• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] ĐỒNG LOẠI (2 Viewers)

  • Phần IV

18.

Tôi đổ chai nước khoáng mua cho Tiêu Kiệt ra rửa tay.

Lúc cậu dùng vẻ mặt hiền lành nhìn tôi để xin nước, tôi giả vờ đáng thương mà khóc lóc.

Cậu không tức giận còn bật cười, cười rất đẹp, đẹp đến mức rất dễ bị mê hoặc.

Nếu vừa rồi tôi không nghe thấy bí mật của cậu.

Giờ tan học, Tiêu Kiệt lại đề nghị đưa tôi về nhà, bị Vu Thiến và Trương Đình nhìn theo với ánh mắt mỉa mai đố kỵ.

Chúng tôi ra khỏi cổng trường, trùng hợp gặp phải trường A cũng có rất đông người đổ ra.

Dọc đường đi, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt như có như không đang nhìn mình, lại không tìm thấy.

Còn chưa đến dưới lầu nhà tôi, Tiêu Kiệt đã bị mùi hôi nồng nặc làm cho nhíu mày.

Loại thiếu gia như hắn chắc chắn chưa bao giờ đến nơi như thế này.

Sau khi tôi tỏ vẻ ân cần cảm ơn hắn, liền thấy hắn tăng tốc rời đi.

"Em thích anh ta à?"

Trì Dục từ phía sau lưng xuất hiện, giọng điệu âm u.

Tôi rũ mắt lắc đầu: "Là hắn cứ đòi đưa em về, em không từ chối được."

Trì Dục tiến lên vuốt đầu tôi.

"Muốn tôi giúp em không?"

Tôi nhớ đến người cha dượng vẫn đang ở bệnh viện.

"Không cần, em lo anh sẽ xảy ra chuyện, cha em..."

"Đừng sợ, là do chính ông ta muốn đến đuổi theo tôi, uống rượu rồi trượt chân."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyển chủ đề:

"Hôm nay em thấy anh cười với cô gái kia."

Trì Dục trố mắt một lúc lâu, cong môi cười.

"Không thích? Chỉ là tôi thấy cô gái kia nhìn em bằng ánh mắt rất 'đặc biệt'."

"Không có thiện ý."

Thực ra tôi không để ý đến nụ cười của hắn hôm nay.

Tôi chỉ muốn xác nhận một chút.

Cuối cùng, tôi phát hiện ra nụ cười của hắn giống hệt với nụ cười lúc hắn đá mấy tên côn đồ trước đây.

"Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé." Tôi nói với Trì Dục.

"Trò gì?"

"Săn thú."

Ai sẽ là thợ săn, ai sẽ là con mồi.

Đều tuỳ thuộc vào năng lực.

19.

Nửa đêm, tôi đang ngủ ở trong nhà, đột nhiên bị mẹ tôi kéo dậy, bị cú đấm và cái tát liên tiếp đánh thức.

"Mày tại sao lại hại người này đến người khác?"

"Mày tại sao lại không muốn nhìn thấy tao hạnh phúc?"

Giữa tiếng hét gào thảm thiết của mẹ tôi,

Tôi vừa che đầu vừa cười ra nước mắt.

Lời của bà ấy chỉ đúng một nửa.

Cha tôi đúng là vì tôi mà chết.

Ông ấy bất chấp trời mưa đi mua bánh kem cho tôi, bị tai nạn xe hơi, đến nay vẫn chưa tìm được người gây tai nạn.

Vì thế tôi rất tự trách.

Nhưng cha dượng đã chết, thì chính ông ta đáng chết.

Mẹ tôi vẫn tiếp tục đánh mắng.

Đầu óc tôi bị bà đánh cho choáng váng.

Thậm chí còn xuất hiện ảo giác.

Tôi nhìn thấy được vẻ mặt đau lòng của Trì Dục.

Hắn nói với tôi: "Đừng sợ, tôi sẽ đưa em đi."

Tiếng ồn ào khác của thế giới dường như bị ngăn cách, tôi yên tâm nhắm hai mắt lại, ý thức chìm vào trong bóng tối.

Chờ tôi mở mắt ra lần nữa, xung quanh là một màu trắng xóa.

Tôi nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, y tá đi ngang qua thấy thế, chạy ra ngoài đi gọi bác sĩ.

Cùng với bác sĩ xuất hiện, còn có hai cảnh sát.

Lúc tôi thắc mắc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ nói với tôi biết, mẹ tôi từ tối hôm qua đã ngã từ trên lầu xuống.

20.

Tôi ngơ ngác để bác sĩ khám sức khỏe cho mình.

Trong đầu tôi hiện lên vài hình ảnh rời rạc.

Hai tay đặt bên cạnh nắm chặt ga giường, tim cũng thắt lại như sắp nghẹt thở.

Như tôi đã đoán, chuyện này liên quan đến Trì Dục.

Người tôi nhìn thấy tối qua không phải trong mơ.

Cảnh sát nói, theo lời khai của Trì Dục, lúc hắn đến tìm tôi nghe thấy mẹ tôi đánh mắng tôi, bèn gõ cửa xông vào.

Mẹ tôi đánh đến đỏ mắt, nhìn thấy hắn che chở tôi, bèn cầm ghế gỗ ra tay đánh hắn tàn nhẫn.

Trên nhà tôi, quả thực cũng thấy chiếc ghế bị vỡ vụn.

Sau đó, Trì Dục một mặt để tự vệ, một mặt để bảo vệ tôi, bèn đánh trả, sau đó đẩy mạnh mẹ tôi ra ngoài.

Mẹ tôi lùi lại phía sau không đứng vững, lại bị chậu hoa trên ban công vấp một cái, lúc này mới ngã xuống.

“Tất nhiên, đây chỉ là lời khai của một phía, chúng tôi vẫn cần điều tra thêm.”

Ánh mắt liếc nhìn của cảnh sát cất giấu hoài nghi, nhưng cảm giác căng thẳng của tôi lại giảm bớt.

Chỗ giữa ban công nhà tôi, thiếu một khoảng trống lớn.

Lúc tôi mới chuyển đến, đã từng bởi vì phơi quần áo mà bị vấp phải nền đất gồ ghề, suýt nữa ngã xuống.

Đã nhắc nhở cha dượng và mẹ tôi nhiều lần, bọn họ đều tỏ thái độ không sao cả, còn trách tôi không cẩn thận.

Cha dượng còn lấy lý do không có tiền mà cũng chẳng rảnh.

Thậm chí còn mắng tôi, nếu thật sự ngã xuống, chỉ có thể trách số phận xui xẻo.

Lần này hai người bọn họ lần lượt ngã từ đó xuống, có tính là tự chuốc lấy quả báo hay không?

Sức khỏe tôi không có gì đáng ngại, cảnh sát rời đi không lâu, tôi cũng xuất viện.

Tôi xin nghỉ học.

Các bác gái trong khu phố sợ tôi nghĩ quẩn, cử người đến bên cạnh tôi.

Bọn họ an ủi tôi, bảo tôi sau này có khó khăn cứ việc tìm bọn họ.

Tôi lau đôi mắt sưng đỏ, gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng lại không có một tia gợn sóng.

Tôi nghĩ, mẹ tôi cũng coi như đã thực hiện được tâm nguyện của chính mình, sẽ không còn phải một mình nữa.

21.

Sau đó, cảnh sát vẫn tiếp tục tách ra điều tra thẩm vấn tôi và Trì Dục.

Bọn họ đã đến hiện trường nhiều lần để điều tra.

Tất cả vật chứng và nhân chứng đều khớp với lời khai của chúng tôi, cuối cùng cảnh sát xác định, cái chết của mẹ tôi cũng giống như cái chết của cha dượng tôi, đều là tai nạn.

Khu hỗ trợ đã giúp đỡ xử lý hậu sự của mẹ tôi và cha dượng.

Sau khi mọi việc đã được giải quyết xong, tôi trở lại trường học.

Lúc này, Vu Thiến đã có thể kéo tay Trì Dục diễu võ dương oai với tôi.

“Anh Trì Dục, sau này anh nên tránh xa Vương Quyên một chút đi, cô ta cũng không biết có thể chất gì, liên tiếp chết cha lại chết mẹ, cẩn thận cô ta sẽ lây sang anh đó.”

Tôi liếc mắt nhìn nụ cười của Trì Dục, không chút để ý mà vòng qua bọn họ.

Bờ vai trái bị ai đó vỗ nhẹ một cái, tôi quay sang nhìn.

Tiêu Kiệt ở bên phải tôi búng tay một cái.

“Cậu ổn chứ? Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với tớ nhé.”

Tôi lúng ta lúng túng gật đầu: "Cảm ơn, tạm thời không cần."

Rồi sau đó cố ý kéo ra khoảng cách với cậu.

"Cậu không muốn quan tâm tớ nữa à?"

Giọng của Tiêu Kiệt mang theo chút bất mãn.

Tôi ngẩng đầu, đáng thương hề hề mà nhìn về phía cậu.

"Không phải, Vu Thiến nói tôi có thể không may mắn, cậu vẫn là đừng đi gần tôi quá."

Trên mặt Tiêu Kiệt thoáng hiện ra một tia thương tiếc.

Cậu tự nhiên cởi chiếc túi trên vai tôi, dịu dàng nói: "Cậu đừng sợ, sẽ ngày càng tốt hơn thôi."

Tôi nhìn bóng lưng của cậu, khẽ cong khóe miệng.

Đúng vậy, chẳng phải ngày càng tốt hơn sao?

22.

Vu Thiến bởi vì Trì Dục.

Gần đây tâm trạng tốt đến mức có thể nở hoa.

Chuyện này gián tiếp dẫn đến tâm trạng của tôi cũng rất tốt.

Cô ta không tìm tôi gây rắc rối, tôi có thể tập trung chuẩn bị thi đại học.

Bởi vì bị Vu Thiến ghẻ lạnh, Tiêu Kiệt càng quan tâm đến tôi hơn một chút.

Giống như cậu là một thiếu gia cao cao tại thượng, Vu Thiến tuy thu hút cậu, nhưng bỏ rơi cậu lâu rồi, cuối cùng vẫn sẽ tổn thương lòng tự trọng của thiếu gia.

Tôi thì khác.

Tôi thoạt nhìn yếu đuối như vậy, lại ngoan ngoãn như vậy.

Cậu ta cho tôi một viên kẹo, tôi cười đến mức cậu ta buồn chán.

Có lẽ chính cậu ta cũng không nhận ra, những gì cậu ta cho rằng là diễn kịch, lại dần dần có cảm xúc chân thật.

Nhân tiện tôi còn có thể cọ việc cậu ta dạy phụ đạo, một công đôi việc.

Hôm đó tan học, chúng tôi lại ở cửa đụng phải Trì Dục đến đón Vu Thiến.

Cô ta kiêu ngạo hất tóc vào mặt tôi, giọng nói nói chuyện với Trì Dục ngọt ngào đến mức có thể làm ra vài cân đường.

Tôi nhìn cô ta, trong lòng sinh ra vài phần thương hại.

Cô ta nhất định không biết, anh trai bề ngoài đối xử với cô ta thiện lành thân thiện, nhưng sau lưng đánh giá cô ta đều đặc biệt… Chói tai.

Quay đầu lại thoáng nhìn Tiêu Kiệt đỏ mắt.

“Cậu thích Vu Thiến, phải không?”

Bị tôi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bóc ra tâm sự như vậy, Tiêu Kiệt có chút xấu hổ.

“Đâu có, ai thích cô ta chứ.”

Ngoài miệng không thừa nhận, nhưng thân thể lại rất thành thật.

Cậu ta vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của Vu Thiến.

Tôi đè nặng ý cười, bĩu môi.

“Thích cô ấy cũng rất bình thường mà, cô ấy kiểu con gái các phương diện đều ưu tú như vậy, là con trai cũng sẽ thích cô ấy.”

Nghe tôi nói như vậy, Tiêu Kiệt thu hồi ánh mắt.

“Vương Quyên, thực ra, cậu không cần ghen tị với cô ấy, cậu cũng rất tốt.”

“Vậy cậu có thích tôi không?”

Tiêu Kiệt bị hỏi đến ngây người.

Giây tiếp theo, tôi cười ra tiếng.

“Đùa thôi, nhìn cậu sợ kìa.”

Tiêu Kiệt cười ngốc nghếch vuốt ve đầu tôi, đưa tôi về nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom