7.
Tôi chạy một mạch về nhà, trong thôn toát lên vẻ vô cùng ảm đạm.
Tất cả mọi người đều ở trong nhà mình không ra khỏi cửa, khi nhìn thấy tôi trở về, thím hàng xóm bảo tôi mau trốn đi.
Bà ấy nói hai mươi bốn tháng sáu hàng năm đều là ngày xấu, thường có m/a q/u/ỷ đến.
Nhớ tới con rết mặc áo tăng vừa rồi, tôi mới vỡ lẽ, khó trách tại sao mọi người trong thôn không đi đưa ma cho mẹ tôi.
Cả ngày hôm đó, quang cảnh bên ngoài vô cùng âm u, ngay cả ánh mặt trời cũng không xuất hiện.
Tôi chỉ có thể nằm trên giường ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lão mù đá văng cửa phòng của tôi.
Ông ta nhíu mày nói với tôi:
“Tên nhóc, mau rời khỏi thôn này, nơi này rất xui xẻo.”
Tôi nhìn lão mù và nói:
“Đây là nhà mà mẹ cháu để lại cho cháu, rời khỏi đâu thì cháu còn có thể đến nơi nào nữa?”
Lão mù hừ lạnh một tiếng:
“Thứ mà y/ê/u q/u/á/i để lại, có gì mà phải quý trọng?”
Tôi bỗng thấy tức giận, trực tiếp cầm lấy cái quốc ở bên cạnh, muốn đuổi người đã vũ nhục mẹ tôi ra khỏi cửa.
Lão mù tát một cái vào mặt tôi:
“Tôi thấy cậu còn chưa tỉnh tập nhỉ, mau đi theo tôi.”
Lão mù trực tiếp đặt thanh kiếm trên tay lên cổ tôi.
Tôi đi từng bước theo lão mù ra ngoài, sợ con d/a/o sắc bén kia sẽ cứa vào cổ tôi.
Vừa mới ra khỏi thôn, tôi lập tức nhìn thấy con quái vật mà mọi người trong thôn thường nói.
Con quái vật ấy nửa là người, nửa là trùng, mỗi con lại khác nhau.
Có con là thân người đầu rắn, có con khác lại có đầu người thân bọ cạp.
Thanh bảo kiếm trong tay lão mù run lên:
“Yêu quái, mau nhận lấy cái c/h/ế/t đi.”
Khi lão mù lao ra, ông ta không quên nói với tôi:
“Nhóc con, mau tìm chỗ an toàn rồi trốn đi.”
Tôi cuống quýt chạy về nhà, lại cảm thấy trong nhà không còn an toàn, cuối cùng quyết định trốn vào trong hầm.
Vừa mới ngồi yên ổn vào trong, tôi đã đụng vào một con d/a/o bên trong hầm.
Bên cạnh con dao còn có lá sen và cánh hoa sen.
Đó đều là đồ dùng để làm đèn hoa sen đầu người, trong lòng tôi lập tức lạnh toát.
Trên mặt đất còn đặt một quyển sách ố vàng tên là “Hướng sinh chú”.
“Hướng sinh chú” chính là thần chú gọi con gái.
Mẹ ruột sẽ chặt đầu con trai làm thành đèn hoa sen, đến lúc đó, sẽ niệm bên bờ đầm Thần Long “hướng sinh chú”.
Thần Long trong đầm Thần Long sẽ biết được quyết tâm của người phụ nữ, rồi ban cho người đó một cô con gái.
Có người nói “hướng sinh chú” là chú ngữ để nói chuyện với thần long.
Nhưng những câu chú ngữ trên đó đều vô cùng khó hiểu, chỉ có thể niệm theo, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của nó.
Tôi suy sụp ngồi trong hầm, nghĩ đến hình ảnh của mẹ.
Tập tục trong thôn không thể thay đổi, quả nhiên mẹ tôi cũng muốn biến tôi thành đèn hoa sen đầu người.
Bà cũng muốn có một cô con gái của thần long.
Tôi ngồi đợi trong hầm đến khi bình minh, nhưng vẫn không gặp được lão mù.
Từng trận gió thổi qua bên ngoài đều dần biến mất khi mặt trời mọc trở lại.
Mặc dù trong thôn có người đi lại nhưng vẫn vắng vẻ như cũ.
Cửa mấy nhà còn treo vải trắng, rõ ràng ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó.
Lão mù trở lại hình tượng lôi thôi như trước kia.
Ông ta ngồi trên tảng đá lớn trên đường trong thôn, dựa vào cây cổ thụ ngủ.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi thậm chí không thể phân biệt được đâu mới là lão mũ lúc bình thường, có lẽ dáng vẻ bây giờ càng tự do tự tại hơn.
Khi lão mù xoay người, sợ ông ta ngã sấp xuống, tôi lập tức đưa tay ra đỡ.
Trên người ông ta rơi xuống một tấm thẻ nhỏ bằng đồng, bên trên có dòng chữ “ngũ x/ư/ơ/n/g binh mã”.
Trước đây tôi từng nghe qua truyền thuyết về ngũ x/ư/ơ/n/g binh mã, đó là một loại bùa chú ở đông bắc, có thể gọi âm binh đến chiến đấu.
Không ngờ, lão mù điên điên khùng khùng này lại là shaman ở nơi khác.
(*) Shaman: là những phù thủy có sức mạnh phép thuật có thể tiếp cận với các linh hồn và thế giới tâm linh.
8.
Về đến nhà, tôi bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Cuốn sổ nhỏ của lão mù nhắc đi nhắc lại về một nơi – am Sát Sinh.
Tôi bỗng hiểu được ý nghĩa của câu “ba người đi, một người quay về” mà ông ta từng nói.
Có lẽ ông ta chính là một trong ba shaman hăng hái năm đó, hai người chết ở am Sát Sinh, chỉ một mình lão mù có thể trốn thoát.
Mà những việc lạ trong thôn đều có liên quan đến am Sát Sinh.
Am Sát Sinh trở thành mấu chốt của chuyện này.
Có lẽ sư thái có khuôn mặt hiền lành kia cũng không hề đơn giản như vậy.
Còn có cây cổ thụ tên là “Sinh” mà Từ Tâm đã nhắc tới.
Mặc dù am Sát Sinh coi trừ ma vệ đạo là trách nhiệm của mình, nhưng không nhất thiết phải trồng một cái cây q/u/ỷ dị như vậy trong sân.
Tôi càng nghĩ, sau lưng lại càng lạnh toát.
Tôi đi tìm lão mù, nói nhỏ bên tai ông ta:
“Rốt cuộc trong am Sát Sinh đã xảy ra chuyện gì?”
Lão mù lập tức trở nên cáu kỉnh, ông ta đột nhiên đứng dậy, vung thanh kiếm trong tay như chịu kích thích rất lớn.
Nhưng một lúc lâu sau, lão mù vẫn không nói một lời nào, cứ hét to như vậy.
Xem ra muốn biết bí mật của am Sát Sinh từ chỗ của lão mù là chuyện không thể.
Vào đêm khuya, tôi trèo lên tường của am Sát Sinh.
Trăng sáng sao thưa, trong am Sát Sinh vẫn có tiếng người ồn ào.
Hơn mười sư tỷ đang đứng trong viện, miệng lẩm bẩm như đang thảo luận điều gì đó.
Nhưng giọng nói của bọn họ vô cùng quái dị, giống như tiếng côn trùng kêu, khiến tai người ta trở nên đau nhức.
Sư thái đứng chân trần trên bãi cỏ, ngước mắt nhìn ánh trăng, giống như đang cố lắng nghe âm thanh gì đó.
Không lâu sau, tiểu sư muội Từ Tâm bị mấy sư tỷ trói lại đưa đến.
Khi đối mặt với sư thái, Từ Tâm vốn đang giãy dụa kịch liệt bỗng nhiên trở nên bình tĩnh trong nháy mắt.
Tiểu sư muội ngơ ngác nhìn sư thái, sau đó đứng tại chỗ cởi áo và thắt lưng.
Tôi đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác.
Đợi đến khi tôi quay đầu nhìn lại, sư muội Từ Tâm đã đứng trước một cái cối đá.
Chiếc cối đá còn to hơn quả chuông trước cổng chùa, có bốn, năm sư tỷ đứng vây quanh.
Tôi khó hiểu gãi đầu, cối đá lớn như vậy không thể chỉ dùng để giã chứ?
Ngay sau đó, sư muội Từ Tâm bị mấy sư tỷ nâng lên, ném vào bên trong cối đá.
Tôi sợ tới mức suýt chút nữa tiểu ra quần, không nghĩ tới chiếc cối đá này lại được dùng như vậy.
Một chiếc dùi to và sắc bén được nhấc lên, đặt thẳng lên cối đá.
Sư muội Từ Tâm ở bên trong phát ra tiếng khóc thảm thiết, tôi có thể nghe được tiếng xương cốt của em ấy bị giã vụn.
Bốn phía cối đá được bao quanh bởi bốn chiếc đầu rắn, miệng trên đầu rắn không ngừng phun ra máu tươi.
Máu tươi chảy trên mặt đất tạo thành hình vẽ thần long, giống y như ký hiệu của am Sát Sinh.
Da đầu tôi không khỏi run lên, mà Từ Tâm trong cối đá hẳn là đã bị rút cạn đến giọt máu cuối cùng trong cơ thể.
Tôi sợ tới mức muốn nhảy xuống tường, nhưng đúng lúc đó, tôi thấy sư thái đang nhìn về phía tôi.
Các sư tỷ đều biến thành quái vật nửa người nửa q/u/ỷ, đi thẳng đến vách tường.
Rất nhanh, tôi bị các sư tỷ trói lại đưa đến trước mặt sư thái.
Sư thái không thèm nhìn tôi, chỉ ra lệnh cho mấy sư tỷ mở cối đá ra.
Bọn họ đưa thi thể đã bị nghiền nát của tiểu sư muội Từ Tâm ra khỏi cối đá.
Thi thể của Từ Tâm bị treo lên một cái cây cổ thụ.
Tôi lập tức nhớ tới lời tiên đoán kia, tên của cây cổ thụ này, có lẽ chính là – “Sinh”.
Ngay vào lúc tôi đang suy tư, cổ của tôi bỗng thấy lạnh lẽo.
Tôi như có thần giao cách cảm quay đầu nhìn lại, chợt thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng phía sau lưng mình.
Đó là… mẹ tôi!
9.
Mẹ tôi được tôi tự tay an táng, thi thể của bà hẳn vẫn ở trong quan tài mới đúng.
Bây giờ bà xuất hiện trước mắt tôi, sao có thể không khiến tôi cảm thấy rợn tóc gáy?
Mẹ tôi giống như một cái x/á/c không hồn, thất tha thất thểu bước đi trên mặt đất.
Nhìn kỹ lại thì trên cổ mẹ tôi lại có một vết khâu, đầu của bà cứ như được khâu lại trên cổ.
Khi đi đường, cần cổ như không chịu được gánh nặng, thậm chí còn chảy ra mủ m/á/u màu vàng xanh.
Mẹ tôi vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Tao phải có con gái, tao phải có con gái.”
Tôi nghĩ đến lá sen và cánh hoa sen bên trong hầm nhà mình.
Mẹ tôi đã sớm muốn biến tôi thành đèn hoa sen đầu người.
Nhưng không biết bây giờ bà được hoàn hồn là do tà thuật của những người trong am Sát Sinh, hay là do chấp niệm muốn có con gái của bà.
Tôi không ngừng hét to gọi mẹ:
“Mẹ ơi, con chính là con trai mẹ, mẹ ơi, con là con trai của mẹ mà!”
Mẹ tôi hoàn toàn không nghe thấy, bà vẫn tiến đến từng bước một cho đến khi sát lại chỗ tôi, đứng ngay phía sau tôi.
Trong tay bà cầm một con d/a/o thường thấy trong am Sát Sinh.
Dưới ánh trăng, con d/a/o sắc bén sáng lên.
Từ góc độ đó, tôi vừa vặn thấy được cái cây có tên là “Sinh” kia.
Từ Tâm bị mấy sư tỷ khác dùng lụa đỏ quấn vào như một tấm vải rách.
Trên thi thể của em ấy không còn một giọt máu nào, tấm lụa đỏ như thể hiện rõ vận mệnh của em ấy.
Cuối cùng khi quấn đến đầu của sư muội Từ Tâm, ánh mắt của em ấy còn trừng lớn, tròn xoe.
Một người sư tỷ lạnh lùng nhìn cặp mắt kia, đưa tay bóp nát.
Đợi đến khi quấn xong, thi thể của sư muội Từ Tâm mới bị treo lên cây cổ thụ.
Các sư tỷ quỳ gối xung quanh cây cổ thủ, không ngừng niệm chú ngữ:
“Hướng sinh cực lạc, đường lớn trống trải, sau cùng, thần long đến nhân gian.”
Tôi xem đến mức da đầu tê dại.
Ý nghĩa của chú ngữ không khó giải thích, có lẽ muốn dùng chín chín tám mốt thi thể của các cô gái treo lên chiếc cây này, thần long mới có thể xuất hiện.
Mà với nghi thức q/u/ỷ dị như thế này, thứ xuất hiện thật sự là thần long sao?
Tôi không ngừng đếm số thi thể trên cây, có tám mươi cái.
Nói như vậy, chỉ còn thiếu một thi thể nữa.
Giờ phút này, tôi chợt nhớ ra trong thôn chỉ còn lại một mình tôi là bé trai.
Khi đầu tôi trôi trên đầm Thần Long, có lẽ… thần long nữ cuối cùng sẽ đủ cả.
Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi, bà chỉ lẳng lặng đứng ở đó, giống như đang chờ mệnh lệnh từ ai đó.
Tôi nhìn sư thái đứng ở cách đó không xa, ánh mắt của sư thái từ ôn hoà trở nên điên cuồng.
Các sư tỷ bên cạnh vui vẻ vỗ tay:
“Còn một cái nữa, chỉ còn một cái nữa, đốt một cái đèn hoa sen nữa, chúng ta có thể hồn quy thiên quốc.”
Sư thái dịu dàng gật đầu, hai chân giẫm trên cỏ, từng bước từng bước đi về phía mẹ tôi.
Tay bà ta sờ lên bụng mẹ tôi.
Không hiểu sao mà bụng mẹ tôi càng ngày càng lớn, giống như mang thai mười tháng sắp sinh.
Nhìn người mẹ tôi vẫn còn tỏa ra hơi thở lạnh như băng, dù nhìn thế nào cũng thấy đó là một cỗ thi thể.
Thi thể mang thai, đây là chuyện quỷ dị nhất trên đời.
Nếu sinh ra được một em bé, có thể khiến người ta rợn tóc gáy.
Không, chính xác là, tôi dám khẳng định, trong bụng mẹ tôi chắc chắn không phải là em bé.
Tôi có thể nghe thấy tiếng gì đó rất nhỏ, giống như có vô số con sâu đang cắn xé m/á/u thịt của mẹ tôi.
Trong bụng bà dường như không chỉ là một đứa trẻ, mà là một tổ trùng rất lớn.
Ở trong đó, có lẽ có rắn, sâu bọ, chuột, những thứ cổ trùng thông thường nhất ở Nam Cương.
Nhất là tôi còn thấy được một đoạn đuôi của con chuột trong miệng mẹ tôi.
Cái đuôi nhỏ xẹt một cái chui vào bên trong, biến mất không thấy nữa.
Mẹ tôi giơ con d/a/o lên, tôi cam chịu nhắm chặt hai mắt lại.
Giây tiếp theo, tôi chỉ cảm thấy trong lồng ngực lạnh như băng, còn có cảm giác dính dính.
Đầu mẹ tôi nhuốm đầy mủ vàng xanh và m/á/u, lẩm bẩm kêu rên trong lòng tôi.
Bình luận facebook