• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Mật ngọt (2 Viewers)

  • Phần 3 END

7.

Ngày thứ bảy rất nhanh đã đến.

Ta cứ ngỡ Thất Xảo sẽ đưa ta ngồi kiệu đi vào ban ngày, không ngờ là Thất Xảo muốn đưa ta xuất cung vào ban đêm.

Ta có phần sốt ruột.

“Nhưng mà, buổi tối sẽ không thể mua được đường nhân.”

“Tại sao phải mua đường nhân?”

“Ta muốn đem về cho Kim Lạp Nhi một cái đường nhân.”

Gió thổi tung mái tóc của Thất Xảo, dường như nàng đã đưa ra quyết định gì đó, sau đó nói với ta:

“Tiểu Ngọc Nhi, muội đi theo ta, chúng ta đến Bắc Mạc có được không?”

“Trở về quê nhà của tỷ sao?”

“Ừ.”

“Vậy còn Kim Lạp Nhi, có phải ta sẽ không gặp lại Kim Lạp Nhi nữa?”

“Đúng vậy.”

“Ta không muốn.”

Đôi mắt xanh lam của Thất Xảo rưng rưng.

“Tiểu Ngọc Nhi, không phải muội nói muốn trở thành người một nhà với ta sao? Thái tử có rất nhiều người bên cạnh hắn. Còn ta chỉ có mình muội thôi, tiểu Ngọc Nhi.”

Thất Xảo khóc khiến ta trở tay không kịp.

Ta hoảng loạn lau đi những giọt lệ trên má nàng.

Thất Xảo khóc càng lớn hơn.

Thất Xảo thật đáng thương, nếu ta không đi cùng nàng ấy thì nàng sẽ không có người thân nào cả.

Kim Lạp Nhi có nhiều người bên cạnh như vậy, cũng không thiếu một người như ta.

Ta gật đầu nói với Thất Xảo: “Thất Xảo tỷ đừng khóc, ta đi với tỷ.”

Thất Xảo khoác lên người ta chiếc áo choàng tối màu, nắm tay ta ngồi lên chiếc kiệu đã được chuẩn bị sẵn, lén lút rời cung.

Ta ngoảnh đầu lại nhìn vào cánh cổng lớn, trong lòng thầm nghĩ lần này rời đi thật sự là sẽ không còn gặp lại Kim Lạp Nhi nữa.

Kim Lạp Nhi sẽ nhớ ta chứ?

Ngộ nhỡ hắn quên mất ta thì ta phải làm sao?

Nghĩ tới đây ta cảm thấy vô cùng buồn, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng Thất Xảo đã rất khổ sở rồi, ta không muốn để tỷ ấy lại thấy ta buồn thêm nữa, vì vậy ta tự mình dùng tay áo lau sạch nước mắt trên khuôn mặt.
Cánh cổng lớn đó cách ta càng ngày càng xa.

Cho đến khi ta quay người lại, cánh cổng đó biến mất khỏi tầm mắt.

Chúng ta lại quay lại nhìn thêm mấy lần nữa, chợt xe ngựa dừng lại.

Ta trông thấy Cửu hoàng tử.

Phía sau Cửu hoàng tử lại có rất nhiều người, khí phách to lớn.

Thất Xảo lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài đưa cho Cửu hoàng tử.

“Lệnh bài này là Thiền Vu đã đưa cho ta lúc ta đến đây, ông ấy chính là sợ sẽ có ngày hôm nay, có được tấm lệnh bài này thì bốn vạn binh mã của Bắc Mạc đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”

“Tốt lắm.”

Ta ló đầu ra từ phía sau tấm màn.

Ta nhìn thấy Cửu hoàng tử, trước đó chúng ta còn từng chơi chung với nhau.

Ta chào hỏi với Cửu hoàng tử.

Sau khi Cửu hoàng tử nhìn thấy ta thì lại nổi giận.

“Không phải đã nói là chỉ có một mình ngươi ra ngoài sao, tại sao lại dẫn theo cô ta?”

Nghe xong lời này, Thất Xảo quay lại nhìn ta mỉm cười rồi nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm.”

Cửu hoàng tử liền tát thẳng vào mặt Thất Xảo một cái.

“Cái đồ điên nhà ngươi, còn muốn cướp nữ nhân của Thái tử?”

“Ta thân là nữ tử làm sao dám tranh giành nữ nhân với Thái tử chứ. Ta chỉ là qua cô đơn thôi.”

Thất Xảo nói rồi cười nhìn hắn ta.

“Ngươi có biết là đem theo cô ta thì cơ hội ngươi không thể trở về là rất lớn không? Thái tử sẽ cho người truy sát ngươi.”

“Có thể liều một mạng.”

“Đồ ngốc. Các người đều là kẻ ngốc, Thái tử là đồ ngốc, ngươi cũng là đồ ngốc. Ta không biết tên ngốc này lại có ma lực lớn như vậy, có thể mê hoặc hai người các ngươi.” Cửu hoàng tử chỉ vào ta rồi nói.

Hắn nói ta là đồ ngốc.

Ta nghe thấy cũng không có tức giận.

Có rất nhiều người đều nói ta ngốc, nếu lần nào ta cũng tức giận thì chắc sẽ tức chet mất.

Mặc dù có rất nhiều người nói ta ngốc, nhưng từ trước đến giờ Kim Lạp Nhi cùng Thất Xảo đều chưa từng nói ta như vậy.

Đó có lẽ là lý do khiến ta thích bọn họ.

“Thôi quên đi, các người mau chóng rời đi đi, ta chỉ có thể trì hoãn được một đêm, nhân lúc hiện tại Thái tử không có ở Đông Cung hãy nhanh chóng rời đi.”

“Đa tạ.” Thất Xảo nói.

“Chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi.”

Ta ở một bên lắng nghe, rõ ràng là chúng ta xấp xỉ tuổi nhau, thế nhưng những lời bọn họ vừa nói ta lại nghe không hiểu.

Hình như ta thật sự rất là ngốc.

Ta nhìn thấy hình dáng của những ngọn núi phía xa xa, cảm thấy chúng giống như những người đang ngủ quên.

Ta nhớ lại lúc ta rời đi, tư thế ngủ say của ma ma cùng các tiểu cung nữ rất giống với hình dáng của những ngọn núi đó.

Đêm nay, tất cả mọi người đều ngủ say.

Không một ai phát hiện ra ta và Thất Xảo đã rời đi.

Thật thần kỳ.

8.

Ta nhìn xung quanh, thấy một nơi đông nghịt người đang cưỡi ngựa.

Tiếng vó ngựa huỳnh huỵch khiến ta cảm thấy như mặt đất đều đang rung chuyển.

Đám người đó càng ngày càng đến gần chúng ta.

Ta nhìn thấy Kim Lạp Nhi.

Ta không biết có nên vẫy tay chào Kim Lạp Nhi không.

Cửu hoàng tử cùng Thất Xảo cũng đã nhìn thấy hắn.

Một mớ hỗn độn.

Thất Xảo kéo theo ta bỏ chạy.

Ta không biết phải làm sao, mờ mịt chạy theo Thất Xảo.

Ta thấy Kim Lạp Nhi đang đuổi theo.

Ánh mắt Kim Lạp Nhi đỏ hoe, ta vùng ra khỏi tay Thất Xảo, muốn chạy đến ôm lấy Kim Lạp Nhi.

Thất Xảo gọi tên của ta.

Ta rốt cục ý thức được, ta không thể đi cùng Thất Xảo, nếu đi cùng Thất Xảo ta sẽ không bao giờ có thể gặp lại Kim Lạp Nhi nữa, Kim Lạp Nhi là một người vô cùng vô cùng quan trọng đối với ta.

Kim Lạp Nhi khoác chiếc áo choàng màu trắng ngọc cách ta càng lúc càng gần.

Ta quay đầu lại muốn nói với Thất Xảo rằng ‘Thất Xảo, ta không muốn xuất cung nữa.’

Nhưng lại thấy Thất Xảo đang giương cung lên.

Chiếc cung được kéo căng trông như ánh trăng rằm.

Mũi tên hướng Kim Lạp Nhi vọt tới.

Ta quay người đón lấy mũi tên đang lao tới.

“Tiểu Ngọc Nhi!”

Kim Lạp Nhi cùng Thất Xảo đồng thanh hét gọi tên ta.

Ta ngã vào lòng Kim Lạp Nhi.

Ngay sau đó liền có rất nhiều người vây quanh.

Ta nhìn lại thì thấy là người của Kim Lạp Nhi đem tới, lúc này mới nhìn Kim Lạp Nhi rồi nói: “Kim Lạp Nhi, ta vẫn chưa mua được đường nhân cho ngươi.”

Nước mắt của Kim Lạp Nhi rơi xuống mặt ta.

Ngay khoảnh khắc ta bất tỉnh, bên tai chợt nghe giọng nói của Kim Lạp Nhi: “Tiểu Ngọc Nhi, nàng lại cứu ta một mạng.”

Ta đã cứu Kim Lạp Nhi, là bởi vì ta đã cản mũi tên cho Kim Lạp Nhi.

Nhưng, Kim Lạp Nhi tại sao lại nói “lại” ?

9.

Khi ta mở mắt ra, nhìn thấy Kim Lạp Nhi.

Dưới vành mắt của Kim Lạp Nhi đã xuất hiện quầng thâm.

Kim Lạp Nhi nhìn thấy ta tỉnh lại thì dáng vẻ rất vui mừng, vành mắt đỏ hoe vì vui sướng.

Hắn ôm ta vào lòng.

Hắn nói: “Tiểu Ngọc Nhi, ta xin lỗi.”

“Là ta không ngoan.”

Chạy lung tung.

“Là ta bảo vệ nàng không tốt, tiểu Ngọc Nhi, xin lỗi nàng.”

Ta nhìn Kim Lạp Nhi, đưa tay chạm nhẹ vào vành mắt đỏ hoe của hắn.

“Kim Lạp Nhi, ta không sao.”

Kim Lạp Nhi hôn lên mắt ta.

Nhột quá, ta khẽ cười.

Nhưng vừa cười, lồng ngực ta chợt đau nhói.

Kim Lạp Nhi thấy vậy lập tức gọi Thái y.

Vị Thái y có bộ râu dài quỳ trên mặt đất bắt mạch cho ta.

Ông ấy nói gì đó nhưng ta nghe không hiểu.

Chỉ mơ hồ nghe Thái y nói rằng trước đây ta bị rơi xuống nước, bệnh căn không dứt.

Trước đây ta từng bị rơi xuống nước sao?

Ta hỏi Kim Lạp Nhi.

Đôi mắt của Kim Lạp Nhi lại đỏ lên.

Hắn lại nói xin lỗi với ta.

Tại sao hôm nay hắn cứ luôn miệng nói xin lỗi ta như vậy?

Ta nói: “Kim Lạp Nhi, nếu ngươi còn nói xin lỗi nữa thì ta sẽ thực sự tức giận đó.”

Kim Lạp Nhi nói: “Xin lỗi, ta không nói nữa.”

Ta bật cười, hắn cũng cười theo.

Kim Lạp Nhi ôm ta vào lòng.

Râu của hắn cọ vào mặt ta rất ngứa.

Ta ngủ thiếp đi trong vòng tay của Kim Lạp Nhi.

Bị bệnh quả thực là khó chịu quá đi, ngày ngày đều phải uống thuốc rất đắng.

Ta nhìn thấy thứ chất lỏng đen đen kia càng muốn nôn ra.

Ma ma đút thuốc cho ta.

Ta ngậm chặt miệng, sống chet không chịu uống.

Ta không thèm uống đó! Ta ghét nhất chính là uống thuốc!

Ma ma nói: “Không uống thuốc làm sao lành được vết thương?”

Ta vẫn không chịu uống.

Ma ma hết cách.

Bà ấy đành để tiểu cung nữ đi gọi Kim Lạp Nhi.

Ta tức giận liếc nhìn ma ma.

Trong lòng nghĩ, dù là Thiên Vương Lão Tử đến ta cũng không uống.

Sau đó, Kim Lạp Nhi đến rồi.

Hàng ngày Kim Lạp Nhi đều rất bận rộn, hắn có rất nhiều văn kiện cần phải xem.

Ta cảm thấy Kim Lạp Nhi còn lợi hại hơn Thiên Vương Lão Tử mấy phần.

Bởi vì, chỉ cần hắn nhìn ta, ta liền cảm thấy bát thuốc màu đen đen đó liền biến thành vị dâu tây màu hồng.

Nhưng khi Kim Lạp Nhi đưa bát thuốc lên miệng ta, mùi vị đắng như rễ cây cổ thụ mục nát lại xộc thẳng vào khoang mũi và miệng của ta.

Ta nhăn mũi đẩy Kim Lạp Nhi ra.

Ta ngậm miệng lại cố thủ đề phòng.

Kim Lạp Nhi ngửa đầu lên tự mình uống một ngụm thuốc lớn.

Ta nhìn đến ngây người.

Kim Lạp Nhi cũng bị bệnh sao? Còn nữa, hắn thế mà lại không hề nhăn mày lấy một cái.

Hắn lại còn nhìn ta mà cười.

Khiến ta ngạc nhiên tới mức từ từ mở miệng ra.

Kim Lạp Nhi lập tức giữ lấy cằm ta, thuận thế xoay người tiến sát tới.

Mùi hương trên người hắn thật dễ chịu, mùi vị đắng ngắt của vị thuốc kia đều bị mùi hương trên người hắn hòa tan.

Ta chạm phải đầu lưỡi mềm mại của hắn.

Tim ta đập thình thịch.

Ta ngây ngốc nhìn vào hàng lông mi dài của Kim Lạp Nhi.

Bát thuốc đen đen đó không biết từ khi nào đã nhìn thấy đáy.

Ta nói: “Kim Lạp Nhi, ta vẫn muốn.”

Trong ánh mắt Kim Lạp Nhi hiện lên ý cười tinh quái: “Muốn cái gì?”

Ta đột nhiên ngượng ngùng nói không nên lời.

Kim Lạp Nhi tiến sát lại nâng cằm ta lên, áp đôi môi mềm mại của hắn lên môi ta.

Hắn tách hai hàm răng của ta ra, dùng đầu lưỡi mềm mại quấn lấy đầu lưỡi của ta.

Đầu lưỡi ta tê dại, giống như bị một con ong chứa mật đốt vào vậy.

Vừa ngọt vừa tê.

Ta thích được uống thuốc rồi.

Thích cái cảm giác những sợi lông mi dài của Kim Lạp Nhi lướt qua hai má ta lúc uống thuốc.

Sức khỏe ta dần dần khá lên, nhưng mỗi lần ta ra sân hợp viện đứng một chút, ma ma đều sẽ khoác thêm cho ta một chiếc áo choàng thật dày.

Rõ ràng hoa hải đường đều đã nở rồi, vẫn phải khoác cái áo choàng dày như vậy.

Ta chợt nhớ ra những bộ y phục đính đầy những viên ngọc lớn nhỏ mà Thất Xảo đã cho ta.

Đã rất lâu ta không gặp lại Thất Xảo rồi.

Ta có chút nhớ tỷ ấy.

Nhưng ta không nói điều này cho Kim Lạp Nhi biết, bởi vì ta nhớ đêm đó ánh mắt Kim Lạp Nhi nhìn Thất Xảo rất đáng sợ.

Kim Lạp Nhi không thích Thất Xảo.

Mẹ ta nói dưa hái xanh không ngọt, ta với Thất Xảo là bạn, Kim Lạp Nhi và Thất Xảo không nhất thiết cũng phải là bạn.

Không có Thất Xảo chơi với ta, ta thấy hơi vô vị.

Mấy ngày gần đây Kim Lạp Nhi càng bận rộn hơn.

Ta nghe có người trong cung nói, Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch.

Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch?

Lần trước ta gặp Hoàng thượng, người còn mang theo kẹo mạch nha cho ta.

Lão đầu có dáng vẻ hòa nhã dễ gần đó đổ bệnh rồi sao?

Ta hỏi Kim Lạp Nhi ta có thể đến thăm Hoàng thượng không.

Kim Lạp Nhi kéo tay ta nói “Được”

Ta nhìn thấy Hoàng thượng qua tấm màn dày.

Thấy người đã gầy đi rất nhiều, ta suýt nữa đã không nhận ra ông ấy.

Ta ló đầu vào, Hoàng thượng nhìn thấy ta, cười lớn và ngoắc tay ra hiệu cho ta qua đó.

Ông ấy xoa đầu ta rồi nói: “Tiểu Ngọc Nhi đã trổ mã trở nên xinh đẹp thế này rồi, ta sắp không nhận ra con nữa rồi.”

Ta nghĩ, con cũng sắp không nhận ra người nữa rồi.

Nhưng lời này ta không dám nói ra.

Hoàng thượng nhìn ta, rồi lại nhìn Kim Lạp Nhi đang cúi đầu đứng sau lưng ta.

Sau đó thở dài.

Ông ấy nói: “Chuyện trẫm nói với con, con hãy suy nghĩ kỹ lại một chút. Con gái của Trình Phủ gia cũng đến tuổi xuất giá rồi.”

Kim Lạp Nhi cúi đầu, ta chỉ nhìn thấy xoáy tóc của Kim Lạp Nhi.

Tròn trong, nhỏ nhỏ như một vòng xoáy.

“Tương lai con sẽ trở thành Thiên tử, trẫm không phản đối chuyện con lập Thái Tử Phi thành Thái Hậu, nhưng hậu cung vẫn cần phải có người nắm quyền, Thái Tử Phi hiện giờ lấy gì để phục chúng?”

“Mạng của nhi thần là do thần thê cứu, năm tuổi, thần thê đã cứu nhi thần khỏi chet đuối. Lần này, thần thê lại chắn tên cho nhi thần. Thần không thể trả ơn, chỉ cầu được cùng thần thê gắn bó cả đời, không cần thêm ai nữa.”

“Hỗn xược, con là Thiên tử, sinh con nối dõi là trách nhiệm của con.”

“Nhi thần không có chí lớn, cả đời chỉ mong có người bầu bạn, giang sơn và thê tử, nhi thần xin chọn vế sau mà theo.”

“Khá khen cho câu chọn vế sau mà theo!”

Lão đầu gầy yếu đó không biết lấy sức lực từ đâu ra mà hất đổ chén trà rơi xuống vỡ tan tành.

Kim Lạp Nhi nắm lấy tay ta đi ra tiền điện.

Bên ngoài trời mưa rồi.

Kim Lạp Nhi cầm dù, nắm tay ta chầm chậm đi.

Mưa làm ướt đẫm vai của hắn.

10.

Mùa xuân năm Cảnh Hòa Xuân thứ hai mươi lăm.

Kim Lạp Nhi đánh xe ngựa cùng ta xuất cung.

Cửu Hoàng tử khoác hoàng bào, hỏi hắn có đáng không?

Hắn nắm chặt lấy tay ta, mỉm cười thư thái nói: “Ta không muốn nàng ấy phải chịu bất kỳ sự ủy khuất nào, kể từ ngày ta cưới nàng ấy làm thê, giữa Hoàng vị và nàng ấy, ta vốn đãn chọn nàng ấy rồi. Thật ra ta biết đệ luôn âm thầm tập kết binh lực, mưu đồ sách phản, thế nhưng, ngôi vị Hoàng đế này ngay từ đầu ta đã không cần, vì thế, những gì đệ lamd vào đêm hôm đó ta đều coi như chưa nhìn thấy gì. Nữ nhân kia, muốn trốn thì cứ để nàng ta trốn. Ta chỉ cần thê tử của ta còn bên cạnh ta là đủ.”

Ta và Kim Lạp Nhi thúc ngựa mà đi.

Chúng ta đến một trấn nhỏ ở Giang Nam.

Bình minh làm việc, hoàng hôn nghỉ ngơi.

Nơi này có rất nhiều thứ mới lạ ta chưa thấy bao giờ.

Ta nghe người ta nói, Thái tử trước do bệnh mà chet, Thái tử phi vạn phần bi thương cùng Thái tử đồng táng.

Cửu Hoàng tử lên ngôi.

Mùa đông năm Cảnh Hòa Xuân thứ hai mươi sáu.

Ta chạy ra ngoài mua đường nhân cho Kim Lạp Nhi.

Ta đã mua hai cái.

Của ta là một chiếc hình tiểu miêu, của Kim Lạp Nhi là tiểu hồ ly.

Ta vừa ăn vừa đi bộ về nhà.

Nhưng ta cứ có cảm giác như có người đang theo dõi ta.

Ta vội bước nhanh hơn.

“Tiểu Ngọc Nhi.”

Người theo dõi đó gọi tên của ta.

Ta ngoái đầu nhìn lại.

Người đó khoác một chiếc áo lông chồn màu trắng, đôi mắt mang màu sắc của bầu trời.

Cô ấy lẳng lặng đứng giữa trời tuyết.

Giống như sắp tan chảy vào đó vậy.

“Thất Xảo?”

Ta do dự gọi một câu.

Đôi mắt màu xanh lam của Thất Xảo ngập tràn nước mắt.

Ta hỏi tỷ ấy tại sao lại ở đây.

Thất Xảo nói nàng phải về nhà, đi ngang qua nơi này, không ngờ lại gặp được ta ở đây.

Ta lau đi giọt nước mắt đang rơi trên má Thất Xảo.

Thất Xảo hỏi ta: “Có thể hôn muội một cái không?”

Ta nhìn tỷ ấy rồi nghiêm túc nói: “Không thể hôn vào môi ta, môi ta chỉ có Kim Lạp Nhi mới được phép hôn.”

Thất Xảo hôn lên trán ta.

Tỷ ấy nói: “Ta tưởng muội đã chet rồi.”

Ta nói: “Không phải ta vẫn đang sống sờ sờ đây sao.”

“Sống tốt là được.”

“Tiểu Ngọc Nhi, ta đi đây.”

“Tạm biệt tỷ.”

“Tạm biệt.”

Ta nhìn Thất Xảo đi xa dần, quay lại, liền nhìn thấy Kim Lạp Nhi.

Trên tay Kim Lạp Nhi là chiếc áo choàng của ta, hắn ở xa xa đứng nhìn ta.

Gió đông thổi qua, hắn ôm ta vào lòng.

Ta hỏi: “Sao vây?”

Hắn nói: “Ta rất sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Ta sợ nàng sẽ lại đi cùng nàng ta.”

“Kim Lạp Nhi, ta sợ đắng, nhưng chàng rất ngọt.”

Kim Lạp Nhi bật cười, trong ánh mắt phản chiếu hình bóng của ta.

“Vậy thì sao?”

“Vì vậy ta thích ăn kẹo, cũng không thể rời xa chàng.”

“Tiểu Ngọc Nhi.”

“Sao vậy?”

“Chúng ta sinh em bé nhé!”

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom