• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Như Ý hàng yêu (4 Viewers)

  • Truyện 1: Chương 3

7.

Vốn dĩ nhân dịp nghỉ ngày mùng một tháng năm đến thành phố Nam Giang để du lịch, dù có thế nào thì Trần Linh cũng không thể ngờ rằng lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, chờ đến khi tôi nghỉ ngơi được một ngày, cô ấy nói sẽ không ở đây nữa và muốn về Phượng thành.

Ngồi trên tàu cao tốc, những người lớn và các bác gái xung quanh đều đang nói chuyện cô gái trẻ vừa bị bắt cóc và lừa bán vừa giải quyết ở thành phố Nam Giang.

"Nghe nói mười mấy năm qua, nơi đó đã lừa bán hơn hai mươi cô gái, nơi đó rất tà ác, họ mua mấy cô gái đó là vì minh hôn đấy."

"Giờ là thời đại gì rồi mà còn làm những việc như vậy, tội nghiệp những cô gái trẻ đó."

...

Trần Linh ngồi bên cạnh tôi thở dài: "Mấy thứ cặn bã của phong kiến này rất có hại cho con người."

"May mắn là Như Ý không sao..."

Tôi cười với cô ấy: "Mình vẫn luôn may mắn mà."

Vừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lại nghe thấy có một bác gái nói: "Nói đến việc minh hôn, ngược lại tôi còn nhớ đến một chuyện."

"Mấy người đã từng nghe đến rồng chưa?"

Đột nhiên tôi trợn mắt, mở to đôi mắt nhìn về Tưởng Thiếu Thiên ở đối diện.

Bác gái vẫn còn đang kể: "Quê tôi ở Đông Sơn, hồi nhỏ từng nghe mấy cụ già trong làng kể trên đời này có rồng."

"Không chỉ có rồng, còn có vợ của vua rồng!"

Người bên cạnh bà ta đã từng nghe nói về rồng nhưng lại chưa từng nghe đến vợ của rồng.

Mấy bà đó có hơi tò mò hỏi: "Vì sao lại gọi là vợ của vua rồng?"

Bác gái: "Thì là vợ của vua rồng á, trở thành vợ của vua rồng, cô ấy có thể được chia sẻ tuổi thọ với vua rồng, còn có thể đạt được phép thuật vĩ đại! Nhưng trong truyền thuyết, chỉ có cô gái sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm mới có thể lên làm vợ của vua rồng."

Có người nở nụ cười: "Tuy rằng người sinh ra vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm ít nhưng chắc chắn không chỉ có một người, nếu tất cả các cô gái ấy đều trở thành vợ của vua rồng thì tên vua rồng đó được hưởng phúc rồi, ha ha ha."

Tấm bia rồng trước ngực bắt đầu nóng lên, toả nhiệt.

Tôi biết chỉ sợ là người nào đó đã mất hứng rồi, thò tay dùng ngón trỏ cọ xát vào tấm bia long, ngẩng đầu liếc nhìn Tưởng Thiếu Thiên.

Anh ta vội vàng hoàn hồn, đứng lên hét về phía sau.

"Có thể nói nhỏ một chút không, chúng tôi đều đang ngủ đấy!"

Mấy bác gái đó dừng lại, sau đó nhanh chóng chuyển hoả lực đi.

"Cậu sinh viên này có hiểu gì về lễ phép không thế!"

"Chúng tôi đang nói chuyện thì mắc mớ gì đến cậu?"

"Cậu nói vậy là muốn làm gì? Thấy chúng tôi lớn tuổi là muốn doạ à?"

"Đúng thế!"

"Con của tôi còn lớn tuổi hơn cả cậu, sao cậu có thể nói chuyện như thế với chúng tôi?"

"..."

Nước bọt bác gái đó bay tứ tung, hoả lực quá mạnh, Tưởng Thiếu Thiên bại trận, hốt hoảng ngồi xuống ghế.

"Mấy bà đó còn đáng sợ hơn cả chuột quỷ."

Tôi: "..."

Giọng của bác gái nhỏ lại một ít, nhưng rơi vào tai tôi lại vô cùng rõ ràng.

"Nhiều con gái như vậy thì sao vua rồng có thể muốn hết được?" Bác gái thần bí nói: "Người được vua rồng tự mình chọn chính là vợ của vua rồng thật sự!"

Tôi thở dài, thò tay cầm tấm bia long.

Che nó lại, có thể nghe thấy ít hơn.

Chủ đề của mấy bác gái thay đổi rất nhanh, chẳng được bao lâu đã tới chuyện củi gạo dầu muối, chuyện gia đình.

...

Tàu cao tốc dừng rồi lại đi, tôi ngủ quên suốt chặng đường.

Do là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm nên có rất nhiều người đi làm và sinh viên đi chơi trở về.

Chỗ đứng trong tàu cao tốc vô cùng đông đúc.

Chúng tôi xếp hàng rất lâu, cuối cùng cũng chen ra được, đi ra được vài bước sau đó tôi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiếu Thiên.

"Anh đang làm gì thế?"

Anh ta đứng ở lối ra, cúi đầu lục túi, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt có hơi kỳ cục.

Tôi: "..."

Im lặng một lúc, tôi quay đầu nói Trần Linh: "Tiểu Linh, cậu về trường trước đi."

"Mình với Tưởng Thiếu Thiên còn phải đi gặp một người bạn."

Cô ấy biết rõ tôi và Tưởng Thiếu Thiên biết nhau rất lâu, quan hệ không bình thường, bởi vậy cũng không hỏi nhiều: "Vậy được, mọi người chú ý an toàn, đừng đến quá muộn."

Tôi gật đầu nhẹ: "Ok."

Trần Linh đi rồi, Tưởng Thiếu Thiên cầm túi đi ra, sắc mặt trông không tốt lắm.

"Lúc rời khỏi trạm có quá nhiều người, túi của tôi bị đổ, lúc đó tôi không để ý."

"Lúc sau phát hiện không đúng, quay lại kiểm tra túi, không thấy tia yêu phách của tên chuột quỷ kia đâu cả."

8.

Tôi đứng trên toà cao tầng đối diện với lối ra nhà ga, nhanh chóng dùng hai tay kết ấn, một mảng tìm tinh hồn khổng lồ bao phủ nhà ga đường sắt cao tốc.

Mấy phút sau, Tưởng Thiếu Thiên hỏi: "Thế nào? Đã tìm được chưa?"

Tôi lắc đầu: "Nhiều người quá nên khó tìm lắm."

"Về trước đi, nếu yêu phách của chuột quỷ bị thoát ra, nó chắc chắn sẽ đến tìm tôi."

Ngày đầu tiên trở về trường, gió êm sóng lặng.

Ngày hôm sau trở về trường, gió êm sóng lặng.

...

Ngày thứ mười trở về trường, gió êm sóng lặng.

Tôi nghề trên ghế dài dưới sân trường, ăn kem, có hơi khó hiểu: "Rốt cuộc chỗ đó có vấn đề gì?"

Tưởng Thiếu Thiên: "Có phải chuột quỷ sợ cô nên đã trốn đi rồi."

Tôi lắc đầu: "Nó chỉ còn một ít yêu phách, dù có trốn thế nào cũng không còn nhiều thời gian."

"Dựa theo tính cách có thù tất báo của nó thì chắc chắn trước khi tiêu tán hoàn toàn sẽ trở về tìm tôi để trả thù."

Suy nghĩ một lúc, hai người vẫn không thể nghĩ ra điều gì.

Tôi nhìn điện thoại, cầm cặp đứng lên: "Nào, đi học thôi."

Tưởng Thiếu Thiên hơi sững sờ, không khỏi bật cười: "Vân Như Ý, cô càng sống càng giống con người."

Tôi vỗ vào trán anh ta: "Nói ai không phải người!"

"Được rồi, tôi nói sai."

Tưởng Thiếu Thiên và tôi không cùng một trường, sau khi tôi và anh ta tách ra, tôi đi lên tầng học một mình.

Sinh viên đi học cũng thích vào lớp sát giờ, giờ vẫn còn sớm, hành lang không có ai cả.

Tôi đi lên lầu chưa được mấy bước đã đụng phải ai đó.

Là lớp trưởng của chúng tôi, Dương Nhạc San.

Là một người nhiệt tình sáng sủa, rất được yêu thích trong lớp.

Tôi đưa tay ra chào với cô ta, dường như cô ta không phát hiện ra, đi thẳng qua tôi.

Tôi: "?"

Dương Nhạc San chậm rãi đi xuống lầu, bước chân có hơi lâng lâng.

"Lớp trưởng."

Tôi gọi cô ta thì Dương Nhạc San mới phục hồi lại tinh thần, thấy tôi thì nhanh chóng nở nụ cười: "Như Ý!"

"Sao cậu xuống cầu thang mà còn mất tập trung thế? Phải cẩn thận."

Dương Nhạc San sững sờ: "Cảm ơn cậu, lúc nãy mình còn đang suy nghĩ một chuyện."

Vốn dĩ tôi không để chuyện này trong lòng.

Nhưng đến tiết thể dục buổi chiều, lại xảy ra một chuyện còn quái dị hơn...

9.

Sau khi thầy dạy chúng tôi đánh Thái Cực quyền một lúc thì cho chúng tôi tự do hoạt động.

Trần Linh kéo tôi đi ra siêu thị mua nước uống.

Đứng ở cửa siêu thị, cô ấy kéo tay áo tôi: "Như Ý, cậu nhìn xem, đó có phải lớp trưởng của chúng ta không?"

Tôi nhìn qua hướng ngón tay cô ấy chỉ.

Dương Nhạc San vẫn trong bộ dạng mơ mơ màng màng đó, một mình ngồi cạnh hồ.

Trần Linh nói: "Gần đây lớp trưởng có hơi kỳ cục."

Tôi nhìn cô ấy: "Là sao?"

"Khoảng thời gian này, cô ấy không có tinh thần cả ngày, lúc đi học, giảng viên đặt vấn đề cho cô ấy mà gọi ba lần cô ấy cũng chẳng nghe thấy."

"Nghe nói hôm qua cô ấy còn ngã trên cầu thang ký túc xá đấy."

"Giống hệt như bị mất hồn."

Mất hồn?

Đột nhiên tôi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Nhạc San, đúng lúc thấy cô ta rơi thẳng xuống hồ.

"Không được rồi!"

Tiếng Dương Nhạc San rơi xuống nước rất to, chỉ trong nháy mắt đã có một nhóm sinh viên vây quanh.

Tôi và Trần Linh đến gần, đưa cô ta đến bệnh viện trước.

……

Trần Linh có hơi lo lắng kéo tay tôi: "Sợ chết mất, trạng thái này của lớp trưởng đúng là không ổn."

"Nên chắc đó là sự thật..."

Tôi quay đầu nhìn cô ấy: "Sự thật gì cơ?"

Trần Linh thần thần bí bí ghé sát vào tai tôi: "Mọi người đều nói gần đây lớp trưởng đang bị thất tình."

Tôi: "..."

Không phải thất tình, đây thật sự là mất hồn.

Buổi tối Trần Linh còn có môn tự chọn nên tôi bảo cô ấy đi trước.

Đến giờ ăn tối, tôi gọi Tưởng Thiếu Thiên đến đây.

Sau khi nói với anh ta xong tình hình chung, tôi chỉ vào cửa: "Bảo vệ cho tốt."

Tưởng Thiếu Thiên ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tôi đi đến trước giường bệnh của Dương Nhạc San, duỗi tay để lên đỉnh đầu của cô ấy, một mảng tìm tinh hồn không lớn hơn bàn tay tôi lặng lẽ không một tiếng động mà hoàn toàn đi vào trong cơ thể của cô ta.

Một lát sau, tôi mở mắt ra.

Tưởng Thiếu Thiên đi từ ngoài vào: "Thế nào?"

Tôi lắc đầu: "Yêu phách không ở trong cơ thể cô ấy, nhưng tôi cảm nhận được hơi thở của nó."

Tưởng Thiếu Thiên chỉ vào Dương Nhạc San: "Tinh hồn của cô ấy bị hút đi rồi à?"

Tôi ngẩng đầu gõ lên đầu anh ta: "Tinh hồn bị hút thì còn sống được à? Anh làm bài tập thế nào đấy? Hôm sau tôi sẽ đến nhà anh để tố cáo với ông nội anh!"

Mười giáo phái tâm linh hiện đang ẩn nấp khắp nơi ở Hoa Quốc, nhà họ Tưởng ở Phượng thành là một trong số đó.

Tôi và ông cụ Tưởng có tí giao tình, ông ấy nhờ tôi chăm sóc đứa cháu trai không đàng hoàng này của ông ấy.

Một lần chăm sóc này kéo dài gần bốn năm.

Tưởng Thiếu Thiên che đầu lại: "Vậy rốt cuộc cô ấy có chuyện gì?"

Tôi thấp giọng nói: "Tuy tinh hồn vẫn còn, nhưng sinh hồn lại mất đi, nên trong khoảng thời gian này cô ấy mới có thể uể oải, không vui vẻ nổi như thế."

Con người có ba hồn bảy phách, ba hồn được phân biệt là tinh hồn, giác hồn, sinh hồn.

Nếu tinh hồn của một người bị mất đi vậy người đó sẽ không sống được nữa, nhưng giác hồn và sinh hồn lại không như vậy, giác hồn bị mất đi thì năm giác quan sẽ bị mất hết, sinh hồn bị mất đi thì tinh thần sẽ dần uể oải, cuối cùng lâm vào trạng thái ngủ say hoàn toàn.

Cái Dương Nhạc San mất chính là sinh hồn.

……

Khi nói chuyện, Dương Nhạc San cũng từ từ tỉnh giấc.

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt mơ màng: "Cậu là..."

Tôi: "..."

Cô ta nhìn tôi vài giây sau đó mới bừng tỉnh: "À, Như Ý."

10.

Dương Nhạc San ồn ào muốn xuất viện, bác sĩ và y tá đều không thể khuyên được.

Tưởng Thiếu Thiên: "Cô đoán xem, vì sao cô ấy một hai phải đòi về nhà?"

Tôi nhún vai: "Đi đến nhà cô ấy nhìn thì chẳng phải sẽ biết à?"

Tưởng Thiếu Thiên: "... Cách hay đấy."

Dương Nhạc San không ở trường, nhà cô ta cách trường rất gần, ở trong một khu dân cư cũ.

Hai người chúng tôi đi theo địa chỉ tìm đến đây.

Tìm thấy một đống chỗ ở, Tưởng Thiếu Thiên hỏi một bác đang tận hưởng ánh nắng ở dưới lầu: "Bác ơi, bác cho cháu hỏi nhà của Dương Nhạc San ở đâu thế ạ?"

Bác đó nhìn anh ta: "Cậu là..."

Tưởng Thiếu Thiên nhếch miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền vô hại.

"Chúng tôi là bạn học của cô ấy."

Bác đó gật đầu: "Cô ấy ở nhà 302."

"Cảm ơn bác!"

Hai người chúng tôi vừa vào hành lang, bác đó lại nói ở sau một câu: "Hiện tại con bé không có nhà, trong nhà chỉ có em trai con bé thôi."

Tưởng Thiếu Thiên không để trong lòng, đi một lúc rồi mới phát hiện tôi không theo sau.

Anh ta không hiểu gì lui về sau: "Sao vậy?"

Tôi quay đầu nhìn về phía anh ta: "Em trai của Dương Nhạc San đã chết trong một tai nạn xe cộ vào mười năm trước."

Dương Nhạc San là trẻ mồ côi, gia đình có hoàn cảnh khó khăn nên cô ta làm lớp trưởng, tham gia nhiều giải thi đấu để lấy học bổng.

Tưởng Thiếu Thiên không nói gì, hai người nhìn nhau hai giây, sau đó cùng đi lên lầu ba.

Tôi thở hổn hển, gõ cửa nhà 302.

Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.

"Chị ơi? Chị về rồi à?"

Giọng non nớt của trẻ con truyền ra từ bên trong.

Tôi không nói gì.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa.

Cành cạch, cửa phòng bị người ta vặn ra.

Lộ ra một khe hở, tôi cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc nhìn thẳng vào thẳng nhóc trong phòng.

Tôi: "..."

Nó: "..."

Nó giơ tay lên định đóng cửa lại, tôi đạp chân qua.

Một tiếng động lớn vang lên trên hành lang.

Tưởng Thiếu Thiên nhanh chóng chen vào theo tôi, sau đó đóng chặt cửa lại, ngăn chặn những ánh mắt đang đánh giá của hàng xóm ở lầu trên lầu dưới.

Tôi đè thằng nhóc đó xuống đất, nó cố hết sức để giãy giụa.

"Vân Như Ý! Tôi cũng chỉ dư lại một tia yêu phách, vì sao cô vẫn phải không tha cho tôi thế!"

Tôi cười lạnh: "Lần này là do mày trêu chọc tao trước."

"Sinh hồn của Dương Nhạc San đang ở đâu? Mày nhổ ra cho tao."

Trên mặt thằng nhóc lộ ra nụ cười đáng sợ: "Sinh hồn đã bị nuốt đi rồi thì còn có thể nhổ ra được à?"

Vẻ mặt tôi vô tình: "À? Thế à?"

Dứt lời, tôi nắm tay lại đấm thẳng vào bụng nó: "Có nhổ ra không?"

Đấm một phát nữa: "Nhổ ra không?"

Đấm một phát nữa: "Nhổ ra cho tao!"

Tôi đấm từng phát một, thằng nhóc đau đớn cuộn tròn cơ thể lại.

Nói thật, nhìn qua cảnh tượng này, có hơi làm người nhìn tức giận.

Tưởng Thiếu Thiên nhịn không được rời mắt: "Cô quá tàn ác."
Tôi đấm mười cái, rốt cuộc nó không thể nhịn được để xin tha.
"Dừng lại!"

Tôi nắm tay lại dừng trên bụng nó: "Giờ có thể nhổ ra không?"
Chuột quỷ: "... có thể."

"Vậy không phải không được." Tôi lắc tay có hơi nhức mỏi: "Làm tôi phí hết cả sức."

Sau khi yêu phách của trên chuột quỷ bỏ trốn trên ga tàu cao tốc, nó nhanh chóng chui vào cơ thể của kẻ lang thang nhỏ.

Vì tiếp cận tôi, nó chọn Dương Nhạc San tốt bụng nhiệt tình.

Khi Dương Nhạc San mười tuổi, cô ta đã từng tận mắt nhìn thấy em trai ra đi trong cuộc tai nạn xe cộ, trong lòng không thể chống cự được thằng nhóc nhỏ này.

Cô ta mang chuột quỷ đang tìm kiếm sự giúp đỡ của cô ta về nhà.

Cũng coi nó thành em trai rồi dốc lòng chăm sóc nó mười ngày qua.

Chuột quỷ vì muốn duy trì năng lượng của bản thân nên đã hút sinh hồn của Dương Nhạc San.

Tôi cất sinh hồn chuột quỷ vừa nhổ ra vào túi Càn Khôn.

Ngay sau đó ánh mắt lại dời sang chuột quỷ lần nữa.

Nó nhìn tôi, giọng điệu lại bình tĩnh không nói nên lời: "Vân Như Ý, cô không thể thả cho tôi một con ngựa lần nữa giống một trăm năm trước được à?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom