• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] ĐỜI NÀY CÓ EM (3 Viewers)

  • Phần 5 END

“Lời của Thẩm Tiêm Nhu thì cô tin còn lời tôi nói sao cô lại không chịu tin?”

Lục Thâm la tôi: “Người ta vừa nói vài cậu thì lại lùi bước, nếu là gác cổng ở thời cổ đại thì em chính là tên phản đồ.”

Trong nháy mắt, tôi vẫn chưa thể nắm bắt được trọng điểm câu chuyện.”

Là anh ta căn bản chưa từng thích Thẩm Tiêm Nhu, hay là mối tình đầu của anh chính là tôi...

“Anh, anh, anh....” Anh nửa ngày, cuối cùng cũng ấp úng một câu, “Anh già cũng thông suốt muộn quá a.”

Nghiêm túc mà nói, suýt chút nữa, tôi lại anh ta giày vò một lần nữa.

Lục Thâm nghiến răng nói: “Lâm Thiên Tầm, nếu cô mà nói nữa thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là thông suốt muộn đấy.”

Tôi lại theo Lục Thâm về nhà.

Bởi vì lý do của anh ta làm cho tôi không thể bác bỏ nổi.

Một, vở kịch còn chưa xong, 10 triệu cứ vậy lấy đi mà không thấy lương tâm cắn rứt sao?

Hai, Lâm Thiên Tầm nỡ để anh ta sống trong hang sói như vậy sao?

Ài, người như hắn một khi đã bán thảm, thì tôi làm sao chịu nổi.

Thẩm Tiêm Nhu cùng Lục phu nhân thấy tôi tí tửng trở về, gương mặt của họ giống như tảng đá trong hố phân vậy, vừa thối, vừa cứng.

Thẩm Tiêm Nhu cuối cùng nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Lục Thâm, không phải anh và Thiên Tầm đã ly hôn rồi sao? ”

Lục nắm chặt lấy tay của tôi, dịu dàng: “Không thể tái hôn sao?”

Lục phu nhân tức giận: “Cái gì? Hai người tái hôn rồi? Lục Thâm, con coi hôn nhân là trò đùa sao?”

Nhưng không, anh không coi hôn nhân là trò đùa, còn coi cục dân chính là nhà nữa kìa.

Lúc thì ly hôn, không lâu sau lại tái hôn. Nếu không phải người ta nhìn anh ta đẹp trai, đã sớm đuổi anh ta ra ngoài.

Lục Thâm cười lạnh: “Tốt hơn là bị người khác nhồi nhét người mình ghét ở bên cạnh.”

Người đáng ghét kia nhất thời thút thít: “Lục Thâm, chẳng lẽ anh không còn chút tình cảm nào với em sao?”

“Thích cô?”

Lục Thâm học tôi nói: “ Cô thôi đi, loại người tôi ghét nhất đời này, chính là loại tiểu bạch hoa giả vờ ngây thơ vô số tội, Thẩm Tiêm Nhu, cô không thấy mình rất giống ai đó sao?”

Thẩm Tiêm Nhu: “....”

Lục phu nhân: “....”

Một câu mắng hai người, thâm thật sự.

“À đúng rồi, trước ba giờ chiều nếu cô không ra khỏi đây, tôi và Thiên Tầm sẽ dọn ra ngoài.”

“Lục Thâm, con muốn tạo phản sao?” Lục phu nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, khuôn mặt vốn điềm đạm bị xé nát, giống như một mụ phù thủy đáng sợ, “Con là do mẹ sinh ra, phải biết nghe lời.”

Lục Thâm buông tay tôi ra.

Tôi theo bản năng nắm lấy tay anh, sợ anh xúc động nói ra cái gì đó.

“Sinh ra mà không nuôi, người có tư cách gì mà đòi quản tôi, người đạp lên người khác để bản thân sống trong phú quý, người không thấy hổ thẹn sao?”

“Con, con, con.....”Lục phu nhân tức giận đến run người, vuốt ngực trách móc, “Nghịch tử, nghịch tử.”

Anh còn muốn nói gì đó, tôi cầm tay anh, lắc lắc đầu.

Lục Thâm đang tức giận nhưng sau khi nhìn tôi không ngừng lắc đầu, nhất thời mềm nhũn xuống.

Anh nắm lấy tay tôi: “Nhà này, chúng ta không thể ở lại thêm được nữa.”

Lục Thâm nói được làm được, dẫn tôi đến một căn hộ khác ở trung tâm thành phố.

Tôi vừa thương anh, vừa cảm thấy cả nhà không cần phải làm ầm ĩ khó coi như vậy, muốn khuyên nhủ một chút, nhưng bây giờ thấy anh như vậy, tôi đành phải hỏi:

“Tôi nấu mì cho anh nhé.”

Anh chỉ nhìn tôi.

Một lúc lâu sau anh nói: “Không phải bún ốc là được.”

Khi chuyển đến Lục gia, mỗi ngày tôi đều được ăn đồ ăn ngon, nhưng tôi rất nhớ bún ốc với đậu phụ thối.

Vì vậy, nhân lúc mọi người không chú ý, tôi nấu trộm bún ốc ăn liền.

Sau khi nấu xong, tôi sợ bị Lục Thâm phát hiện, lén trốn trong phòng tắm ăn.

Kết quả Lục Thâm vừa trở về đã bịt mũi hỏi tôi: “ Lâm Thiên Tầm, cô trộm phân trong nhà vệ sinh sao?”

Tôi nấu mì trứng cà chua cho anh.

Anh vừa ăn vừa hoài niệm: “Trước kia tôi thích ăn mì trứng cà chua mà dì út nấu cho tôi, dì ấy biết tôi thích ăn trứng muối nhất, mỗi lần đều chiên vừa vặn..."

Haizzzz.

Tôi vỗ vai anh: “Sau này tôi sẽ nấu cho anh, được không?”

Về phần trứng muối, tôi phải học cách làm đã, dù sao thì trù nghệ của tôi cũng bình thường.”

Ánh mắt anh sáng lên: “Lâm Thiên Tầm, cảm ơn cô.”

“Đều là huynh đệ, khách khí cái gì." Tôi vỗ vai anh ta một cách tiêu sái.

Anh nhướng mày, uy hiếp ừ một tiếng.

Tôi rụt cổ lại, lặng lẽ phủi bụi bặm không tồn tại trên vai anh, kịp thời sửa miệng: "Đều là vợ chồng, khách khí cái gì. ”

Lúc này anh mới chịu ăn mì tiếp.

Có một câu nói, hổ độc không ăn con.

Nhưng những lời này ở Lục gia cũng không đúng cho lắm.

Một ngày sau khi Lục Thâm dọn ra ngoài, ba Lục lấy lý do anh làm việc không tốt rồi triệu tập hội đồng quản trị, đuổi anh ra khỏi hội đồng quản trị.

Đường đường là tổng giám đốc của một công ty, trong nháy mắt trở thành kẻ thất nghiệp.

Tôi nắm trong tay 10 triệu, cảm giác rất hưng phấn.

Bây giờ tôi có thể bao nuôi anh rồi sao?

Tưởng tượng cái cảnh tôi nâng cằm anh ta lên, cười tà mị: "Nào, Lục Thâm, cười một cái xem nào.”

Há há há há há.

“Tôi còn tưởng trong nhà nuôi ngỗng, thì ra là cô đang cười.”

Tôi vội vàng thu lại nụ cười, ra vẻ bi thương: "Lục Thâm, anh yên tâm, dù anh biến thành dạng gì, thì tôi cũng sẽ không rời khỏi anh, sống chết gắn bó với nhau. ”

Anh nhướng mày: “ Cô cho là tôi nghèo sao?”

Tôi gật đầu trong ngực anh: “ Anh bị ba đá ra khỏi công ty, cổ phần đều bị thu hồi rồi.”

Anh vỗ vỗ đầu tôi: “Lâm Thiên Tầm, cô tốt xấu gì cũng đi theo tôi nhiều năm, sao cái gì cũng không để ý vậy?”

Tôi: “...”

Tôi lại bị anh diss nữa sao?”

Anh liếc nhìn tôi: “Tôi không ngốc đến mức không chừa cho mình một đường lui.”

Tôi: “...”

Vài ngày sau, ‘mẹ chồng’ đến gặp tôi.

Bà ấy vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đưa cho cô 10 triệu tệ, hãy rời khỏi Lục Thâm đi.”

Thấy tôi thờ ơ, bà ấy càng thêm tức giận: Lâm Thiên Tầm, nếu cô thật sự yêu nó thì cô nên suy nghĩ cho nó, nó rời khỏi Lục gia thì sẽ không là gì cả.”

Tôi muốn cười ghê.

“Không phải ai sinh con ra cũng xứng đáng làm cha mẹ.” Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào bà ấy.

“Cô nói gì?”

“MẸ CHỒNG NÀY, tôi gọi như vậy vì nể bà là trưởng bối và là MẸ của anh ấy, cho nên tôi cũng không muốn nói những lời quá khó nghe, nhưng bà lấy đâu ra tự tin vào bản thân mình rằng không thẹn với Lục Thâm?”

“Bà sinh ra anh ấy, lại không cần anh ấy, là dì út một tay nuôi nấng nên người, hai người họ nương tựa nhau mà sống những ngày tháng tốt đẹp thì bà đột nhiên xuất hiện, vì vinh hoa phú quý của mình mà đem bọn họ chia rẽ, thậm chí để cho bọn họ âm dương cách biệt, bà thấy tôi có nói sai cái gì không?”

Bà ấy vẫn cứng miệng: “ Cho dù tôi chưa từng nuôi nó, nhưng tôi cũng không bạc đãi gì nó, việc ăn học của nó cũng là tiền của tôi ra chứ đâu.”

“Cho nên anh ấy đáng bị bà chi phối sao?”

“Cô.”

Tôi cười: “Thật ra tôi cũng cảm thấy may mắn vì Lục Thâm không phải do bà nuôi lớn, nếu không, có lẽ tôi có thể sẽ không thích anh ấy. ”

Nói xong tôi nhịn không được vỗ tay cho mình.

Cuối cùng tôi cũng học được cách chửi người ta mà không nói tục.

Quá xức xắc.

Thấy tôi rời đi, bà ấy nói lớn: “Cô đừng có mà hối hận.”

Tôi nhún vai. Có gì mà hối hận.

Loại bỏ được ‘khối u ác tính ghê tởm’ kia, chúng ta nên bắn pháo hoa ăn mừng.”

Sau khi đăng kí công ty mới, Lục Thâm bắt đầu tuyển dụng nhân viên.

Tôi vốn tưởng rằng bản thân là nhân viên lâu năm của anh thì ít ra anh cũng sẽ cho cô vị trí giám đốc hoặc trưởng bộ phận cũng được.

Ai ngờ, anh ta vẫn muốn tôi làm trợ lý bên người.

Tôi muốn chửi thề.

“Tôi đã quen cô ở bên cạnh, người khác là trợ lí tôi không quen.”

Chậc chậc, sếp vẫn hoàn sếp.

Nhưng anh ta cũng thực sự mệt mỏi. Thậm chí có ngày làm việc 24 tiếng không ngủ.

Tôi buộc phải kéo anh ta vào phòng: "Không được phép làm việc nữa, ngủ đi.”

Anh Ông mỉm cười nhẹ nhàng và kéo tôi xuống: "Cùng nhau?"

Anh ôm tôi trong lòng, tôi ngửi thấy hương chanh trên người anh, giọng anh vang trên đỉnh đầu truyền tới: “Thiên Tầm, cô có biết chuyện may mắn nhất đời tôi là gì không?”

“Là gì?” Tôi thì thầm.

Giọng anh khàn khàn: “Trong cuộc sống tẻ nhạt này, gặp được em, khiến tôi hiểu rằng cuộc sống không chỉ là oán hận và đau đớn, mà còn có sự mong đợi và niềm vui."

“Sao đột nhiên sến sẩm vậy?”

“Ngủ đi.” Anh khó chịu quay người lại.

Tôi bịt miệng cười trộm.

Anh ngủ rất nhanh, tôi đắp chăn cho anh, nhìn gương mặt ngủ dịu dàng nhu thuận ấy, vỗ nhẹ lưng: "Lục Thâm, sau này có em, anh không cần phải sợ. ”

Vào ngày khai trương công ty, chúng tôi đặc biệt mời ‘mẹ chồng’.

Không còn cách nào khác, hai vợ chồng chúng tôi đồng vợ đồng chồng, đánh với tiểu nhân không cần phải động tay.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Thẩm Tiêm Nhu cũng tới.

Cô ấy vẫn là một bộ dáng điềm đạm đáng thương, giống như cả thế giới đều có lỗi với cô.

Khi nhìn thấy Lục Thâm, hai tròng mắt rưng rưng, bộ dạng khóc nức nở.

Mở miệng gọi: "Lục Thâm..."

Lục Thâm ngắt lời cô ấy: "Hôm nay là ngày tốt để tôi và Thiên Tầm khai trương công ty mới, kiêng kỵ nhất là xui xẻo. Nếu cô khóc, sau này công ty tôi có vấn đề gì, tôi sẽ đến tìm cô tính sổ.”

Tôi ‘hát’ ở bên cạnh:” Chồng ơi, hôm nay là ngày vui, anh đừng quá hung dữ, hơn nữa người ta đến là khách. ”

“Nếu đã là khách thì cũng nên nói chúc mừng chứ.”

Lục Thâm tiếp tục không chịu buông tha.

Thẩm Tiêm Nhu cắn răng nói: "Vậy chúc công ty anh phát triển mạnh mẽ. ”

Lục Thâm mỉm cười: "Thật ra tôi không ngại cô chúc thêm vài câu nữa, ví dụ như chúc tôi và Thiên Tầm sớm sinh quý tử, ân ái bạc đầu. ”

Thẩm Tiêm Nhu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, quay đầu bỏ đi.

Tôi vỗ tay cho Lục Thâm: "Nếu là thời cô đại anh xứng đáng vị trí Nhan quý phi.”

Chờ đã.

Nếu một mình Lục Thâm có thể dễ dàng đuổi Thẩm Tiêm Nhu đi như vậy thì tại sao lại cần tôi diễn kịch.

Chẳng lẽ....

Anh ta coi trọng tôi từ lâu.

Chậc chậc, sếp, giấu đủ lâu a.

Lục phu nhân không ngờ Lục Thâm có thể vực lại nhanh như vậy, bộ dạng tức giận nhưng không phát tác ra được.

Tôi bảo Lục Thâm chiêu đãi những vị khách quan trọng khác, tôi sẽ đối phó với bà ấy.

"Mẹ, hôm nay mẹ tới chúc phúc cho Lục Thâm sao?" Tôi mỉm cười và chào đón.

Bà cười lạnh một tiếng : “Cũng chỉ là một công ty nhỏ bé. Các cô nghĩ rằng sẽ chống đỡ được bao lâu.”

Đây có phải là mẹ ruột không?
Người mẹ đều thương con mình, mong con mình tốt, mà bà ta vẫn luôn coi Lục Thâm là công cụ của mình, muốn kiểm soát tất cả.

Đáng tiếc sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.

Tôi mỉm cười, nhìn bóng lưng bận rộn của Lục Thâm: "Bất kể công ty chúng tôi có thể chống đỡ được bao lâu, tương lai là thành công hay thất bại, phú quý hay nghèo khó, tôi cũng không rời bỏ anh ấy. ”

Trước khi rời khỏi, tôi có nói với bà ta một câu: “Bà từ đầu đến cuối không biết thế nào là tình yêu.”

Tình yêu của ông Lục, vô cảm, có thể vì một người mà ngay cả con trai mình cũng không cần.

Tình yêu của Thẩm Tiêm Nhu, vừa ngây thơ lại tự tin, nắm lấy tất cả những suy nghĩ không thuộc về mình.

Còn bà ta, không có tâm.

Sau hôm nay, bọn họ không tiếp tục quấy rối chúng tôi nữa.”

Sau khi công ty ổn định, Lục Thâm đề nghị: "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi? ”

Tôi liếc mắt: "Đám cưới còn chưa có, lấy đâu ra tuần trăng mặt.”

Ai đó cười tà mị: “Bởi vì tôi nghe nói, chỉ có trong tuần trăng mật, bảo bối mới thông minh nhất.”

Tôi: “...”

Đây là một con sói, từng bước dụ dỗ tôi vào hang sói.

Nhưng tôi lại cam tâm như không.

“Anh phải thành thật trả lười tôi, tại sao lại muốn tôi hợp tác với anh diễn kịch?”

Lục Thâm có chút nghiêm túc:

“ Vợ ơi, em không biết em có nghe nói trăng non gần nước, thỏ con thích cỏ bên ổ, diễn kịch hóa thật không?”

Tôi véo mặt anh: “Anh đừng có mà vòng vo, lúc học đại học, rốt cuộc anh và Thẩm Tiêm Nhu có chuyện gì?”

Lục Thâm thở dài: "Anh vẫn còn rối rắm chuyện này. Chuyện này nhắc tới thôi cũng cảm thấy nổi da gà. ”

Mode bát quái của tôi hừng hực hóng hớt: “Mau kể đi.”

Nghe xong câu chuyện của Lục Thâm, tôi có chút líu lưỡi.

Tôi đồng tình vỗ vỗ bả vai anh.

"Huynh đệ, huynh chịu ủy khuất rồi."

Lúc còn học đại học, Lục Thâm căn bản không biết Thẩm Tiêm Nhu.

Sau đó, anh vô tình phát hiện Thẩm Tiêm Nhu và mẹ anh quen biết nhau.

Tiếp theo, Thẩm Tiêm Nhu liền bắt đầu chủ động theo đuổi anh,
Bản thân anh không thích con người cô gái này, trực tiếp cự tuyệt, nhưng Thẩm Tiêm Nhu không biết mệt là gì theo đuổi khắp nơi để theo đuổi chồng.

Vâng, con đường theo đuổi chồng là những gì tôi đã nói.

Thẩm Tiêm Nhu xứng đáng nhận giải Osca cho vai diễn của mình.

Người ta lấy chân tình để đổi lấy chân tình, mà Thẩm Tiêm Nhu đó là tự đạo diễn, đem tinh thần trà xanh phát huy đến cực hạn.

Mà Lục Thâm làm như không, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.

Kết quả tất cả mọi người trong trường đều biết anh và Thẩm Tiêm Nhu yêu nhau mà anh cũng không thèm giải thích, toàn trường đều vì cặp CP này mà vẫy cờ hò hét.

“Nghiêm túc mà nói, lúc đó trong mắt anh, phụ nữ thật đáng sợ.”

Tôi: “...’’

“Nếu không về sau anh làm người thường thôi, không phải câu hoa dẫn bướm.”

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi: “Không sao, đời này có em là điều tuyệt vời nhất rồi.”
------------

“Anh không mong xa xôi, chỉ cần em là đủ, nơi nào có em thì đó mới là nhà.”

-Hoàn toàn văn-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom