• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Nụ Hồng Hoang Dã (5 Viewers)

  • Chương 1

1
Ngày giỗ đầy hai năm của ba, Chu Tuấn Việt bồi tôi đi tế bái.
Hắn quỳ gối trước mộ tạ lỗi: “Ba, xin lỗi, con muốn cùng Tống Nguyệt ly hôn.”
Phốc……
Rõ ràng là cùng tôi ly hôn, lại đi thỉnh cầu một người chết tha thứ.
Thấy tôi cười, hắn không vui mà nhíu mày: “Tống Nguyệt, xin cô, đừng quấn lấy tôi!”
“Tôi không muốn tiếp tục ủy khuất Tiểu Lôi.”
Trời mưa.
Cuối mùa xuân mưa phùn bay xuống ở trên mặt, lạnh băng lại đau.
Tầng tầng ý lạnh cuồn cuộn, tôi gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”
Tôi quá mức sảng khoái, hắn ngược lại nghi ngờ: “Cô lại có ý xấu gì? Tống Nguyệt, ba cô đã chết, rốt cuộc cũng không có ai che chở cô. Cô đừng hòng tổn thương Tiểu Lôi nữa.”
Lúc trước, hắn quỳ gối bên giường bệnh của ba, hứa hẹn sẽ chiếu cố tôi cả đời.
Hiện giờ, hắn ở trước mộ của ba, nói không bao giờ sẽ có người che chở tôi.
Cổ họng nảy lên một trận tanh ngọt: “Ngày mai, chúng ta đi ly hôn.”
Chu Tuấn Việt còn muốn nói gì đó, di động vang lên.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng kinh hoảng của Vương Lôi: “A Việt, Gia Gia phát sốt đến 39 độ, em nên làm gì bây giờ?”
Tôi cảm thấy buồn cười: “Anh đang đổi nghề bác sĩ à? Phát sốt không đi bệnh viện, tìm anh là có thể hạ sốt?”
Ánh mắt sắc bén của Chu Tuấn Việt ghim trên mặt tôi: “Tống Nguyệt, Gia Gia là một đứa trẻ. Cô có thể đừng cay nghiệt như vậy không?”
Hắn vội vã xuống bậc thang.
Tôi cất cao giọng đâm hắn: “Chu Tuấn Việt, thay người khác nuôi con thì phải thận trọng. Đừng giống ba tôi, nuôi nhiều năm như vậy, kết quả là một con sói mắt trắng.”
Bước chân của hắn khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Tống Nguyệt, tôi đã sớm trả hết nợ nhà cô.”
“Lúc trước tôi không nên mềm lòng, đồng ý kết hôn.”
Trả nợ ân tình có lẽ còn có thể.
Tôi đây cho hắn tình yêu thì sao?
Hắn có thể, trả lại cho tôi không?
Mưa đột nhiên to.
Bóng dáng hắn rời đi quyết tuyệt như vậy.
Hắn muốn đi làm kỵ sĩ cho một nữ nhân khác.
Hoàn toàn đã quên, thê tử còn để ô che và áo mưa trên xe của hắn.
Tôi ở trạm giao thông công cộng cũ đợi hơn mười phút, cuối cùng gọi được xe taxi.
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn lén sắc mặt tái nhợt của tôi vài lần, một thân màu đen, cả người ướt dầm dề.
Tôi vươn tay chạm vào: “Muốn sờ xem không, tôi còn sống.”
Tài xế ngượng ngùng cười, thừa dịp đèn đỏ lấy ra một cái khăn lông đưa cho tôi: “Lau đi, đây là khăn mới.”
Ông ta lải nhải: “Mấy người trẻ tuổi ỷ vào thân thể như cô, không chú ý, chờ tới cái tuổi của tôi, các người mới hối hận……”
Chỉ là.
Tôi sống không đến tuổi của ông ta.
Tôi sắp chết.
Mưa càng ngày càng lớn, hung hăng nện ở trên cửa sổ xe, vang lên tí tách.
Chợt nhớ ngày đó mười năm trước tôi cùng Chu Tuấn Việt gặp nhau.
Nữ nhân không được yêu rất đáng thương.
Nam nhân cũng không sẽ để ý tâm nguyện của các cô.
Ba trịnh trọng phó thác tôi cho Chu Tuấn Việt: “Nguyệt Nguyệt tính tình kém thành tích cũng không tốt, con ở trường học nhớ chiếu cố nó.”
Hắn rất nghe lời.
Quả thực suốt ngày bám đuôi tôi.
Khi ăn cơm, hắn bưng khay ngồi ở đối diện, cầm đi Coca của tôi, đưa cho tôi một ly sữa bò nóng.
“Em vừa ho khan, uống cái này.”
Hắn mộc mạc hoàn toàn bất đồng với sự phóng đãng tự tại của chúng tôi.
Một đám bạn chó cười ha ha: “Tống Nguyệt, cậu còn chưa cai sữa nữa.”
Khi đó chúng tôi rất phản nghịch, rõ ràng vẫn là trẻ con, lại cố tình quảng cáo rùm beng mình đã lớn.
Tưởng Tranh tràn đầy địch ý: “Tống Nguyệt, hắn là ai, quản nhiều như vậy?”
Chu Tuấn Việt sống lưng thẳng tắp, mặc sơ mi trắng cũ.
Tôi thu hồi ánh mắt, không chút để ý đáp lại: “Là giúp việc ba tìm cho tôi.”
Chu Tuấn Việt nhăn mi lại.
Tưởng Tranh ném lon Coca trống không Coca trước mặt hắn: “Giúp việc, ném rác đi.”
Chu Tuấn Việt chợt nắm chặt chiếc đũa trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Hắn thiên mắt, thật sâu nhìn tôi.
3
Tôi không sao cả mà nhướng mày: “Nghe không hiểu tiếng người sao?”
Hắn tự nhiên nghe hiểu, nhưng hắn cũng không làm theo.
Khi đó tôi rất ác liệt, chưa từng nói lời nào hay ho với hắn.
Hắn giúp tôi mang bữa sáng, giúp tôi học bổ túc, giúp tôi bung dù.
Nhưng tôi không thích hắn.
Bởi vì ba tôi mỗi ngày đều nói: “Mày đi mà học hỏi Tuấn Việt, để tao bớt lo được không?”
Bởi vì ba mẹ mỗi tuần đều vì hắn cãi nhau.
Lần đó, bọn họ lại ồn ào đến long trời lở đất.
Tôi chạy trốn tới tiệm net, kêu bọn Tưởng Tranh bồi tôi chơi game.
Một hồi Chu Tuấn Việt cũng tới.
Hắn cầm bài tập vật lý, liền ngồi ở bên cạnh tôi.
Tiệm net ồn như vậy, cũng rất tối tăm.
Hắn mặc một áo khoác cũ tay ngắn, bởi vì từng có chứng viêm yết hầu, thường bị kích thích mà ho khan.
Tưởng Tranh đưa cho tôi một điếu thuốc: “Tới hút một ngụm?”
Tôi nhận, thò lại gần bậc lửa.
Chu Tuấn Việt một phen đoạt đi: “Vương thúc từng nói, em không thể hút thuốc.”
Lại lấy ba tôi tới áp tôi.
Tôi bực bội trong lòng: “Vậy anh hút, anh hút xong điếu thuốc này, tôi liền cùng anh trở về.”
Tưởng Tranh cười khanh khách ném bật lửa cho hắn.
Kéo người tốt xuống thần đàn, cũng là lạc thú của bọn côn đồ thấp kém như chúng tôi.
Chu Tuấn Việt chần chờ vài giây, nhận điếu thuốc trong tay tôi, bật lửa bật ra một đốm lửa nho nhỏ, hắn cúi đầu, châm thuốc.
Tàn thuốc mới vừa bậc lửa, hắn liền bắt đầu che trời lấp đất mà ho khan.
Hắn vừa ho khù khụ vừa hút xong điếu thuốc.
Sau đó kéo tôi đứng lên: “Đi, trở về đi.”
Về đến nhà, ba mẹ đã kết thúc trận cãi nhau.
Mẹ ngồi ở dưới đống phế tích ngẩng đầu hỏi tôi: “Vì cái gì tiện nhân kia có thể sinh ra đứa con hiểu chuyện thông minh, tao phí nhiều tâm tư như vậy, lại dạy ra phế vật ngu xuẩn như vậy?”
04
Đúng vậy.
Vì cái gì chứ.
Vì cái gì khi con cái khổ sở, ba mẹ người khác lại mềm giọng trấn an?
Một năm sau, mẹ tự sát.
Ngày đó là ngày kỷ niệm hai mươi năm kết hôn của bà và ba.
Ba nói có khách hàng lớn muốn gặp, cũng chưa về.
Mẹ ném hết đồ ăn đã dốc lòng chuẩn bị đi vào phòng, thật lâu cũng chưa ra.
Tôi không yên tâm mở cửa chính của phòng ngủ ra, thấy vết máu màu đỏ chói mắt, như là một cái dây thừng, từ phòng tắm uốn lượn ra.
Tôi run rẩy đẩy cửa phòng tắm, Chu Tuấn Việt không biết từ nơi nào xuất hiện, che đôi mắt của tôi lại.
“Đừng nhìn.”
Nước mắt trào ra, thấm ướt khe hở ngón tay của hắn.
“Chu Tuấn Việt, tôi về sau, có phải không còn mẹ không?”
Hắn gọi 120, từng câu từng chữ: “Đừng sợ, em còn có tôi.”
“Em còn có tôi.”
Sau khi tỉnh lại vì hôn mê, những lời này còn xoay quanh bên tai.
Dùng nhiệt kế đo thân nhiệt, 39.5℃.
Tối hôm qua uống thuốc, không có hiệu quả gì.
Do bệnh bạch cầu cộng thêm cảm lạnh khiến phát sốt, mấy viên thuốc hạ sốt, căn bản áp không được.
Tôi cầm lấy di động muốn gọi cho Tưởng Tranh.
Lúc trước làm côn đồ, hiện giờ lại làm việc trong bệnh viện.
Hắn lại còn là bác sĩ chữa trị cho tôi.
Kết quả di động có rất nhiều tin nhắn WeChat của Chu Tuấn Việt.
“9 giờ tôi chờ cô ở cửa Cục Dân Chính.”
8 giờ 40 hắn thúc giục: “Sao còn chưa tới?”
9 giờ hắn gọi cho tôi, tôi không nhận được.
9 giờ năm phút hắn gửi: “Tôi cư nhiên lại tin cô.”
“Cô y hệt mẹ cô, muốn cả đời lừa tôi, phải không?”
Đáy mắt như bị pha lê đâm vào.
Đau đớn dị thường.
Tôi gạt điện thoại ra: “Tưởng Tranh……”
Vừa kêu tên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Chu Tuấn Việt sắc mặt lạnh lùng dựa vào trên cửa: “Tôi ở cửa Cục Dân Chính đợi cô một giờ.”
“Tôi phát sốt, cho nên không đi.”
Chu Tuấn Việt mặt mày thanh lãnh chán ghét: “Tống Nguyệt, không giả vờ là không chịu nổi sao?”
“Cô gọi Tưởng Tranh, là muốn chứng minh cô còn rất có mị lực, muốn cho tôi ghen?”
“Cái chiêu nhàm chán như vậy, cô không thấy mệt sao?”
Tim tôi như đang ngâm trong nước sôi.
Tôi cười ác độc: “Không mệt nha, không phải anh đã trở lại sao?”
Hắn nhăn mi lại: “Tôi trở về không phải vì cô, là có chuyện khác.”
Vừa dứt lời, Vương Lôi nắm Gia Gia tới.
Cô ta tỏ vẻ nhút nhát sợ sệt: “A Việt, em mang theo Gia Gia ở nhà anh, có phải không tiện không?”
5
Lửa giận cơ hồ bốc trên đỉnh đầu của tôi.
“Biết không tiện cô còn tới? Gấp không chờ nổi muốn tu hú chiếm tổ như vậy sao?”
Tôi lấy ra xấp tiền: “Có phải không có tiền ở khách sạn không, cầm đi, đừng trước mắt tôi diễn kịch, ô uế mắt tôi……”
Lời còn chưa nói xong, Chu Tuấn Việt duỗi tay chụp lại: “Tống Nguyệt, cô một vừa hai phải.”
“Bang” một thanh âm vang lên.
Mu bàn tay sưng đỏ, xấp tiền rơi trên mặt đất, ảnh cưới của chúng tôi được kẹp bên trong bị quăng ra.
Chu Tuấn Việt kinh ngạc, chân tiến lên phía trước một bước.
Lúc này, Vương Lôi mở miệng: “A Việt, Gia Gia cũng đỡ bệnh rồi, em có thể thuê phòng.”
“Tiền thuê nhà…… Em có.”
“Không cần!” Chu Tuấn Việt dường như chợt bừng tỉnh, ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, “Người đứng tên là tôi, tôi muốn cho ai ở là quyền của tôi.”
“Không tới phiên cô khoa tay múa chân.”
Trước khi kết hôn, hắn lấy toàn bộ tiền tiết kiệm ra, lại vay thêm, kiên trì muốn mua căn phòng nhỏ này.
Nguyên lai, chính là vì hôm nay.
Không được thiên vị, có lớn giọng cũng vô dụng.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi: “Vậy các người ở cho tốt, tôi đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom