1.
Mẫu thân ta mất sớm, ngay sau khi hạ sinh ta, bà đã bị Hoàng hậu hạ sát. Vì trên người ta chảy dòng máu hoàng tộc nên mới giữ được cái mạng này đến bây giờ.
Khi chuẩn bị đồ xuất giá, ta mới chân chính cảm nhận được mình bị ghẻ lạnh đến mức nào, vòng tay vàng bạc đều không có, chỉ có thức ăn đi đường cùng vài bộ xiêm y.
Hôn lễ cũng chỉ tổ chức cho có lệ, ai có mắt cũng thấy hoàng thượng hoàn toàn không quan tâm đến ta. Nhưng ta cũng chẳng để ý đến ông ta, ta chưa từng coi ông ta là phụ hoàng, đối xử với ông ta cũng chỉ như những cẩu nam nhân tầm thường khác trong thiên hạ.
Thật ra ông ta không biết, khi ta còn nhỏ từng một lần sốt cao suýt ch.ế.t, đương triều đại hoàng tử Thẩm Thanh Ngọc đã cứu ta, nhiều năm qua, ta ẩn mình trong cung, âm thầm luyện võ.
Thẩm Thanh Ngọc giúp ta cũng không phải vì thiện tâm gì, hắn cho ta bái sát thủ trứ danh giang hồ làm sư phụ, để ta học bản lĩnh ám sát, cái giá ta phải trả sau khi được cứu là phải giúp hắn tranh đoạt ngôi vị Thái Tử.
Nói trắng ra là thay hắn gi.ế.t người.
Gi.ế.t tất cả những người cản đường hắn.
Để phòng ngừa ta không nghe lời, Thẩm Thanh Ngọc đã giấu th.i th.ể mẫu thân ta đi, mười mấy năm trôi qua, ta vẫn chưa thể an táng cho mẫu thân.
Thánh chỉ đưa đến cung của ta, người cả tháng không thấy được vài lần Thẩm Thanh Ngọc lại tự mình tới thăm ta.
Hắn thanh nhã cao quý, bước đi như lướt gió, trong đôi mắt đẹp lẫn một chút biểu tình khó hiểu. Thẩm Thanh Ngọc đi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta, môi hơi mím lại, cau mày, khi mở miệng giọng nọi lại hơi run run: “Tang Nguyệt, sống sót trở về.”
Ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Thẩm Thanh Ngọc, cả người ngây ngẩn, sợ tới mức đột nhiên lùi về sau một bước, biểu tình khó tin nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Hắn ta cười khổ, không nói thêm gì, chỉ lặp lại: “Sống sót trở về.”
Dù chưa thể hồi phục sau cú sốc nhưng ta vẫn đóng gói hành lý một cách máy móc.
Trước khi lên đường, Thẩm Thanh Ngọc gửi cho ta một bức mật thư, ta mở ra chỉ thấy trong đó có vài chữ.
“Giết Cung Chiết Dư, ta giúp ngươi hồi kinh.”
Đây là nhiệm vụ Thẩm Thanh Ngọc giao cho ta, còn vì sao hắn muốn Cung Chiết Dư nhất định phải ch.ế.t, ta cảm thấy bởi vì Thẩm Thanh Ngọc biết chỉ cần người này còn ở Tây Vực, Trung Nguyên sẽ luôn bị uy hiếp.
Cung Chiết Dư là một người rất đáng sợ.
Ta bĩu môi, đốt bức mật thư rồi lên đường.
Sau bảy ngày, ta cùng đoàn xe ngựa hòa thân đã tiến vào hoàng thành Tây Vực.
Lúc đầu ta còn thắc mắc, vì sao Cung Chiết Dư lại chỉ đích danh muốn ta đến hòa thân?
Vậy là ta dò hỏi hoàng thượng và Thẩm Thanh Ngọc. Bọn họ nói Cung Chiết Dư nói ra một câu, có thể hòa thân ngừng chiến nhưng hắn chỉ đồng ý cưới công chúa đẹp nhất Trung Nguyên.
Ta:.......
Lần đầu tiên trong đời, ta muốn mình lớn lên xấu xí một chút.
2.
Bên ngoài hoàng thành Tây Vực, hai bên đường đều chật kín người đón dâu, ta vừa được đỡ xuống xe ngựa, liếc mắt một cái đã thấy Cung Chiết Dư nổi bật trong đám người. Ta đã xem qua bức họa của hắn, hắn thật sự có vẻ ngoài cực kỳ kinh diễm.
Lúc đó tuyết bay tán loạn, bánh xe ngựa hằn lên những dấu vết trên tuyết, ta đứng giữa trời tuyết, từ xa xa nhìn Cung Chiết Dư, thoạt nhìn hắn cũng không có khát máu như trong lời đồn, chỉ giống một thiếu niên tầm thường, thậm chí còn nhỏ hơn ta hai tuổi.
Đoàn người đón dâu dẫn ta vào cửa thành, thiếu niên mặc một bộ thanh y, tóc buộc đuôi ngựa đeo phát quan, vài sợi tóc rủ xuống trán, hàng mi dài dính một ít tuyết, tạo thành bóng hắt xuống dưới mắt, tóc hắn hơi ướt, mặt mày như tranh.
Chẳng trách luôn có vô số mỹ nhân người trước ngã xuống, người sau liền nhập vương phủ.
Cung Chiết Dư đứng giữa đám người nhìn ta, ta hơi căng thẳng. Nhưng bởi vì mọi người còn đứng xung quanh, tròng mắt ta không ngừng chuyển động, đảo qua đảo lại đến mức hơi nhức mắt.
Vậy nên ta đành cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chói mắt kia.
Đúng lúc này, ta cảm thấy có người nắm lấy tay mình dắt đi.
Là Cung Chiết Dư!
Khuôn mặt kinh diễm của hắn phóng đại trước mặt ta, ta hoảng sợ.
Sau đó, Cung Chiết Dư khiến mọi người xung quanh thốt lên vì kinh ngạc.
Hắn kéo ta vào lòng, gương mặt kề sát tai ta, ta có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phun vào cổ ta. Tình huống gì đây…?
Ta thậm chí còn nín thở.
Bởi vì lúc này tay Cung Chiết Dư đang đặt trên eo ta, mà ta lại giấu chủy thủ dùng để ám sát ở sau lưng.
Chỉ cần Cung Chiết Dư hạ tay xuống một tấc nữa, ván cờ này ta sẽ thua. Tim ta đập như nổi trống, cả người căng cứng.
Nhưng may mắn Cung Chiết Dư không làm vậy, hắn chỉ ôm ta.
“Đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết nàng.” Hắn nói vào tai ta.
Ta hoảng hồn, so với nhìn vào mắt Thẩm Thanh Ngọc còn đáng sợ hơn nhiều lần.
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán, Cung Chiết Dư buông tay ra, ngẩng đầu quét một lượt bốn phía. Chỉ một ánh nhìn này thôi đã cho thấy hắn là kẻ điên lãnh khốc từ trong xương tủy.
“Kẻ nào dám nói thêm một chữ, ta cắt lưỡi.”
Cung Chiết Dư lạnh lùng ném lại câu này sau đó đưa ta vào cung làm lễ.
Vào cung tham kiến hoàng đế Tây Vực xong xuôi, ta được thị nữ dẫn đến vương phủ. Viện Cung Chiết Dư ở một đóa hoa cũng không có, chỉ có cỏ dại, còn ta từ khi bước chân vào hoàn thành luôn thời thời khắc khắc cảnh giác.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười nói của nữ tử, ta nhíu nhíu mày.
Xem ra lời đồn là thật, trong phủ Cung Chiết Dư nuôi rất nhiều mỹ nhân.
Ta thở dài, theo thị nữ vào phòng, bắt đầu tự sắp xếp lại đồ đạc của mình. Khi ta đang tản bộ trong viện, vô tình nghe được có tiếng người nói chuyện trong thư phòng.
Hình như đang nói chuyện với Cung Chiết Dư.
Giữ đúng phẩm chất của một sát thủ chuyên nghiệp, ta rón rén đi đến góc tường, nghe lén cuộc nói chuyện.
“Vì sao chọn Thẩm Tang Nguyệt tới hòa thân? Rõ ràng là ai cũng được mà.”
“Nàng ta không được sủng ái, có ch.ế.t thì ch.ế.t, ai thèm để ý.” Giọng Cung Chiết Dư truyền ra.
Người đang nói chuyện với hắn là nhị hoàng tử Tây Vực, Cung Hàm Lễ. Vừa rồi ta đã gặp qua ở đại điện, lập tức nhận ra giọng hắn.
Nghe thấy câu này, ta mím môi, vốn tưởng rằng Cung Chiết Dư điên đến mức chọn bừa chọn bãi, giờ xem ra hắn cũng không đến nỗi đó, hơn nữa hắn tìm ta cũng chỉ vì muốn một con mồi dễ xơi.
Chủy thủ lạnh buốt sau lưng nhắc nhở tôi phải sớm động thủ.
Thế là ta rón rén trở vào phòng, trời đã tối hẳn, ta giấu chủy thủ dưới gối. Đêm nay là đêm tân hôn, người hầu trong phủ đã thắp nến đỏ.
Theo truyền thống cưới hỏi phải đốt nến đỏ trên đầu giường, ngụ ý là cầu những điều tốt đẹp.
Ta nhìn chằm chằm ánh nến mờ ảo đang lung lay trước gió kia, nhất thời thất thần, khi ta hồi hồn, Cung Chiết Dư đã đẩy cửa bước vào.
Người đầy mùi rượu!
Có vẻ hắn đã bị chuốc không ít rượu, gương mặt vốn trắng như sương lạnh giờ lại hơi ửng đỏ.
“Cung Chiết Dư......?” Ta có chút khẩn trương.
Khi Cung Chiết Dư tiến đến gần, lòng bàn tay ta toát mồ hôi lạnh, ta đang định rút chủy thủ dưới gối ra, lại thấy ánh mắt Cung Chiết Dư tỉnh táo nhìn ta: “Ra ngoài cùng ta.”
Hả?
Ta sửng sốt, ngừng tay.
Thấy hành động bất thường của hắn, ta muốn vỗ ngực thở ra một hơi. May sao vừa rồi ta chưa rút chủy thủ ra…
Cung Chiết Dư không hề say.
Thấy ta ngồi im không nhúc nhích, hắn cầm cổ tay ta kéo đi, trong lúc đó còn nhíu mày nói một câu: “Sao gầy vậy?”
Ta không trả lời, chỉ không hiểu sao lại bị hắn kéo ra ngoài.
Dù Cung Chiết Dư uống không ít rượu nhưng đi giữa trời tuyết, ta chỉ ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người hắn.
Cuối cùng Cung Chiết Dư kéo ta tới biệt viện nơi hắn nuôi nữ nhân.
Nửa đêm, mười mấy nữ nhân đứng xếp hàng trong viện, ánh mắt đầy chờ mong, bởi vì thị nữ trong phủ tới truyền lời cho các nàng chuẩn bị, đứng đây chờ Cung Chiết Dư.
“Đây là nữ nhi của thượng thư, năm ngoái phụ hoàng ép đưa cho ta. Kia là trưởng nữ nhà tướng quân, nạp vào phủ cũng để củng cố quân quyền, đứng cuối kia là ca nữ, giữ lại phòng khi muốn nghe hát.”
Ngón tay Cung Chiết Dư chỉ chỉ vào từng người, sau đó quay đầu nhìn về phía ta, trong mắt chất chứa sự khó chịu, bối rối cùng cảm xúc gì đó ta không hiểu.
“Nàng muốn lưu lại ai? Hay là gi.ế.t hết?”
Ta nghe vậy, trợn mắt kinh ngạc.
Ta đang định hỏi hắn đang làm gì vậy thì Cung Chiết Dư đã ghé sát vào mặt ta, nhìn thẳng vào mắt ta, nói: “Ta đã thấy nàng nhíu mày khi nhập phủ.”
Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, trái tim bình ổn của ta chợt hẫng mất một nhịp.
Ta thậm chí còn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi đồng tử đen nhánh của Cung Chiết Dư.
......
Ta có chút không theo kịp suy nghĩ của Cung Chiết Dư, nhưng vẫn mím môi nói giữ lại hết, đêm đại hôn đổ máu là không may mắn.
Cung Chiết Dư xoa xoa cằm suy nghĩ, sau đó nhếch môi cười: “Được, nghe nàng.”
Sau đó ta bị Cung Chiết Dư bế ngang người lên, ta hét lên một tiếng, cảm giác như mình sắp rơi liền vội vàng ôm lấy cổ hắn.
Nhưng ta cũng buông ra rất nhanh, ta nhớ Thẩm Thanh Ngọc từng nói Cung Chiết Dư không cho phép ai chạm vào mình, chạm vào người hắn một chút thôi không khác gì bứt lông sư tử.
“Ôm chặt, không ta sẽ gi.ế.t nàng.”
Cung Chiết Dư đột nhiên hung tợn cúi đầu nhìn ta một cái, tay cũng siết chặt hơn.
…… Vậy là ta lại quàng tay lên ôm cổ hắn lần nữa. Ta hít sâu một hơi tự nhủ trong lòng, Cung Chiết Dư không phải người thường, không thể dùng đầu óc bình thường nói chuyện với hắn.
Cung Chiết Dư đặt ta lên giường, ta để ý thấy hắn để chân trần.
Ta vô thức nhíu mày, mở miệng: “Đêm lạnh, sao chàng không mang giày… Để chân trần như vậy không đau à?”
Kết quả là ta vừa nói xong, Cung Chiết Dư liền lao lên đè ta xuống, ta ngẩn người, khi nhìn vào mắt Cung Chiết Dư, không khí ái muội đột nhiên bao trùm tứ phía, bắt đầu lên men. Cặp mắt kia lấp lánh như sao, bên trong tựa như có một hố đen không đáy, hút mọi thứ vào.
Vành tai ta đột nhiên bị hắn cắn một miếng, trên người Cung Chiết Dư còn thoang thoảng mùi rượu, ánh mắt hắn lại thanh tỉnh vô cùng, giọng hắn khàn khàn như cổ họng bị bỏng rát, trầm giọng hỏi ta: “Được chưa?”
Cái gì được chưa? Ta tự hỏi xong hai giây sau mới hiểu được hắn đang hỏi đi, nghiêng mặt qua một bên, cự tuyệt: “Không được!”
“Sao lại không được?... Hửm?” Cung Chiết Dư cười cười, đan tay vào tay ta: “Cho ta đi.”
Cũng không biết có phải ảo giác của ta hay không, ta bỗng cảm thấy vừa rồi Cung Chiết Dư như đang làm nũng, giọng mũi dày đặc, nhão nhão dính dính ghé sát vào người ta, âm cuối kéo dài, mang theo chút quyến rũ.
Sau đó ta cũng không biết mình nghĩ gì nữa, nói chung là bị Cung Chiết Dư tra tấn đến ch.ế.t đi sống lại, hôm sau tỉnh dậy đầu đau như muốn nứt ra.
Ta giơ hai tay lên che mặt, thật quá ngượng ngùng.
Ta thế mà cùng Cung Chiết Dư vui vẻ cả đêm rồi quên cả rút dao á.m sát! Quả nhiên, chữ sắc có bộ đao trên đầu, hại người…
Chủy thủ giấu dưới gối vẫn đặt ngay ngắn tại chỗ, Cung Chiết Dư đã dậy, ta nhìn qua cửa sổ thấy hắn đang luyện kiếm.
3.
Vì ta đã đến Tây Vực hòa thân, chiến sự nơi biên cương tạm thời hòa hoãn lại, quân Trung Nguyên vốn suy yếu vì thiếu lương thảo cuối cùng cũng có thời gian ổn định lại.
Tuy ta ở Tây Vực nhưng vẫn từ trong miệng các triều thần nghe được chút tin tức.
Khi đang trong vương phủ chuẩn bị dùng cơm trưa, ta thấy được Cung Chiết Dư cả người m.á.u me trở về.
Bước chân của hắn vững vàng, nhưng ở trong mắt ta lại hãi hùng khiếp vía.
“Chàng sao vậy?” Ta đứng lên xem xét, vết thương của Cung Chiết Dư không giống bị ám toán, mà giống bị đánh hơn, mà còn là bị đánh không phản kháng.
Nhưng mà… Cung Chiết Dư võ công đứng đầu thiên hạ có thể bị ai đánh thành dạng này chứ?!
“Đừng chạm vào ta.” Cung Chiết Dư đẩy ra ta, trên người toàn mùi máu tươi. Hắn thấy tay ta ngừng giữa không trung, ánh mắt hơi lóe lên, mở miệng bổ sung: “Dơ.”
Thị vệ đi theo Cung Chiết Dư lúc này mới nói rõ tình huống: “Hôm nay nhị hoàng tử nghe được chuyện đêm qua điện hạ định gi.ế.t cơ thiếp trong phủ, nổi trận lôi đình, hai người tranh cãi một hồi, cuối cùng bệ hạ trừng phạt điện hạ.”
Hóa ra là bị phạt.
Ta nhìn miệng vết thương ghê người trên lưng Cung Chiết Dư, có chút không đành lòng.
Triều thần rất bất mãn, đặc biệt là thượng thư và tướng quân, ta tưởng chuyện này đến đây là xong, ai ngờ hôm sau trong cung truyền ra tin tức, nói Cung Chiết Dư ch.ặ.t đứt một cánh tay thượng thư.
Hắn ch.ặ.t tay người ta ngay tại chỗ, ném xuống đất.
Nghe thấy tin này, máu ta như muốn ngừng chảy.
Cung Chiết Dư thật sự là một kẻ điên không hơn không kém, hắn rốt cuộc đang làm gì vậy?!
Ngay sau đó ta bị bệ hạ triệu tiến cung, trong đại điện, ta thấy nhị hoàng tử Cung Hàm Lễ ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cung Chiết Dư người đầy vết roi.
Cung Chấn Thiên giận dữ đập bàn: “Nghịch tử, ngươi muốn tạo phản phải không?!”
“Không dám không dám.” Cung Chiết Dư nghe vậy, giơ tay xoa xoa máu trên khóe miệng, sau đó thò lười ra liếm liếm, cười nhạt: “Chỉ là phụ hoàng không giữ nhi thần lại thì ai thay người đánh khắp thiên hạ đây?”
Cung Chấn Thiên giận đến run tay, lúc này tình hình chiến sự căng thẳng, Tây Vực bọn họ không thể mất đi một vũ khí mạnh như Cung Chiết Dư.
“Giỏi, giỏi lắm rồi. Nếu ngươi cảm thấy những nữ nhân kia phiền toái thì hưu hết đi. Nhưng nếu ngươi ở trên chiến trường thua một bước thôi, ta sẽ mang nàng ta ra…” Cung Chấn Thiên chỉ vào ta, “... Ngũ mã phanh thây.”
Ta không thèm để ý đến sự uy hiếp của Cung Chấn Thiên, bởi vì Cung Chiết Dư cũng sẽ không thèm để ta vào mắt, Cung Chấn Thiên chọn sai con tin rồi.
Cuối cùng, ta mang trên vai cái danh Tam hoàng phi, không thể không khiêng Cung Chiết Dư hồi phủ.
Toàn bộ quá trình ta không muốn nói gì, bởi vì Cung Chiết Dư trực tiếp dựa hẳn vào người ta, hắn quá nặng.
Đột nhiên bên tai ta truyền đến tiếng cười khẽ.
“Nàng không sợ à?”
Ta nhìn lướt qua Cung Chiết Dư, thở dài: “Trước khi đến ta đã chuẩn bị tâm lý mình sẽ ch.ế.t, ai ngờ chàng không giết ta.”
“Sao ta vô duyên vô cớ lại muốn gi.ế.t nàng được?” Cung Chiết Dư thật khó hiểu, hắn tự nhiên đứng thẳng lên, tựa như người vừa rồi nhão như bùn ăn vạ trên người ta không phải hắn. Lúc này Cung Chiết Dư nhìn thẳng ta bằng ánh mắt nghiêm túc.
Ta thấy hắn có thể đi lại bình thường, lập tức hiểu được vừa rồi mình bị trêu chọc, thật sự cạn lời.
Đến lúc chạng vạng, ta đột nhiên bị Cung Chiết Dư kéo ra ngoài.
“Đi đâu?” Ta kinh ngạc hỏi.
Cung Chiết Dư nói muốn đưa ta ra ngoài dạo phố.
Ta không rõ nguyên do nhưng cũng không thể từ chối, dù sao Cung Chiết Dư chỉ cần mất hứng là có thể bẻ gãy tay ta, thậm chí là lấy mạng ta.
Ta từng đáp ứng mẫu thân sẽ sống thật tốt.
Bởi vì phải ra ngoài, nha hoàn trong phủ chạy tới trang điểm cho ta, ta xưa nay không thích bạch y, trang điểm cũng phải diễm lệ, nha hoàn liền giúp ta thoa phấn, điểm thêm son hồng.
Khi Cung Chiết Dư nhìn thấy ta, hắn có chút kinh ngạc, ngơ ngác mà nhìn.
Ngay sau đó tay ta bị nắm lấy, nắm rất chặt, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay Cung Chiết Dư, khác hẳn gương mặt luôn lạnh lùng của hắn.
Ta không gạt ra, chỉ thầm nghĩ, hóa ra kẻ điên khát máu trong lời đồn khi đi dạo phố cũng sẽ thích nắm tay người khác.
Phố xá kinh thành Tây Vực cũng rất phồn hoa, ban đêm người đến người đi, hai bên đường là tiểu điếm và cửa hàng, lề đường bày những đồ chơi mới lạ, còn có tiểu hài tử bán kẹo hồ lô.
Ta thấy khá lạ lẫm, dù sao cũng là dị quốc, phong thổ không giống nhau, ta rất cao hứng, dạo bên này bên kia, quên hết mọi chuyện.
Sau đó Cung Chiết Dư đưa cho ta một túi ngân lượng.
“Gì đây?” Ta khó hiểu nhìn hắn.
“Muốn mua gì thì mua, không đủ thì nói với ta.” Giọng Cung Chiết Dư có chút lười biếng, ta còn chưa kịp hiểu gì hắn đã ngoảnh mặt đi hướng khác.
Ta ngại tiêu tiền của Cung Chiết Dư, dù sao ta tới cũng là vì muốn mạng của hắn.
Nhưng cuối cùng sau khi đi dạo xong, ta vẫn thu về một hộp vàng bạc châu báu, trâm cài trang sức. Tất cả đều là do Cung Chiết Dư kéo ta vào sạp hàng mua, ta sợ hắn sẽ mất kiên nhẫn, nhưng hắn như không có vấn đề gì, cứ thế thong thả cùng ta đi dạo.
Nói thật, nhìn những đồ vật rực rỡ muôn màu này, ta hơi muốn khóc.
Những thứ này ta ở Trung Nguyên mười mấy năm cũng chưa từng được sờ vào, Cung Chiết Dư lại thoải mái cho ta cả một đống.
Tuy rằng không biết vì sao Cung Chiết Dư lại mua cho ta, nhưng xem xét chuyện hắn vô tình lấy lòng đúng chỗ, tối nay ta sẽ giấu chủy thủ dưới ván giường, không động thủ.
Tuy nhiên, khi ta ra ngoài lần nữa, lại luôn cảm thấy có một ánh mắt đang âm thầm theo dõi ta.
Vì đi theo sư phụ học bản lĩnh từ nhỏ, trực giác ta rất nhạy bén.
Ta bước nhanh trên phố, cố tình đi đến chỗ đông người, ánh mắt phía sau kia vẫn luôn dính lên người ta, chưa từng rời đi.
Đến khi ta dừng trước một cửa hàng nhỏ, một người đàn ông đột nhiên nhét một tờ giấy vào tay ta!
Ta tìm nơi không người mở ra xem, hóa ra là tin Thẩm Thanh Ngọc truyền đến.
“Động thủ đi, việc này không thể chậm trễ.”
Đây là một bức mật thư thúc giục ta.
Ta xé nát bức thư, chia ra vứt ở các góc đường khác nhau.
Thẩm Thanh Ngọc tạo áp lực, ta bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng… Khi ta đã chuẩn bị tốt tâm lý thì tối Cung Chiết Dư lại không hồi phủ!
Bình luận facebook