứng dậy.

Tôi lăn người qua, ngồi lên đùi anh, không cho anh đi.

“Chính là vì ông ấy mắng anh, nên em mới buồn hơn.”

Người đàn ông nhướn mày, cúi xuống hôn lên mặt tôi.

“Cứ để ông ấy mắng, ông ấy có tư cách mắng.”

Thái độ bình thản chấp nhận của anh khiến tôi càng cảm thấy khó chịu.

“Không phải đâu, Hoắc Thần.”

Tôi ôm khuôn mặt của anh, nghiêm túc nói từng chữ.

“Chú đừng nghĩ như vậy, chú không làm gì sai cả.”

Tôi biết một số chuyện sẽ rất khó.

Giống như việc tôi thay đổi cách nhìn của ba về anh l.

Khương Tất Nguyệt khiến công chúng có cái cách nhìn khác về bản thân.

Cuộc hành trình dù dài và gặp phải nhiều gian khổ, đôi khi còn cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ từ bỏ.

Bạn cũng vậy, không thể bị đánh gục.

Hoắc Thần im lặng nhìn tôi.

Một lúc sau anh nhấc người tôi qua một bên, đứng dậy khỏi ghế sofa.

Anh quay lại với miếng gạc, ngồi xổm trước mặt tôi.

“Trước khi đến đây bị ngã sao?”

Vừa nói chuyện, anh vừa kiểm tra vết bầm trên đầu gối của tôi.

Anh không ngẩng đầu lên, giống như chỉ thuận miệng hỏi.

“Lương Hi, em đang lo lắng cái gì?”

“Lo lắng tôi không chịu nổi áp lực mà buông tay sao?”

Tôi lập tức lắc đầu phủ nhận, cảm giác chua xót nơi đầu mũi.

“Tôi chỉ sợ chú bị ba và những người khác ảnh hưởng, sau cùng lại đổ hết lỗi lên bản thân.”

Quá bất công.

“Đây thực sự là lỗi của tôi.”

Sau khi băng bó xong, anh ấy ngước lên nhìn tôi.

“Lương Hi, nhìn từ góc độ của một người cha, tôi giống như một con thú bắt cóc con gái ông ấy mà thôi.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta bên nhau là sai. Nhưng ngay khi ở bên nhau, chúng ta nên thông báo cho họ ngay. Thay vì để họ chứng kiến cảnh đó mà không báo trước, họ sẽ rất sốc. Kích động như vậy cũng là điều dễ hiểu.”

”Bọn họ cũng cảm thấy bản thân không được tôn trọng.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoa tóc tôi.

“Em nên để ông ấy trút giận.”

Sau đó, chúng tôi đã ôm nhau và trò chuyện rất lâu.

Nhắc đến Khương Tất Nguyệt.

Anh bảo tôi không cần lo lắng.

Sau khi bị bại lộ, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cũng quyết định không quan tâm đến cư dân mạng nói gì, chỉ muốn bình lặng đi qua.

Tôi lắng nghe và ngủ thiếp đi trong vô thức.

Mở mắt ra đã là ngày hôm sau, hơn nữa còn là ở trong phòng của tôi.

Tôi không nhớ Hoắc Thần đưa tôi về lúc nào.

Tắm rửa xong, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị.

Tôi ngồi đối diện với ba ăn cháo.

Lão Lương đột nhiên phá vỡ sự im lặng.

“Hôm qua mua nhiều đồ quá, buổi trưa bảo Hoắc Thần qua đây ăn đi.”

Tôi lập tức ngước lên nhìn ba chằm chằm.

Ông ấy vẫn tiếp tục ăn cháo như không có chuyện gì.

Chắc chắn đêm qua Hoắc Thần đã nói gì đó với Lão Lương rồi.

Ba tôi nổi tiếng là người bướng bỉnh, ông ấy không thể tự nhiên mà thay đổi được.

“Con cảm ơn ba.” Tôi mỉm cười.

Ăn sáng xong, tôi thu dọn đồ đạc rồi đi tìm Hoắc Thần, háo hức muốn chia sẻ tin vui.

Nhưng khi nhìn thấy anh, tôi đã biết tại sao ba lại thay đổi suy nghĩ.

Cằm với xương gò má trên gương mặt của anh bị bầm tím.

Rõ ràng là đã bị ai đánh.

Tôi bôi thuốc cho anh một cách cẩn thận.

Nhưng anh không quan tâm lắm, uể oải tựa người vào ghế sofa.

Đang chăm chú nhìn tôi.

“Ba em đã đồng ý rồi.”

Tôi gật gật đầu, “Cho nên?”

Anh nhướng mày, mỉm cười, “Cho nên có thể hôn được rồi.”

Vừa dứt lười, anh đã chiếm lấy môi tôi.

Anh đẩy tôi nằm lên ghế, hôn thật sâu.

Buổi trưa, trời đổ cơn mưa hiếm hoi.

Tôi đứng bên đường cầm ô, đưa tay về phía Hoắc Thần.

“Chú….à không, anh sẽ cùng em về nhà chứ?”

Anh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

“Được.”

Một vũng nước nhỏ trên mặt đất phản chiếu ánh mặt trời.

Anh bước tới nắm lấy tay tôi.

Cùng nhau đi trên con đường mới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom