-
Phần 2
Ngày hôm sau, Lục Thâm đưa tôi đi gặp phụ huynh.
Nói thật, con người tôi khá giỏi trong chuyện giao tiếp, kể cả con chó vàng ở ngoài cửa công ty cũng sắp thành bạn thân của tôi luôn rồi.
Nhưng hiện tại, Lục Thâm đã mặc định tôi thành ‘phú bà chua ngoa’.
Tôi liền không phụ lòng anh ta mà bổ sung những chiêu thức ‘độc ác’ mà bản thân học được qua phim ảnh và tiểu thuyết.
Các động tác điển hình của các cô nàng chua ngoa kiểu nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt hếch lên, một bộ dáng chua ngoa không ai đến gần.
Tôi tạo dáng xong, Lục Thâm nói một câu:
“Cổ cô bị hỏng à?”
Tôi: “….”
“Đàng hoàng lại đi không tí nữa mệ tôi tưởng cô là người khuyết tật.”
Lâu lắm rồi tôi không đánh nhau nên giờ có chút ngứa ngáy thật đấy!
Làm việc cho Lục Thâm ba năm, tôi biết anh ta độc miệng đến cỡ nào.
Con hàng này thuộc loại Trúc Diệp Thanh, ba bước lại phun ra nọc độc, khiến người ta không thể trốn thoát.
“Không phải anh muốn tôi thành một phú bà chua ngoa hay sao?”
Lục Thâm đỡ trán: “Đừng chỉnh sửa cái gì hết, cứ phát huy như bình thường thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi và anh ta vừa vào cửa thì thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sofa.
Lục Thâm không mặn không nhạt gọi mẹ một tiếng.
Người phụ nữ đó không mặn không nhạt gật đầu một cái.
Nói thật, từ lúc Lục Thâm muốn tôi chọc giận mẹ anh ta, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Nào có người con nào muốn chọc tức mẹ mình đâu chứ. Kiểu nghịch tử sao?
Bây giờ thấy như vậy, cả Lục Thâm và bà Lục xem ra tình cảm mẹ con này không là bao.
Hào môn nhiều thị phi, dân thường như tôi không thể hiểu hết được.
Tôi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể chuồn được rồi.
“Người này là…” Lục phu nhân nhìn tôi nghi hoặc.
Không đợi tôi trả lời, Lục Thâm đã đưa một tay qua, ôm chặt lấy tôi, giọng điệu như tuyên bố chủ quyền:
“Mẹ, giới thiệu với mẹ một chút, cô ấy tên là Lâm Thiên Tầm, vợ yêu của con, con dâu của mẹ.”
Anh ta nói xong, còn thâm tình nhìn tôi một cái.
Tôi nghe còn thấy hãi hung.
Tổng tài bá đạo nói lời yêu, thật khiến người ta sợ hãi.
“Mẹ.” Tôi ép giọng mình khác đi, giống mấy clip tôi xem khi còn nhỏ.
Lần này đến lượt Lục Thâm run rẩy.
Lục phu nhân không bình tĩnh được nữa, đứng lên đi về phía này, đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt qua tôi:
“Lục Thâm! Con đang đùa cái gì vậy, loại người như vậy mà con cũng tùy tiện đưa vào nhà sao? Còn Tiêm Nhu thì sao?
Tiêm Nhu?
Có phải là người mà Lục phu nhân rất ưng ý kia không?
“Mẹ, cô ấy không phải là loại gì, cô ấy là vợ con, là con dâu của mẹ, là thành viên của Lục gia, con hy vọng hai người có thể sống hòa thuận với nhau, còn về Tiêm Nhu…..”
Lục Thâm đột nhiên nhìn lên cầu thang.
Tôi cũng nhìn theo.
Góc cầu thang có một người phụ nữ khí chất điềm đạm, một thân mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân, mái tóc đen xõa bên vai, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng khiến cho người khác khó quên.
“Oa.” Tôi khẽ giọng thốt lên.
Lục Thâm bị mù sao, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy cũng không cần sao?
Quá kén chọn.
Mỹ nữ nghe vậy, trên mặt hiện ra ba phần bi thương ba phần bất an bốn phần đau đớn, thay đổi chóng mặt.
Lục Thâm lạnh nhạt nói: “Sức khỏe của cô ấy cũng đã tốt hơn, có thể về nhà được rồi.”
Trong lòng tôi âm thầm giơ ngón tay cái lên cho Lục Thâm.
Nghiêm túc mà nói, đối đãi với mỹ nữ vô tình vô nghĩa như vậy, ngoại trừ anh ta, không có người thứ hai.
Bữa tối, một người ăn cơm khô qua ngày như tôi khi nhìn một bàn đầy ắp món sơn hào hải vị như này mà không thể ăn, quả thực so với đem tôi đi lăng trì xử tử còn đỡ thống khổ hơn.
Bầu không khí trên bàn ăn còn ảm đảm hơn tháng 7 cô hồn.
Người đứng đầu Lục gia, ba Lục uy nghiêm nhìn tôi và Lục Thâm:
“Kết hôn là một chuyện lớn như vậy, con cứ tự quyết định như vậy, con có còn coi chúng tôi là ba mẹ nữa không vậy?”
Lục Thâm nhìn thoáng qua Lục phu nhân, nhếch môi: “Tất nhiên là trong lòng tự hiểu là được ạ.”
Lục phu nhân cười lạnh: “Nếu con thật sự để chúng tôi vào mắt, sẽ không nhặt cái thứ này về.”
Tôi: “….”
Tôi thì làm sao?
Từ nhỏ đến cấp ba, mọi người đều khen tôi đó.
“Mẹ” Lục Thâm khẽ chau mày. “Đây là vợ con.”
Lục phu nhân thiếu chút nữa lật bàn: "Tôi không thừa nhận. ”
"Pháp luật đã công nhận."
Mắt thấy sắp xảy ra mâu thuẫn, bạch nguyệt quang Tiêm Nhu ở bên cạnh không có cảm giác tồn tại rốt cục cũng mở miệng.
“Thưa hai bác, hai người đừng vì cháu mà làm mất đi hòa khí gia đình.” Cô ấy nói như sắp khóc đến nơi.
Lục phu nhân nhất thời đau lòng nhìn về phía cô ấy.
“Đây là chuyện của gia đình tôi, không liên quan đến cô, phiền cô không xen vào.”
Tôi: “…”
Mọi người: “….”
Xem ra đối với ai, anh ta cũng độc miệng như vậy, không phải chỉ có mình tôi có vinh dự này.
“Lục Thâm! Trong mắt con có người ba này nữa không vậy?” Ba Lục vỗ bàn một cái thật mạnh.
Ài, thật đau lòng.
Lục Thâm cười lạnh, kéo tôi đứng dậy đi lên lầu: “Vợ, cơm này chúng ta không ăn cũng được.”
Tôi bị anh kéo đi, đi ba bước thì ngoái đầu lại, lệ rơi đầy mặt.
Không, anh chán sơn hào hải vị nhưng tôi thì không.
Sau khi trở về phòng, áp lực cũng giảm hẳn, Lục Thâm cũng không còn bộ dạng đại sát tứ phương như trước đó nữa, nhẹ giọng hỏi tôi:
“Có phải bị dọa rồi không?”
Tôi đỏ mắt ngẩng đầu: “Tôm hùm của tôi.”
Vẻ mặt Lục Thâm như muốn xiên tôi tại chỗ vậy.
Tôi ngồi lên sofa, muốn thương lượng vở kịch tiếp theo nên diễn như thế nào.
Nhưng trước đó, tôi cần phải biết chính xác tình hình trong gia đình họ.
Trước mắt, tôi có thể sơ lược qua như sau.
Đại khái là Ba chồng yêu Lục phu nhân, Lục phu nhân thích Tiêm Nhu, Tiêm Nhu thích Lục Thâm, Lục Thâm thích tôi ( diễn), mà tôi lại chính là mấu chốt quan trọng, là vị trí trung tâm của bộ phim cẩu huyết này.
Nghĩ như vậy, tôi liền thẳng lưng lên.
“Anh muốn tôi phải làm như nào?”
“Tôi không thích bọn họ, nên làm gì thì cô cứ làm đi, không quá đà là được.”
Tôi: “….”
Hiểu rồi.
Đôi khi mọi mọi chuyện không cần quá phức tạp làm gì, cứ đơn giản lại ra cách hay.
Chiêu này của Lục Thâm thực cao tay.
Buổi tối, tôi ở cùng phòng với Lục Thâm.
Nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Lục Thâm nói: “Tôi chọn giường.”
“Nhưng tôi bị thoát vị đĩa đệm.”
Lục Thâm giơ ngón cái lên: “Xem như cô thắng.”
Thấy anh ta nằm trên sàn nhà, tôi ở cạnh ‘thổi lửa’:
“Sếp, chính anh đã bảo tôi làm việc này, nhờ người khác làm việc thì cũng phải có lòng chứ, đúng không ạ?”
Anh đặt cái gối xuống rồi quay lại liếc nhìn tôi.
Cái liếc mắt kia như biểu thị bảo tôi im lặng, nếu không sẽ không tha cho tôi đâu.
Lúc đi ngủ, tôi hỏi Lục Thâm: "Quan hệ giữa anh và mẹ anh không tốt lắm sao? ”
Là do tuổi thơ bị bức ép quá nên khi lớn lên anh mới không thích mẹ ?
Nhưng nghĩ lại, tôi cũng từ nhỏ bị mẹ tôi cầm gậy đuổi theo mà lớn lên nhưng tôi vẫn yêu bà ấy rất nhiều.
Anh không nói gì hết.
Ánh trăng rũ xuống mèn che, lần đầu tiên tôi ngủ trên một chiếc giường xa lạ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh ta, có chút quá khích nói:
“Sếp, Lục Thâm, Lục kim chủ, Lục độc miệng?”
“Cô ồn quá rồi đấy.”
“Nhưng tôi không ngủ được, anh cùng tôi nói chuyện phiếm đi.”
Lục Thâm vẫn phớt lờ tôi.
Tôi còn muốn nói thêm, nhưng khi quay đầu lại, đột nhiên có một bong đen bao phủ.
Lục Thâm đè lên người tôi, một bên giữ chặt lấy cổ tay, nhìn tôi từ trên cao:
“Lâm Thiên Tầm! Nếu cô còn nói thêm câu nào nữa, thì tôi biến giả thành làm thật đấy.”
Cầm thú!
Tôi gật đầu liên tục.
Nhờ ánh trăng, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta, sóng thẳng đến mức tôi còn muốn trượt trên đó.
Còn có cơ ngực.....
Tôi nuốt nước bọt.
Tôi cũng là con người, cũng có ham muốn.
Tôi sợ nếu anh ta không buông tôi ra, tôi sẽ không thể kiềm chế nổi mất.
Đến lúc đó, cũng không biết là ai làm ai?
Ngay lúc tôi sắp hóa sói, tiếng gõ cửa truyền đến, tôi và Lục Thâm đồng thời giật mình.
“ Éc”
“Nói tiếng người đi.”
“Trễ thế này, ai vậy?
Anh bật đèn lên, tức giận nhìn tôi: “Ma.”
Tôi: “...”
Tiếng gõ cửa dừng lại, tiếp theo là giọng nói mềm mại vang lên:
"Lục Thâm! Hai người ngủ chưa, em vừa làm canh hạt sen ngân nhĩ, bưng cho hai người một ít. ”
Ái chà, kịch hay.
Trước khi Lục Thâm đi mở cửa, còn xoa đầu tôi một cái, tôi nhe răng trợn mắt: "Anh làm gì vậy? ”
Anh nhìn tôi chằm chằm.
Tôi gật gật đầu, tỏ đã hiểu, thuận tiện còn đem cổ áo mình kéo thấp một chút, lại làm ra bộ dáng ngượng ngùng sợ hãi.
"Như vậy có được không?"
Lục Thâm nắm tay ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ lựng. Anh dời tầm mắt, đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Tiêm Nhu đứng ở cửa, dịu dàng nhìn Lục Thâm: "Muộn như vậy sẽ không quấy rầy hai người chứ? ”
“Biết quấy rầy rồi sao cô còn tới?”
Lục Thâm lại bật công tắc độc miệng.
Lông mày mềm mại của Thẩm Tiêm nhíu lại, bộ dạng như khóc nức nở: "Anh Lục Thâm, anh thật sự ghét em như vậy sao? ”
“Đúng vậy!” Lục Thâm tiếp tục sát muối lên vết thương của cô ấy.
Tôi thiếu chút chút nữa nhịn không được, cười một tiếng, vội vàng che miệng lại.”
Lục Thâm vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt, dầu muối không ăn: “Đưa đồ cho tôi, đúng lúc vợ tôi đói, cảm ơn.”
Anh nhận lấy bát trong tay Tiêm Nhu, đi vài bước lại quay đầu lại, “À, lần sau sau 10 giờ đừng đến quấy rối cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng tôi.”
Anh nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Hốc mắt Thẩm Tiêm Nhu đỏ lên, lau nước mắt chạy đi.
Cửa đóng lại, tôi ở một bên nói:
“Sếp Lục, anh chính là không thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Cũng không biết Thẩm Tiêm Nhu phạm phải tội gì mà bị Lục Thâm ghim đến vậy.
Mà đáng sợ nhất là, bất kể Lục Thâm ghét bỏ cô ấy đến đâu thì cô ấy vẫn có thể ở lại ngôi nhà này.
Nói thật, con người tôi khá giỏi trong chuyện giao tiếp, kể cả con chó vàng ở ngoài cửa công ty cũng sắp thành bạn thân của tôi luôn rồi.
Nhưng hiện tại, Lục Thâm đã mặc định tôi thành ‘phú bà chua ngoa’.
Tôi liền không phụ lòng anh ta mà bổ sung những chiêu thức ‘độc ác’ mà bản thân học được qua phim ảnh và tiểu thuyết.
Các động tác điển hình của các cô nàng chua ngoa kiểu nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt hếch lên, một bộ dáng chua ngoa không ai đến gần.
Tôi tạo dáng xong, Lục Thâm nói một câu:
“Cổ cô bị hỏng à?”
Tôi: “….”
“Đàng hoàng lại đi không tí nữa mệ tôi tưởng cô là người khuyết tật.”
Lâu lắm rồi tôi không đánh nhau nên giờ có chút ngứa ngáy thật đấy!
Làm việc cho Lục Thâm ba năm, tôi biết anh ta độc miệng đến cỡ nào.
Con hàng này thuộc loại Trúc Diệp Thanh, ba bước lại phun ra nọc độc, khiến người ta không thể trốn thoát.
“Không phải anh muốn tôi thành một phú bà chua ngoa hay sao?”
Lục Thâm đỡ trán: “Đừng chỉnh sửa cái gì hết, cứ phát huy như bình thường thôi.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi và anh ta vừa vào cửa thì thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sofa.
Lục Thâm không mặn không nhạt gọi mẹ một tiếng.
Người phụ nữ đó không mặn không nhạt gật đầu một cái.
Nói thật, từ lúc Lục Thâm muốn tôi chọc giận mẹ anh ta, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Nào có người con nào muốn chọc tức mẹ mình đâu chứ. Kiểu nghịch tử sao?
Bây giờ thấy như vậy, cả Lục Thâm và bà Lục xem ra tình cảm mẹ con này không là bao.
Hào môn nhiều thị phi, dân thường như tôi không thể hiểu hết được.
Tôi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể chuồn được rồi.
“Người này là…” Lục phu nhân nhìn tôi nghi hoặc.
Không đợi tôi trả lời, Lục Thâm đã đưa một tay qua, ôm chặt lấy tôi, giọng điệu như tuyên bố chủ quyền:
“Mẹ, giới thiệu với mẹ một chút, cô ấy tên là Lâm Thiên Tầm, vợ yêu của con, con dâu của mẹ.”
Anh ta nói xong, còn thâm tình nhìn tôi một cái.
Tôi nghe còn thấy hãi hung.
Tổng tài bá đạo nói lời yêu, thật khiến người ta sợ hãi.
“Mẹ.” Tôi ép giọng mình khác đi, giống mấy clip tôi xem khi còn nhỏ.
Lần này đến lượt Lục Thâm run rẩy.
Lục phu nhân không bình tĩnh được nữa, đứng lên đi về phía này, đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt qua tôi:
“Lục Thâm! Con đang đùa cái gì vậy, loại người như vậy mà con cũng tùy tiện đưa vào nhà sao? Còn Tiêm Nhu thì sao?
Tiêm Nhu?
Có phải là người mà Lục phu nhân rất ưng ý kia không?
“Mẹ, cô ấy không phải là loại gì, cô ấy là vợ con, là con dâu của mẹ, là thành viên của Lục gia, con hy vọng hai người có thể sống hòa thuận với nhau, còn về Tiêm Nhu…..”
Lục Thâm đột nhiên nhìn lên cầu thang.
Tôi cũng nhìn theo.
Góc cầu thang có một người phụ nữ khí chất điềm đạm, một thân mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân, mái tóc đen xõa bên vai, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng khiến cho người khác khó quên.
“Oa.” Tôi khẽ giọng thốt lên.
Lục Thâm bị mù sao, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy cũng không cần sao?
Quá kén chọn.
Mỹ nữ nghe vậy, trên mặt hiện ra ba phần bi thương ba phần bất an bốn phần đau đớn, thay đổi chóng mặt.
Lục Thâm lạnh nhạt nói: “Sức khỏe của cô ấy cũng đã tốt hơn, có thể về nhà được rồi.”
Trong lòng tôi âm thầm giơ ngón tay cái lên cho Lục Thâm.
Nghiêm túc mà nói, đối đãi với mỹ nữ vô tình vô nghĩa như vậy, ngoại trừ anh ta, không có người thứ hai.
Bữa tối, một người ăn cơm khô qua ngày như tôi khi nhìn một bàn đầy ắp món sơn hào hải vị như này mà không thể ăn, quả thực so với đem tôi đi lăng trì xử tử còn đỡ thống khổ hơn.
Bầu không khí trên bàn ăn còn ảm đảm hơn tháng 7 cô hồn.
Người đứng đầu Lục gia, ba Lục uy nghiêm nhìn tôi và Lục Thâm:
“Kết hôn là một chuyện lớn như vậy, con cứ tự quyết định như vậy, con có còn coi chúng tôi là ba mẹ nữa không vậy?”
Lục Thâm nhìn thoáng qua Lục phu nhân, nhếch môi: “Tất nhiên là trong lòng tự hiểu là được ạ.”
Lục phu nhân cười lạnh: “Nếu con thật sự để chúng tôi vào mắt, sẽ không nhặt cái thứ này về.”
Tôi: “….”
Tôi thì làm sao?
Từ nhỏ đến cấp ba, mọi người đều khen tôi đó.
“Mẹ” Lục Thâm khẽ chau mày. “Đây là vợ con.”
Lục phu nhân thiếu chút nữa lật bàn: "Tôi không thừa nhận. ”
"Pháp luật đã công nhận."
Mắt thấy sắp xảy ra mâu thuẫn, bạch nguyệt quang Tiêm Nhu ở bên cạnh không có cảm giác tồn tại rốt cục cũng mở miệng.
“Thưa hai bác, hai người đừng vì cháu mà làm mất đi hòa khí gia đình.” Cô ấy nói như sắp khóc đến nơi.
Lục phu nhân nhất thời đau lòng nhìn về phía cô ấy.
“Đây là chuyện của gia đình tôi, không liên quan đến cô, phiền cô không xen vào.”
Tôi: “…”
Mọi người: “….”
Xem ra đối với ai, anh ta cũng độc miệng như vậy, không phải chỉ có mình tôi có vinh dự này.
“Lục Thâm! Trong mắt con có người ba này nữa không vậy?” Ba Lục vỗ bàn một cái thật mạnh.
Ài, thật đau lòng.
Lục Thâm cười lạnh, kéo tôi đứng dậy đi lên lầu: “Vợ, cơm này chúng ta không ăn cũng được.”
Tôi bị anh kéo đi, đi ba bước thì ngoái đầu lại, lệ rơi đầy mặt.
Không, anh chán sơn hào hải vị nhưng tôi thì không.
Sau khi trở về phòng, áp lực cũng giảm hẳn, Lục Thâm cũng không còn bộ dạng đại sát tứ phương như trước đó nữa, nhẹ giọng hỏi tôi:
“Có phải bị dọa rồi không?”
Tôi đỏ mắt ngẩng đầu: “Tôm hùm của tôi.”
Vẻ mặt Lục Thâm như muốn xiên tôi tại chỗ vậy.
Tôi ngồi lên sofa, muốn thương lượng vở kịch tiếp theo nên diễn như thế nào.
Nhưng trước đó, tôi cần phải biết chính xác tình hình trong gia đình họ.
Trước mắt, tôi có thể sơ lược qua như sau.
Đại khái là Ba chồng yêu Lục phu nhân, Lục phu nhân thích Tiêm Nhu, Tiêm Nhu thích Lục Thâm, Lục Thâm thích tôi ( diễn), mà tôi lại chính là mấu chốt quan trọng, là vị trí trung tâm của bộ phim cẩu huyết này.
Nghĩ như vậy, tôi liền thẳng lưng lên.
“Anh muốn tôi phải làm như nào?”
“Tôi không thích bọn họ, nên làm gì thì cô cứ làm đi, không quá đà là được.”
Tôi: “….”
Hiểu rồi.
Đôi khi mọi mọi chuyện không cần quá phức tạp làm gì, cứ đơn giản lại ra cách hay.
Chiêu này của Lục Thâm thực cao tay.
Buổi tối, tôi ở cùng phòng với Lục Thâm.
Nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Lục Thâm nói: “Tôi chọn giường.”
“Nhưng tôi bị thoát vị đĩa đệm.”
Lục Thâm giơ ngón cái lên: “Xem như cô thắng.”
Thấy anh ta nằm trên sàn nhà, tôi ở cạnh ‘thổi lửa’:
“Sếp, chính anh đã bảo tôi làm việc này, nhờ người khác làm việc thì cũng phải có lòng chứ, đúng không ạ?”
Anh đặt cái gối xuống rồi quay lại liếc nhìn tôi.
Cái liếc mắt kia như biểu thị bảo tôi im lặng, nếu không sẽ không tha cho tôi đâu.
Lúc đi ngủ, tôi hỏi Lục Thâm: "Quan hệ giữa anh và mẹ anh không tốt lắm sao? ”
Là do tuổi thơ bị bức ép quá nên khi lớn lên anh mới không thích mẹ ?
Nhưng nghĩ lại, tôi cũng từ nhỏ bị mẹ tôi cầm gậy đuổi theo mà lớn lên nhưng tôi vẫn yêu bà ấy rất nhiều.
Anh không nói gì hết.
Ánh trăng rũ xuống mèn che, lần đầu tiên tôi ngủ trên một chiếc giường xa lạ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh ta, có chút quá khích nói:
“Sếp, Lục Thâm, Lục kim chủ, Lục độc miệng?”
“Cô ồn quá rồi đấy.”
“Nhưng tôi không ngủ được, anh cùng tôi nói chuyện phiếm đi.”
Lục Thâm vẫn phớt lờ tôi.
Tôi còn muốn nói thêm, nhưng khi quay đầu lại, đột nhiên có một bong đen bao phủ.
Lục Thâm đè lên người tôi, một bên giữ chặt lấy cổ tay, nhìn tôi từ trên cao:
“Lâm Thiên Tầm! Nếu cô còn nói thêm câu nào nữa, thì tôi biến giả thành làm thật đấy.”
Cầm thú!
Tôi gật đầu liên tục.
Nhờ ánh trăng, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta, sóng thẳng đến mức tôi còn muốn trượt trên đó.
Còn có cơ ngực.....
Tôi nuốt nước bọt.
Tôi cũng là con người, cũng có ham muốn.
Tôi sợ nếu anh ta không buông tôi ra, tôi sẽ không thể kiềm chế nổi mất.
Đến lúc đó, cũng không biết là ai làm ai?
Ngay lúc tôi sắp hóa sói, tiếng gõ cửa truyền đến, tôi và Lục Thâm đồng thời giật mình.
“ Éc”
“Nói tiếng người đi.”
“Trễ thế này, ai vậy?
Anh bật đèn lên, tức giận nhìn tôi: “Ma.”
Tôi: “...”
Tiếng gõ cửa dừng lại, tiếp theo là giọng nói mềm mại vang lên:
"Lục Thâm! Hai người ngủ chưa, em vừa làm canh hạt sen ngân nhĩ, bưng cho hai người một ít. ”
Ái chà, kịch hay.
Trước khi Lục Thâm đi mở cửa, còn xoa đầu tôi một cái, tôi nhe răng trợn mắt: "Anh làm gì vậy? ”
Anh nhìn tôi chằm chằm.
Tôi gật gật đầu, tỏ đã hiểu, thuận tiện còn đem cổ áo mình kéo thấp một chút, lại làm ra bộ dáng ngượng ngùng sợ hãi.
"Như vậy có được không?"
Lục Thâm nắm tay ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ lựng. Anh dời tầm mắt, đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Tiêm Nhu đứng ở cửa, dịu dàng nhìn Lục Thâm: "Muộn như vậy sẽ không quấy rầy hai người chứ? ”
“Biết quấy rầy rồi sao cô còn tới?”
Lục Thâm lại bật công tắc độc miệng.
Lông mày mềm mại của Thẩm Tiêm nhíu lại, bộ dạng như khóc nức nở: "Anh Lục Thâm, anh thật sự ghét em như vậy sao? ”
“Đúng vậy!” Lục Thâm tiếp tục sát muối lên vết thương của cô ấy.
Tôi thiếu chút chút nữa nhịn không được, cười một tiếng, vội vàng che miệng lại.”
Lục Thâm vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt, dầu muối không ăn: “Đưa đồ cho tôi, đúng lúc vợ tôi đói, cảm ơn.”
Anh nhận lấy bát trong tay Tiêm Nhu, đi vài bước lại quay đầu lại, “À, lần sau sau 10 giờ đừng đến quấy rối cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng tôi.”
Anh nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Hốc mắt Thẩm Tiêm Nhu đỏ lên, lau nước mắt chạy đi.
Cửa đóng lại, tôi ở một bên nói:
“Sếp Lục, anh chính là không thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Cũng không biết Thẩm Tiêm Nhu phạm phải tội gì mà bị Lục Thâm ghim đến vậy.
Mà đáng sợ nhất là, bất kể Lục Thâm ghét bỏ cô ấy đến đâu thì cô ấy vẫn có thể ở lại ngôi nhà này.