• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] ĐỒNG LOẠI (1 Viewer)

  • Phần II

7.

Nơi này, cảnh vật xung quanh rất kém cỏi.

Cả khu vực như một bóng tối của thành phố.

Những người thanh niên có chút năng lực đều đã chuyển đi.

Chỉ còn lại những người nghèo như nhà tôi.

Hoặc những gia đình như nhà Trì Dục chỉ còn lại người già trẻ em.

Vào ngày mới chuyển đến, tôi đã đụng phải Trì Dục.

Chúng tôi đi lên.

Còn hắn và bà hắn đi xuống.

Bà của hắn nhiệt tình chào hỏi chúng tôi.

Còn hắn vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Ánh mắt cũng không hề thân thiện.

Chỉ là không hiểu vì sao.

Tôi lại thấy được dịu dàng tiềm ẩn trong đáy mắt hắn.

Tối hôm đó, tôi xuống lầu bỏ rác.

Lại gặp được hắn.

8.

Bụi cỏ bên kia truyền đến tiếng mèo kêu.

Một tiếng nối tiếp một tiếng, nghe có chút thê lương.

Tôi rón rén lại gần, dựa theo ánh sáng phát ra từ cửa ra vào của tòa nhà.

Thì ra Trì Dục ngồi xổm dưới đất, nhét một con chuột chết bầm dập vào trong miệng con mèo hoang.

Tôi lập tức ngồi xổm tại chỗ, bịt miệng không dám phát ra tiếng.

"Ăn đi, sao không ăn, mèo không phải là ăn chuột sao?"

Con mèo kêu thảm thiết hơn lúc trước.

Tôi không muốn ở lại lâu hơn nữa, định đứng dậy đi, lại không để ý đến một lon bia rỗng dưới chân.

Tiếng động khiến cho Trì Dục chú ý.

Tôi chậm rãi quay đầu, hắn cũng liếc mắt nhìn qua.

Hắn cười, cười đến thỏa mãn ác độc.

Đầu ngón tay dính đầy máu đang nhỏ xuống những chất lỏng đỏ tươi.

Tôi không khỏi run rẩy, chạy như bay lên lầu.

Kể từ đó, tôi cảm thấy, Trì Dục không phải là người bình thường.

Sau đó lại gặp hắn một lần ở đầu ngõ, càng củng cố thêm suy nghĩ của tôi.

Lúc ấy tôi lén nhìn thấy hắn đang đá một tên côn đồ, một chân sâu một chân nông.

Mặc dù chính hắn cũng bị thương ở mặt, nhưng hắn không để ý, chỉ một lòng một dạ mà đá, vừa đá vừa cười điên cuồng.

Sau đó, cũng gặp hắn bình thường vài lần.

Tuy nhiên vội vàng đối mặt, rồi vội vàng rời đi, không nói chuyện với nhau câu nào.

Nhưng lúc chạm mặt hắn nhiều hơn, có một suy nghĩ trong lòng tôi càng lúc càng kiên định.

Ánh mắt hắn nhìn tôi khác với ánh mắt nhìn người khác.

Trong ánh mắt hắn có vài phần trân trọng.

9.

Sáng sớm, tôi được Trì Dục gọi dậy.

"Bà ngoại tôi về quê rồi, mấy ngày nay nhà chỉ có mình tôi."

Hắn bẻ một miếng bánh mì nhỏ đưa vào miệng, giọng điệu bình tĩnh nói.

Tôi đương nhiên nghe hiểu ý hắn.

"Cảm ơn anh, nhưng lúc mẹ em ở nhà, chắc không cần phiền anh đâu."

Trì Dục hơi dừng động tác, sau đó lại tiếp tục ăn.

Chúng tôi không tiếp tục trao đổi.

Ăn xong bữa sáng, tôi phải về nhà lấy cặp sách, nên đi trước.

Mới vừa lấy chìa khóa ra, cửa nhà tự động mở.

Mẹ tôi khẽ nhấc mi mắt, vẻ mặt mệt mỏi.

"Mẹ..."

"Bốp!"

Một cái tát khiến đầu tôi ù cả đi.

"Bây giờ mày giỏi lắm rồi? Cha mày chỉ tuỳ tiện mắng mày hai câu mà mày bỏ nhà một đêm không về?"

Lúc này cha dượng thò đầu ra, trong tay cầm theo một nửa chai rượu trắng.

Trì Dục vừa vặn từ trên lầu xuống.

Ánh mắt hắn nhìn sang lập tức trở nên tàn nhẫn.

Cha dượng như hiểu ra lý do tối hôm qua không bắt được tôi, âm dương quái khí nói: "Mới nhỏ như vậy đã biết chạy theo đàn ông, đồ lăng loàn."

Mẹ tôi bị lời ông ta kích động, lại giơ tay đánh tôi.

"Mày sao lại thành ra cái dạng này? Sao lại làm tao không bớt lo được hả?"

Tôi đang định chống trả, tay mẹ tôi lại không đánh xuống nữa.

Trì Dục dùng ánh mắt sát khí bước tới, dễ dàng nắm lấy cổ tay mẹ tôi.

Hắn cao một mét tám, mẹ tôi không phải đối thủ của hắn.

Mẹ tôi phát ra tiếng kêu đau đớn, cha dượng định ra tay giúp đỡ.

Tôi vội vàng kéo tay Trì Dục chạy xuống lầu.

Bọn họ không đuổi theo.

Chỉ là tiếng chửi bới vẫn còn tiếp tục.

10.

Tôi buông tay Trì Dục, lau khô nước mắt, lặng lẽ bước đi về phía trước.

Rất nhanh đến cổng trường tôi, Trì Dục đè bả vai tôi.

Tôi nhìn thấy hắn có vẻ muốn nói lại thôi, miễn cưỡng nở một nụ cười.

“Không sao đâu, anh đi đi, em không có việc gì.”

Dáng vẻ hắn vẫn toát ra vẻ lạnh lẽo, nhưng mặt mày lại đầy thương xót đối với tôi.

Hắn giơ tay chỉ về phía trường học đối diện.

Tôi mới biết được, hắn không chỉ có ngoại hình thanh tú, mà còn có thành tích học tập xuất sắc.

"Vương Quyên, sắp trễ rồi, em còn không vào đi?"

Hai cô gái đi ngang qua bên cạnh dừng lại gọi tôi.

Là hoa khôi lớp Vu Thiến và chó liếm của cô ta Trương Đình.

Vu Thiến xinh đẹp, hướng về phía Trì Dục cười đến nở hoa.

Nhưng Trì Dục chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, rồi sau đó tiến lên sờ đầu tôi, xoay người rời đi.

Tôi cũng xoay người đi về phía khuôn viên trường.

Đám người Vu Thiến đuổi theo.

"Vương Quyên, nhìn không ra nha, cậu lại quen được một anh chàng đẹp trai như vậy, lại còn là sinh viên của trường A bên kia nữa."

Trường A là một trường đại học nổi tiếng trong cả nước.

Tôi khẽ hít mũi, không thèm để ý đến bọn họ.

Bình thường không thấy bọn họ nhiệt tình như thế này.

Bỗng nhiên, tóc tôi đột nhiên bị giật mạnh xuống.

Là Trương Đình.

"Chẳng lẽ mày coi thường tao à? Tao hỏi mày đấy."

Tôi bị cô ta kéo giật về phía sau, không thể làm gì, cảm giác đau đớn làm khuôn mặt tôi vặn vẹo.

"Cậu có bản lĩnh thì tự đi quen biết đi."

Nhưng tôi vẫn mạnh miệng.

Đám người Trương Đình mất hết kiên nhẫn.

Tôi liếc thấy cô ta đưa mắt ra hiệu cho Trương Đình, cơ thể tôi liền bị ném mạnh xuống đất.

"Được lắm, Vương Quyên, mày cứ chờ đấy."

11.

Chờ tôi bước vào lớp học, ánh mắt của các bạn học sinh đều có vẻ quái dị nhìn tôi.

Nhưng tôi cũng lười tìm hiểu.

Từ tối hôm qua đến giờ, tôi rất mệt, nên trực tiếp nằm phịch xuống ghế.

Tiếp theo, một tràng cười vang lên.

Tôi mới dần dần cảm giác được mông ướt.

Bởi vì không mang theo cặp sách, tôi chỉ có thể cầu nguyện trong ngăn kéo có khăn giấy thừa tôi dùng trước đây.

Tôi đưa tay vào bên trong sờ sờ, nhưng lại chạm phải thứ gì đó lông lá.

Trong lòng đã có dự đoán xấu, nhưng khi tôi lấy con chuột chết ra, vẫn là sợ tới mức nhảy dựng lên.

Tiếng cười trong lớp học đạt đến cao trào.

Trương Đình giờ phút này lại đứng lên.

“Có vui không Vương Quyên? Còn nhiều điều vui hơn nữa, từ từ tận hưởng đi.”

Tôi cắn chặt bờ môi khô khốc, lấy vở bài tập xé vài trang giấy trải lên ghế, ngồi xuống lần nữa.

Lúc này giáo viên tiếng Anh bước vào, lớp học trở lại yên tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Trước giờ học, giáo viên yêu cầu lớp trưởng thu bài tập được giao tối qua.

Thật trùng hợp, Trương Đình là lớp trưởng tiếng Anh.

Cô ta nhận được bài tập của tôi, thấy bộ dáng tôi co quắp bất an, đắc ý mà cười.

“Thầy ơi, Vương Quyên không làm bài tập.”

Giọng nói lớn đến mức dường như muốn cho cả trường nghe thấy.

Cô giáo tiếng Anh cau mày: “Sao lại thế này?”

Tôi lắp bắp giải thích: “Thầy ơi, em làm rồi, chỉ là, chỉ là em quên, mang theo.”

Loại bào chữa cũ rích này, cô giáo rõ ràng không tin.

Bà mắng tôi hai câu, bắt tôi đi ra ngoài đứng.

Trong tiếng cười nhạo của các bạn cùng lớp, tôi bước ra khỏi lớp học.

12.

Hành lang trống vắng chỉ có một mình tôi.

Phía sau là tiếng đọc sách râm ran.

Tôi chợt cảm thấy chính mình lạc lõng với thế giới này.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi nhìn thấy được một người lạc lõng khác.

Trì Dục đứng ở trung tâm sân thể dục, nhìn thấy tôi ở xa.

Nhưng tại sao hắn lại ở chỗ này?

Hắn không đi học sao?

Hắn yên lặng nhìn tôi chăm chú.

Gương mặt như ngọc của hắn được ánh nắng chiếu rọi, sáng rực như được dát vàng.

Thật là có khí chất của một vị anh hùng tái thế.

Tôi lo lắng vẫy tay với hắn.

Một lúc lâu sau, hắn cũng vẫy tay lại, tôi mới chú ý thấy hắn đang cầm một thứ gì đó trong tay kia, đó chính là cặp sách của tôi.

Chờ tôi lấy lại tinh thần, Trì Dục đã biến mất.

Tôi ngẩng cổ tìm kiếm.

"Vương Quyên!"

Giọng quát tháo của cô giáo tiếng Anh cùng với cuốn sách của bà đập vào đầu tôi.

Làm rối loạn mái tóc của tôi.

"Sắp thi đại học rồi, phạt đứng mà còn không ngoan ngoãn."

Tôi khóc lóc lắc đầu, liếc nhìn thấy ánh mắt cười trộm của đám người Vu Thiến.

Lúc này, một đôi giày vải trắng xuất hiện trong tầm mắt, tiếp theo là cặp sách của tôi.

Tôi ngẩng đầu, thấy Trì Dục liếc mắt nhìn chiếc quần ướt của tôi, trên mặt có chút tức giận không thể che giấu.

Tôi vội vàng cảm kích nhận lấy, sau đó từ bên trong lấy ra bài tập tiếng Anh.

Cô giáo tiếng Anh mặt mũi khó xử ho khan một tiếng, bảo tôi mau chóng đi vào lớp học.

Tôi gật đầu, nắm lấy nắm tay đang siết chặt của Trì Dục.

"Anh, cảm ơn anh, anh mau trở về đi thôi."

Ánh mắt hắn cứng lại, khóe môi cong lên, vuốt ve đầu tôi rồi đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom