• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Phế thiên sơn (1 Viewer)

  • PHẦN VI END

8.

“Ngươi không cảm thấy nó đang thực sự muốn chết à?” Ánh mắt Cung Hàm Lễ thật kỳ lạ, hắn tiến lên xoa xoa đầu Cung Chiết Dư, như một vị huynh trưởng hiền lành thật sự tiếc nuối cho đệ đệ mình.

“Cái gì?” Ta dừng lại, chưa bắn ra mũi tên tín hiệu, nhìn chằm chằm vào Cung Hàm Lễ.

“Đệ đệ ngốc của ta, mười năm trước ngươi cứu nàng ta một mạng, mười năm sau vẫn muốn cứu nàng ta à? Nhưng nàng ta thì sao?”, Cung Hàm Lễ đột nhiên tức giận chỉ thẳng vào ta: “Nàng ta xoay người đã muốn đi!”

“Đáng giá không?! Hả?!”

Cung Hàm Lễ kề sát mặt Cung Chiết Dư, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu đầy quỷ mị!

Nhìn thấy bộ dạng hận sắt không thành thép của hắn, trong lúc nhất thời ta có chút nghẹn ngào.

“Người khắp thiên hạ đều nghĩ rằng Cung Chiết Dư bất khả chiến bại, chỉ có ta biết hắn có nhược điểm.” Cung Hàm Lễ lần nữa nhìn về phía ta, phát ra tiếng cười man dại: “Chỉ cần che mắt trái của Cung Chiết Dư, nó chính là một phế nhân.”

Hắn nói xong đưa tay che đi mắt trái của Cung Chiết Dư, Cung Chiết Dư đang giãy giụa đột nhiên im lặng, tựa như có chút vô thố.

Sau đó Cung Chiết Dư bùng nổ tức giận: “Cung Hàm Lễ! Ngươi im miệng cho ta!!!”

Sợi dây ký ức trong đầu ta đột nhiên giật giật, phát ra một tiếng động chấn động linh hồn.

Ta nhớ ra rồi, Cung Chiết Dư chưa kể hết chuyện cũ.

Mắt phải của ta là của Cung Chiết Dư.

9.

Ngày đó ta bị trói trong sơn động, Cung Chiết Dư đột nhiên vọt ra giữa đám người, hắn thiếu niên khí phách, không màng nguy hiểm xông lên, cầm đao múa may, ám vệ không ngờ hành tung bị phát hiện, hoảng sợ.

Ta bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ú ú ớ ớ, điên cuống lắc đầu muốn ngăn cản Cung Chiết Dư, nói với hắn rằng hắn không phải đối thủ của những người này!

Ám vệ hoàng cung phái tới đương nhiên là võ công cao cường.

Khi đó Cung Chiết Dư thật sự đánh không lại, hắn rất nhanh đã bị đẩy xuống thế hạ phong, ta dùng nhánh cây liên tục cọ xát dây thừng, khi thấy Cung Chiết Dư chuẩn bị ăn một nhát kiếm vào ngực, ta đứng bật dậy, nhặt một hòn đá to ném vào người ám vệ, tên ám vệ đó quay lại theo phản xạ, ném ám khí trong tay áo về phía ta!

Đau đớn kịch liệt ập đến, ta che kín mắt phải, tay toàn là máu, máu tươi phun ra, bắn lên cả vách đá.

Ám vệ bị ta ném đá bất ngờ nên ngã xuống đất, trước đó khi đánh nhau bọn họ cũng đã ch.ế.t vài tên, hai tên cuối cùng này cũng chỉ là cố kéo chút hơi tàn, nhưng ta biết truy binh rất nhanh sẽ quay lại nên ta quay đầu rưng rưng nhìn thoáng qua th.i thể mẫu thân rồi dắt tay Cung Chiết Dư cũng đang máu me đầy người chạy đi.

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”

Sau khi mắt bị thương, tai phải của ta cũng nổ lùng bùng, ta nghiêng đầu nhìn Cung Chiết Dư, lần đầu tiên thấy hắn thể hiện vẻ mặt lo lắng chân thật trước mặt ta.

Sau đó ta trượt chân ngã xuống núi, đau đớn đến run người, hơn nữa còn mất quá nhiều máu nên lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại lần nữa, ta thấy mình nằm trong một gian nhà gỗ nhỏ, bên ngoài là rừng cây xanh mướt.

Một ông già tóc trắng ngồi trước mặt ta, sắc mặt trang nghiêm.

Ta nghiêng đầu nhìn sang, thấy mắt phải của Cung Chiết Dư bịt kín băng.

“Ta?” Miệng ta há hốc, không nói nên lời.

Ta đoán được chuyện gì đã xảy ra.

“Ngươi… vì sao?” Ta nhìn về phía Cung Chiết Dư, thiếu niên thản nhiên ngậm một ngọn cỏ đuôi chó, dùng mắt trái quét qua ta: “Gì mà ầm ĩ lên vậy?”

Ông lão kia đột nhiên lấy ra một khối tinh thạch, sau đó trói chặt ta trên giường.

“Người xác định chưa, điện hạ.”

Ông lão đó là vu sư hoàng đế Tây Vực nuôi trong cung, biết một loại vu luật có thể xóa ký ức con người.

Ta nhớ mình đã hét chói tai nói mình không muốn, nước mắt ta tuôn như suối, nhưng cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi khi nghe tiếng chú ngữ rầm rì, khi tỉnh lại thì đã ở trong hoàng cung Trung Nguyên.

Huynh trưởng Thẩm Thanh Ngọc nói ta sốt cao nên ký ức có chút hỗn loạn, là hắn đã cứu ta.

Ta đã quên hết sự tình phát sinh ở thôn trang kia. Ta cứ tin như vậy, sống suốt mười năm.

Mắt phải ta thường xuyên bị nhức, Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ nói đây là vấn đề bẩm sinh ta đã mắc phải.

.......

Ta nhìn Cung Hàm Lễ nổi điên, kích động nói: “Ngươi cho rằng tam đệ oai phong một cõi, chiến đâu thắng đấy à? Sau khi bị phát hiện tài năng hắn cam tâm tình nguyện trở thành con chó cho phụ hoàng, làm một cỗ máy gi.ế.t người vô tình. Đó là vì đổi lấy một lần xóa ký ức cho ngươi, để ngươi có thể ở Trung Nguyên sống yên ổn.”

“Lúc ấy nếu hắn không kịp thời cứu ngươi, thần kinh ngươi sẽ thối rữa, dẫn tới mắt trái cũng thất thường, cuối cùng là cả đời sống trong cảnh không thấy ánh mặt trời! Còn tam đệ ta giờ đã có mắt giả nhưng thương thế lúc đó chưa khỏi hẳn, mắt phải của nó đã mù hoàn toàn.”

“Thẩm Thanh Ngọc cùng lúc đó lại phái người tới tìm ngươi, mang người mất trí nhớ như ngươi về hoàng thành, cầu tình với Thẩm Uy để bảo vệ ngươi, vì sao?! Là vì hắn thích ngươi, ngươi có biết không? Hoàng thất Trung Nguyên các ngươi thật khiến ta mở rộng tầm mắt! Kẻ nào cũng bại hoại, đáng ch.ế.t!”

“Nếu hôm nay ngươi dám rời đi, ta nhất định sẽ gi.ế.t nó.”

Cung Hàm Lễ cười ha hả, hắn càng giống một kẻ điên vô pháp vô thiên.

Trong lúc nhất thời phải tiếp nhận quá nhiều tin tức, ta ngây ngẩn, Cung Chiết Dư đánh động ta: “A Nguyệt, động thủ!”

Ta theo phản xạ hướng về phía người trên sườn núi phát tín hiệu.

Một mũi tên nhọn xé gió, bắn thẳng vào tim Cung Hàm Lễ!

Không nghiêng không lệch, nhất tiễn xuyên tim. Ta ngẩng đầu nhìn người đó, không hổ là người có tài bắn cung đệ nhất thiên hạ, Thẩm Thanh Ngọc.

Hiện trường náo loạn, Cung Hàm Lễ hộc máu ngã xuống đất, tâm phúc của hắn rút kiếm ra, định đâm Cung Chiết Dư, ta lấy ra ám khí giấu trong tay áo phi về phía hắn, phi tiêu cắm thẳng vào trán tên tâm phúc kia, m.á.u chảy thành sông.

“Đi!” Ta mở trói cho Cung Chiết Dư, khịt khịt mũi.

“Đừng khóc, A Nguyệt.”

Cung Chiết Dư bám vào tai ta, bốn phía náo động bất kham, hai bên đánh nhau túi bụi.

“Bệ hạ băng hà. Ta muốn đoạt quyền, kẻ nào vi phạm, trảm.”

Cung Chiết Dư hạ lệnh.

10.

Ba ngày sau, Cung Chiết Dư quét sạch Tây Vực.

Hắn vốn là người cầm binh quyền, muốn thu phục nhân tâm cũng không khó, chỉ là lúc trước mang danh kẻ điên, bá tánh Tây Vực khó tránh khỏi hoảng hốt, sợ sệt.

Theo đúng ước định, Cung Chiết Dư phải trợ giúp Thẩm Thanh Ngọc lên ngôi hoàng đế Trung Nguyên.

Ta ngồi ung dung uống trà sữa được tiến cống, nhìn hai bọn họ nhiệt tình thảo luận.

Đột nhiên, Cung Chiết Dư ngẩng đầu lên: “Thẩm Thanh Ngọc, nghe nói ngươi thích A Nguyệt?”

......

Ta suýt nữa phun trà sữa ra ngoài.

“Bọn ta không phải thân huynh muội.” Ta nghĩ nghĩ, mở miệng giải thích.

Thẩm Thanh Ngọc đã nói thật thân thế với ta, phụ thân thật sự của hắn là một thị vệ trong cung chứ không phải hoàng đế, vậy nên nhiều năm như vậy tuy là đại hoàng tử nhưng hắn luôn giống như đi trên băng mỏng, sợ một ngày nào đó thân phận bị phát hiện, kết cục là họa sát thân.

Hoàng Hậu không thích hắn nhưng cũng không biết hắn huyết thống không thuần khiết.

Cho nên mấy năm nay Thẩm Thanh Ngọc luôn đối xử với ta không nóng không lạnh, có lẽ cũng không dám phó thác tánh mạng trên người ta.

“Ngươi còn tìm sát thủ cho nàng ấy bái sư?” Cung Chiết Dư vừa nghịch tóc ta vừa nói.

“Được lợi rồi quay ra tính sổ, không phải nam tử hán đại trượng phu.”

Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn ta một cái, xua xua tay thở dài.

Cung Chiết Dư cười hề hề nhìn ta: “Không sao, từ nay ta dạy nàng.”

Trước mặt Thẩm Thanh Ngọc, Cung Chiết vẫn luôn mồm gọi ta là tỷ tỷ, vẻ mặt khoe khoang.

“Giờ ta mới biết hóa ra ngươi là kiểu người này đấy.” Thẩm Thanh Ngọc trợn mắt há mồm.

Đây là Cung Chiết Dư gi.ế.t người không ghê tay, người người nghe tên đã sợ vỡ mật ư…

Nghe Thẩm Thanh Ngọc châm chọc, ta thầm nghĩ, chính ta cũng không biết luôn đó!!!

Ta bị Cung Chiết Dư lăn lộn mấy ngày, sau đó mới bắt đầu tiến hành kế hoạch báo thù.

Lúc đó trong hoàng thành Trung Nguyên, triều đình rối loạn, Thẩm Uy sợ hãi trốn trong tẩm điện không thò mặt ra.

Cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc cũng trả lại di thể mẫu thân cho ta.

Lấy lại được ngọc bội cùng quan tài thủy tinh của mẫu thân, ta cảm thấy chấp niệm nửa đời đã được thành toàn.

Ban đêm ta rửa mặt xong chuẩn bị đi nghỉ, nhìn thấy đường cong cơ bắp ẩn hiện dưới lớp bạch y của Cung Chiết Dư, nhịn không được muốn ăn chút đậu hũ.

“Khi ta mới tới hòa thân, chàng năm lần bảy lượt nói nếu ta không nghe lời sẽ gi.ế.t ta.”

Nghe ta chất vấn, Cung Chiết Dư lập tức nũng nịu: “Ta không nói vậy, nàng sẽ không ôm ta!”

Ta:........

Thôi được rồi.

“Chàng còn nói là ta không được sủng ái, chọn ta vì ta có ch.ế.t cũng không ai thèm để ý.”

“Ta lừa Cung Hàm Lễ thôi, để bảo hộ nàng mà!”

Ta nói thế nào hắn cũng biện minh được, ta quyết định ngậm miệng.

Trong lúc ta đang ngồi bên mép giường ngắm nghía ngọc bội, cổ đột nhiên bị cắn một ngụm, là Cung Chiết Dư, cắn chán hắn lại liếm liếm, làm ta ngứa ngáy cả người.

“Tỷ tỷ..... Đừng xem nữa.” Cung Chiết Dư vén tóc ta lên, quấn quấn lọn tóc vào ngón tay, mỉm cười nhìn ta.

Ta thật sự không cưỡng được, đành buông ngọc bội xuống, tước vũ khí đầu hàng.

“Nàng buồn ngủ à?” Cung Chiết Dư dò hỏi trước khi xuất binh.

Ta lắc đầu, chủ động quàng tay qua cổ Cung Chiết Dư, kéo hắn lại gần, ghé đầu hôn lên mặt hắn một cái.

Một lực đạo mạnh mẽ lập tức đè ta xuống giường, liên tục hôn xuống.

“Tỷ tỷ… Ta rất thích tỷ tỷ… Thật lâu, thật lâu trước kia đã thích, rất rất thích…” Trong lúc trầm luân, ta nghe thấy Cung Chiết Dư nỉ non bên tai.

……

Người đẹp ngay trước mắt, ta tận hưởng lạc thú đã.

Sau một hồi đại mộng, chúng ta sẽ cùng chinh chiến muôn sông nghìn núi, hướng tới tương lai.

(Hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom