• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Mật ngọt (3 Viewers)

  • Phần 2

4.

Kim Lạp Nhi rất bận, nhưng dù bận thế nào chăng nữa thì mỗi tối hắn đều hôn ta.

Ta không hiểu, tại sao ta không hề tức giận mà vẫn phải hôn môi.

Kim Lạp Nhi nói: “chỉ có phu thê mới được như vậy, nàng là thê tử của ta cho nên mỗi tối nàng đều phải hôn ta, vì nàng là thê tử của ta nên lúc nào nàng tức giận, muốn đánh ta thì nàng cũng có thể hôn ta.”

Ta bị Kim Lạp Nhi làm cho quay mòng mòng.

Giả bộ bày ra dáng vẻ đã nghe hiểu mà gật đầu.

Sau đó ta lại hỏi hắn: “Vậy ngươi có hôn người khác không?”

Kim Lạp Nhi cười nói: “Cả đời này ta chỉ hôn một mình tiểu Ngọc Nhi thôi.”

Ta vui vẻ nằm trong lồng ngực Kim Lạp Nhi và ngủ thật ngon.

Mỗi đêm ta đều nằm trong lồng ngực Kim Lạp Nhi ngủ, mỗi đêm ta đều ngủ rất ngon.

Tháng ba năm Cảnh Hòa Xuân thứ hai mươi tư.

Hoa ở hậu hoa viên đều nở rộ.

Nghe nói, Kim Lạp Nhi phải cưới Trắc phi rồi.

Hoàng thượng có tam cung lục viện, Kim Lạp Nhi cũng có chính thê và thứ thê.

Ta là chính thê của Kim Lạp Nhi, Trắc phi là thứ thê của Kim Lạp Nhi.

Vào lúc Kim Lạp Nhi đón dâu ta đã lén lút đến nhìn.

Cô nương mà Kim Lạp Nhi đón về, mặc bộ xiêm y không đỏ bằng bộ mà ta đã mặc trước đó, nhưng trông cũng rất đẹp.

Khuôn mặt của nàng bị tấm khăn voan che kín mặt khiến cho ta chẳng thể nhìn thấy gì cả.

Nhưng nàng thật là cao, sắp cao bằng Kim Lạp Nhi luôn rồi.

Vốn Kim Lạp Nhi đã rất cao rồi.

Nàng ấy là nữ tử, vậy mà lại cao sắp hơn cả Kim Lạp Nhi.

Ma ma nói, nữ tử ở biên tái* đều cao lớn như vậy

{*biên tái: là nơi quan ải vùng biên giới}

Ta rất ghen tị, chỉ hận bản thân không được sinh ra ở biên tái.

Buổi tối, ta thắp đèn cầy lên như thường lệ chờ Kim Lạp Nhi tới.

Ma ma dập tắt ngọn đèn cầy sau đó nói với ta, đêm nay không cần phải đợi nữa.

Ta hỏi ma ma tại sao.

Ma ma nói, đêm nay Thái tử sẽ ở chỗ của Trắc phi.

Ta mơ hồ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đên nay Kim Lạp Nhi sẽ không cùng ta hôn môi nữa, mà sẽ cùng Trắc phi hôn môi.

Ta nhớ trước đây Kim Lạp Nhi từng nói cả đời này sẽ chỉ hôn môi với ta.

Kim Lạp Nhi nói mà không giữ lời, sau này cũng không nên tin lời hắn nữa!

Ta tức giận nằm xuống giường.

Mặc dù tức giận, nhưng chiếc giường này quả thực là quá thoải mái đi, chưa bao lâu ta đã cảm thấy ý thức của bản thân không còn tỉnh táo nữa.

Cảm giác như có người đến và nằm xuống bên cạnh ta.

Trên thân thể của người đó nhàn nhạt tỏa ra một mùi hương thật quen thuộc.

Chính là mùi hương trên người Kim Lạp Nhi.

Môi của ta bị thứ gì đó thật mềm chạm vào.

Người đó kéo ta vào lồng ngực mà ôm chặt.

Thật thoải mái.

Ta ngơ ngác mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt đen láy và đôi lông mày đậm của Kim Lạp Nhi.

Ta hỏi Kim Lạp Nhi: “Ngươi và Trắc phi đã hôn môi chưa?”

Kim Lạp Nhi cười nói: “Ta đường đường là Thái tử, lời Thái tử nói ra thì luôn luôn giữ lời, ta đã nói chỉ cùng nàng hôn môi, thì sẽ không cùng nữ tử khác hôn môi.”

“Vậy tại sao ngươi lại cưới nàng ấy?”

Kim Lạp Nhi ngừng lại một chút, xoa đầu ta rồi nói: “Tiểu Ngọc Nhi, trên đời này có rất nhiều chuyện bản thân không thể làm chủ được.”

Kim Lạp Nhi cưới thứ thê là chuyện hắn không tự nguyện, nhưng mẹ ta nói nữ nhân không giống nam nhân, cả đời nữ nhân chỉ được phép có một lang quân, vậy, vậy thì nàng ấy có buồn không?

Ta cứ trằn trọc suy nghĩ mà ngủ quên trong lòng Kim Lạp Nhi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau, ta bị ma ma đánh thức từ rất sớm.

Bà ấy nói, Trắc phi đến thỉnh an ta.

Lần đầu tiên có người đến thỉnh an ta. Sợ để nàng chờ lâu nên ta vội vội vàng vàng mặc y phục vào và đến tiền điện.

Tại đây, ta đã nhìn thấy khuôn mặt mà hôm qua ta không thể nhìn đó.

Nàng trông thật thanh tú, đôi mắt diễm lệ như chứa ngọc thạch bên trong.

Ta hỏi nàng tên gì, nàng nói, nàng tên Thất Xảo.

Ta đi quanh nàng ấy một vòng, sau đó nói: “Ngươi thật xinh đẹp.”

Thất Xảo nói: “Không bì được với Thái Tử Phi.”

Ta nói: “Ngươi đừng gọi ta là Thái Tử Phi, cứ gọi tiểu Ngọc Nhi là được rồi.”

Thất Xảo hơi nhíu mày, nói: “Được.”

Ta cảm thấy ta và Thất Xảo vừa gặp đã thân.

Chủ yếu là vì ta cảm thấy Thất Xảo rất xinh đẹp, ta thích chơi cùng những người có tướng mạo xinh đẹp.

Ngày ngày ta đều đến hợp viện của Thất Xảo để chơi.

Thất Xảo có rất nhiều đồ vật mới lạ mà ta chưa từng thấy bao giờ.

Y phục nàng mặc ta cũng chưa từng thấy qua, nó được đính những viên đá màu vàng màu đỏ trông vô cùng tinh xảo.

Thất Xảo rất hào phóng, đặc biệt nhờ thợ làm tặng ta một bộ.

Ta rất thích nó.

Thất Xảo biết cưỡi ngựa, biết bắn tên, nàng cũng thường kể cho ta nghe về cuộc sống khi nàng ở sa mạc rộng lớn.

Mỗi lần nhắc đến sa mạc, trong ánh mắt của Thất Xảo là một thần thái ta chưa từng thấy bao giờ, đôi mắt xanh lam sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, trông nàng giống như một đóa hoa anh túc mọc giữa sa mạc.

Nàng ấy hình như rất không thích Kim Lạp Nhi.

Mỗi lần diện kiến Thái tử nàng đều không cười.

Ta cảm thấy cũng khó trách, Thất Xảo vốn là công chúa của vùng Bắc Mạc.

Thất Xảo nói với ta, nàng là một hạt nhân bị bỏ rơi.

Ta hỏi Thất Xảo, hạt nhân là cái gì?

Thất Xảo nói, hạt nhân là một người có thể chet bất cứ lúc nào.

Lúc nàng nói ra câu này, đôi mắt xanh thẳm như nước hồ đang cuộn trào mãnh liệt.

Một đôi mắt đẹp như vậy có thể biến mất bất cứ lúc nào ư?

Ta nắm lấy tay Thất Xảo, nói: “Thất Xảo, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Thất Xảo cười rồi nói: “Được thôi, bạn nhỏ.”

Nàng ấy không tin ta có thể bảo vệ nàng ấy, ta nhăn mũi, nghiêm túc nhìn thẳng vào Thất Xảo, nói: “Ta không phải bạn nhỏ, ta sẽ không để ngươi phải chet đâu, ta nói nhỏ cho ngươi nghe, cha ta là đại Tể tướng, ông ấy rất lợi hại! Còn nữa, ta còn có rất nhiều tiểu đệ, mặc dù bọn họ không lợi hại nhưng cha của bọn họ đều rất lợi hại!”

Thất Xảo nhìn ta cười càng lớn hơn.

5.

Thất Xảo đưa cho ta một chiếc túi thơm, trên túi được thêu hai bông hoa bách hợp vô cùng xinh đẹp.

Màu trắng của đóa bách hợp cùng những sợi chỉ viền màu vàng kim hòa quyện với nhau trông vô cùng tinh xảo.

Phía dưới chiếc túi thơm còn được thêu tên của ta và Thất Xảo.

Thất Xảo hỏi ta có thích không, ta nói: “Ta quả thực là yêu thích không buông có được không.”

Thất Xảo nhìn ta cười rồi nói: “Ngươi thích là được.”

Đêm đó, ta cho Kim Lạp Nhi xem cái túi thơm được Thất Xảo tặng như thể ta đang dâng lên một vật báu.

Kim Lạp Nhi dường như cũng rất thích, cầm túi thơm trong tay rồi nhìn qua nhìn lại.

Kim Lạp Nhi hỏi ta, lúc Trắc phi đưa túi thơm cho ta có nói thêm gì không.

Ta nói, nàng ấy hỏi ta có thích không.

“Sau đó nàng nói thế nào?”

“Ta nói, ta quả thực yêu thích không muốn buông.”

Kim Lạp Nhi nắm chặt túi thơm trong tay.

Ta hỏi hắn có phải hắn cũng muốn một cái không.

Hắn nói không muốn.

Ta cảm thấy hắn rõ là khẩu thị tâm phi*, bởi vì cả đêm hắn đều không muốn nói chuyện, dáng vẻ như đang có tâm sự trùng trùng.

{*khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.}

Ta nghĩ là bởi vì Thất Xảo chỉ cho ta mà không cho hắn, nên hắn không được vui.

Nghĩ đến đây, sáng sớm hôm sau ta liền đi tìm Thất Xảo.

Lúc ta đến thì Thất Xảo vẫn chưa dậy, mái tóc dài đen như mun xõa trên chiếc giường màu xanh sẫm.

Làn da trắng nõn, dáng vẻ khi đang ngủ say của nàng đẹp tựa tiên nữ.

Thất Xảo từ từ mở mắt, nhìn thấy ta.

Nàng cười nhẹ rồi hỏi ta tìm nàng có việc gì không.

Ta hỏi nàng ấy, có thể cho ta thêm một chiếc túi thơm giống như chiếc hôm qua nàng đã cho ta có được không?

Trước khi ta nói Kim Lạp Nhi cũng muốn một cái, nàng rất sảng khoái mà đồng ý........

Ta hỏi Thất Xảo có thể thêu tên của nàng và Kim Lạp Nhi lên chiếc túi thơm không.

Thất Xảo nói không làm.

Ta năn nỉ nàng ấy: “Tỷ tỷ tốt, thêu thêm một cái nữa đi mà ~”

Không biết Thất Xảo lấy ở đâu ra thêm một cái túi thơm ném cho ta, sau đó liền rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Ta nghĩ là Thất Xảo giận rồi, nhưng ta không biết tại sao nàng lại giận.

Ta đem chiếc túi thơm vừa được Thất Xảo đưa cho cầm về tự tay thêu lấy.

Buổi chiều, cuối cùng ta cũng thêu xong tên của Thất Xảo và Kim Lạp Nhi lên túi.

Kỳ thực, ta muốn thêu tên Thất Xảo và Kim Lạp Nhi là đều có lý do cả.

Ta thích Kim Lạp Nhi, cũng rất thích Thất Xảo, thế nhưng bọn họ hình như đều không thích đối phương, ta hy vọng có thể dùng chiếc túi thơm này làm dịu mối quan hệ giữa hai người họ.

Cả một buổi chiều, ta bị kim đâm vào tay rất nhiều lần, làm đến cuối cùng, ta cũng sắp bị bản thân làm cảm động luôn rồi.

Đây quả thực là một hành động cống hiến quên mình.

Buổi tối, ta đưa chiếc túi thơm mà ta không dễ dàng gì mới thêu được cho Kim Lạp Nhi xem.

Ta nói với Kim Lạp Nhi đây là do Thất Xảo tặng.

Kim Lạp Nhi nhìn chằm chằm chiếc túi thơm, lại nhìn chằm chằm vào ta.

Sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.

Ta thật không hiểu nổi Kim Lạp Nhi, hắn tại sao lại nổi giận nữa rồi.

Hắn nổi giận thật sự rất đáng sợ, khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào.

Ta hỏi Kim Lạp Nhi có thích không.

Kim Lạp Nhi nói mấy chữ này thêu thật là xấu.

Ta rất tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn.

Lòng hảo tâm của ta thật sự bị xem thành lòng lang dạ thú rồi.

Ta có lòng hòa hoãn mối quan hệ giữa bọn họ, kết quả ai nấy cũng đều nổi giận với ta là sao chứ?

Ta không dễ dàng gì mới xin thêm một chiếc túi thơm từ chỗ Thất Xảo, lại tốn cả một buổi chiều để hết lòng thêu tên bọn họ lên túi.

Không được, hắn không muốn nhận cũng phải nhận!

Ta định thừa dịp Kim Lạp Nhi không để ý sẽ treo cái túi thơm vào đai lưng của hắn.

Thế nhưng lại bị Kim Lạp Nhi phát hiện rồi.

Kim Lạp Nhi nắm lấy cổ tay ta.

Ta nói: “Kim Lạp Nhi, ngươi làm tay ta đau.”

Kim Lạp Nhi hỏi ta: “Nàng thật sự muốn ta mang theo túi thơm thêu tên ta và nữ nhân khác bên người đến vậy sao?”

Ta nói: “Thất Xảo nào có phải nữ nhân khác, Thất Xảo là thứ thê của ngươi mà.”

Sắc mặt Kim Lạp Nhi đen như đít nồi.

“Hơn nữa, ta tốn cả một buổi chiều mới thêu xong tên của hai người, ngươi không thể không nhận nó được!”

Kim Lạp Nhi hất tay ta ra rồi rời đi, khi đi còn mang theo cả chiếc túi thơm.

Thật khiến ta tức chet đi được, ta quyết định ngày mai sẽ không thèm nói chuyện với hắn nguyên một ngày.

Nhưng nhìn thấy hắn ta mặc dù không thích chiếc túi thơm đó nhưng vẫn mang theo bên người, vậy thì nửa ngày không nói chuyện đi.

Nửa ngày không thèm để ý đến hắn nữa.

Hứ!

6.

Ta đá cầu ở trong sân hợp viện.

Cái cầu này là Thất Xảo cho ta.

Lông vũ vừa lớn vừa có màu sắc sặc sỡ.

Khi ta đang khoan khoái đá cầu thì chợt nghe tiếng ma ma đang nhỏ giọng nói chuyện với một tiểu cung nữ, Bắc Mạc bị đánh rồi.

Thiền Vu chet rồi.

Thiền Vu chẳng phải là phụ thân của Thất Xảo sao?

Quả cầu này là cha của Thất Xảo tặng cho Thất Xảo.

Thiền Vu chet rồi? Tức là Thất Xảo đã không còn phụ thân nữa rồi.

Nếu như cha ta chet, vậy thì ta nhất định sẽ rất đau lòng.

Thất Xảo thì sao? Hiện giờ Thất Xảo nhất định là đang rất buồn.

Ta liền đi tìm Thất Xảo.

Khi ta tìm thấy Thất Xảo, nàng đang nằm trên mỹ nhân tháp* dưới một gốc cây.

{*mỹ nhân tháp: có hình dáng như cái ghế dài, được chế tác tinh xảo, thời cổ đại chuyên dùng cho các nữ nhân nghỉ ngơi}

Thất Xảo nhìn thấy ta liền mỉm cười.

Dáng vẻ nàng cười thật khiến ta cảm thấy đau lòng.

Ta tiến đến ôm lấy nàng.

Trên người nàng có một hương thơm nhẹ nhàng.

Thất Xảo nói: “Tiểu Ngọc Nhi, nhà của ta không còn rồi.”

Ta nói: “Thất Xảo, sau này muội sẽ là người nhà của tỷ.”

Thất Xảo gục đầu trên vai ta run rẩy.

Nàng tựa lên vai ta rất lâu, rất lâu, ta không dám nhúc nhích.

Vai của ta đã mỏi nhừ.

Qua một lúc lâu, Thất Xảo ngừng khóc rời khỏi vai ta.

Thất Xảo nói với ta: “Tiểu Ngọc Nhi, đi cùng ta nhé.”

“Đi đâu?”

“Không phải muội vẫn luôn cảm thấy trong cung rất nhàm chán sao? Ta đưa muội xuất cung đi chơi, được không?”

“Được thôi.”

Thất Xảo nắm lấy tay ta.

Ta nghĩ một lát rồi lại hỏi Thất Xảo: “Muội có thể đưa Kim Ngọc Nhi cùng xuất cung không?”

Kim Lạp Nhi ngày ngày phải ở trong cung, nhất định là cũng rất nhàm chán.

Bàn tay ta bị Thất Xảo nắm chặt hơn, nàng nói: “Tiểu Ngọc Nhi, chúng ta lén lút xuất cung, không nói với Thái tử có được không?”

Ta hỏi Thất Xảo tại sao.

Đôi mắt màu xanh lam của Thất Xảo nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, nàng lại nói: “Thái tử mà biết thì chúng ta không thể xuất cung được.”

“Kim Lạp Nhi sẽ không làm vậy đâu.”

“Hắn sẽ làm vậy, tiểu Ngọc Nhi.”

“Nhưng nếu Kim Lạp Nhi tìm không thấy ta thì hắn sẽ rất lo lắng.”

Ta không muốn hắn phải lo lắng.

Thất Xảo nói: “Chúng ta rất nhanh sẽ hồi cung, hắn ta sẽ không thể nào mà tìm không thấy muội được.”

“Thật vậy sao?”

Thất Xảo dời ánh mắt sang hướng khác, càng nắm chặt tay ta hơn.

“Thật.” Nàng nói

“Thất Xảo, tỷ nắm chặt làm tay ta đau.”

Thất Xảo thả lỏng tay ra.

Thất Xảo nói, bảy ngày sau sẽ đưa ta xuất cung.

Nàng nói ta không được phép nói cho bất kỳ ai biết, nếu không sẽ không đưa ta xuất cũng ra ngoài chơi nữa.

Ta giữ kín bí mật ta sẽ xuất cung, đếm từng ngày trôi qua.

Kim Lạp Nhi hỏi ta, mấy ngày này sao trông ta vui vẻ như vậy.

Ta nói: “Kim Lạp Nhi, ngươi có thích đường nhân* không?”

{*đường nhân: đồ chơi làm bằng đường; dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn.}

Kim Lạp Nhi cười nói: “Sao vậy, nàng muốn làm cho ta?”

Ta lắc đầu nói: “Bí mật.”

Kim Lạp Nhi nhất định là chưa từng ăn đường nhân, trước khi tiến cung ta thường xuyên được ăn, lần này xuất cung ta muốn đem về cho Kim Lạp Nhi nếm thử.

Ta cảm thấy ta đối xử với Kim Lạp Nhi quá là tốt đi, bất kể là làm gì đều sẽ nhớ đến hắn.

Mẹ ta nói rồi, người khác đối xử tốt với ta, ta nhất định cũng phải đối xử tốt với họ.

Kim Lạp Nhi đối xử với ta rất tốt, cho nên ta cũng sẽ đối xử với hắn thật là tốt.

Ta nói ra suy nghĩ này cho Kim Lạp Nhi nghe.

Kim Lạp Nhi hỏi ta: “Tiểu Ngọc Nhi đối xử tốt với ta chỉ vì ta đã đối xử tốt với tiểu Ngọc Nhi thôi sao?”

Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hình như cũng không hoàn toàn là vậy.

Còn về phần khác thì ta nghĩ không ra.

Ta nói với Kim Lạp Nhi một cách nghiêm túc: “Kim Lạp Nhi, bởi vì ta thật sự muốn đối xử tốt với ngươi.”

Kim Lạp Nhi bật cười.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom