• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Hermes của con gái (2 Viewers)

  • Chương 3

10.

Ngày hôm sau, tôi đứng ở trước giường Hà Lãnh Dịch, tạt thẳng một bát nước lạnh vào mặt nó.

“Mẹ!” Hà Lãnh Dịch lập tức bừng tỉnh, mở to hai mắt nhìn tôi, trên người còn tràn đầy mùi rượu. Tôi lạnh lùng nhìn nó: "Đừng tưởng rằng tôi không biết tối hôm qua anh đã làm chuyện hoang đường gì, Hân Hân cũng đã nói với tôi. Lãnh Dịch, anh thật sự là càng ngày càng làm cho tôi thất vọng rồi."

Đáp lại lời quở trách của tôi, Lãnh Dịch cúi đầu và im lặng.

"Tôi nói cho anh biết, anh cùng Vu Hân không còn khả năng đâu, anh nên sớm chet tâm đi. Sau khi ly hôn anh độc thân cũng tốt, tìm người nữa cũng tốt, nhưng tôi không cho phép anh lại tới quấy rầy con bé. Nếu không, tôi sẽ không nhận đứa con trai như anh."

Hà Lãnh Dịch thấp giọng nói: "Chẳng lẽ, phạm sai lầm thì không thể thử cứu vãn sao?"

“Cứu vãn?”

Tôi hừ lạnh: "Nếu mọi người có thể khắc phục được lỗi lầm của mình, thì còn cần công lý làm gì? Hơn nữa, Hân Hân đã có bạn trai mới, người ngoài cũng sẽ không giống như tôi hết lần này đến lần khác khoan dung cho anh làm xằng làm bậy. Anh tốt nhất là nên quản tốt chính mình!”

Nói xong tôi dự định rời đi, không ngờ Hà Lãnh Dịch lập tức bắt lấy tôi:" Mẹ, mẹ nói cái gì? Hân Hân có bạn trai? Là ai?”

Ở chỗ chúng tôi, đàn ông ưu tú có thể xứng đôi với Vu Hân không nhiều lắm. Lãnh Dịch phỏng chừng cũng không thể tin được lúc này lại xuất hiện một người như vậy. Điều này, làm cho nó sinh ra cảm giác nguy cơ cực lớn.

Tôi lười nhiều lời, chỉ mở email trong điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt nó: "Tự mình xem đi." Nhưng không ngờ Lãnh Dịch sau khi nhìn thấy nội dung email này, sắc mặt tái nhợt, sau đó nhấc chăn lên nhanh chóng đi ra ngoài. Nó thật sự là càng ngày càng khó hiểu.

Tôi đang định cho người đi tìm nó về, không ngờ chị Phùng đột nhiên gọi điện thoại tới cho tôi. Vì muốn theo dõi chặt chẽ Lâm Tĩnh Di, tôi để chị Phùng bí mật an bài người cùng đến biệt uyển trông chừng người phụ nữ điên này.

Chị Phùng lại nói với tôi: "Nguy rồi phu nhân, bên kia gửi tới mấy tấm ảnh, ngài mau xem đi." Tôi cúp điện thoại mở điện thoại ra, thình lình nhìn thấy mấy tấm ảnh khó coi.

Chỉ thấy trong ảnh, Hà Quân đang ôm eo Lâm Tĩnh Di, hai người vừa nói vừa cười ra vào biệt uyển. Thậm chí, bọn họ còn ở trong viện hôn nhau nồng nhiệt, Lâm Tĩnh Di cứ như vậy ngồi trên đùi Hà Quân, hành động rất quyến rũ.

Trong chớp mắt, tôi chỉ cảm thấy tim đập nhanh, lồng ngực thắt lại, điện thoại đột nhiên rơi xuống đất.

11.

Sau khi tỉnh táo lại, tôi gửi ảnh chụp cho Hà Quân, sau đó phái người bí mật đến biệt uyển trộm những đồ Nhu Nhu đã dùng qua, để tiến hành so sánh DNA của Hà Quân và Lãnh Dịch.

Vì sao lúc trước Lãnh Dịch mang Lâm Tĩnh Di về hắn lại bình tĩnh như vậy, lại không để ý đến ý kiến của mọi người trong gia tộc, còn khuyên tôi phải tôn trọng lựa chọn của đứa nhỏ, cuối cùng cưới Lâm Tĩnh Di vào cửa.

Vì sao sau khi kết hôn Lâm Tĩnh Di và Lãnh Dịch tình cảm ngày một đi xuống, thậm chí sau khi Nhu Nhu sinh ra Lãnh Dịch lại càng không muốn về nhà, cả ngày lấy cớ công việc, thậm chí còn xúc phạm Lâm Tĩnh Di, nói rằng cô ta không đủ năng lực.

Những thứ này dường như bắt đầu trở nên đáng để tìm hiểu. Hà Quân trở về, vừa vào cửa đã quỳ gối trước mặt tôi, vẻ mặt thành khẩn.

“Hoàng Hi, anh chỉ là nhất thời hồ đồ, xin em nghe anh giải thích có được không?"

Hắn nắm chặt tay tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy chán ghét, rút tay lại: "Anh muốn giải thích cái gì? Hà Quân, cùng con dâu của mình làm ra loại chuyện này... Anh có từng nghĩ đến cả nhà chúng ta không?"

"Nếu anh thật sự thích Lâm Tĩnh Di, vậy vừa hay Lãnh Dịch ly hôn với cô ta, tôi ly hôn với anh, hai mẹ con chúng tôi thành toàn cho các người cũng không phải không thể."

“Em nghe anh nói, là Lâm Tĩnh Di sợ hãi sau khi ly hôn với Lãnh Dịch không có nơi nương tựa, lúc này mới theo dõi anh, muốn quyến rũ anh, để anh trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô ta sau này. Anh đối với cô ta không có tình cảm, chỉ là nhất thời không giữ lí trí, nhưng anh thật sự không có làm chuyện đó với cô ta!"

“Thật sao? Có làm hay không, ba ngày sau là có thể biết đáp án.”

Chờ có kết quả giám định cha con với Nhu Nhu, cái gì cũng không giấu diếm được. Hà Quân nghe xong lời của tôi, sắc mặt lập tức trắng bệch. Tôi trầm giọng nói: "Hà Quân, ngay từ đầu tôi đã nói, chúng ta căn bản không cần ở cùng nhau, nếu như chúng ta chỉ duy trì mối quan hệ bạn bè thì chuyện hôm nay đã không xấu hổ như vậy.”

Lúc trước tôi và người chồng quá cố Hà Lăng gây dựng sự nghiệp, anh ấy ra nước ngoài nhập hàng không ngờ gặp phải chiến tranh, ngoài ý muốn bỏ mình, chỉ để lại tôi cùng hai đứa nhỏ.

Lúc đó Lãnh Dịch mới 6 tuổi, mà Lãnh Nguyệt lại vừa tròn tháng. Tôi và Hà Lăng đều là cha mẹ mất sớm, giúp đỡ lẫn nhau.

Tôi thực sự khó khăn khi phải mang theo hai đứa con sau khi anh ấy rời đi. Nhưng cuộc sống cũng không phải là quá khó khăn, tốt xấu gì cũng có hàng xóm láng giềng giúp đỡ, tiền Hà Lăng để lại cũng không ít.

Lúc này Hà Quân đột nhiên xuất hiện, hắn là bạn nối khố cùng thôn của Hà Lăng, vươn tay giúp đỡ tôi, giúp tôi làm hậu sự cho Hà Lăng, lại thường xuyên chiếu cố quan tâm mẹ con chúng tôi.

Sau khi thân thể khôi phục tôi lập tức tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp, sau khi kiếm được tiền muốn báo đáp Hà Quân, nhưng hắn thế nào cũng không chịu nhận. Thay vào đó, hắn đề nghị hy vọng có thể chăm sóc chúng tôi mọi lúc.

Tôi vốn không chịu đáp ứng, thẳng cho đến một ngày Lãnh Dịch người đầy vết thương trở về, nói các bạn học mắng nó là đứa con hoang không có ba. Đêm đó, tôi đáp ứng Hà Quân.

Sau đó tôi nói cho Lãnh Dịch, Hà Quân chính là ba của nó, do lúc trước bận rộn buôn bán bên ngoài nên ít trở về nhà.

Đứa bé sáu bảy tuổi, dù người lớn nói cái gì nó cũng sẽ tin, cũng may Hà Quân 20 năm qua cũng luôn coi hai đứa nhỏ như con đẻ. Chỉ là, cũng có người chỉ trích mối quan hệ của chúng tôi.

Nhất là sau khi việc làm ăn của tôi phát triển không ngừng, có người lén lút nói Hà Quân là vì tiền của tôi. Hà Quân sau khi nghe nói lập tức cùng tôi định ra hiệp nghị, tỏ vẻ kiên quyết không lấy của tôi dù một phân tiền, tiền tôi kiếm được tất cả đều là của hai đứa nhỏ.

Tôi cảm kích hắn, cũng không đành lòng để hắn tiếp tục bị người ta chỉ trỏ, liền rời quê đến tỉnh đăng ký công ty. Cuộc sống vẫn bình yên vô sự trôi qua cho tới bây giờ.

Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy người đàn ông trước mắt này và Hà Quân ôn hòa chu đáo, khẳng khái trượng nghĩa mà tôi quen biết như hai người khác nhau.

12.

Thái độ ly hôn của tôi kiên quyết, nhưng tôi nguyện ý bồi thường tài chính cho hắn. Ngoài ra, chuyện này tôi cũng nói cho Lãnh Dịch. Sau khi nhìn thấy những tấm ảnh kia, Lãnh Dịch che mặt, tựa hồ rất là thống khổ.

“Kết quả giám định DNA của Nhu Nhu hai ngày sau hẳn là đã có, nếu nó là con của con, chúng ta sẽ tận lực giành trở về. Nếu không phải, con cũng nên buông xuống đi.”

Tôi khuyên Lãnh Dịch. Nhưng Lãnh Dịch lại hỏi tôi: "Bố...... Hà Quân đâu?"

Tôi lạnh mặt: "Hắn đi ra ngoài rồi." Sau khi xác định tôi kiên quyết ly hôn, Hà Quân tâm như tro tàn rời đi, tôi cũng lười hỏi hắn rốt cuộc đi nơi nào.

Mấy năm nay, không phải nói không có tình cảm, chỉ là tôi luôn cảm thấy tôi và hắn tồn tại sự ngăn cách, trước kia còn không cảm thấy, hôm nay nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu chúng tôi ở cùng một chỗ chính là sai lầm.

Tôi không cảm thấy hắn là người chồng mà tôi yêu, mỗi lần nửa đêm tôi đều nghĩ đến Hà Lăng. Mà Hà Quân đối với tôi mà nói, càng giống chiến hữu, đồng bọn, ân nhân hơn. Hiện giờ, ân tình này cũng coi như đã thanh toán xong.

“Con cũng đừng quá khổ sở. Trước kia ta không có nói cho con biết, là bởi vì con còn nhỏ, ta sợ tổn thương đến con. Hôm nay có một số việc con cũng nên biết.”

“Hà Quân không phải bố ruột của con, bố ruột của con đã sớm qua đời, hắn chỉ là anh em tốt của bố con, thương hại cho ba mẹ con chúng ta mới gia nhập vào cái nhà này.”

“Ta cảm kích hắn cho các con tình thương của cha, nhưng hắn cũng sẽ có dục vọng của mình, thân là bố dượng, có đôi lúc hắn không coi trọng con, đó cũng là điều dễ hiểu. Chuyện lần này là hắn làm sai, về mặt tình cảm ta cũng không thể chấp nhận, nhưng về mặt lý trí ta có thể lý giải. Dù sao mấy năm nay, ta đối với hắn cũng không tính là tốt lắm. Vì vậy con cũng đừng quá thất vọng.”

Tôi im lặng chờ Lãnh Dịch đáp lại. Qua thật lâu, nó mới thấp giọng nói: "Con hiểu rồi." Đêm đó, tôi trằn trọc khó ngủ. Có lẽ, ngay từ đầu tôi đã sai khi tiếp nhận sự trợ giúp của Hà Quân.

Ban đêm mọi cảm xúc đan xen, tôi mở một chai rượu vang đỏ, muốn uống một chút cho dễ ngủ. Nhưng ngay khi tôi hơi say, cửa phòng tôi lại bị mở ra. Tôi ngẩng đầu nhìn, là Hà Quân đã trở lại.

"Anh đã nghĩ ra cần bồi thường gì chưa?" Tôi hỏi. Hà Quân không nói gì, hơi nghiêng người, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Dịch. Tôi đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, nhưng bọn họ không cho tôi bất kỳ cơ hội đặt câu hỏi nào, trực tiếp tiến lên che miệng của tôi lại, sau đó dùng dây thừng tr ó i hai tay của tôi.

Tôi cảm giác được l ưỡi d ao lạnh và sắc bén chạm vào thắt lưng mình qua lớp áo ngủ lụa mỏng. Điều đáng sợ hơn nữa là tôi nhận thấy cả hai người họ đều đeo găng tay và khẩu trang suốt cả quá trình.

“Đừng hét, đi theo tôi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi sẽ buông tha Lãnh Nguyệt đang ở phòng bên cạnh.” Giọng nói trầm thấp của Hà Quân vang lên bên tai tôi.

Tôi không thể tin trừng mắt nhìn Hà Lãnh Dịch, nhưng tôi nói không ra lời. Đám người hầu chẳng biết từ lúc nào đã bị bọn họ đuổi đi, tôi được đưa ra ngoài mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, dọc đường tôi phát hiện đèn giám sát trong nhà cũng đã sớm tắt. Chờ đợi tôi, không biết sẽ là cái gì.

13.

Xe ở đêm khuya chạy như bay suốt hai tiếng rưỡi, công tác chuẩn bị của bọn họ làm rất khá, lái xe tải không biển số, đi trên một con đường núi nhỏ. Sau khi lòng vòng khắp nơi, cuối cùng tôi cũng được đưa đến một vách đá xa xôi ven biển.

Cuối cùng tôi cũng có cơ hội để nói, nhưng không ai ở đây có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi.

“Lãnh Dịch?” Giọng tôi run run, tứ chi tê dại, tôi không thể tin được người đàn ông trước mặt lại chính là đứa con trai tôi đã chăm sóc và nuôi dưỡng nhiều năm.

Hà Lãnh Dịch nhìn tôi, trong mắt cũng bắt đầu chảy nước mắt. Nhưng sau đó nó liền gầm nhẹ với tôi: "Đừng gọi tôi bằng cái tên Hà Lãnh Dịch này nữa! Tôi không phải Hà Lãnh Dịch! Có trời mới biết tôi ghét nghe ba chữ này đến mức nào!"

Tôi hơi há miệng, khiếp sợ đến mức nói không nên lời. Hà Quân lạnh giọng nói với hắn: "Đáng ghét hơn nữa thì mày cũng được chiếm chỗ tốt. Lần này nếu không phải do mày không khống chế tốt chính bản thân mình, lại muốn trở mặt với Tĩnh Di, đi tìm Vu Hân tái hợp lại, sự tình cũng không phát triển tới mức này!"

“Bố!”

Hà Lãnh Dịch đau đớn nói: “Lâm Tĩnh Di là người phụ nữ của ông, còn Nhu Nhu là con trai của ông. Tại sao tôi phải gánh chịu tất cả những điều này cho ông? Từ nhỏ đến lớn, chiều cao thể trọng của tôi đều ở trong sự khống chế nghiêm ngặt của ông, ông năm lần bảy lượt dẫn tôi đi phẫu thuật chỉnh hình, ép tôi khắp nơi bắt chước một người khác... Mấy năm nay tôi nhìn mặt của tôi trở nên xa lạ như vậy, ông có biết trong lòng tôi cảm thấy như thế nào không? Dù vậy ông vẫn chưa hài lòng, ông nhất quyết bắt tôi cưới người phụ nữ của ông về nhà, đại tiện trên đầu tôi, ông thật sự coi tôi là con trai sao?"

Hà Quân cau mày nói: "Vớ vẩn! Hiện tại là lúc nói chuyện này sao? Tao sẽ cho mày cơ hội để bù đắp những sai lầm đã qua. Mau giet cô ta, tập đoàn Hoàng Hà vẫn là của chúng ta, sẽ không thiếu phần tao đã hứa với mày!”

Hà Lãnh Dịch dường như đã lấy lại được ý thức sau lời nhắc nhở của Hà Quân. Hắn từng bước một đi về phía tôi: "Đừng trách tôi, thật sự... tôi cũng muốn làm con trai của bà, nhưng tôi giả bộ quá mệt mỏi. Chỉ cần bà chết, chúng tôi đều có thể giải thoát. Bà yên tâm, chỉ cần Lãnh Nguyệt không làm chuyện gì quá đáng, tôi có thể cam đoan sẽ không động đến cô ấy."

Khó trách sau khi hắn về nước giống như là thay đổi thành một người khác. Khó trách hắn và Lâm Tĩnh Di gây náo loạn như thế. Khó trách hai người bọn họ sau khi biết tôi đi làm giám định DNA đều đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Bởi vì chỉ cần có kết quả giám định, quan hệ cha con, quan hệ anh em của ba người bọn họ cũng không giấu được nữa. Khó trách, khó trách......

Tôi khó khăn mở miệng: “Con của tôi đâu? Các người muốn giet tôi, chiếm đoạt tài sản của tôi, tốt xấu gì cũng làm cho rõ ràng trước khi tôi chet chứ? "

Hà Quân cười lạnh: “Cô yên tâm, nó hẳn là còn sống, chỉ là không có khả năng trở lại.”

“Năm đầu tiên dịch bệnh, tôi đã đi tìm nó. Tôi dẫn nó đi xét nghiệm DNA, nói cho nó biết năm đó là cô vừa sinh xong đã ôm nhầm đứa nhỏ, hôm nay chúng ta đã tìm được con ruột, để cho nó thể diện một chút tự mình rời đi.”

“Khi đó, tôi đang trên máy bay đi công tác ở Châu Âu, chính anh bảo người ta trộm điện thoại di động của tôi."

Đúng rồi, khoảng thời gian đó tôi bị mất liên lạc trong nước suốt một tuần, tất cả công việc đều là trợ lý bên cạnh giúp tôi liên lạc, tôi cũng bận rộn công tác nên không để ý chuyện mất điện thoại, nghĩ chỉ ở đó vài ngày rồi sẽ về nước, sẽ không xảy ra chuyện gì. Thì ra, đúng vào lúc đó tôi cũng đã đánh mất con trai của mình.

Cho nên, lúc Lãnh Dịch rời đi, là thật sự cảm thấy mẹ đã không cần nó nữa sao? Trái tim tôi đau đớn không thở nổi.

Hà Quân nhìn ánh bình minh phía chân trời: "Thời gian không còn nhiều nữa, cô nên đi rồi." Tôi thấy Hà Lãnh Dịch giả cầm d ao găm tới, muốn đưa tay tới bắt cánh tay tôi. Trước là c ắt tĩnh mạch, sau đó lại rơi xuống biển, tôi sẽ không thể sống sót, thậm chí có thể ngay cả hài cốt cũng không thể tìm được.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi nhắm mắt lại. Nhưng vào lúc này, một tia sáng chói loá chiếu vào ba người chúng tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom