• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Nụ Hồng Hoang Dã (4 Viewers)

  • Chương 2

Chu Tuấn Việt ngữ khí cứng rắn: “Tôi không đuổi cô đi.”
Tôi cười nhạo: “Tôi cũng không phải là ăn xin, có rất nhiều nơi để đi, chuồng bồ câu này để lại cho đôi tra nam tiện nữ các người.”
Tôi nhấc chân, hung hăng đạp lên tấm ảnh cưới kia.
Một đường đi đến cửa thang máy, Vương Lôi đuổi theo túm chặt tôi: “Chị Tống Nguyệt, chị ở lại đi, đừng bởi vì em nháo mà không thoải mái.”
“Buông ra!”
Lúc đang lôi kéo, cô ta âm thầm đẩy tôi một phen.
Phía sau chính là cầu thang xoắn ốc.
Tôi một phen kéo lấy ống tay áo của Vương Lôi.
Muốn chết cùng chết.
Chu Tuấn Việt phản ứng lại, bước nhanh lên, vươn tay.
Đôi tay kia, ở giữa không trung nháy mắt có chút chần chờ.
Sau đó, rõ ràng là hắn biết thủ đoạn của Vương Lôi.
Hắn thế mà dùng sức, sợ mất đi người thương, thế cho nên cánh tay nổi gân xanh mà giữ cô ta.
Ánh đèn thủy tinh ở hành lang đâm vào đôi mắt khiến tôi đau đớn, đau như mỗi một tế bào đều nổ tung.
Tôi nhắm mắt lại, buông lỏng góc áo của Vương Lôi ra.
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Thân thể quay cuồng ở bậc thang, đau đớn làm linh hồn tôi kiệt quệ.
Lỗ tai nghe được tiếng gọi thất thố của Chu Tuấn Việt: “Tống Nguyệt, Tống Nguyệt……”
Ngã xuống như vậy, tôi sẽ chết sao?
Tôi cũng đã lập di chúc xong, nên hắn đừng mơ tưởng lấy đi một phân tài sản của tôi.
Cũng không biết có phải quay cuồng vài cái, tôi bắt đầu cảm thấy mơ hồ.
Cả người được ai đó ôm lấy.
6
Mở mắt ra, đối diện là đôi mắt đầy tơ máu của Tưởng Tranh.
Cậu ấy cực kỳ tức giận: “Tống Nguyệt, đầu óc của cậu có phải có bệnh không? Cậu không muốn sống nữa có phải hay không?”
Tôi cười với cậu: “Ai, đừng dữ như vậy, tôi vốn có bệnh mà!”
Hầu kết của Tưởng Tranh lăn lên lăn xuống, trong chớp mắt, cậu ấy tựa hồ muốn khóc.
Rồi lại mạnh mẽ nhịn xuống: “Tớ mang cậu đi bệnh viện.”
Chu Tuấn Việt lúc này tiến lên, giải thích: “Sức khỏe của Tiểu Lôi luôn kém, năm trước vừa gãy chân.”
“Anh vừa rồi nếu không buông tay, tôi nhất định có thể túm chặt lấy anh, cũng không đến mức bị quăng ngã.”
Tôi là công chúa kiêu ngạo.
Cái tôi muốn, là người độc nhất được sủng.
Mà không phải, lấy đi chút yêu thương từ kẽ tay của nữ nhân khác.
Tôi được Tưởng Tranh đỡ đứng dậy, lẳng lặng nhìn về phía Chu Tuấn Việt: “Nếu tôi vừa rồi ngã chết, anh sẽ hối hận sao?”
“Anh đừng giống ba tôi, đến sau khi mẹ tôi chết mới hoàn toàn tỉnh ngộ người mình yêu là ai?”
Vương Lôi đứng ở bậc thang cao, nói: “A Việt vẫn luôn cảm kích chị, bọn họ đều nói nếu không phải nhờ người nhà của chị, anh ấy cũng không có được thành tựu hiện tại.”
Chu Tuấn Việt lòng tự trọng rất mạnh.
Hắn vẫn luôn nỗ lực thoát khỏi cái bóng của Tống gia, chứng minh bản thân.
Không biết đánh thức ký ức gì của hắn, hắn cong môi: “Đừng cho là tôi không thấy, cô vốn muốn kéo Tiểu Lôi cùng nhau lăn xuống.”
“Nữ nhân ác độc như cô, cho dù ngã chết, cũng là tự tìm, tôi sẽ không vì cô mà rớt một giọt nước mắt.”
Tưởng Tranh siết chặt nắm tay: “Chu Tuấn Việt, cậu còn có là người không, cậu có biết hay không……”
Tôi đánh gãy lời của hắn, cười: “Rất tốt.”
“Nhớ kỹ lời của anh ở hiện tại, đến lúc đó đừng khóc trước mộ của tôi, làm dơ con đường kiếp sau của tôi.”
Tôi phát sốt, làn da toàn là vết bầm tím lại thêm gãy xương đùi.
Tưởng Tranh cầm số liệu thử máu ra, tay đều run.
Có lẽ là trong lòng, cả người tôi đã chết lặng.
Bệnh nặng như vậy, thế nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.
Tưởng Tranh cuốn ống tay áo của tôi lên, giúp tôi xử lý miệng vết thương không ngừng chảy máu, thấy được vết bầm lớn bé trên cánh tay của tôi.
Đôi mắt hồng đến lợi hại, nức nở nói: “Tống Nguyệt, chờ hạ sốt, chúng ta liền trị bệnh bằng hoá chất được không?”
“Bệnh của cậu không thể lại kéo dài.”
“Trị bệnh bằng hoá chất tóc sẽ rụng, rất xấu.”
“Chờ chữa khỏi bệnh, cậu có thể một lần nữa biến thành mỹ nhân, chữa được mệnh mới quan trọng nhất.”
Tôi nhún vai, nhẹ giọng đáp lại: “Nhưng mà Tưởng Tranh, tồn tại, thật sự không thú vị tí nào.”
Tôi thậm chí, có chút gấp không chờ nổi mà muốn chết.
7
Tôi ở phòng bệnh dành cho hai người.
Giường kế bên là của một sinh viên tên Anh Tử, ngủ cũng mang mũ.
Khi chạng vạng, bạn trai cùng ba mẹ của cô ấy mang một cái bánh bông lan tự làm tới.
Ở trong phòng bệnh hát chúc sinh nhật cô ấy, bạn trai tặng một cái vòng cổ cỏ bốn lá cho cô ấy.
Anh Tử hơi run tay: “Cái này quý quá, anh lấy tiền ở đâu ra, nói thật đi?”
“Không quý, anh làm thêm việc.” Chàng trai cười đến khờ khạo, “Anh rất mau là có thể chính thức đi làm, đến lúc đó em muốn mua cái gì anh đều mua cho em.”
Tôi nhớ tới sinh nhật hai mươi tuổi của tôi.
Khi đó, mẹ đã qua đời.
Ba tôi tỉnh ngộ bản thân yêu bà ấy đến thế nào.
Ông ảo não, uể oải, hối hận.
Khi tỉnh táo, ông rất tốt với tôi, hữu cầu tất ứng.
Chỉ là khi uống nhiều, ông sẽ đỏ mắt chất vấn tôi: “Nếu mày ngoan ngoãn hiểu chuyện, mẹ mày sẽ không tự sát.”
“Mày cũng là hung thủ!”
“Chúng ta đều là hung thủ!”
Ông ấy giống như vừa yêu tôi, lại cũng vừa hận tôi.
Là Chu Tuấn Việt ngốc nghếch bồi tôi đi học, tan học.
Nhìn tôi hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Khi tôi bị ba chỉ trích, kéo tôi lên lầu.
Đêm đó, hắn hỏi tôi: “Tống Nguyệt, đời này, em phải mắc kẹt trong bùn lầy sao?”
“Nếu em quyết định như thế, anh đây…… Sẽ buông em ra.”
Sau này, tôi ném đám bạn “chó” xuống hồ rồi bắt đầu chăm chỉ học tập.
Vui sướng giải đề, áp chế nội tâm đen tối cuồn cuộn không ngừng trào ra.
Thi đại học xong, tôi cùng hắn cùng đến một thành thị, hai trường cạnh nhau.
Thư thông báo trúng tuyển gửi đến ngày đó, tôi cùng bọn Tưởng Tranh đi hát.
Ở phòng thuê tối tăm, Tưởng Tranh cầm nhẫn tỏ tình với tôi.
Tôi cười đá chân của cậu ấy: “Cậu chơi tôi hả, tôi có người mà mình thích rồi.”
“Ai vậy?”
Tôi câu lấy cổ của Chu Tuấn Việt đứng trong một góc: “Nè, làm bạn trai của em đi, thế nào?”
Tôi mặt ngoài tùy tiện, kỳ thật lòng bàn tay khẩn trương đến nỗi ra một tầng mồ hôi.
Hắn trầm mặc năm sáu giây.
Gật đầu: “Được!”
Tôi cười ha ha, cảm giác say lên đến đầu, tôi ôm cổ hắn hôn một cái.
Môi của hắn, rất mềm.
Nhạc ồn như vậy, lại không áp nhịp đập điên cuồng trong tim của tôi.
Chúng tôi ở dưới bàn trong thư viện nắm tay, chúng tôi ở nước Anh phồn hoa hôn môi, chúng ta ở đường phố vào đêm khuya sóng vai đi cùng nhau……
Sau khi mẹ chết, đó là thời gian hạnh phúc nhất của tôi.
Nhưng hết thảy, vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, tất cả đều bị đánh vỡ.
Chu Tuấn Việt mang theo nữ hài nhỏ xinh tới tham gia sinh nhật của tôi, giới thiệu: “Đây là em gái nhà bên khi còn nhỏ của anh, Vương Lôi.”
“Hiện tại cũng là học muội của anh.”
8
Hắn dùng tiền vừa học vừa làm định mua quà sinh nhật cho tôi, cuối cùng lại đóng học phí cho Vương Lôi.
Rồi mua cái thủy tinh cầu 48 tệ làm quà.
Cái bệ thấp kém, chọc thủng lòng bàn tay của tôi.
Máu tươi loang lổ trên mặt cầu, nhìn thấy ghê người.
Tôi đã rất tức giận, Chu Tuấn Việt lại nói: “Sinh nhật hàng năm đều có, học hành mới là đại sự.”
“Tống Nguyệt, em từ nhỏ ăn sung mặc sướng, căn bản sẽ không hiểu tình cảnh của bọn anh.”
Từ mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi, một phần tư cuộc đời chúng tôi đều cùng nhau vượt qua.
Nhưng hiện tại hắn dùng “Em, bọn anh”, ba chữ ngắn ngủn, nhẹ nhàng mà rạch giới hạn.
Bọn họ dùng tiếng địa phương mà tôi nghe không hiểu, nói chuyện thời thơ ấu.
Bọn họ làm công cho cùng cửa hàng, vừa học vừa làm.
Hắn mỗi ngày đưa mũ cho Vương Lôi, lại không thèm đưa giày cho tôi.
Ngày kỷ niệm hai năm bên nhau đó, chúng tôi hẹn xem phim.
Chu Tuấn Việt mang theo Vương Lôi tới.
“Tiểu Lôi đến bây giờ cũng chưa từng xem phim 3D, chúng ta cùng nhau đi.”
Hắn đi mua vé, Vương Lôi dịu ngoan ngoan ngoãn lộ ra gương mặt thật: “Tống Nguyệt, A Việt cùng cô ở bên nhau chỉ là vì báo ân, tôi mới là thanh mai trúc mã chân chính của anh ấy.”
Tôi phát hỏa, tát cô ta một cái.
Chu Tuấn Việt quay lại vừa lúc thấy được một màn này.
Ở khu chờ rộn ràng nhốn nháo, hắn nghiêm khắc: “Tống Nguyệt, đừng tưởng rằng có tiền là có thể muốn làm gì thì làm, em hiện tại xin lỗi Tiểu Lôi.”
Hắn dựng thẳng gai nhọn toàn thân, bảo vệ Vương Lôi ở sau người.
Còn tôi, lại bị mọi người chỉ trỏ.
Tôi nhìn hắn chằm chằm: “Chia tay đi!”
Chu Tuấn Việt không dám tin: “Em nói cái gì?”
Tôi là người nhát gan, chân thành yêu hắn, chưa bao giờ lấy chia tay làm lợi thế.
Có lẽ là tôi biết, hắn sẽ không giữ tôi lại.
Cho nên, không dám nói ra.
“Tôi nói chia tay.” Tôi nhìn về phía cái tay của Vương Lôi nắm khuỷu tay hắn, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, nhịn không được nói lời độc ác, “Đại tiểu thư có tiền như tôi đây chơi chán rồi, không phụng bồi.”
Trong chớp mắt, hắn đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Em đừng hối hận!”
“Tuyệt không!”
Hắn quả nhiên không giữ lại.
Chúng tôi cứ như vậy, đường ai nấy đi.
Nghe nói, hắn lại đoạt được giải thưởng quốc gia.
Nghe nói, hắn mỗi ngày cùng Vương Lôi ở trên đường ăn cơm.
Nghe nói, bọn họ ở dưới cây hoa anh đào chụp ảnh chung.
Lại không nghe nói, bọn họ trở thành người yêu.
Tôi cho rằng kiếp này vô duyên.
Nhưng bốn năm ấy, ba tôi được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính.
Ông phảng phất trong một đêm cạn kiệt sức lực.
Ông gọi tôi cùng Chu Tuấn Việt vào cạnh giường bệnh, kéo tay của tôi: “Nếu ba đi, trên đời này con là người lẻ loi. Trước khi chết, có thể thấy con kết hôn không?”
“Dạ được.”
Tôi gọi cho Tưởng Tranh, nhờ anh diễn một tuồng kịch với tôi.
Anh hiện giờ là nghiên cứu sinh tài năng của viện y học, nhà tôi và nhà anh cũng thân thiết, ba tôi hẳn là có thể yên tâm.
Tưởng Tranh tới bệnh viện, mang sổ hộ khẩu cùng giấy tờ bất động sản.
Ba tôi lại không vui, chỉ lo nhìn Chu Tuấn Việt.
Chu Tuấn Việt nhìn tôi cùng Tưởng Tranh đan mười ngón tay vào nhau chằm chằm, từng câu từng chữ: “Chú Vương, con muốn cưới Tống Nguyệt, có thể chứ?”
9
Nhìn xem.
Cầu hôn cũng không có.
Nhưng hôn lễ vẫn hấp tấp cử hành.
Các bạn bè đều khuyên tôi thận trọng, tôi không dám nói cho các cô ấy biết, kỳ thật tôi rất vui vẻ gả cho hắn.
Các cô ấy khẳng định sẽ mắng tôi phạm tiện.
Nhưng thời niên thiếu, là hắn vẫn luôn dùng sức lôi kéo tôi, tôi mới không rơi vào vũng lầy.
Đêm tân hôn, Vương Lôi thâm tình thông báo cho Chu Tuấn Việt, cô ta ở quán bar uống nhiều, nổi lên tranh chấp với người khác, vào cục cảnh sát.
Hắn nghe xong liền vội vàng ra cửa, cả đêm không về.
Tôi quyết tâm không ngồi chờ chết, lôi kéo Vương Lôi vào các mối quan hệ của tôi.
Cô ta rất mau quen được một phú nhị đại, hơn nữa còn nhanh chóng có con.
Nhưng mà khi con được sáu tháng tuổi, cô ta phát hiện nội bộ nhà chồng sớm bị đục rỗng, thiếu một đống nợ.
Hai vợ chồng nổi lên tranh chấp, chồng cô ta tát cô ta một cái.
Ngày đó, Vương Lôi khóc lóc tìm được tôi cùng Chu Tuấn Việt.
Cô ta ôm con, nước mắt lưng tròng hỏi tôi: “Cô có phải đã sớm biết Lý Trình có vấn đề không? Cô cố ý, liền chờ ngày này phải không?”
Chu Tuấn Việt nhìn tôi chằm chằm: “Tống Nguyệt, hết thảy là do em sớm có dự mưu sao?”
Nếu tin tôi, căn bản là sẽ không hỏi câu hỏi như vậy.
Tôi cười: “Em có thể ấn đầu của cô ta bức cô ta kết hôn sao, nếu không phải cô ta ham tiền, có thể bị lừa sao?”
Ánh mắt của Chu Tuấn Việt lạnh lùng: “Tống nguyệt, có phải ở trong mắt em, tôi kết hôn với em, cũng là ham tiền của em? Có phải người nghèo như chúng tôi, liền xứng đáng bị tiểu thư nhà giàu các người xem thường phải không?”
Hắn tự trọng quá cao, quá bồng bột.
Tự làm mình tổn thương, còn khiến tôi bị thương theo.
Vương Lôi ly hôn, bắt đầu thường xuyên tham gia sinh hoạt của tôi cùng Chu Tuấn Việt.
Lần nữa khiêu khích tôi.
Dù có yêu sâu đậm, cũng chịu không nổi mỗi lần thất vọng.
Tôi cùng Chu Tuấn Việt, rốt cuộc chỉ còn lại sự căm ghét.
Nhưng tôi dựa vào cái gì mà phải làm theo ý của bọn họ?
Chỉ cần tôi không rời đi, cô ta vĩnh viễn chỉ là tiểu tam không thể ra ánh sáng.
Chỉ là hiện tại, tôi mệt mỏi.
Hôn nhân ba người, thật sự là quá chen chúc.
Nếu tôi chết, Vương Lôi bồi hắn làm thủ tục tử vong cho tôi, đồng ý ký tên lên giấy hỏa táng của tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom