7.
Một đám âm q/u/ỷ tràn vào sân nhà tôi.
Tôi trốn trong chăn, không biết phải làm sao.
Tất cả âm q/u/ỷ điên cuồng đập mạnh lên cửa phòng của tôi hệt như một lũ xác sống.
Từng bàn tay quỷ màu xanh liên tục gõ vào cửa sổ.
Cánh cửa phòng cũ kỹ phát ra âm thanh kẽo kẹt, có lẽ không bao lâu nữa nó sẽ bị đám âm q/u/ỷ bật tung.
Tôi nắm chặt bùa thần mà bà Hoàng đưa.
Mùi hương đặc trưng của bùa thần tỏa ra khiến lũ âm q/u/ỷ ngoài cửa bớt hung hăng.
Nhưng tình trạng này không duy trì được bao lâu, chỉ vài giây sau, âm q/u/ỷ thoát khỏi sự khống chế của bùa thần, bọn chúng lại đỏ mắt đập cửa phòng tôi như cũ.
Tôi nắm chặt bùa thần, không biết phải lựa chọn thế nào.
Hình ảnh người dân miệng đầy m/á/u, liên tục phun ra mảnh vụn của nội tạng sau khi uống nước bùa cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
Còn tiếng gõ cửa nhịp nhàng do lũ âm q/u/ỷ tạo ra lại giống như từng cây chày đập vào tim tôi.
Tôi vội vàng lấy giày của mình ra, chính ông nội là người dạy tôi cách này, gọi là xin keo.
Ném hai chiếc giày ra phía sau, nếu một chiếc úp một chiếc ngửa nghĩa là thành công, tương đương với việc thần linh đã đồng ý với lời cầu nguyện của bạn, nếu không thì nghĩa là thần linh không chấp nhận.
Bạn phải xin keo ba lần, nếu có một lần thành công chứng tỏ thần linh đã đồng ý.
Tôi liên tục lẩm bẩm:
"Đại tiên, liệu con có nên nuốt bùa thần hay không?"
Tôi ném mạnh hai chiếc giày lên cao, lúc rơi xuống, cả hai chiếc đều lật mặt lên.
Tôi nghiến răng ném lại lần nữa.
Lần này, hai chiếc giày còn chưa rơi xuống, tôi đã nghe thấy tiếng sấm chớp.
Tiếng sấm vang lên trong sân nhà tôi khiến tất cả âm q/u/ỷ đồng loạt kêu gào.
Vài giây sau, đám âm q/u/ỷ đột nhiên rút lui.
Sáng hôm sau, tôi nhìn thấy trong sân nhà mình có một vị trí bị sét đánh trúng.
Đó là một căn hầm dưới đất, phần nắp phía trên đã bị sét đánh nát.
Tôi đi theo bậc thang xuống dưới, lúc bấy giờ tôi mới nhận ra nơi này là một đền thờ.
So với đền thờ bên hông nhà mà ông nội để lại, nơi này trang nghiêm hơn.
Chẳng qua, tượng thần được thờ phụng bên trong không phải năm vị đại tiên Hoàng, Hồ, Bạch, Liễu, Hôi mà là tượng một con chó mực khổng lồ.
Bức tượng chó mực trong tư thế bái lạy mặt trăng giống hệt con chó mực nhà tôi.
Tôi vội vàng chạy tới chỗ chôn cất chó mực xem thử, khi nó mới chết, m/á/u thịt trên người đã biến mất.
Thế nhưng hiện tại, con chó mực vốn chỉ còn lại da bọc xương lại sinh động như thật, nhìn chẳng khác gì lúc nó còn sống.
Ngay khoảnh khắc tôi kéo da của chó mực ra, tiếng chó sủa bất chợt vang lên bên tai.
Có điều, tiếng sủa này lớn hơn tiếng sủa của chó mực lúc bình thường nhiều.
Tôi quay lại dọn dẹp đền thờ, đến lúc ra ngoài thì lại phát hiện có thứ gì đó đã đào một cái hố trong sân sau nhà tôi.
Bên trong có một ký hiệu, thoạt nhìn như cất giấu thứ gì đó.
Tuy việc đền thờ bị sét đánh đã dọa đám âm q/u/ỷ bỏ chạy nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Buổi tối, đám âm q/u/ỷ lại xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Vô số bàn tay q/u/ỷ đập mạnh cửa lên phòng tôi, mặc dù đã gia cố cửa phòng nhưng tôi vẫn run sợ trong lòng.
Tôi lấy bùa thần ra và lẩm bẩm:
"Tao sống hay chết đều phụ thuộc vào mày đấy!"
Lúc tôi đang thì thầm, lũ âm q/u/ỷ trở bỗng nhốn nháo, rất nhiều âm q/u/ỷ bắt đầu gào rống.
Bỗng nhiên, bàn tay lông đỏ xuất hiện bên ngoài cửa sổ nhà tôi.
Tôi nuốt nước bọt, cả âm q/u/ỷ và quái vật lông đỏ đều lộ mặt, xem ra tối nay tôi không thể trốn tránh được rồi.
Thế nhưng, điều bất ngờ đã xảy ra, quái vật lông đỏ xé rách cổ họng một con âm q/u/ỷ, sau đó, nó dồn sức phá nát cửa phòng của tôi.
Bấy giờ tôi mới thấy rõ, quái vật lông đỏ thực chất là một con chó màu đỏ thẫm, cơ thể của nó còn to hơn một con hổ.
Con chó màu đỏ thẫm chắn trước người tôi, mạnh mẽ lao về phía đám âm q/u/ỷ đang rít gào.
Khi đám âm q/u/ỷ lắng xuống, con chó đỏ thẫm ngậm lấy tôi, điên cuồng chạy ra ngoài thôn.
Mãi đến khi bọn tôi rời khỏi thôn, lũ âm q/u/ỷ theo đuôi phía sau mới tản ra.
Ánh mắt con chó đỏ thẫm dường như có nhân tính, nó nhìn tôi không chớp mắt, rồi lấy một quyển bút ký từ dưới lớp lông của mình ra.
8.
Ông nội làm việc nghĩa cả đời nhưng lại không có con nối dõi, tôi chỉ là một đứa bé mà ông cứu tại thôn này.
Từ xưa đến nay, người trong thôn đều trọng nữ khinh nam, tất cả bé trai trong thôn đều bị tế sống.
Thế nhưng vạn vật trên đời đều phân chia âm dương, một nơi chỉ có phụ nữ thì sẽ trở thành vùng đất thu hút âm khí.
Ông nội vào Nam ra Bắc nhiều năm, nhưng thôn này là vùng đất thu hút âm khí duy nhất mà ông gặp được.
Thông thường, việc thu hút âm khí được dùng để tích trữ âm khí nuôi dưỡng cơ thể, tuy Cổ Thần là vị thần duy nhất được thờ phụng ở Nam Cương, nhưng thần chú cũng chú trọng điều hoà âm dương. Vì vậy, từ đầu đến cuối ông nội chưa bao giờ tin chuyện này là ý chỉ của Cổ Thần.
Còn nghi lễ hiến tế trăng đỏ của người trong thôn thực chất chính là lễ hiến tế các bé trai còn sống.
Trước đây, khi ông nội vừa vào thôn này không lâu, ông phát hiện ra bí mật của lễ hiến tế trăng đỏ.
Mà tôi lại là vật hiến tế trong buổi lễ ngày hôm đó.
Ông nội chống lại người dân trong thôn để cứu tôi, từ đó hai chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau.
Vì lo sợ bi kịch tương tự sẽ xảy ra lần nữa, ông nội tôi mới ở lại trong thôn.
Mặc dù người dân trong thôn rất hận ông, nhưng đạo pháp của ông nội rất mạnh, bọn họ không thể làm gì được.
Vì vậy, người dân trong thôn đành phải hủy bỏ việc hiến tế trăng đỏ.
Có điều, thôn dân vẫn tiếp tục mang những bé trai nhà mình đi nơi khác để duy trì thế trận thu hút âm khí.
Vì bọn họ tự mang con của mình đi, nên ông nội không làm gì được.
Mặc dù ông biết khả năng rất cao là các thôn dân đã mang các bé trai đến một nơi khác tổ chức lễ hiến tế trăng đỏ, nhưng ông nội lại không thể đi theo phá hủy nghi thức của họ.
Vì tôi là đứa bé duy nhất sống sót trong lễ hiến tế trăng đỏ, nên tôi trở thành mắt trận của thế trận thu hút âm khí.
Nếu đứa trẻ mang dương khí là tôi gặp bất trắc, có lẽ âm khí tích tụ sẽ trở thành thuốc bổ cho loại tà vật không biết tên nào đó.
Thế nên trước khi c/h/ế/t, ông nội để lại một quyển bút ký, hy vọng tôi tìm được đường sống.
Bởi vì ông biết rõ, một khi bản thân c/h/ế/t đi, người dân trong thôn chắc chắn sẽ không tha cho tôi.
Ban đầu, ông nội cũng không muốn thành tiên, nhưng vì bảo vệ tôi, ông mới quyết định làm liều một phen.
Kết quả ông thật sự gặp bất trắc.
Nội dung quyển bút ký bị gián đoạn tại đây, có vẻ như nửa phần sau đã bị ai đó xé rách.
Hiện giờ, người trong thôn đều trở thành âm q/u/ỷ, mà bút ký của ông nội lại là linh vật, vì vậy âm q/u/ỷ không thể nào chạm vào nó chứ đừng nói là cướp lấy một nửa quyển sách từ tay ông nội.
Trong thôn này, trừ tôi và ông nội ra, bà Hoàng là người duy nhất không bị biến thành âm q/u/ỷ.
Nghĩ đến đây, tôi giật mình lấy bùa thần trong túi ra.
Mặc dù tôi không biết những chữ viết trên bùa thần, nhưng thoạt nhìn chúng rất quái lạ.
So với bùa thần mà ông nội tôi viết, số lượng chữ trên bùa thần của bà Hoàng ít hơn nhiều.
Ông nội thường nói, tâm sinh tướng, chữ viết trên bùa thần cũng vậy.
Năm vị đại tiên rất khinh thường loại bùa chú này.
Bấy giờ, tôi chợt lạnh sống lưng, nếu tôi thật sự nuốt bùa thần này, có lẽ tôi sẽ gặp chuyện không hay.
Buổi trưa là lúc dương khí mạnh mẽ nhất, cũng là lúc phép thuật tà ác chịu áp chế nặng nề nhất.
Tôi cưỡi trên lưng chó lông đỏ lẻn vào nhà bà Hoàng.
Vừa vào trong, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là đám rắn rết và các loại độc trùng nhàn nhã nằm phơi nắng khắp nơi.
Đám độc trùng này khác với độc trùng bình thường, chỉ riêng con rết đã to bằng cánh tay trẻ em, toàn thân đỏ như m/á/u, đôi mắt loé lên ánh sáng xanh.
Tôi vừa quay đầu đã nhìn thấy bà Hoàng.
Bà Hoàng ngồi trên bồ đoàn, mồ hôi đầm đìa, hơi thở yếu ớt.
Bà Hoàng nhìn thấy tôi vào nhà nhưng lúc bấy giờ bà ta chẳng còn chút sức lực nào.
Tôi nhanh chóng đi vào và tìm được nửa cuốn bút ký còn lại của ông nội.
Lúc quay người bỏ đi, tôi vô tình đụng vào một cái nôi làm chiếc cốc của đứa nhỏ rơi xuống.
Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một cảnh tượng đáng ngạc nhiên.
Đám trẻ con này là những cá thể lưỡng tính, không thể phân biệt được chúng là trai hay gái, còn các đặc điểm trên cơ thể chúng thì trông giống như những con sâu biến dị.
Thấy vậy, da đầu tôi tê dại, khi tôi xoay người thì bà Hoàng cử động.
Bà ta bò dưới đất, cả cơ thể vặn xoắn như bánh quai chèo, tròng mắt đen ban đầu biến thành một đường thẳng màu vàng.
Bà ta bò dưới đất, liên tục vặn vẹo cơ thể, x/ư/ơ/n/g cốt trên người bà ta kêu răng rắc, có vẻ như bà ta sắp vặn gãy x/ư/ơ/n/g sống của chính mình.
Tôi hoảng hồn, vội vàng leo lên lưng chó lông đỏ bỏ chạy.
9.
Nửa phần sau cuốn bút ký của ông nội tôi ghi lại bí mật lớn nhất của thôn này.
Bà Hoàng không phải tên của một người, nói đúng hơn, các đời bà đồng trong thôn đều gọi là bà Hoàng.
Bà Hoàng hiện tại là con gái của bà Hoàng đời trước, cổ thuật cũng được truyền từ đời này sang đời khác.
Từ hàng trăm năm trước, thôn này đã bị bố trí thành trận pháp thu hút âm khí, dù là những âm quỷ đỏ người dân biến thành hay đám cây cối bên ngoài thôn đều có tác dụng ngăn chặn không cho âm khí thoát ra bên ngoài.
Có điều, cổ thuật mà bà Hoàng sử dụng là phép thuật tà ác, có lẽ bà ta tự nghiên cứu ra loại cổ thuật này, nên nó vẫn chưa hoàn chỉnh.
Bởi vậy, dù phép thuật của ông nội thấp hơn, nhưng ông vẫn có thể áp chế được bà Hoàng.
Bằng không, từ lúc bà Hoàng đời trước còn sống thì người dân trong thôn đã c/h/ế/t sạch.
Nhưng từ khi ông nội tôi qua đời, không còn ai áp chế bà Hoàng nữa, chuyện tất cả thôn dân bị g/i/ế/t chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Trong bút ký của ông nội có nói, những thôn dân này rơi vào trạng thái nửa người nửa q/u/ỷ, cho nên không cần phải cứu họ nữa.
Hiện giờ tất cả bọn họ đã trở thành tay sai của bà Hoàng, hoàn toàn chịu sự khống chế của bà ta.
Bề ngoài bọn họ không khác gì con người, nhưng thực chất bọn họ chỉ là cái x/á/c không hồn, không có suy nghĩ.
Có lẽ là do ban ngày cổ thuật bị sức mạnh của mặt trời áp chế, nên bọn họ mới còn sót lại một chút nhân tính.
Nhưng bọn họ chẳng nhớ gì về những việc bản thân làm vào ban đêm cả.
Trong vô thức, bọn họ xem bà Hoàng như một vị thần tối cao.
Về phần bà Hoàng, ông nội nói có lẽ phép thuật mà bà ta sở hữu không phải do bà ta tu tập mà có được.
Sau nhiều năm tranh đấu, ông nhận ra cổ thuật của bà Hoàng vẫn chưa hoàn thiện, phần lớn những phép thuật mà bà ta sử dụng đều là thải dương bổ âm, lực công kích không mạnh. Hơn nữa, một khi chạm trán với phép thuật chân chính của Đạo gia, cổ thuật chẳng chịu nổi một đòn.
Nhưng từ đầu đến cuối bà Hoàng vẫn luôn chấp niệm với việc thành tiên.
Ông nội đoán có lẽ bà Hoàng lập khế ước nào đó với tà vật, từ đó bà ta và tà vật cộng sinh cùng nhau.
Chỉ cần bà Hoàng không ngừng thải dương bổ âm để tẩm bổ cho tà vật thì nó sẽ hồi đáp lại bà ta.
Cuối cùng, tà vật và bà Hoàng sẽ cùng nhau thực hiện việc thoát xác thành tiên.
Loại bí thuật thoát xác này hoàn toàn khác với phương thức thoát xác chân chính.
Đối với phương thức thoát xác chân chính, người thực hiện phải dùng độc trùng từ từ phân giải cơ thể trong nhiều năm, cuối cùng thân thể của người đó sẽ trở về với vòng tay của Cổ Thần, còn linh hồn trở thành tiên để phù hộ con cháu.
Nhưng phương pháp phân x/á/c của bà Hoàng lại được thực hiện thông qua việc g/i/ế/t c/h/ế/t người trong thôn, hút âm khí của tất cả phụ nữ vào cơ thể mình.
Cuối cùng, chính bà Hoàng cũng trở thành chất dinh dưỡng của tà vật, sống cộng sinh với nó.
Bà ta dùng thân thể của tà vật và linh hồn của bản thân để thực hiện mưu đồ trở nên bất tử, đây mới thật sự là yêu ma.
Còn bí thuật mà ông nội sử dụng vốn không phải thoát xác như bà Hoàng nói.
Ông nội là người thừa kế của năm dòng họ lớn ở khu vực Đông Bắc, phương pháp binh giải thành tiên là bí thuật chính thống của dòng họ.
Sở dĩ ông nội không mặc quần áo là để linh khí thoát ra ngoài.
Tác dụng của việc chôn quan tài theo chiều thẳng đứng là để linh khí hoà vào đất trời.
Còn việc chó mực bái lạy mặt trăng sẽ xua tan tà khí, làm yêu ma xung quanh sợ hãi.
Nếu thành công, ông nội sẽ trở thành tiên, mang lại phúc trạch cho cả vùng.
Một khi thất bại, ông chỉ còn là một nắm đất vàng, nhưng thân x/á/c của ông sẽ không bị mục nát và thối rữa.
Thật ra, ngày ông nội thực hiện binh giải, chiếc áo liệm mà tôi mặc cho ông không làm ảnh hưởng gì cả.
Còn trăng m/á/u trên bầu trời là tác phẩm của bà Hoàng.
Vì âm khí trong thôn tập trung lại khiến trăng m/á/u hiện ra, làm cho chó mực không thể xua đuổi tà ma.
Ông nội sợ bản thân sẽ rơi vào ma đạo, vì vậy ông đành kết thúc quá trình binh giải, sau đó linh hồn ông tan biến.
Còn việc chó mực c/h/ế/t là do bị phản phệ.
Dựa theo lời chỉ dẫn của ông nội, tôi tìm được thân x/á/c của ông, quả nhiên cơ thể của ông không hề bị hư thối mà vẫn sinh động như người sống.
Tôi rưng rưng nước mắt phá hủy thân x/á/c của ông nội như lời chỉ dẫn trong bút ký.
Tôi nhìn lên trời, những đám mây đen bắt đầu tập trung lại.
Câu cuối cùng trong bút ký của ông nội là:
"Khi trăng m/á/u xuất hiện chính là lúc thích hợp để tiêu diệt ma q/u/ỷ, bảo vệ chính nghĩa."
Đúng lúc này, một vệt đỏ xuất hiện ở phía chân trời.
Bình luận facebook