-
Phần 4
Đôi mắt của Thẩm Tiêm Nhu hiện lên tia độc ác, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ dịu dàng hiểu chuyện: “Anh Lục Thâm, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.”
“Bảo người mang lên đi.” Lục Thâm ôm tôi, cũng không quay đầu lại đi lên lầu: "Cô ấy vừa mới xuất viện, cần phải giữ tâm trạng vui vẻ, không cần phải dùng cơm với mấy người rảnh rỗi.”
“Đủ rồi!” Lục phu nhân vỗ mạnh lên bàn trà, đứng lên: “Lục Thâm, con quá đáng rồi đó.”
Lục Thâm ôm tôi xoay người lại, đáy mắt đêm theo vài phần giễu cợt: “Mẹ, lời này phải là con nói mới đúng.”
“Con nhất định phải đối nghịch với mẹ vậy sao, khó khăn lắm mẹ mới chọn được con như ý, con lại ở bên ngoài tìm loại nữ nhân kia về nhà, Tiêm Nhu có gì không tốt, con bé vừa ôn nhu lại biết chăm sóc người lớn. Con lập tức li hôn cho mẹ, Tiêm Nhu vẫn sẽ tha thứ cho con, cho con thêm một cơ hội.”
“Cơ hội kiểu này…….” Lục Thâm nhìn Thẩm Tiêm Nhu một cái: "Con không cần cũng được. ”
Vừa trở về phòng, tôi bắt đầu bát quái: "Anh có thể nói cho tôi biết ân oán tình thù của gia đình anh không?" ”
Thành thật mà nói, tôi tò mò ch*t mất.
Luôn cảm thấy Lục Thâm với Lục phu nhân như nước với lửa vậy.
Nhưng nào có mẹ con ruột như vậy.
Thâys tôi hóng hớt không yên, Lục Thâm khẽ mở miệng: “Cô có biết câu Tò mò hại ch*t mèo chưa?”
Tôi ôm lấy cổ mình nói: “Anh cứ kể đi.”
Dáng vẻ của Lục Thâm hiện tại chính xác là muốn ném tôi xuống đất.
“Tôi từ nhỏ không phải do mẹ nuôi lớn.” Bị tôi quấn lấy không còn cách nào khác, Lục Thâm đành phải nói ra.
Người khác kể lại truyện cũ thì bồi hồi cảm xúc, mà anh ta nói không khác gì đang bàn chính sự vậy.
Lục phu nhân chính là mẹ ruột của anh.
Nhưng anh từ nhỏ đến lớn là được dì nhỏ nuôi dưỡng.
Năm đó ‘bố mẹ chồng’ chỉ là yêu qua đường chơi bời, sau đó bà ấy mới biết mình đã mang thai, không biết phải làm thế nào nên vẫn giữ lại đứa bé, nhưng sau khi sinh Lục Thâm xong liền ném anh cho dì nhỏ nuôi, còn bản thân thì đi biền biệt không có tin tức.
Sau đó, bố chồng tìm thấy mẹ Lục, biết được mình còn có một cậu con trai, càng muốn chịu trách nhiệm với bà.
Mẹ Lục thấy ông ấy bây giờ giàu có quyền thế, liền gật đầu đồng ý.
Lục Thâm từ nhỏ đã được dì út nuôi lớn, nhưng đột nhiên bị ruột cướp đi. Quá đáng hơn nữa,
Bà ấy còn muốn giải quyết dứt điểm, đưa cho dì út một khoản tiền, yêu cầu dì ra nước ngoài.
Dì út rời đi trong buồn bã. Trớ true thay, máy bay hôm đó gặp phải sự cố nên đã rơi xuống.
Cuối cùng Lục Thâm chỉ có thể tìm được một quyển album do dì út để lại.
“Nếu như bà ấy không bắt dì rời khỏi đây, thì dì đã không mất.” Giọng Lục Thâm vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng ánh mắt có chút đượm buồn.
Tôi há miệng, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể an ủi vỗ về anh.
Ài, cẩu huyết thật đấy.
Tuần sau có một buổi đấu giá lớn, Lục Thâm cũng nhận được thiệp mời.
Ngoài Lục Thâm ra, mọi người đều muốn Thẩm Tiêm Nhu đi cùng anh ta.
Tôi: “…”
Excuse me?
Chính thất là tôi đây ch*t rồi sao?
‘Trà’ Tiêm Nhu lại bắt đầu: “Dì Lục, chuyện này không được tốt lắm, Vẫn là Thiên Tầm đi thì hơn, dù sao chị ấy cũng là vợ anh Lục.”
Tôi phát hện, từ khi tôi đến Lục gia, số lần tôi trợn trắng mắt ngày càng nhiều.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, mắt tôi sẽ bị hỏng mất.
“Anh Lục, anh về rồi.” Cô ấy chào đón anh ta như người vợ chờ chồng đi thi khoa cử về.
Tôi thật muốn cho Thẩm Tiêm Nhu điểm mười cho sự kiên trì này.
Cô ấy thật sự là tấm gương mẫu cho thế hệ trẻ hiện tại, càng thất bại càng dũng cảm.
Lục Thâm coi cô ấy như không khí, đi về phía này rồi cúi người hôn lên trán tôi.
Tôi: “….”
Đại ca này, để tôi yên cái.
Hôn xong, anh hỏi: “Hôm nay nhớ anh không?”
Bắt được sóng, tôi nũng nịu: “Ông xã, có người ở đây, đừng làm vậy.”
Xời, với nét diễn hoàn hảo như này, quá xứng đáng với 10 triệu tệ.
Lục phu nhân tức giận phất áo rời đi, nửa chừng thì quay đầu lại: “Nhà họ Lục chúng ta cũng là gia đình có danh tiếng lớn, tiệc rượu tuần sau con phải mang Tiêm Nhu theo, mẹ không muốn Lục gia bị mất mặt.”
Trở về phòng, tôi ở một bên run rẩy.
Lục Thâm thu lại vẻ thâm tình, nhíu mày: “Cô sờ phải điện à?”
Tôi run run nói: “Không, mỗi lần diễn kịch với anh tôi đều bị nổi da gà, bây giờ cần chút thời gian để bình tĩnh lại.”
Anh không nói gì, từng bước đến gần.
“Anh...anh làm gì?” Mắt thấy bị anh ta bức lên giường, tôi không thể lui, đưa tay đẩy lồng ngực anh.
Anh trở tay nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực trái.
Khuôn mặt anh tuấn kia các tôi không quá một tấc.
Một nam nhân, lông mi dày và dài, đôi môi không cần trang điểm cũng phớt đỏ, sống mũi sõ dừa đó, chỉ cần......Chết tiệt, anh ta đang câu dẫn tôi.
“Lâm Thiên Tầm, cô phải quen.”
“Quen gì cơ?” Tôi chớp chớp mắt, cổ họng có chút khô.
Anh ta không nói gì, ánh mắt lại dừng trên môi tôi, tôi liền lấy tay che lại: “Đại ca, đừng có vậy, tôi còn để dành nụ hôn đầu.”
Nghe thấy là nụ hôn đầu, đôi mắt Lục Thâm lóe lên, vui vẻ kéo cà vạt, khóe miệng nhếch lên: “À?”
À gì cơ?
Hai mươi năm nồi bánh trưng rồi mà vẫn độc thân, chưa có nụ hôn đầu rất mất mặt sao?
Không mất mặt!
Tôi còn đang suy nghĩ: “ Thẩm Tiêm Nhu đối với anh quá cố chấp, tôi đến ạ luôn, nếu tôi có nghị lực như cô ấy thì đã sớm theo đuổi nam thần rồi.”
Tôi vừa nói xong, gương mặt Lục Thâm dài hơn cả mặt lừa.
“Hồi đại học có người mình thích sao?”
Lúc này tôi còn không biết mình đang dẫm phải bãi mìn, hăng hái kể cho anh nghe quá trình thầm mến của mình.
Tôi rầm rì nửa ngày, nhưng anh không nói một câu nào.
“A, hồi học đại học, anh có thích ai không?” Tôi hóng muốn ch*t.
“Liên quan gì đến cô.”Anh lườm tôi một cái.
Tôi hùng hổ phản bác: “Với tính khí này của anh, cho dù đẹp đến đâu, người ta cũng không chịu nổi anh đâu, cũng chỉ có Thẩm Tiêm Nhu kì lạ kia thôi.”
“10 triệu tệ.”
“Được rồi Boss, tôi sẽ im miệng, anh tỏa sáng như ánh mặt trời, lấp lánh lung linh như ánh sao mai, ai gặp đều yêu.” Nịnh nọt đúng lúc, tiền tài liền chạy vô túi.
Buổi tối tắm rửa xong, Lục Thâm không trải giường nữa.
"Tối nay tôi ngủ trên giường." anh thản nhiên nói.
"Vì sao?"
Anh cười tinh nghịch: “Đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải ngủ đất cơ chứ.”
Nói xong liền tùy tiện nằm một bên.
Anh ta vừa tắm xong, trên người còn có hương chanh nhàn nhạt, khiến lòng tôi có chút không yên.
Thấy tôi nằm thẳng tắp như một khúc gỗ, anh ta cười nói: “ Sao nào, sợ tôi làm gì cô sao?”
Tôi nhìn dáng người anh ta dưới lớp áo ngủ, nuốt nước miếng: “Không phải, là tôi sợ mình thất lễ với anh.”
Ban đêm, tôi lăn qua lăn lai ngủ không được.
Dù sao cũng có mỹ nam ngủ ở bên cạnh, nếu tôi có thể an tâm đi ngủ vậy chẳng khác nào tâm lặng như nước, xuất gia cũng đủ tiêu chuẩn rồi.
Lật đến lần thứ năm mươi sáu, một cách tay ngang qua, ôm lấy eo của tôi, tôi nhất thời bất động như con cá nằm trên thớt.
“Anh làm gì vậy?”
“Đừng nhúc nhích.” Ở cự li gần như này, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta, “Cô còn động đậy, tôi không chắc mình sẽ không làm gì đâu.”
Tôi nghiến răng: “Cầm thú.”
Anh ta cúi dầu cười, vỗ vỗ tay tôi: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Tôi: “.....”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong lòng oán thầm: Cầm thú cũng không như anh.
------------
Có một câu nói rất hay: Trà xanh muốn làm yêu, nhất định phải đợi thời cơ.
Cả ngày hôm nay, Thẩm Tiêm Nhu và Lục phu nhân đều vô cùng yên tĩnh.
Sự yên lặng có chút kì lạ, tôi sợ họ hợp lực bắn tôi.
Tôi do dự có nên nói với Lục Thâm hay không thì Thẩm Tiêm Nhu tới tìm.
“Thiên Tầm, tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Được thôi.” Nói xong tôi mới nhớ đến bản thân đang là ‘quý bà chua ngoa ác độc’, hai tay liền khoanh trước ngực, vẻ mặt ngạo kiều.
Cô ấy vẫn bộ dạng dịu dàng ấm áp, điềm đạm đáng thương: “Cô có muốn biết tại sao Lục Thâm, Lại ghét tôi như vậy không?”
Buổi tối, Lục Thâm vào phòng, tóc tai tôi bù xù, mặc váy ngủ màu trắng từ phòng tắm đi ra, sâu kín nói: “Lục Thâm, anh lừa tôi thật cực khổ a.”
Lục Thâm không bị dọa, tố chất tâm lý khá cứng rắn. “Tối rồi cô làm cái trò gì vậy?”
Lục Thâm vừa sấp tóc cho tôi, vừa giật nhè nhẹ: “ Cô tính cuỗm hết tài sản của tôi bỏ trốn sao, dọa tôi làm gì?”
Tôi hét lên: “ Nhẹ thôi, tôi không muốn bị hói đầu đâu.”
Sấy tóc xong, tôi quay trở về là một cô gái an tĩnh, Lục Thâm nhìn tôi chằm chằm.
Lúc sau anh mới mở miệng: “Có chuyện gì sao? Bọn họ làm gì cô.”
Tôi là người không thích giấu giếm, đi thẳng vào vấn đề: “Trước kia anh thích Thẩm Tiêm Nhu, có phải hay không? ”
Tôi vừa nói xong, gương mặt tuấn tú của Lục Thâm đột nhiên trầm xuống.
Im lặng chính là câu trả lời.
Xem ra Thẩm Tiêm Nhu cũng không nói dối.
Năm đó khi học đại học, bọn họ cùng một khoa.
Thẩm Tiêm Nhu yểu điệu thục nữ, giống như muột bông hoa tinh khôi, cả ngày đi theo đàn anh Lục. Lục Thâm là một anh chàng tràn đầy nhiệt huyết, rất nhanh đã bị Thẩm Tiêm Nhu đánh hạ.
Đang lúc hai người mập mờ qua lại, Lục Thâm phát hiện phát hiện Thẩm Tiêm Nhu và mẹ ruột có quan hệ rất tốt.
Kể từ đó, thái độ của Lục Thâm đối với Thẩm Tiêm Nhu đã thay đổi 180 độ, từ thích chuyển thành chán ghét.
Tôi còn nhớ rõ Thẩm Tiêm Nhu có nói: “ Anh ấy càng biểu hiện chán ghét tôi, đáy lòng lại càng quan tâm đến tôi. Lâm Thiên Tầm, cô không thể chen chân vào thế giới của chúng tôi.”
Cô ấy nói sai rồi.
Tôi căn bản không có tư cách chen vào.
Tôi chỉ là một "diễn viên" lấy tiền để làm việc.
Chỉ là vở kịch này diễn ra, tôi tự mình đưa vào.
Tôi đã yêu Lục Thâm.
“Lục Thâm! Mặc dù tôi vẫn luôn cãi nhau với anh, nhưng hôm nay tôi muốn khuyên anh, đừng vì ân oán khúc mắc giữa anh và mẹ anh mà bỏ lỡ một đoạn tình cảm. Anh với Thẩm Tiêm Nhu rõ ràng yêu nhau, không cần phải so kè làm gì.”
Tôi nhớ lại liền muốn khóc.
Mấy ngày nay, ân ái giữa tôi và Lục Thâm, trong mắt Thẩm Tiêm Nhu xem ra rất buồn cười.
Tôi chỉ là một công cụ, nhưng bản thân lại mải mê diễn.
Anh ta đưa tay nắm lấy tay tôi, “Lâm Thiên Tầm.”
Tôi né tránh tay anh, đáy mắt có ánh nước nhưng nhanh chóng biến mất: “"Lục Thâm, phiền anh cho tôi một chút tự trọng cuối cùng được không? ”
Đừng giẫm nát tất cả, không thì sau này tôi không biết mình nên làm thế nào.
Trong vòng một tháng, tôi đã ly dị.
Nhưng lợi ích là, tôi nhận được 10 triệu tệ.
Nhược điểm chính là, tôi dùng mối tình đầu của mình để đổi lấy.
Bạn thân nhìn số dư trong thẻ của tôi, đôi mắt mở lớn: “Lần sau còn có loại chuyện tốt này xin hãy gọi cho tao. ”
Tôi tức giận liếc cô ấy một cái: “Loại công việc như này đừng dễ dàng tiếp nhận, mày nhìn tao xem, vừa thương tâm vừa thương thân, lại thành người đã li dị.”
Cô ấy vẻ mặt bát quái hỏi tôi: “Oa, cái kia, chuyện đó?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì hết.”
Ngẫm lại càng oán hận hơn, tốt xấu gì cũng đem anh ta ngủ một lần, như vậy mới hoàn vốn.
Thất sách.
Nghĩ lại, có phải hay không khi trải qua một trận náo loạn như này, Lục Thâm mặc dù tỏ ra bản thân ghét Thẩm Tiêm Nhu , nhưng thật ra trong lòng vẫn yêu cô ấy.
Tức, lão nương đây lại là công cụ thử tình yêu của họ.
Hôm sau, tôi uống rượu say trở về, thấy mờ mờ cái gì đó ở trước cửa, tôi liền một cước đá qua.
Tự nhiên chỗ đó kêu lên một tiếng đau đớn đứng lên: “Lâm Thiên Tầm, cô lại phát điên gì đó?”
Sau khi ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, anh ta cau mày: “Cô uống rượu sao?”
“Liên quan gì đến anh.” Nói xong, dạ dày bốc lên, tôi chạy ra một chỗ khom lưng xuống nôn mửa.
Một bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng Lục Thâm lo lắng truyền đến: "Không sao chứ? ”
Tôi lấy góc áo lau miệng: “Liên quan gì đến anh.”
Anh có chút bất lực: “Cô là máy đọc sao?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Mật mã.”
“Liên quan gì đến anh?”
Anh vỗ vào lưng tôi. “Nói đi.”
“080620.”
Anh ta dìu tôi vào cửa rồi nhìn lên bức ảnh hình người khổng lồ trước mặt, khóe miệng co rút: “ Anh ta là ai?”
“Chồng tôi, Bạch Kính Đình.”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nghiến răng, ngay sau đó, Lục Thâm cười lạnh: "Chồng cô tên là Bạch Kính Đình? ”
“Nếu không thì sao? Còn có thể gọi là Lục Thâm sao?”
Lục Thâm pha trà tỉnh rượu cho tôi, sau khi uống xong, tôi mặt dày yêu cầu:
“Tôi đói bụng, muốn ăn bún ốc.”
“Đổi đi.”
“Anh ngủ với tôi, hoặc là cho tôi ăn bún ốc.”
Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn, cười một tiếng rồi áp đảo tôi trên sofa, đáy mắt đều là ý cười: “Lâm Thiên Tầm, thì ra cô thèm muốn cơ thể tôi sao?”
Mượn rượu làm càn, một tay tôi kéo anh ta xuống: “Anh nói đúng rồi, lão nương đây chính là muốn cơ thể anh.”
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi chỉ muốn nhảy lầu.
Lục Thâm lại vui vẻ tự đắc dựa vào gối đầu, vẻ mặt thỏa mãn:
“Lâm Thiên Tầm, cô ngủ với tôi rồi, phải chịu trách nhiệm.”
Đại ca, nhầm kịch bản rồi.
“Anh đừng đánh tráo khái niệm, ai ngủ với ai, người chịu thiệt vẫn là tôi.”
“Ồ, phải không?” Anh ta kéo cổ áo xuống, “Không biết là con mèo hoang nào cào.”
Tôi vùi đầu vào giả chết.
Im lặng vài phút sau, hai chúng tôi đồng thanh: "Lục Thâm, anh có phải là kiểu đàn ông ‘khúc mía’* không?”
*Đàn ông "khúc mía"; chỉ ngọt ngào ở ban đầu tới thời gian sau dần lộ bản chất tra nam.
"Chúng ta tái hôn đi."
Tôi: "..."
Anh cau mày: “Đàn ông khúc mía là gì?”
Có vẻ anh ta không biết nhiều về ngôn ngữ mạng này, tôi thuận miệng nói: "Ồ, là ẩn dụ của người đàn ông ngọt ngào và cao lớn và đẹp trai." ”
Kết quả là, anh cúi đầu và bắt đầu tìm kiếm.
Vài giây sau, anh không chút thay đổi lẩm bẩm: "Người đàn ông khúc mía, có nghĩa là người đàn ông vừa ăn rất ngọt, nhưng nhổ ra là cặn bã, giống như mía trước ngọt sau cặn bã. ”
Hi.
Anh đi tới trước mặt tôi, đáy mắt mang theo nhẹ nhàng cùng ôn nhu: "Lâm Thiên Tầm, ở trong mắt cô tôi chính là một tên cặn bã sao? ”
Anh không phải sao?
Tôi phàn nàn với anh ta bằng mắt.
Anh thở dài: “Lâm Thiên Tầm, cô đã là người trưởng thành mà còn dùng chân để suy nghĩ vấn đề sao?”
Tôi: “....”
Anh ta đang xúc phạm tôi!!!!
"Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng thích Thẩm Tiêm Nhu, mối tình đầu của tôi..." Vành tai anh đỏ bừng, "Là cô, Lâm Thiên Tầm. ”
“Anh cho là tôi là một đứa trẻ ba tuổi à?”
“Một tuổi là cùng.”
“Bảo người mang lên đi.” Lục Thâm ôm tôi, cũng không quay đầu lại đi lên lầu: "Cô ấy vừa mới xuất viện, cần phải giữ tâm trạng vui vẻ, không cần phải dùng cơm với mấy người rảnh rỗi.”
“Đủ rồi!” Lục phu nhân vỗ mạnh lên bàn trà, đứng lên: “Lục Thâm, con quá đáng rồi đó.”
Lục Thâm ôm tôi xoay người lại, đáy mắt đêm theo vài phần giễu cợt: “Mẹ, lời này phải là con nói mới đúng.”
“Con nhất định phải đối nghịch với mẹ vậy sao, khó khăn lắm mẹ mới chọn được con như ý, con lại ở bên ngoài tìm loại nữ nhân kia về nhà, Tiêm Nhu có gì không tốt, con bé vừa ôn nhu lại biết chăm sóc người lớn. Con lập tức li hôn cho mẹ, Tiêm Nhu vẫn sẽ tha thứ cho con, cho con thêm một cơ hội.”
“Cơ hội kiểu này…….” Lục Thâm nhìn Thẩm Tiêm Nhu một cái: "Con không cần cũng được. ”
Vừa trở về phòng, tôi bắt đầu bát quái: "Anh có thể nói cho tôi biết ân oán tình thù của gia đình anh không?" ”
Thành thật mà nói, tôi tò mò ch*t mất.
Luôn cảm thấy Lục Thâm với Lục phu nhân như nước với lửa vậy.
Nhưng nào có mẹ con ruột như vậy.
Thâys tôi hóng hớt không yên, Lục Thâm khẽ mở miệng: “Cô có biết câu Tò mò hại ch*t mèo chưa?”
Tôi ôm lấy cổ mình nói: “Anh cứ kể đi.”
Dáng vẻ của Lục Thâm hiện tại chính xác là muốn ném tôi xuống đất.
“Tôi từ nhỏ không phải do mẹ nuôi lớn.” Bị tôi quấn lấy không còn cách nào khác, Lục Thâm đành phải nói ra.
Người khác kể lại truyện cũ thì bồi hồi cảm xúc, mà anh ta nói không khác gì đang bàn chính sự vậy.
Lục phu nhân chính là mẹ ruột của anh.
Nhưng anh từ nhỏ đến lớn là được dì nhỏ nuôi dưỡng.
Năm đó ‘bố mẹ chồng’ chỉ là yêu qua đường chơi bời, sau đó bà ấy mới biết mình đã mang thai, không biết phải làm thế nào nên vẫn giữ lại đứa bé, nhưng sau khi sinh Lục Thâm xong liền ném anh cho dì nhỏ nuôi, còn bản thân thì đi biền biệt không có tin tức.
Sau đó, bố chồng tìm thấy mẹ Lục, biết được mình còn có một cậu con trai, càng muốn chịu trách nhiệm với bà.
Mẹ Lục thấy ông ấy bây giờ giàu có quyền thế, liền gật đầu đồng ý.
Lục Thâm từ nhỏ đã được dì út nuôi lớn, nhưng đột nhiên bị ruột cướp đi. Quá đáng hơn nữa,
Bà ấy còn muốn giải quyết dứt điểm, đưa cho dì út một khoản tiền, yêu cầu dì ra nước ngoài.
Dì út rời đi trong buồn bã. Trớ true thay, máy bay hôm đó gặp phải sự cố nên đã rơi xuống.
Cuối cùng Lục Thâm chỉ có thể tìm được một quyển album do dì út để lại.
“Nếu như bà ấy không bắt dì rời khỏi đây, thì dì đã không mất.” Giọng Lục Thâm vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng ánh mắt có chút đượm buồn.
Tôi há miệng, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể an ủi vỗ về anh.
Ài, cẩu huyết thật đấy.
Tuần sau có một buổi đấu giá lớn, Lục Thâm cũng nhận được thiệp mời.
Ngoài Lục Thâm ra, mọi người đều muốn Thẩm Tiêm Nhu đi cùng anh ta.
Tôi: “…”
Excuse me?
Chính thất là tôi đây ch*t rồi sao?
‘Trà’ Tiêm Nhu lại bắt đầu: “Dì Lục, chuyện này không được tốt lắm, Vẫn là Thiên Tầm đi thì hơn, dù sao chị ấy cũng là vợ anh Lục.”
Tôi phát hện, từ khi tôi đến Lục gia, số lần tôi trợn trắng mắt ngày càng nhiều.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, mắt tôi sẽ bị hỏng mất.
“Anh Lục, anh về rồi.” Cô ấy chào đón anh ta như người vợ chờ chồng đi thi khoa cử về.
Tôi thật muốn cho Thẩm Tiêm Nhu điểm mười cho sự kiên trì này.
Cô ấy thật sự là tấm gương mẫu cho thế hệ trẻ hiện tại, càng thất bại càng dũng cảm.
Lục Thâm coi cô ấy như không khí, đi về phía này rồi cúi người hôn lên trán tôi.
Tôi: “….”
Đại ca này, để tôi yên cái.
Hôn xong, anh hỏi: “Hôm nay nhớ anh không?”
Bắt được sóng, tôi nũng nịu: “Ông xã, có người ở đây, đừng làm vậy.”
Xời, với nét diễn hoàn hảo như này, quá xứng đáng với 10 triệu tệ.
Lục phu nhân tức giận phất áo rời đi, nửa chừng thì quay đầu lại: “Nhà họ Lục chúng ta cũng là gia đình có danh tiếng lớn, tiệc rượu tuần sau con phải mang Tiêm Nhu theo, mẹ không muốn Lục gia bị mất mặt.”
Trở về phòng, tôi ở một bên run rẩy.
Lục Thâm thu lại vẻ thâm tình, nhíu mày: “Cô sờ phải điện à?”
Tôi run run nói: “Không, mỗi lần diễn kịch với anh tôi đều bị nổi da gà, bây giờ cần chút thời gian để bình tĩnh lại.”
Anh không nói gì, từng bước đến gần.
“Anh...anh làm gì?” Mắt thấy bị anh ta bức lên giường, tôi không thể lui, đưa tay đẩy lồng ngực anh.
Anh trở tay nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực trái.
Khuôn mặt anh tuấn kia các tôi không quá một tấc.
Một nam nhân, lông mi dày và dài, đôi môi không cần trang điểm cũng phớt đỏ, sống mũi sõ dừa đó, chỉ cần......Chết tiệt, anh ta đang câu dẫn tôi.
“Lâm Thiên Tầm, cô phải quen.”
“Quen gì cơ?” Tôi chớp chớp mắt, cổ họng có chút khô.
Anh ta không nói gì, ánh mắt lại dừng trên môi tôi, tôi liền lấy tay che lại: “Đại ca, đừng có vậy, tôi còn để dành nụ hôn đầu.”
Nghe thấy là nụ hôn đầu, đôi mắt Lục Thâm lóe lên, vui vẻ kéo cà vạt, khóe miệng nhếch lên: “À?”
À gì cơ?
Hai mươi năm nồi bánh trưng rồi mà vẫn độc thân, chưa có nụ hôn đầu rất mất mặt sao?
Không mất mặt!
Tôi còn đang suy nghĩ: “ Thẩm Tiêm Nhu đối với anh quá cố chấp, tôi đến ạ luôn, nếu tôi có nghị lực như cô ấy thì đã sớm theo đuổi nam thần rồi.”
Tôi vừa nói xong, gương mặt Lục Thâm dài hơn cả mặt lừa.
“Hồi đại học có người mình thích sao?”
Lúc này tôi còn không biết mình đang dẫm phải bãi mìn, hăng hái kể cho anh nghe quá trình thầm mến của mình.
Tôi rầm rì nửa ngày, nhưng anh không nói một câu nào.
“A, hồi học đại học, anh có thích ai không?” Tôi hóng muốn ch*t.
“Liên quan gì đến cô.”Anh lườm tôi một cái.
Tôi hùng hổ phản bác: “Với tính khí này của anh, cho dù đẹp đến đâu, người ta cũng không chịu nổi anh đâu, cũng chỉ có Thẩm Tiêm Nhu kì lạ kia thôi.”
“10 triệu tệ.”
“Được rồi Boss, tôi sẽ im miệng, anh tỏa sáng như ánh mặt trời, lấp lánh lung linh như ánh sao mai, ai gặp đều yêu.” Nịnh nọt đúng lúc, tiền tài liền chạy vô túi.
Buổi tối tắm rửa xong, Lục Thâm không trải giường nữa.
"Tối nay tôi ngủ trên giường." anh thản nhiên nói.
"Vì sao?"
Anh cười tinh nghịch: “Đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải ngủ đất cơ chứ.”
Nói xong liền tùy tiện nằm một bên.
Anh ta vừa tắm xong, trên người còn có hương chanh nhàn nhạt, khiến lòng tôi có chút không yên.
Thấy tôi nằm thẳng tắp như một khúc gỗ, anh ta cười nói: “ Sao nào, sợ tôi làm gì cô sao?”
Tôi nhìn dáng người anh ta dưới lớp áo ngủ, nuốt nước miếng: “Không phải, là tôi sợ mình thất lễ với anh.”
Ban đêm, tôi lăn qua lăn lai ngủ không được.
Dù sao cũng có mỹ nam ngủ ở bên cạnh, nếu tôi có thể an tâm đi ngủ vậy chẳng khác nào tâm lặng như nước, xuất gia cũng đủ tiêu chuẩn rồi.
Lật đến lần thứ năm mươi sáu, một cách tay ngang qua, ôm lấy eo của tôi, tôi nhất thời bất động như con cá nằm trên thớt.
“Anh làm gì vậy?”
“Đừng nhúc nhích.” Ở cự li gần như này, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta, “Cô còn động đậy, tôi không chắc mình sẽ không làm gì đâu.”
Tôi nghiến răng: “Cầm thú.”
Anh ta cúi dầu cười, vỗ vỗ tay tôi: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Tôi: “.....”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong lòng oán thầm: Cầm thú cũng không như anh.
------------
Có một câu nói rất hay: Trà xanh muốn làm yêu, nhất định phải đợi thời cơ.
Cả ngày hôm nay, Thẩm Tiêm Nhu và Lục phu nhân đều vô cùng yên tĩnh.
Sự yên lặng có chút kì lạ, tôi sợ họ hợp lực bắn tôi.
Tôi do dự có nên nói với Lục Thâm hay không thì Thẩm Tiêm Nhu tới tìm.
“Thiên Tầm, tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Được thôi.” Nói xong tôi mới nhớ đến bản thân đang là ‘quý bà chua ngoa ác độc’, hai tay liền khoanh trước ngực, vẻ mặt ngạo kiều.
Cô ấy vẫn bộ dạng dịu dàng ấm áp, điềm đạm đáng thương: “Cô có muốn biết tại sao Lục Thâm, Lại ghét tôi như vậy không?”
Buổi tối, Lục Thâm vào phòng, tóc tai tôi bù xù, mặc váy ngủ màu trắng từ phòng tắm đi ra, sâu kín nói: “Lục Thâm, anh lừa tôi thật cực khổ a.”
Lục Thâm không bị dọa, tố chất tâm lý khá cứng rắn. “Tối rồi cô làm cái trò gì vậy?”
Lục Thâm vừa sấp tóc cho tôi, vừa giật nhè nhẹ: “ Cô tính cuỗm hết tài sản của tôi bỏ trốn sao, dọa tôi làm gì?”
Tôi hét lên: “ Nhẹ thôi, tôi không muốn bị hói đầu đâu.”
Sấy tóc xong, tôi quay trở về là một cô gái an tĩnh, Lục Thâm nhìn tôi chằm chằm.
Lúc sau anh mới mở miệng: “Có chuyện gì sao? Bọn họ làm gì cô.”
Tôi là người không thích giấu giếm, đi thẳng vào vấn đề: “Trước kia anh thích Thẩm Tiêm Nhu, có phải hay không? ”
Tôi vừa nói xong, gương mặt tuấn tú của Lục Thâm đột nhiên trầm xuống.
Im lặng chính là câu trả lời.
Xem ra Thẩm Tiêm Nhu cũng không nói dối.
Năm đó khi học đại học, bọn họ cùng một khoa.
Thẩm Tiêm Nhu yểu điệu thục nữ, giống như muột bông hoa tinh khôi, cả ngày đi theo đàn anh Lục. Lục Thâm là một anh chàng tràn đầy nhiệt huyết, rất nhanh đã bị Thẩm Tiêm Nhu đánh hạ.
Đang lúc hai người mập mờ qua lại, Lục Thâm phát hiện phát hiện Thẩm Tiêm Nhu và mẹ ruột có quan hệ rất tốt.
Kể từ đó, thái độ của Lục Thâm đối với Thẩm Tiêm Nhu đã thay đổi 180 độ, từ thích chuyển thành chán ghét.
Tôi còn nhớ rõ Thẩm Tiêm Nhu có nói: “ Anh ấy càng biểu hiện chán ghét tôi, đáy lòng lại càng quan tâm đến tôi. Lâm Thiên Tầm, cô không thể chen chân vào thế giới của chúng tôi.”
Cô ấy nói sai rồi.
Tôi căn bản không có tư cách chen vào.
Tôi chỉ là một "diễn viên" lấy tiền để làm việc.
Chỉ là vở kịch này diễn ra, tôi tự mình đưa vào.
Tôi đã yêu Lục Thâm.
“Lục Thâm! Mặc dù tôi vẫn luôn cãi nhau với anh, nhưng hôm nay tôi muốn khuyên anh, đừng vì ân oán khúc mắc giữa anh và mẹ anh mà bỏ lỡ một đoạn tình cảm. Anh với Thẩm Tiêm Nhu rõ ràng yêu nhau, không cần phải so kè làm gì.”
Tôi nhớ lại liền muốn khóc.
Mấy ngày nay, ân ái giữa tôi và Lục Thâm, trong mắt Thẩm Tiêm Nhu xem ra rất buồn cười.
Tôi chỉ là một công cụ, nhưng bản thân lại mải mê diễn.
Anh ta đưa tay nắm lấy tay tôi, “Lâm Thiên Tầm.”
Tôi né tránh tay anh, đáy mắt có ánh nước nhưng nhanh chóng biến mất: “"Lục Thâm, phiền anh cho tôi một chút tự trọng cuối cùng được không? ”
Đừng giẫm nát tất cả, không thì sau này tôi không biết mình nên làm thế nào.
Trong vòng một tháng, tôi đã ly dị.
Nhưng lợi ích là, tôi nhận được 10 triệu tệ.
Nhược điểm chính là, tôi dùng mối tình đầu của mình để đổi lấy.
Bạn thân nhìn số dư trong thẻ của tôi, đôi mắt mở lớn: “Lần sau còn có loại chuyện tốt này xin hãy gọi cho tao. ”
Tôi tức giận liếc cô ấy một cái: “Loại công việc như này đừng dễ dàng tiếp nhận, mày nhìn tao xem, vừa thương tâm vừa thương thân, lại thành người đã li dị.”
Cô ấy vẻ mặt bát quái hỏi tôi: “Oa, cái kia, chuyện đó?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì hết.”
Ngẫm lại càng oán hận hơn, tốt xấu gì cũng đem anh ta ngủ một lần, như vậy mới hoàn vốn.
Thất sách.
Nghĩ lại, có phải hay không khi trải qua một trận náo loạn như này, Lục Thâm mặc dù tỏ ra bản thân ghét Thẩm Tiêm Nhu , nhưng thật ra trong lòng vẫn yêu cô ấy.
Tức, lão nương đây lại là công cụ thử tình yêu của họ.
Hôm sau, tôi uống rượu say trở về, thấy mờ mờ cái gì đó ở trước cửa, tôi liền một cước đá qua.
Tự nhiên chỗ đó kêu lên một tiếng đau đớn đứng lên: “Lâm Thiên Tầm, cô lại phát điên gì đó?”
Sau khi ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, anh ta cau mày: “Cô uống rượu sao?”
“Liên quan gì đến anh.” Nói xong, dạ dày bốc lên, tôi chạy ra một chỗ khom lưng xuống nôn mửa.
Một bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng Lục Thâm lo lắng truyền đến: "Không sao chứ? ”
Tôi lấy góc áo lau miệng: “Liên quan gì đến anh.”
Anh có chút bất lực: “Cô là máy đọc sao?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Mật mã.”
“Liên quan gì đến anh?”
Anh vỗ vào lưng tôi. “Nói đi.”
“080620.”
Anh ta dìu tôi vào cửa rồi nhìn lên bức ảnh hình người khổng lồ trước mặt, khóe miệng co rút: “ Anh ta là ai?”
“Chồng tôi, Bạch Kính Đình.”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nghiến răng, ngay sau đó, Lục Thâm cười lạnh: "Chồng cô tên là Bạch Kính Đình? ”
“Nếu không thì sao? Còn có thể gọi là Lục Thâm sao?”
Lục Thâm pha trà tỉnh rượu cho tôi, sau khi uống xong, tôi mặt dày yêu cầu:
“Tôi đói bụng, muốn ăn bún ốc.”
“Đổi đi.”
“Anh ngủ với tôi, hoặc là cho tôi ăn bún ốc.”
Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn, cười một tiếng rồi áp đảo tôi trên sofa, đáy mắt đều là ý cười: “Lâm Thiên Tầm, thì ra cô thèm muốn cơ thể tôi sao?”
Mượn rượu làm càn, một tay tôi kéo anh ta xuống: “Anh nói đúng rồi, lão nương đây chính là muốn cơ thể anh.”
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi chỉ muốn nhảy lầu.
Lục Thâm lại vui vẻ tự đắc dựa vào gối đầu, vẻ mặt thỏa mãn:
“Lâm Thiên Tầm, cô ngủ với tôi rồi, phải chịu trách nhiệm.”
Đại ca, nhầm kịch bản rồi.
“Anh đừng đánh tráo khái niệm, ai ngủ với ai, người chịu thiệt vẫn là tôi.”
“Ồ, phải không?” Anh ta kéo cổ áo xuống, “Không biết là con mèo hoang nào cào.”
Tôi vùi đầu vào giả chết.
Im lặng vài phút sau, hai chúng tôi đồng thanh: "Lục Thâm, anh có phải là kiểu đàn ông ‘khúc mía’* không?”
*Đàn ông "khúc mía"; chỉ ngọt ngào ở ban đầu tới thời gian sau dần lộ bản chất tra nam.
"Chúng ta tái hôn đi."
Tôi: "..."
Anh cau mày: “Đàn ông khúc mía là gì?”
Có vẻ anh ta không biết nhiều về ngôn ngữ mạng này, tôi thuận miệng nói: "Ồ, là ẩn dụ của người đàn ông ngọt ngào và cao lớn và đẹp trai." ”
Kết quả là, anh cúi đầu và bắt đầu tìm kiếm.
Vài giây sau, anh không chút thay đổi lẩm bẩm: "Người đàn ông khúc mía, có nghĩa là người đàn ông vừa ăn rất ngọt, nhưng nhổ ra là cặn bã, giống như mía trước ngọt sau cặn bã. ”
Hi.
Anh đi tới trước mặt tôi, đáy mắt mang theo nhẹ nhàng cùng ôn nhu: "Lâm Thiên Tầm, ở trong mắt cô tôi chính là một tên cặn bã sao? ”
Anh không phải sao?
Tôi phàn nàn với anh ta bằng mắt.
Anh thở dài: “Lâm Thiên Tầm, cô đã là người trưởng thành mà còn dùng chân để suy nghĩ vấn đề sao?”
Tôi: “....”
Anh ta đang xúc phạm tôi!!!!
"Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng thích Thẩm Tiêm Nhu, mối tình đầu của tôi..." Vành tai anh đỏ bừng, "Là cô, Lâm Thiên Tầm. ”
“Anh cho là tôi là một đứa trẻ ba tuổi à?”
“Một tuổi là cùng.”
Bình luận facebook