14.
“Nếu bây giờ các người dừng tay thì các người vẫn ở trong tù. Nếu còn tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ bắt các người đi cho cá ăn."
Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi cảm thấy như đang nằm mơ. Nheo mắt lại thì thấy một người xuất hiện sau lưng Hà Quân. Đó là con trai thật sự mà tôi đã lâu không gặp.
Hà Quân vừa nhìn thấy Lãnh Dịch liền trở nên hoảng sợ, vô thức chĩa con d ao trong tay về phía nó: “Sao mày lại ở đây?!”
“Năm đó tôi tin lời của ông, đáp ứng rời đi, nhưng điều này không có nghĩa là tôi nhất định sẽ cắt đứt với Hà gia.”
Lãnh Dịch cười lạnh nói: “Hà tiên sinh, thứ không thuộc về mình cho dù có đoạt được, cuối cùng cũng sẽ mất đi.”
Cùng với giọng nói của Hạ Lãnh Dịch, từng đợt tiếng hú không xa truyền đến, chỉ chốc lát sau đã có mấy chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở bên vách núi.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Tôi được đưa đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một phen, còn làm trị liệu tâm lý. Nhưng thật ra trong khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Dịch, tôi đã không sao rồi.
Tôi nắm thật chặt tay thằng bé: "Con đã trở lại, con cuối cùng đã trở lại rồi….. Con làm sao lại xuất hiện ở nơi đó? Con không biết con đến một mình nguy hiểm thế nào sao? Lỡ như bọn họ làm bậy với con thì sao?”
Tôi bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Lãnh Dịch cầm tay tôi: "Mẹ, con không sao, trước khi đến con đã báo cảnh sát. Bọn họ không thể làm gì con."
Sau đó tôi mới biết Lãnh Dịch vì sao lại xuất hiện. Thì ra năm đó nó không liên lạc được với tôi, tuy rằng nản lòng thoái chí rời đi, đem thân phận Hà Lãnh Dịch "trả lại" cho con trai của Hà Quân, nhưng trong lòng nó chưa bao giờ buông bỏ tôi và Lãnh Nguyệt.
Vì thế, nó cố gắng thi cử, gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài, liều mạng một phen rồi về nước, lặng lẽ chú ý tất cả mọi chuyện của Hà gia. Người làm vườn là người của nó, đầu bếp là người của nó, ngay cả bác sĩ gia đình nhà tôi cũng là người của nó.
Ngày đó tôi ở thư phòng cùng Lãnh Dịch giả nói chuyện đều bị người của nó nghe hết, nó lúc này mới phát hiện thì ra Hà Quân từ lâu trước đã lên kế hoạch và thêu dệt một lời nói dối đáng sợ như thế.
Thế là nó suốt đêm từ thành phố lân cận chạy về, về đến nhà lại phát hiện tôi không ở trong nhà. Nó lập tức báo cảnh sát, đồng thời phái người khắp nơi tìm kiếm dấu vết của tôi, cuối cùng từ trong camera giám sát của một hộ dân nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ tầm thường này.
Nó tự mình lái xe đuổi theo, dùng xe làm máy bay, một đường xóc nảy khiến trục bánh xe đều biến dạng, cuối cùng cũng đuổi kịp. Cha con Hà Quân bị bỏ tù, sau khi thông báo được đưa ra, đôi cô nhi quả mẫu Lâm Tĩnh Di trong nháy mắt trở thành chuột chạy qua đường.
Trong nhiều năm qua, số tiền mà Hà Quân đã bòn rút khỏi công ty thông qua bàn tay của Lãnh Dịch giả, đủ cho cả hai cha con chet mục trong tù, chưa kể họ còn quay về nhà đánh tôi và có ý định giet người.
Cũng may, mọi thứ vẫn còn kịp. Hôm nay Lãnh Dịch về nhà, Lãnh Nguyệt vui vẻ như một đứa trẻ ba tuổi. Nhưng Lãnh Dịch cũng không thể yên tĩnh, vừa về đến nhà đã bị Lãnh Nguyệt quấn quít muốn anh trai đưa mình đến trường học báo danh.
Lãnh Dịch nhẹ nhàng ôm Lãnh Nguyệt chẳng biết lúc nào đã trưởng thành thành một đại cô nương, cười nói: "Được, anh trai đã sớm mở chi nhánh công ty gần trường đại học của em, đến lúc đó anh sẽ chơi cùng em mỗi ngày.”
Lãnh Nguyệt ngạc nhiên nhìn anh trai mình.
“Ngôi trường mơ ước của em, em đã nói về nó từ khi còn học tiểu học. Anh biết em gái anh nhất định sẽ vào được nên anh đã chuẩn bị sẵn sàng."
Lãnh Dịch cưng chiều sờ sờ đầu của con bé:" Dù sao thì em cũng đã được anh dạy kèm từ nhỏ."
Lãnh Nguyệt bĩu môi:" Thôi đi, mấy năm nay đều là chị Hân phụ đạo cho em...... "
Nghe tới tên của Vu Hân, Lãnh Dịch hơi sửng sốt, sau đó lỗ tai ửng đỏ. Lãnh Nguyệt cười ranh mãnh: "Anh... Chi bằng ngày báo danh cũng rủ chị Hân đi theo được không? Một tuấn nam và một mỹ nữ cùng dắt em đến trường học, không biết sẽ tự hào tới thế nào đây!”
Lãnh Dịch nói không nên lời, liếc con bé một cái nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: “Được.”
PHIÊN NGOẠI:
1.
Khi Hà Quân qua đời trong tù, tôi nhận được điện thoại của cai ngục. Vợ trước của hắn mất sớm, con trai vẫn đang chịu hình phạt, cai ngục chỉ có thể liên lạc với vợ cũ như tôi để chuẩn bị hậu sự.
Vì hắn đã ngụy trang nhiều năm như vậy, tôi đem hũ tro cốt của hắn tới Lâm gia, đưa tận tay Lâm Tĩnh Di.
Lâm Hiên tựa vào cửa, vẻ mặt phẫn hận trừng mắt nhìn tôi: "Bà già chet tiệt, tới đây làm gì? Muốn đòi nợ sao? Tôi đã nói số tiền kia chúng tôi sẽ trả, nhưng cô cũng không thể ép người khác tới đường cùng chứ!”
Giấy vay nợ hiện tại đang ở trên tay Lãnh Dịch, nó làm sao xử lý chuyện này tôi cũng chưa từng hỏi đến, nhưng thoạt nhìn Lâm gia đã bị nó bức đến mức không còn như lúc trước.
Căn nhà mà Lâm gia mua đã bị tòa án đấu giá, những thứ đồ xa xỉ của Lâm Tĩnh Di cũng đều bị đem đi bán hết, bọn họ hiện tại chỉ có thể làm ổ trong căn nhà ở quê, không đam bước chân ra khỏi nhà, sợ vừa ra khỏi cửa đã bị bắt đòi tiền.
Nghe nói, đây đều là do Lâm Hiên— một con quỷ đánh bạc ban tặng. Nghe được tiếng mắng của Lâm Hiên, Lâm Tĩnh Di cũng từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy tôi liền kích động, tiến lên chỉ vào tôi mắng: "Đồ phụ nữ già, lại muốn chà đạp chúng tôi như thế nào đây? Tôi nói cho bà biết, cho dù Hà Quân vào tù tôi cũng không sợ bà đâu, bọn họ sớm muộn gì cũng được ra ngoài, đến lúc đó….."
“Không cần tới lúc đó, hôm nay tôi đến, chính là để đưa hắn trở về.”
Tôi nói xong hơi nghiêng người, vệ sĩ phía sau cầm hũ tro cốt đứng trước mặt cô ta. Mặt Lâm Tĩnh Di lập tức trắng bệch, không thể tin nhìn cái hộp: "Bà, bà có ý gì? Lão Hà mới năm mươi mấy tuổi, hắn..."
"Hắn gặp báo ứng, nên phải chịu trừng phạt."
Trước khi lên xe, tôi quay đầu nhắc nhở bọn họ: "Thời gian của các người không còn nhiều đâu, dựa theo trình tự nếu không trả tiền thì các người sẽ phải đi vào chung với con trai của Hà Quân. Coi như là chồng trên danh nghĩa."
Lâm Tĩnh Di trừng mắt: "Bà cho rằng bà dọa được tôi sao? Không phải chỉ là một lão già thôi sao, tôi sẽ làm lại, tôi sẽ không sao hết!”
Tôi khẽ liếc mắt: "Cô có nghĩ mọi chuyện quá đơn giản không? Lâm gia các ngươi tiêu xài phung phí, cô nghĩ đó chỉ là tiền tiêu vặt thôi sao? Cha con Hà Quân tham ô công quỹ nhưng tiền đều chuyển tới tài khoản của cô, cô dám nói một phân cô cũng không tiêu không?"
Tôi vừa dứt lời, Lâm Hiên đột nhiên kích động, hung hăng vỗ một cái vào gáy chị ruột Lâm Tĩnh Di của mình.
"Chị còn dám giấu tiền?"
Lâm Tĩnh Di thậm chí còn không kịp hét lên, đã bị Lâm Hiên đạp ngã xuống đất quyền đấm cước đá. Hai ông bà Lâm gia lập tức từ trong phòng vội vàng chạy ra, một đứa bé hơn một tuổi lảo đảo đi theo phía sau bọn họ oa oa khóc lớn, lại không người nào quan tâm.
Sau khi nghe nói Lâm Tĩnh Di lén giấu tiền, người một nhà đối xử với cô ta như kẻ thù. Lâm Tĩnh Di thì quỳ rạp trên mặt đất hét lớn: “Lâm Hiên đánh bạc nhiều như vậy, còn muốn mua nhà mua xe cưới vợ, lần nào không phải đòi tiền của tôi?! Các người đã tiêu bao nhiêu trong lòng các người chẳng lẽ không rõ sao? Tôi hiện tại nào còn tiền cho các người! Nếu thật sự có tiền, tôi còn ở lại đây để các người đánh chửi như vậy sao?!”
Nhưng người Lâm gia căn bản nghe không lọt, một mực mắng cô ta là hàng bồi thường tiền, không có lương tâm các loại. Hàng xóm láng giềng nghe được động tĩnh cũng đi ra ngoài nhìn xem, lại giống như đã quen với cảnh này, chỉ lén nghị luận nhưng không ai nguyện ý giúp đỡ báo cảnh sát.
Tôi không muốn nhìn nữa, nói với trợ lý phía sau: "Để lại hũ tro cốt, chúng ta đi thôi." Trên đường trở về, đi ngang qua đồn công an thị trấn, tôi bảo trợ lý đi nhắc nhở cảnh sát.
Tuy rằng tôi không thích Lâm Tĩnh Di, nhưng nếu gây ra tai nạn chet người thì không tốt. Chỉ hy vọng sau này cô ta có thể chân chính thấy rõ, con đường nhân sinh chỉ có thể đi một lần này, đến cuối cùng là vì mình hay là vì người khác mà đi.
2.
Tôi là Vu Hân, đây là năm thứ mười tám tôi quen biết Hà Lãnh Dịch. Khi nghe nói Hà gia gặp biến cố, tôi cũng khiếp sợ. Nhưng nghĩ lại thì mọi chuyện đều bắt đầu trở nên hợp lý.
Trong lòng tôi từng tràn đầy vui mừng chờ anh về nước đính hôn, nhưng anh lại dẫn theo một Lâm Tĩnh Di trở về. Tôi cũng muốn chất vấn như những người phụ nữ khác, truy cứu rõ ràng tình cảm của tôi trong những năm qua rốt cuộc là cái gì?
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tĩnh Di vênh váo tự đắc đứng trước mặt tôi âm dương quái khí, mà hắn lại chỉ đứng một bên trầm mặc không nói, tôi liền biết đã không cần phải hỏi nữa. Mọi thứ đã thay đổi từ lâu.
Nhưng vì sao, khi tôi bắt đầu buông tha hắn, hắn lại quay đầu thổ lộ với tôi nỗi khổ trong hôn nhân của mình. Tôi không biết nên an ủi như thế nào, lại cảm thấy hắn như vậy là sai trái, chỉ có thể ngày càng xa cách hắn.
Vào ngày anh ta đến dưới lầu công ty tôi tỏ tình, tôi cảm thấy sự tình đã bắt đầu mất khống chế. Tôi về nhà đề nghị với cha mẹ xuất ngoại, rời khỏi nơi này, cha mẹ cũng ấm ức thay tôi.
Sau khi gọi điện thoại cho dì Hoàng xong, lòng tôi tràn đầy buồn bực, đi tới quán bar nhỏ mà tôi và hắn thường tới. Ông chủ một bên pha chế rượu cho tôi, một bên thở dài: "Đã bao nhiêu năm không thấy cô tới, sao bây giờ tới lại là bộ dạng này? Sao vậy, bị bạn trai đá rồi à?”
Nghĩ đến Lãnh Dịch, trong lòng tôi chua xót: "Hôm nay tôi không muốn nói về anh ta.”
Ông chủ cũng hiểu ý, đem chén rượu đặt ở trước mặt tôi: "Tửu lượng của cô kém, đừng ham uống nhiều, tôi bận chút, có việc thì gọi tôi."
Tôi không uống được rượu. Trước kia tới nơi này uống cũng đều là Lãnh Dịch đặc biệt giúp tôi điều chế rượu cocktail nồng độ cồn thấp, nhưng tôi hôm nay cũng rất muốn say một lần.
Sau khi uống một ly Peppermint Julip vào bụng, tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Lúc nằm sấp trên bàn, tôi nghĩ, nếu thời gian có thể trở lại năm năm trước thì tốt rồi, tôi đây nhất định không chút do dự cùng anh ấy xuất ngoại, có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này.
Không biết qua bao lâu, tôi bắt đầu cảm thấy trên người rét run. Quán bar vào đêm khuya là thời điểm bận rộn nhất, tôi nhìn từng cái ảo ảnh, như thế nào cũng tìm không thấy ông chủ.
Tôi thử lấy điện thoại di động trong túi liên lạc với tài xế, nhưng trong túi quá nhiều đồ, tôi làm thế nào cũng tìm không thấy. Đúng lúc này, có người bắt lấy bả vai của tôi, nâng tôi dậy, lực đạo kiên định mà ôn nhu.
Trong lúc bối rối, tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông, ngay lúc tôi đang muốn vùng vẫy thì giọng nói lạnh lùng quen thuộc đó vang lên bên tai tôi: “Đừng cử động, tôi đưa em về nhà.”
Là Lãnh Dịch. Tôi theo bản năng đẩy anh: "Không, không được, anh bây giờ là người đã có vợ..."
Nhưng người đàn ông đó không cho tôi cơ hội tiếp tục làm loạn, trực tiếp bế tôi lên xe. Hôm nay anh không giống hắn, mà rất giống anh của trước đây.
Tôi đã không còn sức tìm hiểu vì sao anh lại xuất hiện ở đây, cả người không thể khống chế mà ngủ say. Trong mơ tôi dường như nghe thấy có người trịnh trọng hứa hẹn với tôi: "Yên tâm, tôi sẽ không để hắn quấy rầy em nữa."
Nhưng tôi cho rằng đó chỉ là một giấc mộng của tôi. Nghe nói buổi sáng ngày hôm sau Hà Lãnh Dịch bắt đầu nổi điên, hắn lo lắng lái xe đến nhà tôi để tìm tôi, nhưng không hiểu sao lại bị một chiếc Bentley màu đen đột nhiên lao ra trên sườn đồi dưới biệt thự của tôi tông phải.
Vẻ mặt quản gia có phần khoa trương: "Chậc, chưa từng thấy biểu tình kia của Hà tổng, giống như là gặp q uỷ vậy. Chủ xe Bentley còn chưa xuống xe, hắn chỉ liếc mắt nhìn người ta một cái đã vội vàng bỏ chạy. Nhưng chủ xe kia cũng rất nghĩa khí, không so đo với hắn, còn phái người tới nhắc nhở chúng ta thiết lập một trạm gác trên sườn núi, nếu không thì kẻ nào cũng có thể vào được.”
Nhưng sau ngày đó không biết tại sao, Hà Lãnh Dịch thật sự không quấn quít lấy tôi nữa. Hiện tại hồi tưởng lại, đó chính là vì Lãnh Dịch, Hà Lãnh Dịch cùng tôi quen biết nhiều năm, đối với tôi thủy chung quyết chí thề không thay đổi.
Hôm nay Lãnh Nguyệt đi báo danh, một chiếc Bentley xuất hiện trước cửa nhà tôi. Quản gia mở to hai mắt nhìn Lãnh Dịch và Lãnh Nguyệt xuống xe, cà lăm nửa ngày mới vui mừng mà khóc: "Là Hà thiếu!"
Lãnh Dịch từng bước một đi tới trước mặt tôi, trong mắt hàm chứa áy náy, thử thăm dò muốn đến nắm tay tôi, nhưng dường như có chút không dám, anh thấp giọng nói: "Thật xin lỗi em, anh trở về muộn."
Mặc dù mang âu phục đi giày da, trong đôi mắt chân thành tha thiết của anh vẫn tồn tại hình ảnh thiếu niên tôi quen thuộc. Cũng may, mọi chuyện vẫn còn kịp.
[HOÀN]
Bình luận facebook