-
Phần 2
Hai ngày tiếp theo, ngoại trừ hoạt động trong phòng ra, đi đến phòng vẽ hay xuống lầu đều là Hoắc Thần ôm tôi đi.
Hôm đó, lúc anh ôm tôi xuống lầu, tôi bất chợt hôn nhẹ lên vành tai của anh.
Giây tiếp theo, anh ném tôi lên sofa.
Một tay nắm lấy cổ tay của tôi, cúi người lại gần.
“Lương Hi, cô to gan thật.”
Tôi mím mím môi.
Đôi mắt anh tối sầm lại.
Ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới, định tiến lại gần.
Nhưng rất nhanh liền dừng lại, như đang trút giận cái gì đó, anh dùng tay ấn mạnh lên môi tôi.
Anh dùng sức khá lớn nên khiến tôi đau đớn.
“Đây là hình phạt, lần sau không được như vậy nữa, hửm?”
Giọng anh càng ngày càng nhỏ, giống như đang lẩm bẩm một mình.
“Còn một lần nữa…..”
Giọng anh quá nhỏ nên tôi không nghe rõ.
Về sau, vết sưng ở mắt cá chân của tôi cũng đã giảm bớt, có thể đi lại được rồi.
Thẳng đến khi ba mẹ đi công tác về, anh ấy mới rời đi.
Mặc dù Hoắc Thần vẫn như cũ, luôn không trả lời câu hỏi của tôi.
Nhưng một tuần vừa rồi, tôi cảm nhận rõ, anh ấy đã lung lay rồi.
Ngay khi tôi nghĩ giữa chúng tôi chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể ở bên nhau rồi thì Hoắc Thần đột nhiên ít liên lạc với tôi hơn.
Thỉnh thoảng không nhận điện thoại, trong một thời gian dài cũng không trả lời tin nhắn.
Tôi sợ mối quan hệ của chúng tôi lại trở về như lúc trước, nên cuối cùng, tôi đã đến nhà anh ấy vào tối thứ sáu vì hôm đó không có tiết.
Tôi gõ cửa hai lần, không thấy động tĩnh gì, nhưng không sao tôi có thể tự vào.
Trước đó Hoắc Thần đã cho tôi biết mật khẩu, nói tôi có thể qua bất cứ lúc nào.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi chôn chân tại chỗ.
Một người phụ nữ đang ngồi tên sofa trong phòng khách, cô ta đang mặc chiếc váy ngủ tôi để ở nhà Hoắc Thần.
Ngay sau đó, anh cũng bước từ trong phòng ngủ ra.
Cảm giác của tôi ngay lúc này là gì? Là một cái tát vào mặt, chân tay tê dại.
Tôi lặng lẽ rời đi trước khi hai người họ phát hiện ra.
Nói chính xác hơn là tôi đang chạy trốn, chạy về hướng ngược lại hết sức có thể.
Mặc kệ gió lùa vào tai.
Rõ ràng anh với người phụ nữa kia đã làm gì nó.
Hóa ra khoảng thời gian này anh đột nhiên xa cách như vậy là vì đây.
Nhưng, nếu anh đã có người mình thích, sao lại không từ chối tôi một cách thẳng thắn?
“Tra nam!”
Tôi vừa khóc vừa mắng.
Đêm đó về đến nhà, tôi ôm chăn trùm đầu khóc rất lâu.
Từ giờ về sau, tôi sẽ không chủ động gửi tin nhắn cho anh nữa.
Nhưng sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi lại nghĩ đến một tình huống khác.
Lỡ như người phụ nữ đêm qua chỉ là đến ngủ nhờ?
Tôi nhớ lại nửa khuôn mặt của người phụ nữ đó.
Luôn có cảm giác có chút quen quen.
Mãi cho đến khi một hotsearch bùng nổ toàn mạng xã hội về một nữ minh tinh nào đó mới khiến tôi ch*t tâm hoàn toàn.
“Nữ diễn viên Khương Tất Nguyệt xác nhận yêu đương sau khi paparazzi tiết lộ có một người đàn ông đã qua đêm tại nhà riêng của cô.”
Khoảng mười giờ tối một ngày nọ của tuần trước, một người đàn ông đã đi vào biệt thự của Khương Tất Nguyệt và rời đi lúc 8 giờ sáng hôm sau.
Tôi bấm vào tệp đính kèm.
Mặc dù bức ảnh hơi mờ nhưng tôi chắc chắn đó là Hoắc Thần.
Ảnh chụp cuối cùng là bài đăng trên Weibo của Khương Tất Nguyệt:
“Tôi đang trong một mối quan hệ nghiêm túc, đối phương là người ngoài ngành. Mong mọi người cho chúng tôi chút không gian riêng tư~”
Tôi cụp mắt xuống, đọc đi đọc lại dòng chữ này.
Mọi cảm xúc của tôi lúc này đều trở nên dư thừa, chỉ cảm thấy khinh thường chính mình.
Đóa hoa nở rộ vì Hoắc Thần trong lòng tôi cuối cùng cũng héo tàn vào lúc này.
Chỉ có Châu Tử Dương đã sớm nhận ra mối quan hệ của tôi với Hoắc Thần có chút không đúng, sau khi xem hotsearch, anh lại là người duy nhất an ủi tôi.
Tôi im lặng hồi lâu, tự nhủ:
Tôi sẽ không thích Hoắc Thần nữa.
Nhưng cố gắng tách biệt Hoắc Thần ra khỏi cuộc sống của mình là một điều rất khó.
Ba tôi chính là trở ngại lớn nhất.
Sau khi chặn toàn bộ thông tin liên lạc của Hoắc Thần, rất nhanh sau đó, tôi lại nghe thấy giọng nói của anh.
---------------
Buổi tối, tôi ngồi lơ đãng ở phòng khách xem TV.
Ba tôi ngồi ở ngay bên cạnh và tình cờ nhìn thấy tin tức trên mạng.
Vì ông chưa xác định được đây có phải là Hoắc Thần hay không nên vội vàng gọi điện.
“A Thần, gần đây có phải cậu thích một người không?”
Bàn tay đang ấn điều khiến của tôi chợt khựng lại.
Giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng của người đàn ông vang lên.
“Có rồi.” Anh nói.
“Đang yêu rồi sao?” Ba tôi cười khúc khích.
Vì không muốn nghe những lời đau lòng này, tôi lập tức đứng dậy chạy về phòng.
Thêm vài ngày chán nản trôi qua.
Trong vài ngày này, tôi đã chặn tất cả mạng xã hội, tự cô lập bản thân.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Thần cũng không đến tìm tôi.
Có lẽ anh ấy đang cảm thấy nhẹ nhõm vì không cần phải đối mặt với mấy trò trẻ con của tôi.
Nhưng điều quan trọng hơn lúc này chính là tôi đã để quên USB chứa bài tập nhóm ở nhà Hoắc Thần.
Tôi đành phải cắn răng đi đến nhà anh một lần nữa.
Để tránh phải gặp anh, tôi đã nghe ngóng được từ chỗ ba rằng chủ nhật này anh sẽ sang thành phố bên cạnh để dự tiệc, vừa lúc không có nhà.
Không biết là ba tôi nhớ nhầm hay là Hoắc Thần nói dối.
Vào chủ nhật, từ cửa tôi đã nhìn thấy từ xa anh với Khương Tất Nguyệt đang hôn nhau.
Tôi ngơ ngác nhìn hai giây, đè nén cảm giác ngột ngạt trong lòng.
Lập tức xoay người rời đi.
Không muốn dính dáng thêm nữa.
Sáng thứ hai là hạn chót nộp bài rồi.
Tôi thức cả đêm để làm lại bài từ đầu.
Sau khi Hoắc Thần và Khương Tất Nguyệt công khai mối quan hệ, việc họ đến nhà tôi ăn tối chỉ còn lại vấn đề thời gian.
Nhưng lần đầu gặp mặt Khương Tất Nguyệt có chút bất ngờ.
Tôi chưa chuẩn bị gì cả.
Sau khi kết thúc tất cả các lớp học vào thứ Sáu, tôi thu dọn đồ đạc và về nhà.
Đang đi lên thì tôi tình cờ gặp Hoắc Thần vừa mới ra ngoài.
Anh vừa định nói gì đó thì giọng nói của người phụ nữ dịu dàng vang lên sau lưng anh.
“Chuyện đó đã giải quyết xong chưa?”
Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp người nổi tiếng.
Nhưng cô ta là nữ minh tinh đẹp nhất tôi từng thấy.
Hai người họ đứng cạnh nhau, cũng thật đẹp đôi.
Một cảm giác tự ti không thể kiểm soát nổi lên trong lòng.
Cô ta nhìn tôi, hỏi Hoắc Thần.
"Đây là…..?"
Tôi giấu hai tay vào túi, nắm chặt, giả vờ thờ ơ.
"Chú ấy là chú nhỏ của tôi!"
Tôi giành nói trước, mỉm cười với Khương Tất Nguyệt.
Hoắc Thần nhìn tôi chằm chằm.
Khương Tất Nguyệt cũng mỉm cười chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Khương Tất Nguyệt.”
Nụ cười của người đẹp đều làm ấm lòng người.
Dù không thích cô ta nhưng tôi cũng phải công nhận điều này.
Tôi gật gật đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Tôi biết, cô là bạn gái của chú tôi.”
Khương Tất Nguyệt nghe vậy có chút khựng lại rồi thừa nhận.
Ngược lại, Hoắc Thần ở bên cạnh lại cau mày.
Anh bước về phía tôi, muốn nắm lấy tay tôi.
Tôi vội vàng lùi lại, chỉ nhìn Khương Tất Nguyệt rồi nhanh nhảu nói.
“Xin phép đi trước ạ.”
Trước khi hai người họ kịp phản ứng, tôi đã chạy vào thang máy.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, lớp ngụy trang của tôi đã tan tành.
Chỉ cảm thấy sa sút tinh thần.
Tôi không thể lừa dối chính mình.
Tôi vẫn thích Hoắc Thần.
Khoảng thời gian trước tôi không gặp được anh.
Giờ lại gặp cả đôi.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, tôi muốn xuống lầu đi dạo cho tiêu cơm thì gặp Hoắc Thần vừa mới đỗ xe.
Tôi vô thức quay người bỏ chạy.
Chưa đầy nửa phút sau, Hoắc Thần đã đuổi kịp, tóm lấy tôi.
“Cô trốn tránh tôi?”
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi vùng vẫy thoát ra, “Tra nam! Đừng chạm vào tôi!”
Hoắc Thần sửng sốt một lát: “Gọi tôi là gì?”
“Tra nam!”
“Lúc tôi và chú còn mập mờ, chú đã cùng người khác công khai mối quan hệ, không tra nam thì là gì?”
Tôi không kiềm chế nổi nước mắt của mình.
Tôi đỏ mắt buộc tội anh, “Chú không thích tôi, sao chú không từ chối ngay từ đầu đi?”
“Ban đầu tôi còn lầm tưởng rằng chú cũng thích tôi, nhưng vừa quay đầu một cái lại nghe nói chú cùng người khác qua đêm.”
Hoắc Thần nhíu mày sâu hơn.
“Lương Hi…”
“Tôi không muốn nghe chú nói.”
Anh vừa mở miệng, tôi lập tức ngắt lời.
Tôi giật tay ra, vừa chạy vài bước.
Hoắc Thần đuổi theo một lần nữa.
Tôi quay người lại nhìn anh, nghiến răng nói.
“Chú đừng làm phiền tôi nữa!”
“Nếu không, tôi sẽ mách lão Lương chú là kẻ biến thái luôn quấy rầy tôi, ông ấy sẽ đánh ch*t anh.”
Tôi không quay đầu lại, chạy nhanh về nhà.
Không biết Hoắc Thần không đuổi kịp hay là vì lời nói của tôi mà không dám đuổi theo.
Về đến nhà không lâu, có số lạ gọi đến.
Giây đầu tiên nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, tôi liền ngắt điện thoại.
Là Hoắc Thần.
Bây giờ anh mới phát hiện ra tôi đã chặn anh nên anh gọi bằng số khác.
Tôi chỉ lưu lại các số điện thoại cần thiết, các số lạ liền kéo chặn.
Cuối cùng điện thoại cũng sạch sẽ.
Tôi ngơ ngác nhìn màn hình đen.
Rõ ràng Hoắc Thần đã có bạn gái, sao anh còn tìm tôi?
Anh thật sự là một tên tra nam sao?”
Trong tiềm thức tôi muốn phủ nhận điều đó.
Quen biết anh lâu như vậy, tôi hiểu anh là người như thế nào.
Hay về mặt tình cảm, anh ấy hoàn toàn khác với con người thường ngày của mình?
Tôi lắc lắc đầu, muốn ném anh ra khỏi tâm trí.
Hôm đó, lúc anh ôm tôi xuống lầu, tôi bất chợt hôn nhẹ lên vành tai của anh.
Giây tiếp theo, anh ném tôi lên sofa.
Một tay nắm lấy cổ tay của tôi, cúi người lại gần.
“Lương Hi, cô to gan thật.”
Tôi mím mím môi.
Đôi mắt anh tối sầm lại.
Ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới, định tiến lại gần.
Nhưng rất nhanh liền dừng lại, như đang trút giận cái gì đó, anh dùng tay ấn mạnh lên môi tôi.
Anh dùng sức khá lớn nên khiến tôi đau đớn.
“Đây là hình phạt, lần sau không được như vậy nữa, hửm?”
Giọng anh càng ngày càng nhỏ, giống như đang lẩm bẩm một mình.
“Còn một lần nữa…..”
Giọng anh quá nhỏ nên tôi không nghe rõ.
Về sau, vết sưng ở mắt cá chân của tôi cũng đã giảm bớt, có thể đi lại được rồi.
Thẳng đến khi ba mẹ đi công tác về, anh ấy mới rời đi.
Mặc dù Hoắc Thần vẫn như cũ, luôn không trả lời câu hỏi của tôi.
Nhưng một tuần vừa rồi, tôi cảm nhận rõ, anh ấy đã lung lay rồi.
Ngay khi tôi nghĩ giữa chúng tôi chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể ở bên nhau rồi thì Hoắc Thần đột nhiên ít liên lạc với tôi hơn.
Thỉnh thoảng không nhận điện thoại, trong một thời gian dài cũng không trả lời tin nhắn.
Tôi sợ mối quan hệ của chúng tôi lại trở về như lúc trước, nên cuối cùng, tôi đã đến nhà anh ấy vào tối thứ sáu vì hôm đó không có tiết.
Tôi gõ cửa hai lần, không thấy động tĩnh gì, nhưng không sao tôi có thể tự vào.
Trước đó Hoắc Thần đã cho tôi biết mật khẩu, nói tôi có thể qua bất cứ lúc nào.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi chôn chân tại chỗ.
Một người phụ nữ đang ngồi tên sofa trong phòng khách, cô ta đang mặc chiếc váy ngủ tôi để ở nhà Hoắc Thần.
Ngay sau đó, anh cũng bước từ trong phòng ngủ ra.
Cảm giác của tôi ngay lúc này là gì? Là một cái tát vào mặt, chân tay tê dại.
Tôi lặng lẽ rời đi trước khi hai người họ phát hiện ra.
Nói chính xác hơn là tôi đang chạy trốn, chạy về hướng ngược lại hết sức có thể.
Mặc kệ gió lùa vào tai.
Rõ ràng anh với người phụ nữa kia đã làm gì nó.
Hóa ra khoảng thời gian này anh đột nhiên xa cách như vậy là vì đây.
Nhưng, nếu anh đã có người mình thích, sao lại không từ chối tôi một cách thẳng thắn?
“Tra nam!”
Tôi vừa khóc vừa mắng.
Đêm đó về đến nhà, tôi ôm chăn trùm đầu khóc rất lâu.
Từ giờ về sau, tôi sẽ không chủ động gửi tin nhắn cho anh nữa.
Nhưng sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi lại nghĩ đến một tình huống khác.
Lỡ như người phụ nữ đêm qua chỉ là đến ngủ nhờ?
Tôi nhớ lại nửa khuôn mặt của người phụ nữ đó.
Luôn có cảm giác có chút quen quen.
Mãi cho đến khi một hotsearch bùng nổ toàn mạng xã hội về một nữ minh tinh nào đó mới khiến tôi ch*t tâm hoàn toàn.
“Nữ diễn viên Khương Tất Nguyệt xác nhận yêu đương sau khi paparazzi tiết lộ có một người đàn ông đã qua đêm tại nhà riêng của cô.”
Khoảng mười giờ tối một ngày nọ của tuần trước, một người đàn ông đã đi vào biệt thự của Khương Tất Nguyệt và rời đi lúc 8 giờ sáng hôm sau.
Tôi bấm vào tệp đính kèm.
Mặc dù bức ảnh hơi mờ nhưng tôi chắc chắn đó là Hoắc Thần.
Ảnh chụp cuối cùng là bài đăng trên Weibo của Khương Tất Nguyệt:
“Tôi đang trong một mối quan hệ nghiêm túc, đối phương là người ngoài ngành. Mong mọi người cho chúng tôi chút không gian riêng tư~”
Tôi cụp mắt xuống, đọc đi đọc lại dòng chữ này.
Mọi cảm xúc của tôi lúc này đều trở nên dư thừa, chỉ cảm thấy khinh thường chính mình.
Đóa hoa nở rộ vì Hoắc Thần trong lòng tôi cuối cùng cũng héo tàn vào lúc này.
Chỉ có Châu Tử Dương đã sớm nhận ra mối quan hệ của tôi với Hoắc Thần có chút không đúng, sau khi xem hotsearch, anh lại là người duy nhất an ủi tôi.
Tôi im lặng hồi lâu, tự nhủ:
Tôi sẽ không thích Hoắc Thần nữa.
Nhưng cố gắng tách biệt Hoắc Thần ra khỏi cuộc sống của mình là một điều rất khó.
Ba tôi chính là trở ngại lớn nhất.
Sau khi chặn toàn bộ thông tin liên lạc của Hoắc Thần, rất nhanh sau đó, tôi lại nghe thấy giọng nói của anh.
---------------
Buổi tối, tôi ngồi lơ đãng ở phòng khách xem TV.
Ba tôi ngồi ở ngay bên cạnh và tình cờ nhìn thấy tin tức trên mạng.
Vì ông chưa xác định được đây có phải là Hoắc Thần hay không nên vội vàng gọi điện.
“A Thần, gần đây có phải cậu thích một người không?”
Bàn tay đang ấn điều khiến của tôi chợt khựng lại.
Giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng của người đàn ông vang lên.
“Có rồi.” Anh nói.
“Đang yêu rồi sao?” Ba tôi cười khúc khích.
Vì không muốn nghe những lời đau lòng này, tôi lập tức đứng dậy chạy về phòng.
Thêm vài ngày chán nản trôi qua.
Trong vài ngày này, tôi đã chặn tất cả mạng xã hội, tự cô lập bản thân.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Thần cũng không đến tìm tôi.
Có lẽ anh ấy đang cảm thấy nhẹ nhõm vì không cần phải đối mặt với mấy trò trẻ con của tôi.
Nhưng điều quan trọng hơn lúc này chính là tôi đã để quên USB chứa bài tập nhóm ở nhà Hoắc Thần.
Tôi đành phải cắn răng đi đến nhà anh một lần nữa.
Để tránh phải gặp anh, tôi đã nghe ngóng được từ chỗ ba rằng chủ nhật này anh sẽ sang thành phố bên cạnh để dự tiệc, vừa lúc không có nhà.
Không biết là ba tôi nhớ nhầm hay là Hoắc Thần nói dối.
Vào chủ nhật, từ cửa tôi đã nhìn thấy từ xa anh với Khương Tất Nguyệt đang hôn nhau.
Tôi ngơ ngác nhìn hai giây, đè nén cảm giác ngột ngạt trong lòng.
Lập tức xoay người rời đi.
Không muốn dính dáng thêm nữa.
Sáng thứ hai là hạn chót nộp bài rồi.
Tôi thức cả đêm để làm lại bài từ đầu.
Sau khi Hoắc Thần và Khương Tất Nguyệt công khai mối quan hệ, việc họ đến nhà tôi ăn tối chỉ còn lại vấn đề thời gian.
Nhưng lần đầu gặp mặt Khương Tất Nguyệt có chút bất ngờ.
Tôi chưa chuẩn bị gì cả.
Sau khi kết thúc tất cả các lớp học vào thứ Sáu, tôi thu dọn đồ đạc và về nhà.
Đang đi lên thì tôi tình cờ gặp Hoắc Thần vừa mới ra ngoài.
Anh vừa định nói gì đó thì giọng nói của người phụ nữ dịu dàng vang lên sau lưng anh.
“Chuyện đó đã giải quyết xong chưa?”
Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp người nổi tiếng.
Nhưng cô ta là nữ minh tinh đẹp nhất tôi từng thấy.
Hai người họ đứng cạnh nhau, cũng thật đẹp đôi.
Một cảm giác tự ti không thể kiểm soát nổi lên trong lòng.
Cô ta nhìn tôi, hỏi Hoắc Thần.
"Đây là…..?"
Tôi giấu hai tay vào túi, nắm chặt, giả vờ thờ ơ.
"Chú ấy là chú nhỏ của tôi!"
Tôi giành nói trước, mỉm cười với Khương Tất Nguyệt.
Hoắc Thần nhìn tôi chằm chằm.
Khương Tất Nguyệt cũng mỉm cười chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Khương Tất Nguyệt.”
Nụ cười của người đẹp đều làm ấm lòng người.
Dù không thích cô ta nhưng tôi cũng phải công nhận điều này.
Tôi gật gật đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Tôi biết, cô là bạn gái của chú tôi.”
Khương Tất Nguyệt nghe vậy có chút khựng lại rồi thừa nhận.
Ngược lại, Hoắc Thần ở bên cạnh lại cau mày.
Anh bước về phía tôi, muốn nắm lấy tay tôi.
Tôi vội vàng lùi lại, chỉ nhìn Khương Tất Nguyệt rồi nhanh nhảu nói.
“Xin phép đi trước ạ.”
Trước khi hai người họ kịp phản ứng, tôi đã chạy vào thang máy.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, lớp ngụy trang của tôi đã tan tành.
Chỉ cảm thấy sa sút tinh thần.
Tôi không thể lừa dối chính mình.
Tôi vẫn thích Hoắc Thần.
Khoảng thời gian trước tôi không gặp được anh.
Giờ lại gặp cả đôi.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, tôi muốn xuống lầu đi dạo cho tiêu cơm thì gặp Hoắc Thần vừa mới đỗ xe.
Tôi vô thức quay người bỏ chạy.
Chưa đầy nửa phút sau, Hoắc Thần đã đuổi kịp, tóm lấy tôi.
“Cô trốn tránh tôi?”
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi vùng vẫy thoát ra, “Tra nam! Đừng chạm vào tôi!”
Hoắc Thần sửng sốt một lát: “Gọi tôi là gì?”
“Tra nam!”
“Lúc tôi và chú còn mập mờ, chú đã cùng người khác công khai mối quan hệ, không tra nam thì là gì?”
Tôi không kiềm chế nổi nước mắt của mình.
Tôi đỏ mắt buộc tội anh, “Chú không thích tôi, sao chú không từ chối ngay từ đầu đi?”
“Ban đầu tôi còn lầm tưởng rằng chú cũng thích tôi, nhưng vừa quay đầu một cái lại nghe nói chú cùng người khác qua đêm.”
Hoắc Thần nhíu mày sâu hơn.
“Lương Hi…”
“Tôi không muốn nghe chú nói.”
Anh vừa mở miệng, tôi lập tức ngắt lời.
Tôi giật tay ra, vừa chạy vài bước.
Hoắc Thần đuổi theo một lần nữa.
Tôi quay người lại nhìn anh, nghiến răng nói.
“Chú đừng làm phiền tôi nữa!”
“Nếu không, tôi sẽ mách lão Lương chú là kẻ biến thái luôn quấy rầy tôi, ông ấy sẽ đánh ch*t anh.”
Tôi không quay đầu lại, chạy nhanh về nhà.
Không biết Hoắc Thần không đuổi kịp hay là vì lời nói của tôi mà không dám đuổi theo.
Về đến nhà không lâu, có số lạ gọi đến.
Giây đầu tiên nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, tôi liền ngắt điện thoại.
Là Hoắc Thần.
Bây giờ anh mới phát hiện ra tôi đã chặn anh nên anh gọi bằng số khác.
Tôi chỉ lưu lại các số điện thoại cần thiết, các số lạ liền kéo chặn.
Cuối cùng điện thoại cũng sạch sẽ.
Tôi ngơ ngác nhìn màn hình đen.
Rõ ràng Hoắc Thần đã có bạn gái, sao anh còn tìm tôi?
Anh thật sự là một tên tra nam sao?”
Trong tiềm thức tôi muốn phủ nhận điều đó.
Quen biết anh lâu như vậy, tôi hiểu anh là người như thế nào.
Hay về mặt tình cảm, anh ấy hoàn toàn khác với con người thường ngày của mình?
Tôi lắc lắc đầu, muốn ném anh ra khỏi tâm trí.
Bình luận facebook