-
Phần 3
Tôi nhìn thoáng qua gương mặt của Lục Thâm.
Chẳng lẽ Thẩm Tiêm Nhu lại là trọng nhan cẩu*?
*Là chỉ người yêu thích người khác vì nhan sắc.
“Ăn không?” Anh ta đưa chén hạt sen ngân nhĩ qua.
Tôi ghét bỏ lắc đầu: “Anh biết vì sao dù xuyên về thời cổ đại thì tôi cũng không muốn làm hoàng thượng không? Là bởi vì những phi tử kia động một chút liền bưng cho Hoàng Thượng các loại canh tẩm bổ, làm ơn đấy, vất vả lắm mới lên được ngôi vị cao nhất, tôi không thể tay trái cầm một con vịt, tay phải cầm một con gà gặm sao?”
Lục Thâm nhìn tôi một lời khó nói.
“Sao trước kia tôi không biết cô lại có giỏi liên tưởng linh tinh vậy nhỉ? Ăn hạt sen ngân nhĩ cũng lôi hoàng thượng vào?” Lục Thâm xỉa xói.
“He he.” Tôi xấu hổ cười.
“Cô không ăn thì thôi.” Anh đặt bát canh qua một bên.
Tôi ôm cái bụng trống rỗng, khó khăn bò qua: “Quên đi, người ta nấu vất vả như vậy, không ăn thì quá lãng phí tâm ý của người ta rồi.”
Lục Thâm: “….”
Ánh mắt của anh lúc này kiểu: Cô tự chơi một mình đi.
Nửa đem, tôi bị đau bụng. Đau đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, tôi vội gọi :
“Lục Thâm, sếp, cứu mạng, tôi sắp chết rồi.”
Lục Thâm bị tiếng gọi thảm thiết như heo kêu của tôi đánh thức, bật đèn lên, thấy sắc mặt tôi tái nhợt: “Cô bị sao vậy?”
“Bụng tôi đau quá.”
“Sao lại đau bụng được, là bát hạt sen ngân nhĩ…” Anh Không nói gì thêm liền ôm tôi lên, gọi 120.
Tôi dụi đầu trong ngực anh bật khóc: “Đại ca, nếu anh sớm nói gia đình anh khủng bố như vậy, đánh ch*t tôi cũng không tới đây đâu, loại chuyện hạ độc như này còn có thể làm, nếu tôi bị làm sao, anh nhất định phải tìm Thẩm Tiêm Nhu kia.”
“Lục Thâm vừa giúp tôi lau mồ hôi, vừa trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, giữ chút sức lực đi.”
Xe cứu thương đến, Lục Thâm bế tôi xuống lầu.
Động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều bị đánh thức.
Lục phu nhân thấy Lục Thâm ôn tôi trong lòng, có chút kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Thâm trừng mắt nhìn Thẩm Tiêm Nhu cách đó không xa: "Mẹ hỏi cô ta đi? ”
_________
Chờ tôi tỉnh lại, phát hiện Lục Thâm đang ngồi ở bên cạnh, lạnh mặt nhìn điện thoại.
Nếu không có tiếng chơi game phát ra từ điện thoại, tôi thực sự nghĩ rằng anh ta đang xử lý các dự án hàng trăm triệu.
Vợ mình (mặc dù trên danh nghĩa) thiếu chút nữa tèo mà anh ta vẫn còn có tâm trạng để chơi game?
Chơi một mình sao?
Dường như cảm thấy ánh mắt oán giận của tôi, Lục Thâm đột nhiên nhìn về phía này, thấy tôi đã tỉnh, có chút thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cô cũng tỉnh.”
Tôi hừ một tiếng: “Sao vậy, anh muốn tôi ngủ lâu hơn sao?”
Khóe miệng anh ngoắc ngoắc lên, đưa tay nhéo nhéo mặt tôi: “Còn có thể đấu võ mồm như này, chứng tỏ sức khỏe của cô khôi phục không tệ.”
“Tôi bị trúng độc gì vậy?”
“Cô không trúng độc gì hết, chỉ là cắt ruột thừa thôi.”
Tôi đang muốn hỏi thêm thì có người gõ cửa phòng bệnh, nhìn ra thì thấy Lục phu nhân và Thẩm Tiêm Nhu đứng ở ngoài cửa.
Lục phu nhân vẫn lạnh lùng như mọi khi, như thể người khác nợ bà vài triệu tệ.
Nhưng trên trán của Thẩm Tiêm Nhu lại cuốn thêm băng gạc.
Tôi dùng ánh mắt hỏi Lục Thâm: Có gì hot mà tôi không biết vậy?
Lục Thâm dùng ánh mắt nói lại: Đừn để ý, bồi dưỡng thân thể đi.
Sau khi hai người đó tiến vào, tôi lộ ra một nụ cười giả trân: “Mẹ, Tiêm Nhu, hai người đến rồi, con không sao cả, chẳng qua là cắt ruột thừa thôi, làm sao có thể làm phiền hai người cất công đến đây.”
Lục phu nhân nhìn tôi tức giận:
“Nếu cô có chuyện gì thì mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi.”
Nói xong, bà liếc qua Lục Thâm.
Thẩm Tiêm Nhu ở bên cạnh vội vàng nói:
“Dì Lục, đây là lỗi của con, đáng nhẽ ra lúc tối con không nên đưa canh cho anh Lục Thâm, nếu dì muốn trách thì cứ trách con đi ạ.”
Trà này cũng được đấy.
“Trách thì trách con đi ạ, con không nên thèm ăn, nửa đêm còn làm phiền mọi người, là con không tốt, hức hức hức.” Tôi bắt đầu khóc và lau nước mắt.
Tính trà bằng tôi không?
Tôi cầm của sếp 10 triệu tệ, thì cũng phải diễn ra hồn một chút chứ nhỉ? Tôi không phải loại cầm không của ai bao giờ.
Lục Thâm nắm lấy tay tôi: “Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng nên không phiền chút nào.”
Tôi sợ đến run rẩy.
Thâm tình bất thình lình thế này thật khiến cho người khác hoảng sợ.
Lục Thâm diễn một mặt thâm tình xong, quay đầu lại lại biến thành Diêm La Vương mặt lạnh: “Thiên Tầm vừa phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi thật tốt. Mẹ, nếu hai người không có việc gì thì trở về đi ạ, nơi này có con rồi.”
“Con...” Sắc mặt Lục phu nhân khó coi.
Bà ấy đang tính nói gì đó thì Thẩm tiêm Nhu giữ chặt bà ấy lại: “Dì Lục, chúng ta về tước đi.”
Lục phu nhân tức giận trừng mắt nhìn chúng tôi một cái rồi kéo Thẩm Tiêm Nhu rời đi.
Hia người họ vừa đi, Lục Thâm liền thở dài một hơi, ngồi trên sofa xoa mi tâm.
Tôi nhìn ra được, anh ta đang thật sự mệt mỏi.
Tôi đột nhiên có chút lòng, đều là người một nhà, nhưng mối quan hệ của bọn họ cứ như cung đấu vậy.
Mẫu bất từ, con bất hiếu.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để Lục Thâm "bất hiếu" là người mẹ quá vô tâm, không ra dáng một người mẹ.
“Ài, sếp, anh ổn chứ, sao tôi cảm thấy anh sắp khóc vậy?” tôi cẩn thận an ủi anh, “Nước mắt của đàn ông rất có trọng lượng a.”
Anh ta lườm: “Mắt nào cô thấy tôi sắp khóc?”
Hít thở sâu một hơi, cảm thấy chút khó chịu: “Chỉ là tôi chán ghét kiểu sống như này.”
Tôi bắt đầu nhanh miệng: “ Tôi rất vui nếu anh chia cho tôi những phiền não hàng trăm triệu tệ.”
Anh không nói lời nào, từng bước về phía tôi, cúi người sát xuống, hai tay chống hai bên giường.
Ở khoảng cách rất gần, tôi có thể nhìn thấy lông mi dài và dày của anh.
Đôi mắt này, nếu nhìn người khác chăm chú còn mang theo ý vị thâm tình, thật dễ khiến người khác rơi vào vòng xoáy của nó.
Hơn hết, điều tôi cực kì ghen tị là sao anh ta không có lỗ chân lông vậy, làn da còn tốt hơn da tôi.
Tôi vô thức hỏi: “Anh thường sử dụng đồ skincare gì thế?”
Anh sững sờ.
Vài giây sau cắn răng hỏi lại: “Lâm Thiên Tầm, trong bầu không khí như này, cô hỏi tôi dùng đồ skincare gì sao?”
“Nếu không, tôi phải hỏi gì?” Tôi vô tội hỏi lại.
Anh lẳng lặng nhìn tôi, bổng dưng cười: “ Lâm Thiên Tầm là cô ngốc thật hay giả ngu vậy?”
Haizzz.
Bị nhìn thấu rồi.
Vừa rồi nếu đo nhịp tim của tôi, tuyệt đói vượt qua một trăm tám lận.
Tôi không nói lại nổi, một người đàn ông giàu có, có nhan sắc, lại có sức quyến rũ như Lục Thâm, ai mà không thích.
Chỉ là tôi biết giữ tôi cùng anh ta chênh lệch quá lớn, tôi không dám ảo tưởng.
Sau một vài ngày ở trong bệnh viện, cuối cùng tôi đã được "trở về nhà".
Xe đến trước cửa nhà, chân tôi vừa chạm xuống đất, một giây sau liền bị Lục Thâm ôm ngang người lên như công chúa, tôi sợ tới mức thiếu chút nữa hét ra tiếng lợn kêu.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Cơ thể cô còn yếu, tôi ôm cô vào.”Anh nói.
Tôi véo nhẹ tai anh: “Anh nói tiếng người đi.”
Vành tai của anh không biết có phải bị véo đỏ hay không, hư nhẹ một tiếng: “Mười triệu.”
Được rồi, anh thắng.
Tôi như con chim én nhỏ dựa vào trong lòng anh, thẹn thùng.
Lục phu nhân nhìn thấy cảnh này, mặt dài hơn mặt lừa.
Chẳng lẽ Thẩm Tiêm Nhu lại là trọng nhan cẩu*?
*Là chỉ người yêu thích người khác vì nhan sắc.
“Ăn không?” Anh ta đưa chén hạt sen ngân nhĩ qua.
Tôi ghét bỏ lắc đầu: “Anh biết vì sao dù xuyên về thời cổ đại thì tôi cũng không muốn làm hoàng thượng không? Là bởi vì những phi tử kia động một chút liền bưng cho Hoàng Thượng các loại canh tẩm bổ, làm ơn đấy, vất vả lắm mới lên được ngôi vị cao nhất, tôi không thể tay trái cầm một con vịt, tay phải cầm một con gà gặm sao?”
Lục Thâm nhìn tôi một lời khó nói.
“Sao trước kia tôi không biết cô lại có giỏi liên tưởng linh tinh vậy nhỉ? Ăn hạt sen ngân nhĩ cũng lôi hoàng thượng vào?” Lục Thâm xỉa xói.
“He he.” Tôi xấu hổ cười.
“Cô không ăn thì thôi.” Anh đặt bát canh qua một bên.
Tôi ôm cái bụng trống rỗng, khó khăn bò qua: “Quên đi, người ta nấu vất vả như vậy, không ăn thì quá lãng phí tâm ý của người ta rồi.”
Lục Thâm: “….”
Ánh mắt của anh lúc này kiểu: Cô tự chơi một mình đi.
Nửa đem, tôi bị đau bụng. Đau đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, tôi vội gọi :
“Lục Thâm, sếp, cứu mạng, tôi sắp chết rồi.”
Lục Thâm bị tiếng gọi thảm thiết như heo kêu của tôi đánh thức, bật đèn lên, thấy sắc mặt tôi tái nhợt: “Cô bị sao vậy?”
“Bụng tôi đau quá.”
“Sao lại đau bụng được, là bát hạt sen ngân nhĩ…” Anh Không nói gì thêm liền ôm tôi lên, gọi 120.
Tôi dụi đầu trong ngực anh bật khóc: “Đại ca, nếu anh sớm nói gia đình anh khủng bố như vậy, đánh ch*t tôi cũng không tới đây đâu, loại chuyện hạ độc như này còn có thể làm, nếu tôi bị làm sao, anh nhất định phải tìm Thẩm Tiêm Nhu kia.”
“Lục Thâm vừa giúp tôi lau mồ hôi, vừa trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, giữ chút sức lực đi.”
Xe cứu thương đến, Lục Thâm bế tôi xuống lầu.
Động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều bị đánh thức.
Lục phu nhân thấy Lục Thâm ôn tôi trong lòng, có chút kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Thâm trừng mắt nhìn Thẩm Tiêm Nhu cách đó không xa: "Mẹ hỏi cô ta đi? ”
_________
Chờ tôi tỉnh lại, phát hiện Lục Thâm đang ngồi ở bên cạnh, lạnh mặt nhìn điện thoại.
Nếu không có tiếng chơi game phát ra từ điện thoại, tôi thực sự nghĩ rằng anh ta đang xử lý các dự án hàng trăm triệu.
Vợ mình (mặc dù trên danh nghĩa) thiếu chút nữa tèo mà anh ta vẫn còn có tâm trạng để chơi game?
Chơi một mình sao?
Dường như cảm thấy ánh mắt oán giận của tôi, Lục Thâm đột nhiên nhìn về phía này, thấy tôi đã tỉnh, có chút thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cô cũng tỉnh.”
Tôi hừ một tiếng: “Sao vậy, anh muốn tôi ngủ lâu hơn sao?”
Khóe miệng anh ngoắc ngoắc lên, đưa tay nhéo nhéo mặt tôi: “Còn có thể đấu võ mồm như này, chứng tỏ sức khỏe của cô khôi phục không tệ.”
“Tôi bị trúng độc gì vậy?”
“Cô không trúng độc gì hết, chỉ là cắt ruột thừa thôi.”
Tôi đang muốn hỏi thêm thì có người gõ cửa phòng bệnh, nhìn ra thì thấy Lục phu nhân và Thẩm Tiêm Nhu đứng ở ngoài cửa.
Lục phu nhân vẫn lạnh lùng như mọi khi, như thể người khác nợ bà vài triệu tệ.
Nhưng trên trán của Thẩm Tiêm Nhu lại cuốn thêm băng gạc.
Tôi dùng ánh mắt hỏi Lục Thâm: Có gì hot mà tôi không biết vậy?
Lục Thâm dùng ánh mắt nói lại: Đừn để ý, bồi dưỡng thân thể đi.
Sau khi hai người đó tiến vào, tôi lộ ra một nụ cười giả trân: “Mẹ, Tiêm Nhu, hai người đến rồi, con không sao cả, chẳng qua là cắt ruột thừa thôi, làm sao có thể làm phiền hai người cất công đến đây.”
Lục phu nhân nhìn tôi tức giận:
“Nếu cô có chuyện gì thì mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi.”
Nói xong, bà liếc qua Lục Thâm.
Thẩm Tiêm Nhu ở bên cạnh vội vàng nói:
“Dì Lục, đây là lỗi của con, đáng nhẽ ra lúc tối con không nên đưa canh cho anh Lục Thâm, nếu dì muốn trách thì cứ trách con đi ạ.”
Trà này cũng được đấy.
“Trách thì trách con đi ạ, con không nên thèm ăn, nửa đêm còn làm phiền mọi người, là con không tốt, hức hức hức.” Tôi bắt đầu khóc và lau nước mắt.
Tính trà bằng tôi không?
Tôi cầm của sếp 10 triệu tệ, thì cũng phải diễn ra hồn một chút chứ nhỉ? Tôi không phải loại cầm không của ai bao giờ.
Lục Thâm nắm lấy tay tôi: “Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng nên không phiền chút nào.”
Tôi sợ đến run rẩy.
Thâm tình bất thình lình thế này thật khiến cho người khác hoảng sợ.
Lục Thâm diễn một mặt thâm tình xong, quay đầu lại lại biến thành Diêm La Vương mặt lạnh: “Thiên Tầm vừa phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi thật tốt. Mẹ, nếu hai người không có việc gì thì trở về đi ạ, nơi này có con rồi.”
“Con...” Sắc mặt Lục phu nhân khó coi.
Bà ấy đang tính nói gì đó thì Thẩm tiêm Nhu giữ chặt bà ấy lại: “Dì Lục, chúng ta về tước đi.”
Lục phu nhân tức giận trừng mắt nhìn chúng tôi một cái rồi kéo Thẩm Tiêm Nhu rời đi.
Hia người họ vừa đi, Lục Thâm liền thở dài một hơi, ngồi trên sofa xoa mi tâm.
Tôi nhìn ra được, anh ta đang thật sự mệt mỏi.
Tôi đột nhiên có chút lòng, đều là người một nhà, nhưng mối quan hệ của bọn họ cứ như cung đấu vậy.
Mẫu bất từ, con bất hiếu.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để Lục Thâm "bất hiếu" là người mẹ quá vô tâm, không ra dáng một người mẹ.
“Ài, sếp, anh ổn chứ, sao tôi cảm thấy anh sắp khóc vậy?” tôi cẩn thận an ủi anh, “Nước mắt của đàn ông rất có trọng lượng a.”
Anh ta lườm: “Mắt nào cô thấy tôi sắp khóc?”
Hít thở sâu một hơi, cảm thấy chút khó chịu: “Chỉ là tôi chán ghét kiểu sống như này.”
Tôi bắt đầu nhanh miệng: “ Tôi rất vui nếu anh chia cho tôi những phiền não hàng trăm triệu tệ.”
Anh không nói lời nào, từng bước về phía tôi, cúi người sát xuống, hai tay chống hai bên giường.
Ở khoảng cách rất gần, tôi có thể nhìn thấy lông mi dài và dày của anh.
Đôi mắt này, nếu nhìn người khác chăm chú còn mang theo ý vị thâm tình, thật dễ khiến người khác rơi vào vòng xoáy của nó.
Hơn hết, điều tôi cực kì ghen tị là sao anh ta không có lỗ chân lông vậy, làn da còn tốt hơn da tôi.
Tôi vô thức hỏi: “Anh thường sử dụng đồ skincare gì thế?”
Anh sững sờ.
Vài giây sau cắn răng hỏi lại: “Lâm Thiên Tầm, trong bầu không khí như này, cô hỏi tôi dùng đồ skincare gì sao?”
“Nếu không, tôi phải hỏi gì?” Tôi vô tội hỏi lại.
Anh lẳng lặng nhìn tôi, bổng dưng cười: “ Lâm Thiên Tầm là cô ngốc thật hay giả ngu vậy?”
Haizzz.
Bị nhìn thấu rồi.
Vừa rồi nếu đo nhịp tim của tôi, tuyệt đói vượt qua một trăm tám lận.
Tôi không nói lại nổi, một người đàn ông giàu có, có nhan sắc, lại có sức quyến rũ như Lục Thâm, ai mà không thích.
Chỉ là tôi biết giữ tôi cùng anh ta chênh lệch quá lớn, tôi không dám ảo tưởng.
Sau một vài ngày ở trong bệnh viện, cuối cùng tôi đã được "trở về nhà".
Xe đến trước cửa nhà, chân tôi vừa chạm xuống đất, một giây sau liền bị Lục Thâm ôm ngang người lên như công chúa, tôi sợ tới mức thiếu chút nữa hét ra tiếng lợn kêu.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Cơ thể cô còn yếu, tôi ôm cô vào.”Anh nói.
Tôi véo nhẹ tai anh: “Anh nói tiếng người đi.”
Vành tai của anh không biết có phải bị véo đỏ hay không, hư nhẹ một tiếng: “Mười triệu.”
Được rồi, anh thắng.
Tôi như con chim én nhỏ dựa vào trong lòng anh, thẹn thùng.
Lục phu nhân nhìn thấy cảnh này, mặt dài hơn mặt lừa.
Bình luận facebook