13.
Trở lại chỗ ngồi ngồi xuống.
Đối diện với ánh mắt bất mãn của Vu Thiến, tựa hồ còn kèm theo một tia đố kỵ.
Tôi còn tưởng chính mình gặp ảo giác.
Nhưng hóa ra không phải.
Lúc tan học ở nhà vệ sinh, ác ý mà chúng nó đã kìm nén suốt nửa tiết học bùng phát ra.
Hai cái bạt tai "chát chát" ập tới.
Trương Đình giật lấy cổ áo tôi.
"Vương Quyên, người đó chắc không phải là bạn trai của mày? Nếu không thì sao có thể giúp mày mang cặp sách?"
Vu Thiến đứng cách đó không xa, thản nhiên xem kịch, khóe miệng nở nụ cười.
"Chuyện của tôi, liên quan cái rắm gì đến cậu."
Không có được câu trả lời vừa lòng, Trương Đình và Vu Thiến sắc mặt lập tức thay đổi.
“Được, bọn tao ở đây kiểm tra, xem mày còn trong sạch hay không."
Cô ta lệnh cho hai nữ sinh khác cùng nhau đi lên xé quần áo tôi, cởi quần tôi.
Tôi la lớn, tay chân vung loạn để che chở cơ thể.
"Này, Vương Quyên có trong đó không?"
Một giọng nam thanh lãnh vang lên từ cửa nhà vệ sinh nữ.
Vu Thiến khó chịu mà trừng mắt nhìn.
"Có chuyện gì?"
"Cô chủ nhiệm có việc tìm cô ấy."
Vu Thiến không cam tâm "chậc" một tiếng, hất cằm.
Trương Đình bèn bóp lấy cằm tôi cảnh cáo:
"Dám nói lung tung thì có mà hối hận."
Tôi khinh thường né tránh tay cô ta.
Không cần cô ta nhắc tôi cũng biết.
Nhà Vu Thiến rất giàu có.
Mỗi năm, khoản tiền đóng góp cho trường học là một con số khổng lồ mà tôi cả đời này cũng không dám mơ tới.
Mỗi lần họp phụ huynh, dù là hiệu trưởng hay chủ nhiệm lớp, đối với mẹ Vu Thiến mặt chó nhanh chóng liếm đến gót giày của bà ta.
Hơn nữa Vu Thiến ở trước mặt thầy cô luôn tỏ ra là một cô gái ngoan ngoãn.
Còn tôi.
Gia cảnh bần hàn, học lực trung bình.
Thỉnh thoảng còn sẽ bởi vì bị bắt nạt mà bị đưa vào danh sách đen của thầy cô.
Đối lập như vậy, bọn họ sẽ càng nguyện ý tin tưởng ai hơn, rõ ràng.
14.
Người truyền lời là lớp trưởng Tiêu Kiệt, là nhân vật có thể sánh ngang với nhà Vu Thiến.
Cậu liếc nhìn bộ dạng hỗn độn của tôi.
"Cậu không sao chứ?"
Câu hỏi mang theo quan tâm đi thẳng vào đáy lòng tôi.
Mặt tôi hơi hơi nóng lên.
Lắc đầu, tôi đi theo cậu đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Lặng lẽ ngước nhìn bóng lưng cậu.
Cậu tự phụ không bị đồng phục che lấp.
Chúng tôi chưa bao giờ ở bên nhau như vậy.
Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không cẩn thận đụng phải lưng cậu.
Cơ bắp săn chắc xuyên qua đồng phục chảy ra độ ấm, khiến mặt tôi đỏ bừng.
"Sáng nay tớ không biết đám người Vu Thiến đã làm gì, không thể giúp cậu được."
"Từ giờ nếu gặp khó khăn, có thể tìm tớ."
Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến cho mối tình đơn phương của tôi dành cho cậu, thấm vào chút ánh sáng.
Tôi căng thẳng "ừ" một tiếng, nói cảm ơn.
15.
Ban đầu tưởng rằng giáo viên chủ nhiệm vì chuyện môn tiếng Anh mà tìm tôi, ai ngờ lại là mẹ tôi tìm đến.
Mẹ nói cha dượng từ tầng thượng rơi xuống, sống chết chưa rõ.
Mẹ đến để bảo tôi đi cùng mẹ đến bệnh viện.
Tôi kìm nén hân hoan trong lòng, còn kèm theo một chút lo sợ.
Nghĩ đến việc Trì Dục đến đưa cặp sách, cùng với cuộc trò chuyện giữa hai người tối qua, lòng không khỏi thắt chặt.
Lúc cùng mẹ đuổi đến bệnh viện, việc cấp cứu vẫn đang tiếp tục.
Nhìn mẹ tôi nức nở, vốn định an ủi vài câu, lại bởi vì quá phấn khích nên không nói nên lời, chỉ đành lặng lẽ ngồi cùng mẹ ở khu vực chờ.
Đến giữa trưa, đèn trong phòng cấp cứu vẫn còn sáng.
Tôi hỏi mẹ có muốn ăn gì không, đừng để mình mệt mỏi.
Nhưng không biết đã dẫm phải cái đuôi nào của bà.
Bà nhảy dựng lên, đánh mắng tôi.
"Mày là con nhà có mệnh, nếu không phải do mày thì cha mày sẽ thế này sao? Mày còn nuốt trôi cơm được à?"
Ta giật mình một chút hoảng hốt: "Mẹ dựa vào đâu mà nói là con hại ông ta?"
"Mày còn không thừa nhận, ông ấy nói mày câu dẫn không thành, mắng mày hai câu mày còn bỏ chạy, tức giận đến mức đầu óc choáng váng.”
"Nếu không phải do mày, ông ấy làm sao có thể tinh thần mơ hồ mà đạp hụt ghế, từ trên lầu ngã xuống?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thu lại cảm xúc.
"Con câu dẫn ông ta?"
"Khó trách sẽ ngã xuống lầu, đây là báo ứng của ông ta."
"Mày còn nói nữa?"
Mẹ tôi kêu gào lao tới.
"Mày không biết xấu hổ, còn muốn nhìn tao góa chồng à?"
Cũng may là có bác sĩ và y tá đi ngang qua ngăn cản mẹ tôi lại.
Tôi nhân cơ hội chạy đi.
16.
Trên đường về nhà.
Gặp phải một bà mẹ dẫn theo một đứa trẻ.
Đứa trẻ nũng nịu đòi mẹ mua đồ ăn vặt.
Bà mẹ ngoài miệng không vui, nhưng vẫn dẫn nó đến cửa hàng đồ ăn vặt.
Trên mặt tràn đầy yêu thương khiến tôi ghen tị.
Trong ký ức của tôi, tôi cũng từng được yêu thương như vậy.
Lúc đó cha tôi vẫn còn.
Dù cuộc sống khó khăn, nhưng ông vẫn cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, nâng niu tôi như một nàng công chúa, nâng ở trong lòng bàn tay.
Nghĩ đến, tôi thấy mũi cay cay, nước mắt cũng trào ra.
Một tờ khăn giấy đột nhiên từ bên cạnh đưa đến.
Ngước mắt, đối diện với ánh mắt trong veo của Tiêu Kiệt.
Mới phát hiện chính mình vậy mà đã bất giác đi về phía trường học.
“Khóc nhiều sẽ khiến mắt sưng, trông không đẹp đâu.”
Giọng nói của cậu ấm áp như ánh nắng mùa thu.
Tôi nhận lấy tờ khăn giấy của Tiêu Kiệt, lịch sự cảm ơn cậu.
Nghiêng đầu một chút, tôi nhìn thấy Trì Dục.
Ánh mắt hắn sắc bén, mang theo vài phần ác ý.
Hắn dường như định tiến tới, nhưng lúc hai cô gái đến gần, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt cười với bọn họ.
Tôi cũng lập tức thu hồi tầm mắt, nhưng lại vô tình phát hiện ra, Tiêu Kiệt không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía Trì Dục.
Ánh mắt trầm lắng, hai tay rũ ở bên sườn nắm chặt thành quyền.
17.
Buổi chiều giờ thể dục.
Chạy 800 mét.
Từ trước đến nay tôi luôn rất yếu.
Quả nhiên.
Chạy được nửa đường, vị ngọt tanh nơi cổ họng khiến tôi phải bỏ cuộc.
Tiêu Kiệt nhảy đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng động viên tôi.
Cuối cùng còn hứng thú mà dẫn dắt tôi chạy hết quãng đường, tôi còn phá lệ đạt tiêu chuẩn.
Để cảm ơn cậu, tôi đi mua cho cậu một chai nước, lúc quay lại đã không thấy cậu đâu nữa.
Trương Đình đột nhiên từ phía sau đẩy tôi một cái.
Khiến tôi ngã sõng soài, toàn thân lấm lem bụi bẩn.
Cô ta và hai nữ sinh khác cười hả hê, còn nói bóng nói gió tôi không biết tự lượng sức mình.
Tôi lười quan tâm đến cô ta, bước về phía bồn rửa tay.
Bỗng nhiên lúc đi ngang qua sân bóng rổ, nghe được một cuộc đối thoại không thể tin nổi.
“Cậu thích nam sinh ở Đại học A à?”
“Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu, cậu không phải đang cặp kè với Vương Quyên đấy à?”
Giọng điệu của Tiêu Kiệt trở nên dịu dàng, mang theo một tia đắc ý: “Sao, cậu ghen rồi à?”
Vu Thiến hừ lạnh một tiếng: “Ai mà ghen với cô ta, vừa nghèo vừa quê mùa, cậu đừng có thật sự thích cô ta đấy nhé?”
“Tất nhiên là tôi không có hứng thú với cô ta rồi, tôi chỉ đang giúp cậu thôi.”
“Giúp tôi?” Vu Thiến không tin.
“Những trò nhỏ nhặt của cậu không thể gây tổn hại gì cho cô ta.”
Tiêu Kiệt cười nhạt: “Loại người này nhìn qua là biết thiếu thốn tình yêu, để cho cô ta nếm đủ ngọt ngào xong, muốn hành hạ cô ta không phải dễ như trở bàn tay sao.”
“Cậu thật đúng là xấu xa.” Dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Vu Thiến lại cười rất vui vẻ.
“Vậy cậu có thích không?”
“Ghét~.”
……
Tôi chui rúc dưới chân tường, nghe thấy những lời này mà cả người lạnh toát.
Thì ra từ lúc bắt đầu cậu đã nghĩ như vậy sao?
May mắn, tôi nghe được.
Bình luận facebook