• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự (2 Viewers)

  • Chương 16

10.

Khi trăng m/á/u hiện ra, tất cả người dân trong thôn đều biến thành âm q/u/ỷ.

Vô số âm q/u/ỷ quỳ dưới bóng cây bái lạy mặt trăng, dưới ánh trăng đỏ, bọn chúng dần hóa thành từng làn sương m/á/u.

Bà Hoàng ngồi theo tư thế liên hoa toạ* ngay trung tâm, không ngừng hít vào thở ra.

(*) Tư thế liên hoa toạ: tư thế ngồi bắt chéo chân, bàn chân trái đặt lên đùi phải, bàn chân phải đặt lên đùi trái, hai bàn tay đặt trên đùi, lòng bàn tay ngửa lên, mặt ngước lên trời.

Ánh sáng lập loè của trăng đỏ trên bầu trời hoà vào nhịp thở của bà Hoàng.

Sương m/á/u chui vào làn da của bà Hoàng, cơ thể bà ta không ngừng phình to, cuối cùng biến thành một quả cầu thịt khổng lồ.

Bên ngoài quả cầu thịt bắt đầu chảy ra chất lỏng dính nhớp màu trắng ngà giống như mủ.

Thời gian dần trôi, chất lỏng đó bao bọc xung quanh bà Hoàng tạo thành một cái kén lớn.

Cái kén phập phồng liên tục theo nhịp điệu nhấp nháy của ánh trăng đỏ, không ngừng hấp thụ tinh hoa của trăng đỏ, chuẩn bị thoát xác thành tiên.

Trên bút ký có ghi, sau khi phá kén, bà Hoàng sẽ thật sự biến thành q/u/ỷ.

Đến lúc đó, bà Hoàng bất tử bất diệt, không có ai tiêu diệt được bà ta.

Tôi hít một hơi thật sâu, cầm chặt ba cây đinh trấn hồn làm từ bạc nguyên chất mà ông nội để lại.

Chó lông đỏ chở tôi lao nhanh về phía cái kén chứa bà Hoàng.

Tôi thẳng tay cắm ba cây đinh trấn hồn vào giữa kén.

Cái kén ngừng nhúc nhích ngay lập tức, ánh sáng của mặt trăng đỏ cũng trở nên ảm đạm.

Bỗng nhiên, trên cái kén lớn xuất hiện một lỗ hổng, vô số tiếng gào thét truyền ra từ bên trong.

Lượng lớn mủ trên thân kén chảy xuống, đồng thời còn có rất nhiều độc trùng lẫn bên trong mủ.

Mùi tanh hôi nồng nặc đến mức người đứng cách đó một dặm cũng ngửi được, suýt chút nữa tôi đã bị sặc đến ngất đi.

Tôi nhìn vào khe hở bị rách trên cái kén, bên trong có một khuôn mặt người rất to.

Gương mặt của bà Hoàng bị phóng to lên vô số lần, những nếp nhăn trên mặt bà ta biến mất, bấy giờ da mặt bà ta bóng loáng như da em bé.

Bấy giờ, tôi chợt nhận ra những đứa bé có vẻ bề ngoài giống côn trùng biến thành những thi thể thối rữa, bọn chúng được giấu bên trong kén.

Bà Hoàng ngồi ngay trung tâm cái kén, thoạt nhìn bà ta giống như một đứa ngây thơ, nhưng phần lưng của bà ta lại nhô lên cao.

Thứ trên lưng bà ta là một viên thịt đầy vảy, trông giống như trứng của loài vật nào đó.

Tôi biết, thứ này chính là tà vật mà ông nội nhắc đến, hiện giờ bà Hoàng đã hoàn thành quá trình cộng sinh với tà vật.

Nhưng vì quá trình phá kén thất bại nên bây giờ bà Hoàng mới trông giống như một đứa trẻ to x/á/c.

Bà Hoàng nhìn tôi chằm chằm, đôi môi mịn màng như môi em bé hé mở, một giọng nói già nua vang lên:

"Cậu có biết tại sao mỗi thế hệ bà đồng đều được gọi là bà Hoàng hay không? Bởi vì tất cả đều là tôi, tôi đã tự tay cướp lấy thân thể con ruột của mình. Tôi không phải bà gì cả, đúng ra cậu nên gọi tôi là ông cố."

Bà Hoàng bò ra khỏi kén, ấy vậy mà bà ta cũng sở hữu một cơ thể lưỡng tính như những đứa trẻ khác.

Trên cổ bà ta có trái cổ, giọng nói cũng trở thành bán nam bán nữ.

Theo như lời bà Hoàng nói thì bà ta là người cha mất tích từ rất nhiều năm trước của ông nội.

Ban đầu, ông ta cũng là đệ tử của Đạo giáo chính thống, nhưng vì muốn có được cổ long nên ông ta lập kế hoạch trở thành tiên.

Ông ta dành ra hơn một trăm năm để bố trí thế cục này, thậm chí ông ta còn quay về Đông Bắc và nhận đứa con trai ngốc nghếch của mình làm đồ đệ.

Ngay cả chuyện ông nội đến Miêu Cương và cứu tôi đều được ông ta sắp xếp từ trước.

Nếu thoát x/á/c thành công, ông ta sẽ bị thứ gọi là tà long cổ thay thế.

Nhưng hiện giờ tà long cổ bị thương nặng, cho nên ông ta mới cướp được quyền khống chế.

Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, trong mắt ông ta lộ ra sự dịu dàng, quyến rũ của phụ nữ nhưng giọng nói thì lại là giọng của một ông già:

"Chờ đến lúc ta chiếm được cơ thể thằng con trai ngốc nghếch kia, ta sẽ là vị thần duy nhất ở Miêu Cương."

Ông ta cười dữ tợn.

Tôi và chó lông đỏ lao tới, nhưng vừa chạm vào cơ thể bà Hoàng đã bị bàn tay em bé khổng lồ đánh bay ra ngoài.

Bà Hoàng sử dụng cả hai tay hai chân bò thật nhanh về phía mộ của ông nội.

Ngay khi quan tài bị mở ra, bà Hoàng lập tức sững sờ.

Thi thể bên trong đã bị phá hủy, kế hoạch của bà Hoàng tan thành bọt nước.

Ông ta không thể ngờ kế hoạch bản thân gầy dựng suốt trăm năm lại bị một đứa bé phá hủy.

Khi ông ta đang thẫn thờ, tượng thần trong quan tài bất ngờ cử động.

Bức tượng chó mực bái lạy mặt trăng sống động như thật kia bất ngờ sống dậy, một con chó mực khổng lồ kéo bà Hoàng đi sâu vào rừng.

Dù khoảng cách khá xa nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của bà Hoàng và tiến còn chó mực khổng lồ cắn nắt x/ư/ơ/n/g cốt.

Vài phút sau, tiếng hét của bà Hoàng im bặt, con chó mực khổng lồ toàn thân dính m/á/u chạy từ trong rừng ra.

Trong đầu tôi chợt vang lên một giọng nói:

"Nhóc con, nếu không có ông nội cậu che chở cho cậu thì ta đã g/i/ế/t c/h/ế/t loại con cháu của yêu ma như cậu."

Tôi lộ ra vẻ mặt chua xót, giây tiếp theo, con chó mực khổng lồ biến thành một luồng sáng màu đen, trở lại bên trong tượng thần.

Trên mặt đất chỉ còn sót lại một khúc x/ư/ơ/n/g của bà Hoàng.

Khúc x/ư/ơ/n/g này sáng bóng, trong suốt như một loại ngọc quý giá, có điều ánh sáng mà nó tỏa ra lại lẫn màu m/á/u nhàn nhạt, trông rất tà ác.

Tôi nhìn về phía mộ của ông nội, vậy mà bên trong lại có một tờ bút ký.

Nội dung trên tờ giấy là lời mà ông nội viết cho bà Hoàng:

"Xin thứ lỗi cho đứa con trai bất hiếu, thiên đạo đã định sẵn kẻ gian ác phải bị tiêu diệt, xin nhận ba lạy của con."

Cảm xúc trong lòng tôi ngổn ngang, thì ra từ lâu ông nội đã đủ khả năng tiêu diệt bà Hoàng, chỉ là ông vẫn luôn niệm tình cha con.

Tôi đắp lại ngôi mộ cho ông nội.

Đồng thời, tôi cũng chôn khúc x/ư/ơ/n/g còn sót lại của bà Hoàng bên cạnh mộ ông nội.

Có lẽ như vậy cha con bọn họ có thể làm bạn với nhau, giống như sự song hành giữa âm và dương.

Tôi hy vọng kiếp sau bà Hoàng sẽ không làm ông nội phải đau lòng nữa.

Tôi cưỡi trên lưng chó lớn rời khỏi thôn, tìm một nơi khác sinh sống.

Nhiều năm về sau, tôi lập lại đền thờ của ông nội.

Mãi đến khi đó tôi mới biết, tượng thần không phải con chó đen khổng lồ mà là Hắc bà bà núi Thiết Sát.

Ngoại truyện:

Rất nhiều năm sau, có ba pháp sư xuất hiện trong thôn:

Pháp sư đứng đầu nhíu mày:

"Theo lý mà nói, phần mộ của sư thúc nên nằm ở đây."

Mấy pháp sư trẻ tuổi khác gật đầu.

Pháp sư già lấy ra ba nén hương, cung kính bái lạy.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai ông ấy:

"Tiểu Trụ Tử, ông nội tới rồi."

Vị pháp sư nói ra sự nghi ngờ của bản thân với giáo chủ.

Lát sau, một cơn gió dẫn đường cho bọn họ đi qua hai ngọn đồi nhỏ, bấy giờ bọn họ mới nhìn thấy hai ngôi mộ nằm lẻ loi.

Pháp sư già bước tới bái lạy một trong hai ngôi mộ, sau đó ông ấy đào ngôi mộ bên cạnh ra.

Bên trong phần mộ này chứa một khúc x/ư/ơ/n/g ngọc.

Đây là một loại tà vật được ghi chép trong Miêu Cương cổ thuật, tên của nó là Tầm Long Hương.

Theo truyền thuyết, nếu cấy khúc x/ư/ơ/n/g ngọc này vào cơ thể mình thì vào đêm trăng tròn, bạn sẽ ngửi thấy mùi thơm.

Về phần đó là mùi thơm gì thì có rất nhiều ý kiến khác nhau, người nói đó là rồng, người khác lại nói đó là Thái Tuế thần của Miêu Cương.

Nhưng qua rất lâu vẫn chưa có ai tìm ra sự thật.

Vị pháp sư già thở dài, dứt khoát bẻ gãy x/ư/ơ/n/g cánh tay của mình.

Giây tiếp theo, khúc x/ư/ơ/n/g thật sự chui vào cánh tay ông ta.

Ông ta thắp ba nén hương lên phần mộ còn lại và nói:

"Thứ này là mối hoạ tiềm ẩn, chúng đệ tử xin được thay sư thúc hàng yêu trừ ma."

Sau đó, vị pháp sư đứng đầu dẫn theo hai pháp sư còn lại hướng vào sâu bên trong Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom