1.
Sau khi có kết quả thi đại học, con gái tôi đỗ vào chuyên ngành như mong muốn. Ngày hôm đó, tôi chở con gái đến quầy Hermès và mua một chiếc túi mà con bé đã để mắt từ lâu, bao gồm một số phụ kiện, tổng cộng tôi đã bỏ ra hơn 30 vạn.
Lúc về nhà con gái rất vui vẻ, còn đặc biệt lấy bộ trang phục Chanel được tặng vào ngày sinh nhật ra để phối chung.
Mẹ ơi, nhìn có đẹp không?”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của con gái, tôi gật đầu nói: “Trông đẹp quá, con gái mẹ là xinh nhất.”
“Mẹ, con sắp vào đại học rồi, mẹ phải đi cùng con đi báo cáo.”
Con gái kéo tay của tôi thân mật nói.
"Được." Tôi mỉm cười xoa đầu nó, khi quay đầu lại thì thấy con dâu đang đứng ở đầu cầu thang, nhìn chúng tôi với vẻ mặt thất vọng.
Con gái cũng nhìn theo ánh mắt của tôi, sau đó lặng lẽ buông tay tôi ra, không nói một lời, cất túi xách vào hộp. Đêm đó, nhóm gia đình bùng nổ.
Lúc đó tôi đang họp video trong thư phòng nhưng hộp thoại liên tục hiện lên trên màn hình máy tính. Tôi dành thời gian xem qua một chút, tình cờ nhìn thấy tin nhắn mới nhất do con gái tôi Nguyệt Nguyêth gửi đến:
[Sao chị không nói thẳng rằng chị muốn tôi biến mất khỏi ngôi nhà này!]
Điều này làm tôi sốc. Từ nhỏ tôi đã rất yêu thương Hà Lãnh Nguyệt, con bé cũng rất hiểu chuyện, trong nhà sẽ không có ai tức giận với nó, nó cũng sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện.
Vì vậy, tôi đã nhờ tổng giám đốc tiếp tục chủ trì cuộc họp, còn tôi xin nghỉ và xem lại lịch sử trò chuyện của nhóm gia đình từ đầu.
Hóa ra nguyên nhân của sự việc này là do con dâu tôi đã đăng một bài viết trên mạng, nhưng nó đã bị dữ liệu lớn đẩy đến Nguyệt Nguyệt.
Bài đăng nhằm phàn nàn về tôi và tiêu đề rất bắt mắt—[MẸ CHỒNG TÔI ĐÃ MUA CHO EM CHỒNG TÔI MỘT CHIẾC TÚI TRỊ GIÁ 30 VẠN. NHƯNG BÀ ẤY THẬM CHÍ CÒN KHÔNG ĐƯA CHO TÔI PHONG BÌ ĐỎ 3 VẠN KHI TÔI SINH CHÁU TRAI CHO BÀ.]
Trong bài đăng, con dâu tôi kể chi tiết tất cả những bất bình mà cô ta phải chịu đựng sau khi gả vào gia đình tôi. Ví dụ như khi cô ta mang thai, cô ta thậm chí còn không gặp được tôi mấy lần chứ đừng nói đến việc được mẹ chồng chăm sóc.
Khi cô ta sinh con trai, tôi cũng không nói gì mà chỉ đưa cho cô ta một bộ trang sức nhỏ bằng vàng. Còn con dâu của nhà khác đều có xuất thân tương tự nhưng lại được thưởng rất nhiều tiền, thậm chí còn được khen thưởng một căn nhà.
Cô ta còn nói rằng tôi lái chiếc Panamera ra vào mỗi ngày, cả người toàn đồ xa xỉ, dù đã 50 tuổi nhưng có đủ loại mỹ phẩm làm đẹp.
Còn mẹ cô ta hàng tháng phải đếm tiền trên đầu ngón tay, dù cự khổ nhưng đến nay bà chỉ nhận được 3 nghìn tệ tiền lương hưu…..
Cuối cùng, cô ta nói: [Tôi sinh được đứa cháu trai duy nhất trong nhà họ. Còn con gái bà ấy chỉ mới vào đại học, sao lại được nhận quà giá trị 30 vạn? Con dâu nào có thể dung túng mẹ chồng thiên vị như vậy?]
2.
Tôi vừa đọc xong toàn bộ lịch sử trò chuyện thì có tiếng đóng sầm cửa lớn ở tầng trên. Khi đi ra ngoài, tôi thấy con dâu một tay ôm đứa con vừa tròn 100 ngày tuổi, tay kia đang loay hoay kéo vali ra khỏi phòng, nước mắt lưng tròng.
Đám người hầu không biết tại sao, cũng không dám can thiệp, chỉ có thể bất lực nhìn.
“Cô đang làm gì vậy?” Tôi cau mày hỏi. Con dâu nhìn thấy tôi, mắt lại đỏ hoe, kìm nén nước mắt nói: "Mẹ ơi, mẹ còn cần phải hỏi nữa ạ? Chỉ cần mẹ không mù thì mẹ cũng đã nhìn thấy những gì Hạ Lãnh Nguyệt nói trong nhóm."
“Con vất vả mang thai 10 tháng để sinh con trai cho Hà Lãnh Dịch, nhưng bố mẹ chồng không thương, chồng không yêu thì còn ở trong nhà này để làm gì? Vậy tốt hơn là con nên rời đi, con sẽ đưa thằng bé về nhà bố mẹ con!”
Hà Lãnh Nguyệt cũng ra khỏi phòng và chỉ vào mặt cô ta nói: “Nếu hôm nay chị không rời đi, tôi sẽ coi thường chị!"
"Bình thường gieo rắc bất hòa trước mặt anh trai tôi, châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa người trong nhà cũng thôi đi, nhưng bây giờ ngay cả tiền của mẹ tôi chị cũng muốn quản. Qua vài năm nữa có phải chị còn muốn đuổi cả hai mẹ con chúng tôi ra ngoài luôn không? Gia tộc này vĩnh viễn sẽ không mang họ của chị đâu!"
Tôi biết Nguyệt Nguyệt đang tức giận, con bé là người bảo vệ tôi nhất. Bình thường cho dù là anh trai Lãnh Dịch của nó thiếu tôn trọng tôi dù chỉ một chút, nó cũng sẽ tức giận.
Huống chi Lâm Tĩnh Di lại ở trên mạng châm chọc tôi như vậy. Tôi sống hơn 50 năm sóng gió nào mà chưa từng gặp qua, còn không đến mức cùng Lâm Tĩnh Di so đo như vậy.
Vì vậy, tôi bình tĩnh khuyên nhủ:
"Ngày mai Lãnh Dịch đi công tác về, nếu như cô cảm thấy tôi có lỗi gì với cô thì cứ bảo nó bù đắp đi."
“Thôi đi mẹ, anh trai con đối xử với chị ta còn chưa đủ tốt à? Tiền tiêu vặt mỗi tháng là 8 vạn, tiền nuôi con cũng không cần chị ta bỏ ra, vậy còn gì để bù đắp nữa? Chẳng phải còn thoải mái hơn nhiều so với công việc cực khổ một tháng chỉ có 4000 mà chị ta làm trước đây sao?”
“Lại nói, chị dâu à, chị vào nhà tôi một năm, cầm tiền của anh trai tôi trợ cấp cho nhà mẹ chắc cũng không ít phải không?”
"Được rồi, Lãnh Nguyệt, đừng nói nữa."
Tôi ngắt lời con gái, Lãnh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn cô ta nhưng vẫn quay người đi vào phòng.
Lâm Tĩnh Di dường như bị kích động nên bật khóc. Mặc cho người hầu có ngăn thế nào cũng ngăn không được, nhất định phải đi.
Tôi nhìn đứa bé trong lòng cô ta bắt đầu oa oa khóc lớn, có chút nhìn không nổi, liền khoát tay: "Thôi đi, để tài xế đưa nó về đi.”
Lâm Tĩnh Di quay lại nhìn tôi với ánh mắt khó tin, sau đó dậm chân đi ra ngoài.
3.
Ngày hôm sau, khi Lãnh Dịch vừa trở về nhà, liền nhận được cuộc gọi từ lão trưởng bối. Lúc này Lãnh Nguyệt hình như nhận ra lời nói của mình trong nhóm gia đình tối qua có chút gay gắt, nên con bé ngượng ngùng hỏi anh trai mình: “Chị ta nói gì thế?”
Lãnh Dịch thở dài nhìn tôi: “Cô ấy muốn năm triệu.”
“Chị ta bị bệnh à?” Lãnh Nguyệt vừa mới bình tĩnh lại, lại bắt đầu nhảy dựng lên. Tôi vỗ vai con bé: "Không phải đã hẹn với bạn thân của con rồi sao? Đừng đến muộn."
Lãnh Nguyệt xoay người đi ra ngoài, trước khi rời đi, con bé vẫn lo lắng nói với Lãnh Dịch: "Anh ơi, làm ơn hãy lí trí một chút đi. Nhà chúng ta tuy giàu có nhưng tiền không phải từ trên trời rơi xuống đâu!”
Lãnh Dịch ấn vào thái dương, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Cô ta muốn năm triệu để làm gì?” Tôi hỏi.
"Cô ấy nói Lâm Hiên đã có bạn gái, muốn kết hôn, nhưng nhất định phải mua nhà trước. Bây giờ lãi suất cho vay cao, bố mẹ cô ấy muốn vay con một ít."
Hà Lãnh Dịch cũng có chút tức giận khi nghe cô ta nói điều này. Đây không phải là lần đầu tiên Lâm gia mở miệng vay tiền nhà chúng tôi, khám bệnh, mua xe, một năm trước cũng đã cho bọn họ mượn gần trăm vạn nhưng họ chưa bao giờ trả lại.
Chưa kể số tiền Lâm Tĩnh Di đã đưa riêng cho họ. Tôi lạnh lùng nói: “Cái gì cũng có giới hạn thôi. Cho dù cô ta sinh ra Nhu Nhu cũng không có nghĩa là cô ta có thể đòi hỏi vô độ.”
Hà Lãnh Dịch gật đầu, sau đó bắt đầu thương lượng với nhà họ Lâm cả một tuần. Cuối cùng, không biết Hà Lãnh Dịch cùng cô ta thương lượng thế nào, lại đồng ý cho nhà cô ta vay 200 vạn nhưng phải viết giấy nợ.
Nhưng lúc trở về, Lâm Tĩnh Di lại trưng ra bộ mặt khó chịu. Chị Phùng đi theo đón người trở về nói với tôi, em trai cô ta chỉ lấy được tiền đặt cọc, rất là không cam lòng, ở nhà không cho cô ta sắc mặt tốt, lúc này cô ta mới không chịu nổi nữa nên trở về Hà gia.
Nhưng những điều này không quan trọng với tôi. Tuy nhiên, sau vụ náo loạn này, trước đây Lãnh Dịch đã lạnh lùng với cô ta, bây giờ thậm chí còn lạnh lùng hơn.
Những ngày này Lãnh Dịch lười đối phó với cô ta nên trực tiếp lấy cớ đến công ty. Rõ ràng khi có thai ngoài ý muốn, nó chính là người quyết tâm đòi rước người phụ nữ này về nhà.
Mặc dù tôi không thích cô con dâu này nhưng nếu con trai tôi thích cô ta thì chúng có thể sống cuộc sống của riêng mình, và tôi cũng không quan tâm lắm.
Sau sự việc này, tôi vốn tưởng rằng gia đình sẽ có thể yên tĩnh một thời gian, nhưng không ngờ vừa đến công ty vào buổi chiều, chị Phùng đã gọi điện cho tôi: “Phu nhân, mau trở lại xem đi! Tiểu thư bị đánh rồi!"
4.
“Cái gì?”
Tôi lập tức lái xe về nhà, tình cờ nhìn thấy xe cấp cứu đang vội vã chạy tới. Vừa bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy những chiếc bình và đồ trang trí vỡ vụn trên mặt đất, thậm chí còn có một vũng máu lớn.
Lãnh Nguyệt dựa vào ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt như bị sợ hãi, trán bị băng bó thô sơ nhưng vẫn có máu rỉ ra. Tôi sợ đến mức tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng, vội vàng tiến tới hỏi: "Con bị thương có nặng không? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?"
Lâm Tĩnh Di đứng sang một bên không nói một lời, nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút chột dạ. Chị Phùng bất đắc dĩ bước tới giải thích: “Thiếu phu nhân động vào quà khai giảng của tiểu thư, bị tiểu thư nhìn thấy, hai người liền cãi nhau. Dưới tình thế cấp bách, thiếu phu nhân đã dùng bình hoa n é m vào người...... Nhưng ngài yên tâm, máu này không phải của tiểu thư, là của người làm vườn. Thật sự là may mắn, vừa vặn gặp phải hắn cắm hoa xong còn chưa đi xa, nên đã giúp tiểu thư ngăn lại một chút. Thế nhưng, trán của tiểu thư vẫn bị mảnh vỡ làm bị thương, trên lưng của thợ làm vườn cũng bị thương không nhẹ, đã được đưa đến bệnh viện.”
Chị Phùng vừa nói xong, đôi mắt bướng bỉnh của Lãnh Nguyệt bắt đầu đỏ ửng.
Quà khai giảng tôi mua cho Lãnh Nguyệt là tôi đã đáp ứng con bé từ rất lâu trước đây, bên trong có năm cái túi lớn kiểu dáng khác nhau, mười bộ quần áo cao cấp, ba bộ trang sức, ba bộ mỹ phẩm dưỡng da cùng với sản phẩm kỹ thuật số cao cấp,…..đều là những đồ khi con bé lên đại học xa nhà cần phải dùng đến.
Những thứ này vốn dĩ được cất trong phòng Lãnh Nguyệt, nhưng có vẻ như Lâm Tĩnh Di đã tự ý vào và mở chúng ra. Tôi lạnh lùng quay lại nhìn cô ta và nói với chị Phùng: “Gọi cảnh sát, và báo cho Lãnh Dịch về nhà ly hôn.”
Lâm Tĩnh Di đang đứng im lặng như gà ở một bên dường như bừng tỉnh, đột nhiên chạy về phía trước: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Con là mẹ ruột của Nhu Nhu, sao có thể ly hôn chứ? Chẳng lẽ mẹ không cần đứa cháu trai này nữa sao?!”
“Mở miệng cháu trai ngậm miệng cháu trai, thật coi mình là gà mái đẻ trứng à..."
Chị Phùng lúc này không nhịn được, lẩm bẩm: “Tiểu thư của chúng tôi là hòn ngọc quý trên tay phu nhân, không thể so với cháu trai đời sau….”
“Im đi, chị thì biết cái gì! Nhà này không có chuyện người hầu được lên tiếng ở đây!” Lâm Tĩnh Di mắng lại chị Phùng.
Tôi nhịn không được nữa: “Lâm Tĩnh Di, câm miệng ngay!”
Lâm Tĩnh Di liếc tôi một cái, xoay người đi ra cửa gọi điện thoại. Một lúc sau, trước khi Lãnh Dịch quay lại, hai ông bà Lâm gia đã đến nhà trước. Người còn chưa tiến vào, tiếng khóc đã vang vọng toàn bộ hoa viên.
"Con gái đáng thương của tôi, đám cặn bã Hà gia này, con gái tôi khổ sở vì bọn họ nối dõi tông đường, hôm nay bọn họ lại muốn đuổi mẹ giữ con, thật sự là táng tận lương tâm mà."
Cảnh sát vừa vào biệt thự đã bị sốc trước cảnh tượng trước mắt. Tôi nhìn thấy gia đình họ ôm nhau khóc trước cửa, Lâm Tĩnh Di lớn tiếng khóc lóc kể lể nói tôi muốn đuổi cô ta ra khỏi cửa.
Tôi không còn lười giữ cái gọi là tôn nghiêm của mình nữa, liền trực tiếp bước tới kéo Lâm Tĩnh Di lại. Ngay lúc người nhà cô ta chuẩn bị thẩm vấn tôi, tôi đã tát vào mặt Lâm Tĩnh Di hai cái: “Tôi đã bảo cô phải quản miệng mình thật tốt rồi mà.”
5.
Lúc Hà Lãnh Dịch về nhà, vừa vặn nhìn thấy một màn này. Cảnh sát vội vàng tách chúng tôi ra, khuyên người Lâm gia không nên gây chuyện, hòa giải cho tốt.
Lâm Tĩnh Di vẫn khóc sướt mướt như trước, thấy Hà Lãnh Dịch vào cửa, lập tức nhào tới: "Lãnh Dịch, anh sẽ không không cần em, đúng không?"
Nhìn thấy cảnh này, tôi cau mày quay mặt đi.
Nói mới nhớ, từ hai năm trước sau khi Hà Lãnh Dịch du học trở về, tôi đã cảm thấy đứa con trai này giống như trở thành một con người khác.
Trước đây, Hà Lãnh Dịch luôn rất ổn định và có trách nhiệm, quyết đoán và gọn gàng trong công việc, nó từ nhỏ đã khiến người khác ghen tị, trở thành niềm tự hào của toàn trường ở trường đại học, vì vậy tôi đã nghe theo mong muốn của nó và gửi nó đi du học.
Tuy nhiên, virus đã tấn công đất nước ngay sau khi nó rời khỏi và nó không thể trở về nhà trong suốt 3 năm. Khi trở lại, nó như một con người khác, trở nên thiếu quyết đoán và chỉ muốn trốn chạy khi gặp vấn đề.
Sau đó, còn xảy ra chuyện chưa kết hôn đã có thai. Vu Hân, người đã cùng nó lớn lên và chờ đợi nó suốt ba năm, lại bị phản bội vì Lâm Tĩnh Di.
Sau này, khi Lâm Tĩnh Di bước vào cửa, nó lại bắt đầu phớt lờ cô ta, mối quan hệ giữa hai vợ chồng ngày càng khó duy trì, ngay cả việc Nhu Nhu ra đời cũng không thể cứu vãn được bao nhiêu.
Vì điều này, tôi quyết định không liên quan gì đến việc nhà chúng. Lâm Tĩnh Di yêu tiền hay yêu người đều là sự lựa chọn của Lãnh Dịch và nó phải tự mình gánh chịu. Nhưng bây giờ Lâm Tĩnh Di đã làm tổn thương Lãnh Nguyệt, đây là điểm mấu chốt của tôi.
"Lãnh Dịch, đây là vợ anh, là bố mẹ vợ anh, bọn họ ức hiếp em gái anh, hôm nay anh phải ra quyết định." Tôi lạnh lùng nói.
Hà Lãnh Dịch đen mặt, cứng rắn tách tay Lâm Tĩnh Di ra. Ánh mắt Lâm Tĩnh Di bỗng trở nên căng thẳng và hoảng sợ, cô ta nói năng bừa bãi: "Hà Lãnh Dịch! Ý anh là gì? Anh thật sự muốn ly hôn với em sao? Anh đã quên những gì chúng ta đã thỏa thuận trước đó sao? Người mẹ này căn bản là không quan tâm đến anh, trong mắt chỉ có em gái của anh, anh còn muốn ở bên cạnh bọn họ sao? Nếu hôm nay anh thực hiện mong muốn của họ, tôi sẽ khiến anh không có người nối dõi gia tộc họ Hà!”
Ngay khi Lâm Tĩnh Di Nói xong, Hà Lãnh Dịch liền tát cô một cái thật mạnh. Khóe miệng của cô ta bắt đầu rỉ máu, mà hành động này của Hà Lãnh Dịch cũng làm cho tôi và Lãnh Nguyệt hoảng sợ.
Đứa con trai được giáo dục tốt của tôi học cách đánh phụ nữ từ khi nào vậy? Lúc này, nhà họ Lâm lao tới và bắt đầu tấn công Hà Lãnh Dịch.
Trong lúc hỗn loạn, chỉ nghe Hà Lãnh Dịch không thể nhịn được nữa hét lên một tiếng: "Cô được gả vào nhà tôi bằng cách nào, trong lòng cô biết rõ!”
Bình luận facebook