“Tích cực trị liệu, em sẽ không chết.”
“Em sẽ không chết!”
Ánh đèn dây tóc chiếu vào gương mặt đang tái nhợt như tờ giấy cùng đáy mắt hoảng hốt vô thố.
Tôi cười khẽ hỏi hắn: “Chu Tuấn Việt, lúc trước tôi hỏi anh, nếu tôi chết, anh có hối hận không? Anh nói là tôi tự tìm, anh sẽ không vì tôi rớt một giọt nước mắt.”
“Lúc tung tăng nhảy nhót, anh chọc dao nhỏ vào lòng tôi, chờ tôi sắp chết, lại hoàn toàn tỉnh ngộ?”
“Anh không cảm thấy, bản thân rất buồn cười sao?”
Trong chớp mắt, Chu Tuấn Việt nếu không đỡ mép giường, tựa hồ không đứng vững được.
Dường như thân thể của hắn bị rút cạn sức lực.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, hắn nói: “Tống Nguyệt, rất xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, mau chóng ly hôn là được.” Tôi lẳng lặng nhìn hắn, “Trừ phi, anh muốn trơ mắt nhìn tôi ba tháng sau đi tìm chết!”
14
“Vì cái gì một hai phải ly hôn?”
Tôi vô cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Bởi vì, tôi không yêu anh!”
“Không muốn anh ký tên vào đơn đồng ý trị liệu cho tôi, không muốn anh làm tôi phát cáu, không muốn anh tới tới an táng tôi, không muốn anh về sau quang minh chính đại lấy thân phận là chồng, đi tới trước mộ quấy rầy sự thanh tịnh của tôi.”
Chu Tuấn Việt như sắp té ngã.
Trên bàn đồ vật đều rơi trên mặt đất.
Trong phòng bệnh truyền đến thanh âm “Bùm bùm”.
Tôi mệt mỏi quá.
Cũng không muốn mở to mắt xem.
Lần nữa tỉnh lại, đối diện là ánh mắt tối tăm của Vương Lôi.
Anh Tử ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm.
Thấy tôi tỉnh lại, cô ấy gãi đầu: “Tôi đuổi cô ta, cô ta cũng không đi.”
“Cảm ơn, không có việc gì.”
Tôi chống giường ngồi dậy, nghe được Vương Lôi nói: “Cô ỷ vào mình mắc bệnh, muốn vĩnh viễn vây khốn hắn phải không?”
Đầu giường là cốc nước.
Không có hương vị nước máy mà tôi chán ghét.
Tôi bưng lên uống một ngụm, thong thả ung dung đáp: “Xem ra con trai của cô vượt qua thời kỳ nguy hiểm.”
“Cha mẹ là tấm gương của con cái, Vương Lôi, cô làm người đi.”
Vương Lôi âm điệu cất cao, thê lương dị thường: “Tống Nguyệt, con tôi còn không tới phiên cô dạy dỗ. Cô trừ bỏ có tiền, còn có chỗ nào xứng đôi A Việt!”
“Cô câm miệng, cô ấy chỗ nào cũng đều xứng đôi!”
Cùng với nói năng có khí phách ngữ điệu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Chu Tuấn Việt trong tay cầm theo ấm nước, đi đến mép giường của tôi.
Nhiều sợi tóc ở thái dương của hắn sợi tóc nhảy lên.
Rõ ràng tối hôm qua hắn vẫn là một đầu tóc đen.
Bất quá ngắn ngủn một đêm, mái tóc ấy đã lốm đốm màu trắng chói mắt.
Nguyên lai, thế gian này thật sự có chuyện một đêm đầu bạc.
Vương Lôi hiển nhiên cũng chú ý tới, ngạc nhiên nói: “Tóc của anh……”
Chu Tuấn Việt nhìn tôi, nỗ lực cười: “Tống Nguyệt, là tôi không xứng với em.”
“Tôi là người nhu nhược, hai bàn tay trắng. Tôi thậm chí không dám thừa nhận tôi yêu em.” Ngữ khí của hắn càng ngày càng thấp, em tốt như vậy, em như là hoa hồng kiêu ngạo, em cái gì cũng không thiếu, tôi lấy cái gì yêu em.”
Thì ra là thế.
Lúc trước tôi vẫn luôn không hiểu, vì sao khi cao trung chúng tôi có thể nâng đỡ lẫn nhau, tới đại học, ngược lại đường ai nấy đi.
Hắn có thể cứu vớt tôi không sa vào vũng lầy lội hồi cao trung, lại không cách nào thưởng thức khi tôi nở rộ.
Tôi đích xác từng là cánh đồng hoa hồng dại màu đỏ bát ngát.
Bởi vì yêu hắn.
Tôi nhổ từng cái gai trên người xuống, để lộ ra bộ dáng dịu ngoan.
“Chu Tuấn Việt, chính anh xé từng cánh hoa của tôi xuống, còn cùng nữ nhân khác bên nhau, dẫm nát chúng.”
Chu Tuấn Việt cúi thấp đầu xuống.
“Rất xin lỗi…… Em luôn có rất nhiều bạn bè, em có thể dễ dàng được mọi người thích.”
“Tôi, tôi vẫn luôn, vẫn luôn muốn nỗ lực để xứng đôi với em!”
“Lại phát hiện, vô luận như thế nào cũng làm không đến.”
Bởi vì tôi đã thấy bộ dáng nghèo túng nhất của hắn.
Từng thấy đôi vớ rách, sơ mi trắng đổ lông của hắn, từng thấy hắn bị mẹ tôi mắng chửi không ngẩng nổi đầu.
Từng thấy hắn đỏ mặt, hỏi ba tôi tiền học phí.
……
Cho nên, hắn ở trước mặt tôi, cảm thấy kém một bậc.
Tôi cảm thấy buồn cười: “Nhưng anh cũng thấy tôi như con ngựa bất kham, tôi chưa bao giờ ghét bỏ anh bần cùng, để ý xuất thân của anh, nhưng anh, thế nhưng canh cánh sự giàu có cùng ưu tú của tôi trong lòng.”
“Chu Tuấn Việt, tôi thật là mắt bị mù, lúc trước mới coi trọng anh.”
“Cũng may, hiện tại ly hôn, tôi còn có thể có mấy tháng thanh tĩnh.”
Sắc mặt của Vương Lôi vẫn luôn rất khó xem.
Lúc này, cô ta bắt được trọng điểm: “Ly hôn?”
Tôi cười: “Đúng vậy, rốt cuộc cũng chờ tới ngày này rồi, cô vui không?”
15
Vương Lôi trồi lên ý cười bí ẩn ở khóe miệng, bất quá rất mau lại áp xuống.
Cô ta nhất định đang nở hoa trong lòng .
Bất quá cô ta nên ngẫm lại.
Cô ta đời này, lại đi tranh đua với một người sắp chết.
Quả nhiên, Chu Tuấn Việt mở miệng: “Tống Nguyệt, em đừng nói hươu nói vượn, tôi đời này sẽ không cưới người khác.”
Vừa rồi cùng Vương Lôi lôi kéo, tôi đã gửi văn kiện cho Tưởng Tranh.
Giờ phút này, anh đóng dấu xong đưa tới cho tôi.
Tôi nhét văn kiện vào trong tay của Chu Tuấn Việt.
“Đây là hiệp nghị ly hôn, nhà cũ Tống gia còn có mấy căn phòng khác cùng với một ít cổ phiếu, đều thuộc về tôi, căn hộ kia của anh còn có xe và công ty của anh, thuộc về anh.”
“Không có ý kiến gì, thì anh ký tên đi.”
“Buổi chiều chúng ta liền đi đăng ký.”
Chu Tuấn Việt còn chưa đáp lại, Vương Lôi trước mắt đã nhịn không được: “Không công bằng, vì cái gì cô lấy nhiều như vậy?”
Chu Tuấn Việt đè nặng hỏa khí: “Vương Lôi, chuyện này không liên quan với cô!”
Vương Lôi không biết sống chết: “A Việt, em cũng là vì tốt cho anh, cô ta dù sao cũng sắp chết, lấy nhiều tài sản như vậy làm cái gì?”
“Bang!”
Lời còn chưa nói xong, Chu Tuấn Việt tát cô ta một cái.
“Câm miệng, cô ấy sẽ không chết, cô ấy sẽ không chết!”
Vương Lôi nghiêng mặt sang một bên, trên mặt là dấu năm ngón tay đỏ tươi.
Cô ta ngây ngẩn.
Một hồi lâu mới run giọng nói: “A Việt, anh đánh em?”
“Anh vì Tống Nguyệt đánh em?”
Chậc.
Tuy rằng đáy lòng đã mất tình yêu.
Nhưng tiết mục chó cắn chó này, xem vẫn rất vui vẻ.
Tôi ác độc mà nói: “Cô cầu tôi chết, hắn lại rất sợ tôi thật sự chết, cũng không phải là muốn đánh cô?”
“Cô xem, cô vẫn là trà xanh nóng nảy như trước, không kiềm được mà nói hết nỗi lòng.”
Vương Lôi trên cổ nổi gân xanh, môi phát run.
Tưởng Tranh ở một bên cười lạnh: “Chút tâm tư này, có thể giấu được ai?”
“Tài sản này đều do chú Vương cùng dì Tống cho Tống Nguyệt trước khi kết hôn, dù ra toà án, cũng không có quan hệ gì với Chu Tuấn Việt!”
“Ngược lại là căn phòng xép hiện tại của anh ta, nghiêm túc xem xét, là tài sản trong hôn nhân, có thể chia đều.”
“Đọc nhiều sách xem nhiều báo vào, đừng có từng ngày chỉ học trà nghệ!”
Vương Lôi sắc mặt đỏ bừng, một chữ cũng phản bác không ra.
Tưởng Tranh tiện tay còn đuổi cô ta ra phòng bệnh.
Cô ta nhu nhược đáng thương lưu luyến ở mỗi bước đi, đáng tiếc Chu Tuấn Việt vẫn luôn nhìn hiệp nghị ly hôn.
Dư quang nơi khóe mắt cũng chưa từng cho cô ta.
Tôi đưa bút cho Chu Tuấn Việt: “Ký tên đi……”
16
Bàn tay nhận bút của nam nhân run rẩy: “Tống Nguyệt, em quá tàn nhẫn.”
Tôi tàn nhẫn?
Lúc trước tôi quá mềm yếu.
Tưởng Tranh để tôi xuất viện, đi đăng ký ly hôn.
Tôi nhân tiện dịp này đi chụp ảnh tĩnh ở chỗ mà lúc trước tôi chụp ảnh cưới. Ở đây, trên tường vẫn còn dán ảnh cưới của tôi và hắn.
“Ai, cô lúc ấy kết hôn không phải vui lắm sao, sao nhanh như vậy lại ly hôn?”
Khi đó, tôi bất đắc dĩ phải kết hôn.
Cho nên tới chụp ảnh chung, cũng không dám trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy.
Sợ bị người khác nhìn ra, tôi đang vui mừng cùng tình yêu.
Bởi vì trang điểm nhạt nhẽo, chụp rất nhiều lần tôi đều không hài lòng, chọn đông chọn tây.
Vẫn là nhiếp ảnh gia kiến thức rộng rãi, nói: “Tân nương nhợt nhạt như vậy là không được, sang phòng bên cạnh trang điểm lại đi.”
Khi tôi trang điểm lại, Chu Tuấn Việt vẫn luôn ở bên cạnh chờ.
Tôi sợ hắn không kiên nhẫn, còn lần nữa thúc giục nhanh lên.
Sau thấy hiệu quả không tồi, nhiếp ảnh gia hỏi tôi có thể dùng ảnh này để quảng cáo hay không.
Tôi không chút do dự mà đồng ý.
Chu Tuấn Việt thế nhưng cũng không có phản đối.
Nhiếp ảnh gia điều chỉnh góc độ, lần nữa thở dài: “Xem cô này, gầy quá, trang điểm rồi cũng không che được vẻ tiều tụy.”
“Chồng cô…… Chồng trước, nhìn qua cũng già không ít, tóc đều bạc hết.”
Tôi vui vẻ mà cười: “Đúng vậy, hẳn là nên ly hôn sớm một chút, chỉ trách tôi nhớ thương tình cũ.”
Nhiếp ảnh gia rất mau đã chụp xong.
Tôi thấy nhiếp ảnh gia sắp chữ đóng dấu, nói: “Một hồi ông giúp cháu đổi thành ảnh thờ, một tấm mười tấc và một tấm hai mươi tấc.”
Động tác của ông khựng lại: “Phi phi phi, tiểu cô nương tuổi còn trẻ, cái gì mà ảnh thờ.”
Tôi nhún vai: “Cháu sắp chết, thuận tiện chụp di ảnh.”
“Cháu sợ cháu không có cơ hội chụp được.”
Nhiếp ảnh gia quay đầu nhìn tôi chằm chằm vài giây.
Tựa hồ đang xác định tôi không phải nói giỡn.
Sau đó ông điên cuồng click chuột: “Ta sẽ cố gắng giúp cháu nói với chồng cũ của cháu!”
“Không cần, cứ như vậy đi, nhắc nhở bản thân cháu, kiếp sau không nên yêu đương mù quáng!”
Nhiếp ảnh gia với vẻ mặt “Ta thật là đáng chết”, nhẹ giọng nói: “Ta đây sẽ làm cho cháu.”
Tôi cầm một xấp ảnh chụp đi ra.
Sắc trời âm u, Chu Tuấn Việt chờ ở dưới bậc thang của Cục Dân Chính.
Gió thổi làm rối mái tóc trên trán hắn, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo tôi.
Vương Lôi gọi điện thoại đến.
“A Việt, anh ở đâu? Gia Gia tỉnh, nơi nơi đều tìm không thấy anh, gấp đến độ muốn khóc. Anh đến đây nhìn xem thử được không?”
Mau chóng đến giờ tan tầm, một đôi tân nhân hẳn là vội vàng đi đăng ký kết hôn, đụng phải tôi.
Bọn họ vội vàng xin lỗi, vội vàng rời đi.
Ảnh chụp trong tay tôi rơi đầy đất.
Chu Tuấn Việt thấy được hai tấm di ảnh màu trắng đen.
Hắn dường như bị sét đánh trúng, thân hình hung hăng nhoáng lên.
Hắn hờ hững mà nói với đầu bên kia điện thoại: “Tôi rất bận, không rảnh!”
Sau đó tắt điện thoại.
Hắn bước nhanh lên, nhặt hai bức ảnh kia lên.
Cực lực kiềm chế để không khóc, chất vấn tôi: “Tống Nguyệt, em làm gì vậy?”
“Không phải em đã nói, sau khi ly hôn sẽ phối hợp trị liệu sao?”
Tôi từ trong tay hắn đoạt lấy ảnh chụp.
Ho khan: “Đúng vậy, chỉ sợ dù tích cực trị liệu, tôi cũng rất có thể sẽ chết.”
“Đến lúc đó tóc rớt hết, chụp ảnh cũng khó coi, không bằng sớm một chút chuẩn bị trước.”
“Anh xem, chụp cũng không tồi phải không?”
Hắn hai mắt đỏ bừng, ở bậc thang đi tới tới lui lui.
“Em, em, em sao lại có thể, có thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy?”
Hắn giống như con thú bị giam trong lồng sắt, tôi thưởng thức vẻ nôn nóng của hắn.
Thật vui vẻ!
Tôi chọc vào trái tim hắn: “Tôi không được ba mẹ yêu thương, chồng trước lại vẫn luôn dẫn theo tiểu tam tới kích thích tôi.”
“Tồn tại cũng không có ý nghĩa gì, có lẽ chết sẽ càng thoải mái hơn!”
Mặt của Chu Tuấn Việt cắt không còn giọt máu.
Hắn vốn thân hình đơn bạc.
Hiện giờ gió thổi qua, như muốn thổi bay hắn.
Hắn một quyền hung hăng đấm ở trên đầu mình.
“Tôi đáng chết, Tống Nguyệt, tôi thật sự đáng chết!”
Hắn nắm lấy tay của tôi, nước mắt nóng bỏng rơi xuống lòng bàn tay lạnh lẽo của tôi.
Đáy mắt tràn đầy khẩn thiết cầu xin:
“Tôi cầu em sống tốt, nhìn tôi đày ở địa ngục, được không?”
Tôi vui cười rút tay lại, xoa xoa lên áo khoác đen của hắn.
“Cẩn thận ngẫm lại, dù anh ở đây hay địa ngục, kỳ thật tôi cũng không để bụng.”
“Hiện tại, mong anh biến mất ở trước mắt tôi,” tôi cười tủm tỉm nhìn hắn, “Được không, chồng trước?”
17
Trở lại bệnh viện, Tưởng Tranh thấy di ảnh của tôi.
Đôi mắt hồng lên muốn xé ảnh.
“Xé cũng vô dụng, xé rồi tôi cũng chụp lại.”
Bình luận facebook