1.
Tôi đứng ở hiện trường buổi hòa nhạc náo nhiệt cùng với Tưởng Thiếu Thiên đang buộc phải đối mặt với nhau.
“A a a a, Tống Dữ đẹp trai quá, xuất sắc quá!”
“Sân khấu hôm nay bùng nổ quá! Tống Dữ, em yêu anh!”
“A a a a!”
“Anh chồng Tống Dữ!”
Người đàn ông đẹp đến mức toát ra vẻ quyến rũ, mị hoặc thành thạo tản ra mị lực.
Trên sân khấu ngọn đèn chiếu rọi rực rỡ, dưới sân khấu quả thực là quần ma loạn vũ.
Tiếng hoan hô bên tai khiến cho não tôi đau nhức.
Yên lặng lui ra bên ngoài, tôi nhìn bàn tay, tìm Linh trận rồi lâm vào trầm tư.
Tôi là Vân Như Ý, là vợ của Long Vương, cũng là một người bắt yêu.
Tưởng gia ở Phượng thành là một trong những Thập đại linh môn đã chiếm được tin tức của Mỹ Hồ.
Dựa theo căn cứ mà Linh trận chỉ dẫn, tôi đã truy tìm tung tích của Mị Hồ đến sân vận động của thành phố.
Còn tốn một món tiền khổng lồ để mua một tờ vé vào buổi hòa nhạc.
Tuỳ tùng nhỏ Tưởng Thiếu Thiên bên cạnh hét vào tai tôi: “Chị Như Ý hay chúng ta tìm nhầm rồi? Nhiều người như vậy, căn bản là tìm không thấy.”
Mặt tôi không biểu tình đẩy đầu của cậu ta ra.
“Linh trận này tìm sai sao?”
Vừa dứt lời, tôi nằm lấy cổ tay cậu ta chạy khỏi đám người.
“Chị Như Ý, mình đi đâu vậy?”
Tôi tiện tay ném cho hắn một cái thẻ nhân viên công tác.
“Đeo lên.”
Tưởng Thiếu Thiên mở to hai mắt nhìn tôi: “Chị lấy được ở đâu vậy?”
Tôi giật giật khóe miệng, không nói chuyện.
Đương nhiên là thuận tay.
Đeo thẻ công tác, chúng tôi thuận lợi chạy vào hậu trường đến phòng thay đổ của Tống Dữ.
Bước vào tôi đã ngửi thấy mùi khai thoang thoảng của hồ ly.
Lúc này phòng thay đồ không có ai, tôi đi đến một cái bàn, thò tay cầm quần áo trên mặt ghế.
Tôi để dưới mũi ngửi, lập tức hưng phấn nói: “Không tìm nhầm! Chính là mùi này!”
Một giây sau, cửa phòng bị mở ra.
Người đại diện của Tống Dữ chỉ vào chúng tôi nói: “Đồng chỉ cảnh sát, nơi này có biến thái!”
Tôi: “…”
Tưởng Thiếu Thiên quay đầu nhìn tôi:”?”
Tôi nhảy mắt đầy ý tử với cậu ta.
Trước khi cảnh sát tiếp cận chúng tôi, Tưởng Thiểu Thiên đã ngăn họ lại.
“Chở một chút.”
“So với bọn họ, chúng tôi bình thường hơn nhiều.”
Sau đó cậu ta kéo rèm trong phòng thay đổ ra.
“Tỏa sáng đi mấy kẻ khốn kiếp!”
Năm đến sáu cô gái đeo mặt nạ, đội mũ lưỡi trai hoảng sợ quay đầu lại.
Trong tay các cô gái ấy cầm một ít đồ dùng dành cho nam, còn có người cầm lấy khẩu trang đã qua sử dụng.
Tôi là một kẻ biến thái, à không, một kẻ bắt yêu cảm thấy biến thái.
Bốn phía yên tĩnh vài giây.
Sau đó bất chợt hỗn loạn.
Cảnh sát và người đại diện cũng không nghĩ tới có nhiều người như vậy trốn ở đây. Nhất thời ngắn cả người.
Tôi và Tưởng Thiếu Thiên liếc nhìn nhau, thừa dịp hỗn loạn chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Chạy một mạch như điên về phía sân vận động.
2.
Thoát khỏi vòng vây, chúng tôi chạy thẳng đến một khách sạn nhỏ.
Tôi vừa mở cửa, vừa ném quần áo cho Tưởng Thiếu Thiên.
“Ngửi đi.”
Cậu ta để sát vào ngửi thoáng một cái, thiếu chút nữa nôn ra.
“Mùi khai của hồ ly nặng như vậy!”
Tôi gật đầu.
“Vậy là không tìm nhầm.”
Dứt lời, tôi đưa tay đẩy cửa ra.
Một bóng người vội vàng lao đến.
“Đại sư! Thế nào rồi?”
Tôi liếc nhìn hắn: “Đã xác định được, thần tượng hàng đầu hôm nay, đồng đội cũ của anh, Tổng Dữ chính là Mị Hồ.”
Khi Trình Kiệt nghe thấy lời này, thân thể anh ta ngã ngửa về phía sau, mũ trùm đầu rơi xuống, lộ ra cái vảy đen lớn trên mặt.
Nó xấu xí một cách dị thường.
…..
Ba năm trước, một nhóm nhạc thần tượng nam Meteor đã ra mắt thành công thông qua một chương trình tìm kiếm tài năng.
Chỉ trong nhất thời, từ không có danh tiếng lại trở thành có nhiều người hâm mộ.
Trong đó người được tung hô nhất là đội trưởng Trình Kiệt.
Với vẻ ngoài điển trai cùng với kỹ năng ca hát, anh ta luôn là người nổi bật trong nhóm.
Cùng năm đó, Meteor đã giành giải Nhóm nhạc nam được yêu thích nhất và cá nhân Trình Kiệt giành giải Nam ca sĩ được yêu thích nhất.
Nhưng một năm trước một thanh viên của đoàn đã rút lui vì chấn thương. Từ sau khi có thành viên mới là Tổng Dữ, một thứ đã thay đổi.
Trình Kiệt nói tính cách của Tống Dữ ngại ngùng, sợ không thích ứng được với sinh hoạt đoàn thể nên đã chiếu có anh ta nhiều hơn.
Thời gian ở chung càng lâu, việc lạ phát sinh trong đoàn càng ngày càng nhiều.
Hoặc là lúc diễn có người nhiều lần phạm sai lầm, Tống Dữ đã xoay chuyển tình thế một cách hoàn hảo.
Hoặc là có người bịa đặt, bị tin đồn quấn thân.
Còn có người ngay trước ngày diễn một ngày, cổ họng đột nhiên….
Xui xẻo nhất không ai khác chính là Trình Kiệt.
Vào một ngày buổi sáng, má trái của anh ta không có dấu hiệu gì đã xuất hiện một vệt đen.
Mới đầu anh ta không để ý, điểm đen lại càng ngày càng to ra.
Phía trên còn mọc ra mấy cọng lông rất dài.
Không còn cách nào, anh ta chỉ có thể tạm dùng hết tất cả hoạt động đi đến da liễm khám bệnh.
Đối với việc kỳ lạ này, tất cả các bác sĩ đều không có biện pháp giải quyết.
Rất nhanh, lãnh đạo công ty đã biết việc này.
Nhà tư bản vô cùng xem trọng lợi ích, những kẻ đó cho Trình Kiệt một tháng để chữa trị.
Sau một tháng, mặt Trình Kiệt không có chuyển biến tốt, ngược lại càng lúc càng không có cách nào ra đường gặp người khác.
Vì vậy đầu năm nay, nhóm nhạc nam Meteor đã tuyên bố, nói đội trưởng Trình Kiệt bởi vì lý do cá nhân đã rời đoàn.
Cũng vì vậy, anh ta đã trải qua thời gian bị tấn công mạng.
Cùng lúc đó, Tống Dữ đã tiếp nhận vị trí đội trưởng của Trình Kiệt.
Cho đến lúc này Trình Kiệt mới phát hiện, trong lúc vô tình, số lượng người hâm mộ của Tống Dữ đã vượt qua anh ta.
Cậu ta lớn lên càng ngày càng đẹp, mỗi lần lên sân khấu đều biểu hiện hoàn mỹ.
Được người hâm mộ đánh giá là nghệ sĩ toàn năng.
Cậu ta đã trở thành thần tượng nổi tiếng mới.
Công ty đối xử với Tống Dữ vô cùng tốt, các tài nguyên đều đưa tới tận tay cậu ta. Chương trình tạp kĩ thậm chí còn chuẩn bị kịch bản cho cậu ta.
Trình Kiệt chán chường, không đi ra ngoài trong một thời gian dài, nằm lì trong ngôi nhà cho thuê của mình.
Những lời khen ngợi của cư dân mạng dành cho Tống Dữ giống như một con dao cắm thẳng vào tim anh ta.
Máu đỏ dưỡng người?
Anh ta tin.
Có thể anh ta không tin từng sự kiện trùng hợp không có chuyện ẩn giấu bên trong.
Mang theo một bụng nghi hoặc, anh ta lợi dụng tất thảy mối quan hệ cá nhân để móc nối với Tưởng gia ở Phượng thành…
3.
Lúc này, trong khách sạn nhỏ, Trình Kiệt ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu khóc lóc thảm thiết.
Từng là một người kiêu ngạo giờ đây trở nên chán nản không chịu được.
Tưởng Thiếu Thiên không khỏi mắng: “Tống Dữ quả thật không phải người.”
Tôi gật đầu: “Anh ta không phải người.”
Tưởng Thiếu Thiên: “...”
Cái gọi là Mị Hồ, là một nhánh của tộc Cửu Vỹ Hồ, rất thích cái đẹp nhưng cũng rất dễ cáu giận, có tính ghen tị, tinh thông mị thuật và thuật biến hoá.
Tôi đã không nghe tin tức gì về Mị Hồ trong gần hai trăm năm.
Ai ngờ anh ta lại xuất hiện trước mắt công chúng một cách hoành tráng như vậy.
Còn trở thành thần tượng được mọi người săn đón.
Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: “Chị Như Ý, chúng ta đã xác nhận thân phận của anh ta, chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Tôi giơ tay lên ra hiệu.
Tưởng Thiếu Thiên lập tức im lặng.
Trình Kiệt ở mặt đất không biết sao mà ngừng lại, không dám làm một chút động tác nào.
Tôi hít mũi một cái rồi nhìn lên mái nhà.
“Con cáo lẳng lơ này không mời mà đến.”
....
Trên sân thượng không có gì che chắn, tôi nhìn lên con cáo đỏ to lớn đang cúi mình ở mép sân thượng.
Thành thật mà nói, nếu nó không có mùi quá nồng, nó thực sự rất hợp mắt tôi.
Cơ thể đó có bộ lông mượt mà mềm mại, giá trị nhan sắc cũng cao vô cùng.
Đây là Mị Hồ.
Nó nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt nó có chút xảo quyệt.
“Thật sự là người bắt yêu.”
Tống Dữ buột miệng thốt ra: “Hôm nay cô đến sân vận động ở thành phố sao? Cô cũng lấy quần áo của tôi đi?”
Tôi nhìn nó mà không nói, tay trái giấu sau lưng, âm thầm kết ấn.
Khoảnh khắc hoả lôi ấn hình thành, tôi ném vào nó.
Mị Hồ không chút hoảng sợ, với một cú đá bằng chân sau, nó dễ dàng tránh được.
Hoả lôi nổ tung trên không trung, ngọn lửa sáng ngời, sau đó lập tức tiêu tán.
Con cáo nhảy nhẹ sang bên trái mái nhà, nhìn tôi với một chút tò mò.
“Có chút tài nghệ, cô là người môn phái nào trong Thập đại linh môn?”
Tôi cau mày, đạo hạnh của con cáo này cao hơn tôi nghĩ.
E rằng rất khó đối phó.
Tôi giả vờ thoải mái và nói: “Anh không tệ. Nhưng rõ ràng anh có thể thoải mái mai danh ẩn tích, tiêu diêu tự tại. Sao anh phải ra ngoài làm hại mọi người?”
Đôi mắt cáo quyến rũ của nó nheo lại, ánh sáng nguy hiểm đột nhiên loé lên.
Nhưng nó không có ý định xuất thủ.
Anh ta chỉ nói: “Tôi chỉ ở đây để khuyên cô, đừng xen vào chuyện của người khác.”
“Nếu không, tôi sẽ không ngại hút linh khí của cô để nuôi dưỡng yêu phách của tôi.”
Nói rồi, nó linh hoạt nhảy xuống, bóng dáng đỏ rực lập tức hóa thành một làn khói rồi biến mất.
Vài giây sau, Tưởng Thiếu Thiên chạy ra khỏi cầu thang nơi cậu ta đang trốn.
“Chị Như Ý, con Mị Hồ này hình như không có ác ý.”
Tôi liếc nhìn câu ta, muốn nói lại thôi.
Tưởng Thiếu Thiên sững sờ một lát: “Có chuyện gì?”
Tôi chỉ về hướng con Mị Hồ vừa rời đi: “Nó đã có ý định muốn ăn thịt tôi. Bởi vì nó sợ Thập đại linh môn và long bài không rõ nguồn gốc này trên ngực tôi.”
“Ba mươi năm trước, một đệ tử của nhà họ La ở Thanh Thành đi ra ngoài, sau đó chết một cách bi thảm, nghe nói đó là tác phẩm của Mị Hồ.”
Tưởng Thiếu Thiên: “...”
“Xem như tôi chưa nói gì đi.”
Một cơn gió đêm thổi tới, tôi không thể không rùng mình.
“Trời lạnh quá, trở về ngủ đi!”
Tưởng Thiếu Thiên đi theo tôi: “Vậy lúc nào chị định đi thu Mị Hồ?”
Tôi nhảy xuống cầu thang: “Thu cái gì, tôi không thể đánh bại nó.”
“Một con quái vật đã sống hàng ngàn năm, đạo hạnh rất sâu.”
Tưởng Thiếu Thiên: “Vậy tôi nên làm gì?”
Tôi ngáp: “Đi ngủ trước đi, dậy rồi tính.”
4.
Khi trở về, tôi nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Trình Kiệt và Tưởng Thiếu Thiên ngủ ở phòng bên cạnh, cả đêm không có động tĩnh gì.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Thiếu Thiên gõ cửa phòng tôi.
Bây giờ cậu ta thật sự có động lực mười phần muốn bắt quỷ.
“Chị Như Ý, hôm nay chúng ta đi đâu?”
Tắm rửa xong, tôi xách túi xách cùng Tưởng Thiếu Thiên ra khỏi khách sạn.
“Hôm nay có buổi hòa nhạc solo nào khác của Tống Dữ không?”
Tưởng Thiếu Thiên: “Có nhưng hôm nay em không mua.”
Tôi xua tay: “Không sao, chúng ta cứ đợi ở cửa sân vận động đi đi.”
Sau khi tìm được chỗ ở, tôi quay đầu giải thích với Tưởng Thiếu Thiên.
“Loại quái vật này không giống với quái vật bình thường, nó đề cao tu luyện không phải bằng tu luyện, mà là bằng tín lực.”
Tưởng Thiếu Thiên: “Tín lực?”
“Ừ, anh ta yêu cái đẹp và tự tin vào ngoại hình của mình. Càng nhiều người theo dõi và yêu thích, anh ta sẽ càng có được tín lực mạnh mẽ, nó sẽ tu luyện nhanh hơn.”
“Vào thời cổ đại, những con Mị Hồ thường được ẩn giấu ở những nơi như thanh lâu nghệ quán của các địa phương. Trong thời kỳ dân quốc, các phòng ca múa trở thành lựa chọn đầu tiên của họ.”
Tưởng Thiếu Thiên suy nghĩ một hồi, rồi hỏi: “Vậy tại sao Tống Dữ lại hãm hại Trình Kiệt và đồng đội?”
“Cái này dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến việc tu luyện của anh ta, nó cũng làm tăng nghiệp chướng mà.”
Tôi chỉ hận rèn thép không thành sắt gõ đầu hắn: “Lúc trước tôi có nói cho cậu biết đặc điểm của con cáo không? Là ghen tị! Ghen tị!”
“Cậu không nhớ được thì phải ghi chép những điểm kiến thức mà cậu không thể nhớ!”
Tưởng Thiếu Thiên vội vàng lấy từ trong túi xách ra một cái laptop, bắt đầu ghi chép.
Tôi rút tay về, nhấp một ngụm cà phê và nói: “Chúng ta tiếp tục chủ đề trước.”
“Mị hồ dựa vào tín lực để tu luyện, nhưng nó cũng cần mồi dắt, đó là sự ràng buộc của Thiên Đạo đối với Mị Hồ.”
“Ví dụ như, nếu cậu mắng ông nội cậu với không khí, ông ấy sẽ tức giận không? Tất nhiên là không.”
“Nhưng nếu cậu mắng ông nội cậu trước mặt tôi, thì tôi sẽ chuyển lời cho ông ấy, liệu ông ấy có tức giận không? Có chứ, còn có thể đánh cậu.”
Tưởng Thiếu Thiên giật giật khóe miệng: “Chị Như Ý, nếu chị nói đánh thì không đánh.”
Tôi sờ sờ mũi: “Có đau không?”
Tưởng Thiếu Thiên: “Rất đau.”
Tôi: “Đau lòng giùm cậu.”
Tưởng Thiếu Thiên kết luận: “Cho nên hôm nay chúng ta đến tìm mồi dắt để Mị Hồ lấy được tín lực của người hâm mộ! Chỉ cần mồi dắt này bị phá hủy, Mị Hồ sẽ bị tổn thương rất nhiều!”
“Vậy thì chị sẽ có thể lợi dụng khoảng trống!”
Tôi mặt không biểu tình: “Đạo lý không sai, nhưng có thể đổi từ không?”
Tưởng Thiếu Thiên giơ tay lên: “Không được..”
Sau khi tôi ngồi với cậu ta trong quán cà phê đối diện nhà thi đấu thành phố uống vài tách cà phê, buổi hòa nhạc của Tống Dữ cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người bắt đầu đi ra ở cửa lớn.
Tôi đặt ly xuống rồi đứng dậy: “Đi.”
......
“A a a a Tống Dữ đẹp trai quá rồi!”
“Cuộc đời của mình đáng giá! Anh ấy cười với mình!”
“Anh ấy cũng khen tôi vì chiếc vòng tay này trông dễ nhìn! A a a a! Anh ấy khen mình đẹp!”
“Cậu mua chiếc vòng này ở đâu? Tôi cũng muốn mua một cái.” Tôi rất tự nhiên bước vào tham gia cuộc trò chuyện: “Wow, chiếc vòng tay của bạn trông thật đẹp mắt!”
Cô gái có chút tự hào: “Đúng vậy, đây là thứ cuối cùng tôi vất vả lắm mới có được.”
Các cô gái bên cạnh hỏi.
Cô giơ tay lên có chút kiêu ngạo: “Tôi bỏ ra ba vạn để mua sản phẩm mà Tống Dữ làm đại ngôn, thương hiệu tặng một chiếc vòng tay như vậy!”
......
Các cô gái nhanh chóng bước đi. Tưởng Thiếu Thiên đi tới.
Tôi nâng cằm về phía cô gái đeo vòng tay: “Chiếc vòng tay đó là thứ chúng ta đang tìm.”
“Hóa ra Mị Hồ đã chọn nguồn cung cấp tín lực như vậy.”
Tưởng Thiếu Thiên: “Có thể... Nó thật sự rất thông minh.”
Những người sẵn sàng bỏ ra ba vạn đồng cho thần tượng của mình biểu diễn, trừ khi họ đặc biệt giàu có, bằng không thì giống như tôn thờ thần tượng, ngốc nghếch không não.
Loại người này chính là thứ mà Tống Dữ muốn tìm.
Tôi quay đầu nhìn Tưởng Thiếu Thiên: “Cậu có thể tìm cách lấy được không?”
Tưởng Thiếu Thiên: “Thế nào?”
Tôi nhún vai: “Làm sao tôi biết được?”
Bình luận facebook