4.
Ta thức cả đêm, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra Cung Chiết Dư đi đâu, đến trưa ngày hôn sau, trong cung cho người đến phủ truyền tin Cung Chiết Dư đã lãnh binh xuất chinh.
Ta thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống đất.
Không phải nói ngừng chiến sao?! Sao Cung Chiết Dư lại lật lọng?!
Ta bắt lấy tay thị vệ, khó tin hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Sáng nay lâm triều bệ hạ ra quyết định nhưng chủ ý là do tam hoàng tử điện hạ đề xuất.” Thị vệ không thể nói nhiều, gạt tay ta ra rồi xoay người đi, còn ta bình tĩnh suy nghĩ lại tiền căn hậu quả.
Ta nghĩ mãi cũng chẳng ra, thật sự không hiểu nổi kẻ điên Cung Chiết Dư này nghĩ gì trong đầu.
Giờ phút này trong lòng ta tràn ngập phẫn nộ, ở trong mắt ta hành vi lật lọng của Cung Chiết Dư không khác thì tên cẩu hoàng đế Trung Nguyên vứt bỏ mẫu thân ta kia.
Trong phủ cũng không có ai ta có thể dựa vào, trước khi Cung Chiết Dư về, ta ra khỏi vương phủ một chuyến, đi bộ trên đường. Sau khi rẽ trái rẽ phải, ta lặng yên không tiếng động ngoặt vào một con hẻm nhỏ, bước thật nhanh đến cửa một biệt viện.
Cốc, cốc, cốc.
Ta gõ ba tiếng, cửa gỗ kẽo kẹt được mở ra, ta bị một cánh tay kéo mạnh vào trong.
Vốn tưởng rằng là người liên lạc, ta ngẩng đầu lên nhìn rõ người tới mà ngẩn người.
Thẩm Thanh Ngọc?!
“Tham kiến điện hạ.” Phản xạ có điều kiện, ta hành lễ gọi ra danh hiệu của hắn.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Ngọc phức tạp nhìn ta, trên cằm hắn hơi lún phún râu, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn lóe lên ánh sáng.
“Sao còn chưa xuống tay?” Thẩm Thanh Ngọc hỏi.
Vậy là hắn đến để thúc giục ta, trong lòng ta có chút bực bội, ngoài miệng vẫn giải thích: “Không dễ xuống tay, tuy ta có chút công phu nhưng vẫn kém xa Cung Chiết Dư.”
“Nhưng ngươi là người gần gũi hắn nhất, vậy còn không xuống tay được hay sao?!” Thẩm Thanh Ngọc dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn ta. Hắn nói chỉ cần khi Cung Chiết Dư ngủ say đâm hắn một nhát là được.
…… Nói thì dễ, ta muốn trợn trắng mắt.
“Điện hạ ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì muốn nói chuyện này thôi sao?” Ta nghiêng đầu, hai mắt hoang mang, có lẽ lần này Thẩm Thanh Ngọc đến còn có chỉ thị khác.
Nhưng nam nhân trước mặt sau khi nghe ta hỏi vậy lập tức thu lại ánh mắt sắc bén, lẳng lặng nhìn ta.
Hầu kết hắn lăn lộn một chút: “Thẩm Tang Nguyệt, nếu ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, ta không giữ nổi ngươi nữa. Phụ hoàng hạ ám lệnh, ngươi với Cung Chiết Dư chỉ một người được sống.”
“Lần này ta đến là vì lo cho ngươi.” Thẩm Thanh Ngọc mặt tràn ngập ưu tư, tựa như gầy đi không ít.
Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên kéo ta vào lòng: “... A Nguyệt, đừng để ta lại một mình.”
Đúng rồi, Thẩm Thanh Ngọc không phải đích trưởng tử, nhiều năm như vậy Hoàng hậu vẫn luôn coi hắn như cái gai trong mắt, ta tuy không có tác dụng gì nhưng tốt xấu gì cũng chạy theo Thẩm Thanh Ngọc từ nhỏ.
“Đại huynh.” Ta ngừng lại một chút: “Huynh không sợ ta sẽ bị Cung Chiết Dư gi.ế.t à?”
Sao hắn lại có thể tự tin về ta như thế.
Thẩm Thanh Ngọc buông ta ra, cúi đầu, như muốn nói gì đó, há miệng thở dốc.
“Trên thế giới này người có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện ch.ế.t, chỉ có một mình ngươi.”
Ta không hiểu, lâm vào trầm tư.
Ta cùng Thẩm Thanh Ngọc ngồi uống trà, nghe hắn kể lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện Cung Chiết Dư xuất chinh lần này.
Thiếu niên cả đời ngựa chiến, chinh chiến sa trường, thần tới sát thần, Phật tới sát Phật, lần này hắn lại phá phòng thủ tiền tuyến, mang theo đội quân tinh nhuệ tiến thẳng vào doanh địa Trung Nguyên.
“Tiền tuyến truyền đến tin tức, hơn một ngàn người mở đường cho Cung Chiết Dư tiến vào, hắn chỉ đề ra một yêu cầu, thỏa mãn là hắn sẽ ngừng chiến một tháng.”
“Yêu cầu gì?” Ta tò mò.
“Hắn muốn một mình gặp phụ hoàng.”
Hả?
Ta chấn động, ngón tay lạnh buốt. Ta biết Cung Chiết Dư điên nhưng không ngờ hắn lại to gan lớn mật đến vậy.
Sau đó tin tức từ tiền tuyến bị ngắt, ta không biết Cung Chiết Dư làm gì nữa.
Lợi dụng ánh trăng, ta lặng lẽ trở về vương phủ, hoàng thành Tây Vực chưa truyền tin, chứng tỏ Cung Chiết Dư chưa trở về.
Tâm tình ta có chút phức tạp, ngắm nghía chủy thủ trong tay, ngồi thất thần trên giường, ta cũng không biết mình đang đợi cái gì.
Đến tận nửa đêm, ta đang ngái ngủ ngồi bên án thư luyện chữ thì thị vệ sốt sắng chạy vào thông báo Cung Chiết Dư đã quay về.
Một bóng người lọt vào tầm mắt, là nam nhân vừa tàn sát trở về.
Hắn đứng ở cửa lẳng lặng nhìn ta, ta không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn đi đến trước mặt, đột nhiên nắm cằm ta, ta hơi hơi muốn tránh đi nhưng hắn lại nhét một đồ vật vào tay ta.
Ta sửng sốt, Cung Chiết Dư né ra, ta cúi đầu mới thấy đó là một miếng ngọc bội.
Là ngọc bội mẫu thân để lại cho ta.
Ta xoa xoa ngọc bội trong tay, cảm xúc lạnh lẽo kích thích tuyến lệ, ta không nhịn được nước mắt dâng trào, tràn ra khỏi bờ mi, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay. Ta khóc đến tê tâm liệt phế, ta biết nhưng không kìm nổi.
Cung Chiết Dư ngồi xổm xuống trước mặt ta, dùng ngón tay lau nước mắt cho ta, hỏi: “A Nguyệt, ôm một cái được không?”
Ta nhào vào trong lòng Cung Chiết Dư, òa khóc.
5.
Vậy ta mới biết, hóa ra Cung Chiết Dư đại sát tứ phương chỉ vì muốn đoạt ngọc bội trong tay phụ hoàng ta.
Ngày ấy hắn áp sát trận doanh, mang theo đội quân tinh nhuệ nguy hiểm nhất, không gặp được hoàng đế Trung Nguyên liền gi.ế.t sạch.
Bởi vì hai nước thương nghị ngừng chiến, Trung Nguyên rơi vào trạng thái lơi lỏng, bị Cung Chiết Dư đánh cho trở tay không kịp, huống chi lương thảo còn chưa chuyển đến, sĩ khí quân Trung Nguyên không được bao nhiêu.
Phụ hoàng ta Thẩm Uy sau khi suy nghĩ cặn kẽ đã đồng ý gặp Cung Chiết Dư.
Cuối cùng Cung Chiết Dư vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bắt phụ hoàng trả lại ngọc bội này cho ta, sau khi nghe Cung Chiết Dư kể, ta dần dần bình tĩnh lại.
“Ông ta đã làm gì chàng?” Ta ngẩng đầu nhìn Cung Chiết Dư.
Thân thể hắn cứng đờ: “Không có.”
“Đừng nói dối!” Ta quá hiểu Thẩm Uy là kiểu người nào, ông ta khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho Cung Chiết Dư.
Cuối cùng ta nhìn thấy trên ngón tay Cung Chiết Dư có một lỗ nhỏ, cả mười ngón đều có.
Ta cắn chặt răng, gọi nha hoàn mang dược đến. Ta hiểu đây là gì, Trung Nguyên thường dùng một loại hình phạt, dùng mười cây châm đâm vào dưới móng tay, khiến người chịu hình sống không bằng chết.
Tay xót đến đứt ruột.
Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi Cung Chiết Dư tại sao lại đối xử với ta tốt như vậy. Hắn rõ ràng có thể vặn gãy cổ ta bất cứ lúc nào nhưng lại tốn tâm tư tặng ta vàng bạc châu báu, thậm chí chỉ vì ta nhíu mày mà muốn gi.ế.t sạch thiếp thất trong phủ.
Ta biết chắc Cung Chiết Dư không phải vì tham luyến sắc đẹp của ta, hắn muốn dạng mỹ nhân nào mà không có.
Tại sao người hòa thân nhất định phải là ta.
Mọi chuyện đều đang chứng minh Cung Chiết Dư đối xử với ta khác biệt. Tự nhiên cảnh nam chính chung tình trong kịch lại rơi xuống đầu ta, chẳng lẽ ta từng là bạch nguyệt quang của hắc liên hoa?!
“Cung Chiết Dư, trước đây chúng ta quen nhau à?” Ta lớn mật dò hỏi.
Cung Chiết Dư kéo ta ngồi xuống trên đùi hắn, đầu ghé vào bên vai ta, tóc mềm cọ cọ vào sườn mặt ta rồi từ từ kể lại chuyện cũ.
Hóa ra ta từng bị mất trí nhớ.
Cung Chiết Dư nói với ta, lần đầu tiên hắn gặp ta là ở biên cương, năm ấy mẫu thân đưa ta đi trốn.
Thẩm Uy say rượu phát sinh quan hệ với mẫu thân ta, bà chỉ là một ca kỹ Giang Nam. Hoàng hậu không thể tha thứ cho việc làm dơ bẩn này, muốn đuổi tận giết tuyệt hai mẹ con ta. Mẫu thân sau khi sinh đã ôm ta trốn ra khỏi hoàng thành, sau đó bị ám vệ trong cung đuổi gi.ế.t.
Mẫu thân chạy thẳng về hướng tây, thay tên đổi họ sống trong một thôn trang nhỏ gần biên cảnh. Năm mười tuổi, ta bị nhiễm phong hàn, sốt cao mãi không hạ.
Mẫu thân đi khắp nơi tìm đại phu nhưng trên người không đủ tiền nên chỉ có thể mua mấy loại dược liệu rẻ tiền, ta nằm trên giường thoi thóp.
Khi Cung Chiết Dư còn nhỏ cũng thảm chẳng kém ta, mẫu thân hắn vì sinh hắn mà ly thế, ngày hắn chào đời bầu trời chuyển sang màu đỏ như máu, mọi người trong cung đều nói hắn là điềm xấu.
Vì thế Cung Chiết Dư từ nhỏ đã bị người ta ghét bỏ, thường xuyên bị đánh đập và bỏ đói, chỉ có thể tự mình leo cây hái quả ăn. Ban đầu Cung Chấn Thiên cũng chẳng thèm để ý đến nhi tử nhỏ tuổi nhất này, cho đến khi hắn giành được vị trí đứng đầu trong đại hội săn thú, trường thương ném ra trực tiếp đâm ch.ế.t lợn rừng cách trăm bước chân, Cung Chấn Thiên mới phát hiện mình đã sinh ra một quỷ tài kinh hãi thế gian.
Cung Chiết Dư liền bị Cung Chấn Thiên nuôi thành kẻ điên, mười ba tuổi đã ra chiến trường.
Nhưng trước đó khi tám tuổi, năng lực còn chưa được khai quật, hắn thường xuyên trốn ra khỏi cung đánh nhau, trộm cắp.
Ngày đó ta nhiễm phong hàn sốt cao nằm trong nhà, cửa gỗ nhà tranh bị đá bay, một thiếu niên tóc dài tán loạn tiến vào, nhìn bề ngoài có vẻ nhỏ tuổi hơn ta.
“Có đồ ăn không?” Hắn thấy ta nằm trên giường thoi thóp như sắp ch.ế.t, nắm đấm chuẩn bị vung ra liền tạm thời hạ xuống.
“Này, hỏi ngươi đó.” Cung Chiết Dư mất kiên nhẫn.
Ta nhìn bộ dáng gầy trơ xương của hắn, mím môi.
“Ngươi đói bụng lắm à?”
Mẫu thân nói với ta ở đời gieo càng nhiều nhân tốt sẽ gặt càng nhiều trái ngọt.
Cung Chiết Dư hừ một tiếng, mang theo dáng vẻ vừa ngây ngô vừa ngông cuồng, bắt đầu lục tung nhà ta. Ta biết hắn vốn muốn đánh cướp nhà ta nhưng thấy bộ dạng ốm yếu của ta nên thôi.
Ta bất chấp việc mình khó chịu đến sắp ngất xỉu, gượng dậy móc ra hai quả táo từ cuối giường.
“Cái này… cho ngươi.” Ta vừa ho khan vừa nói, suýt nữa không phát ra tiếng.
Cung Chiết Dư dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, cuối cùng vẫn nhận lấy.
“Ngươi bị bệnh gì?” Thiếu niên ngồi xuống mép giường ta, chân không đeo giày.
“Phong hàn.”
“Sao lại nóng như vậy?” Thiếu niên đặt tay lên trán ta thăm dò, ta hoảng sợ.
Nam nữ thụ thụ bất thân, mẫu thân luôn dặn ta điều này.
Thấy ta có chút kháng cự, thiếu niên với gương mặt xinh đẹp cười tươi như trăng rằm: “Ngươi sợ cái gì, ngươi cho ta đồ ăn, ta sẽ không hại ngươi.”
Yêu ghét cũng rất rõ ràng.
Ta không có sức nói lại hắn, đúng lúc này mẫu thân từ bên ngoài trở về, thấy Cung Chiết Dư như ăn mày chân trần ngồi ở mép giường ta ăn táo, bà trợn mắt hoảng sợ, mặt tái đi.
Thấy có người tới, Cung Chiết Dư trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi.
Nhanh như ảo ảnh.
Vì ta mang táo cho Cung Chiết Dư, tối đó ta đói bụng phát sốt rất cao, khi ta ngất đi, mẫu thân sốt ruột nước mắt đầy mặt.
“Đứa nhỏ ngốc này, con đã thế này còn đem thức ăn cho người ta.”
Ta nghĩ dù sao mình cũng sắp ch.ế.t rồi, chút đồ ăn đó thà để lại cho người vẫn còn hy vọng sống sót.
Không ngờ hôm sau, khi mẫu thân ra ngoài đào mồ cho ta, Cung Chiết Dư lại mang dược tới.
“Đây là ta xin ở chỗ huynh trưởng, có thể trị phong hàn, ngươi còn cần gì thì nói với ta.”
Cung Chiết Dư ngạo nghệ đặt đống dược trên đầu giường ta rồi yên lặng đứng nhìn.
Hành động của hắn thật quá điên rồ, ta nhìn mà kinh tâm động phách.
Kết quả là ta thật sự hạ sốt, sau đó thỉnh thoảng Cung Chiết Dư lại mang dược đến cho ta, ta cười nói với hắn mình lời to rồi, hai quả táo đổi được cả đống dược liệu quý.
Cung Chiết Dư cười lạnh: “Ta cho ngươi dược chính là muốn ngươi báo đáp ta.”
Ta ngẩn người, ngay sau đó hỏi hắn muốn ta báo đáp thế nào.
Hắn nói ta phải chơi với hắn.
“Ta muốn gọi ngươi là tỷ tỷ, ngươi phải đồng ý.” Cung Chiết Dư kề sát mặt vào mặt ta, chớp chớp mắt.
Khi bệnh của ta dần tốt lên, thái độ của mẫu thân với Cung Chiết Dư cũng thay đổi, thậm chí còn giữ hắn lại ăn cơm.
Bởi vì mấy năm nay sống trong cảnh đào vong, mẫu thân rất ít khi giao lưu quan hệ với người khác, sợ bại lộ hành tung. Mẫu thân định dẫn ta chạy sang Tây Vực, ít nhất ở đó sẽ không có Huyền Thưởng Lệnh trả giá cao cho đầu mẫu thân và ta.
Sau khi chơi cùng Cung Chiết Dư cả tháng, ta mới biết, dược kia không phải Cung Chiết Dư xin của huynh trưởng mà là trộm ở trong cung. Có một lần hắn bị bắt tại trận.
Cả tháng qua ngày nào Cung Chiết Dư cũng đến tìm ta, nhưng hôm đó hắn không tới, ta liền đi lang thang trên đường. Khi đi đến một góc đường, ta thấy một nhóm thiếu niên đang ẩu đả.
Thấy người nằm lăn trên đất quen mắt, ta khí huyết dâng trào, lấy ngay dao đốn củi treo trên cửa sổ một hộ ven đường, vọt qua đó, ta múa dao lung tung, thiếu niên đang nằm lăn ra đất kia lại bật dậy đoạt lấy con dao, múa may dọa đám kia chạy mất.
“Bọn họ là ai?”
“Đám người ngứa mắt ta.” Cung Chiết Dư nhàn nhạt nói, trên mặt hắn toàn vết bầm tím, quần áo còn có dấu chân. Nhưng ta có thể nhìn ra thương tích của Cung Chiết Dư chưa là gì so với đám kia.
Ta nhìn Cung Chiết Dư đi chân trần, cánh tay đổ máu, liền xé quần áo của mình ra băng bó cho hắn.
“Tỷ tỷ, ta không đau, chúng ta ra sau núi hái quả nhé?”
Cung Chiết Dư thuận thế liền bắt đầu làm nũng.
Từ sau khi ta đồng ý cho hắn gọi là tỷ tỷ, Cung Chiết Dư liền thường xuyên làm nũng, không có việc gì cũng dính lấy ta. Ta hỏi Cung Chiết Dư sao phải chấp nhất như vậy, hắn nói mình luôn muốn có một tỷ tỷ.
“Phụ thân, huynh trưởng chỉ đều là cái danh hão thôi, ta thà bọn họ đã chết còn hơn.” Thiếu niên ngồi trên tảng đá liếm liếm vết thương ở khóe môi, “Tỷ thì khác, tỷ cho ta quả táo, ta thích tỷ tỷ.”
“A Nguyệt, ta sẽ giết sạch những kẻ đuổi theo tỷ.”
Câu tuyên bố của Cung Chiết Dư khiến ta lặng người, mãi không thể bình tĩnh lại.
Nhưng cuối cùng ta với mẫu thân vẫn bị tìm thấy.
Một hôm ám vệ trong cung phái ra phá cửa sổ xông vào nhà, dùng mê dược làm hôn mê ta với mẫu thân, Cung Chiết Dư điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy ta và mẫu thân trong một sơn động sau núi, khi đó ám vệ đang chuẩn bị phóng hỏa.
Bọn họ muốn thiêu ch.ế.t ta và mẫu thân, vì Hoàng hậu đã hạ chỉ không được để mẫu thân ta ch.ế.t thoải mải.
“Sau đó thì sao?” Ta hỏi Cung Chiết Dư.
Hắn nói tới đây liền ngậm chặt miệng.
Khi Cung Chiết kể lại chuyện xưa, tuy ta bị mất trí nhớ nhưng nghe những lời hắn nói, trong đầu ta cũng hiện lên vài đoạn ký ức vụn vặt!
Đầu ta đau như muốn nứt ra, ta biết Cung Chiết Dư đang nói thật, ta và hắn đã quen biết từ nhỏ.
“Chỉ vì hai quả táo thôi sao?” Ta nghiêng đầu nhìn nam nhân mi thanh mục tú bên cạnh.
“Đúng, chỉ vì hai quả táo đó. Ta lớn lên muốn gì cũng phải đoạt lấy, lấy tranh đoạt mà sinh tồn, nàng là người duy nhất tự nguyện cho ta hai quả táo còn không sợ ta.”
Cung Chiết Dư tiếp tục cọ cọ mặt vào cổ ta, giọng hắn ngày càng thấp, nghẹn đến bất thường.
“Đương nhiên, lúc đó nàng cũng là người đẹp nhất ta từng gặp, ta đương nhiên là thích nàng vô cùng.”
Ta đương nhiên là thích nàng vô cùng?
Nghe thấy câu này, mặt ta hơi đỏ lên.
“Không đúng, chàng đừng có đổi đề tài, sau đó thì sao?!” Sau khi nghe chuyện xưa, ta không hề sợ Cung Chiết Dư nữa.
“Sau đó chính là ta anh hùng cứu mỹ nhân, cả người thương tích cứu nàng đi, nhưng mẫu thân nàng không chống đỡ được, bị đám người đó gi.ế.t. Ta biết ngọc bội kia là đồ vật mẫu thân để lại cho muội, ám vệ mang ngọc bội đó về báo cáo, Hoàng hậu mới yên tâm.”
Ta tò mò: “Nhưng sao chúng ta cuối cùng vẫn tách ra?”
Cung Chiết Dư khẽ cắn một ngụm vào cổ ta, hàm hàm hồ hồ nói: “Ừm… Ta bị huynh trưởng ép về, còn nàng lưu lại thôn trang kia, khi ta đến tìm nàng lần nữa thì không thấy, ta nghĩ nàng đã ch.ế.t, sau đó ta mới biết Thẩm Thanh Ngọc cầu xin giúp nàng, cứu nàng, mang nàng về hoàng thành làm Lục công chúa không tiếng tăm…”
Ta vừa nghe vừa bị Cung Chiết Dư áp xuống giường, trên vai hắn có thương tích, ta ỡm ờ muốn trốn, Cung Chiết Dư lại mỉm cười, liếm liếm môi mỏng, trong mắt mang theo ý cười: “Lần này đừng cự tuyệt ta.”
Ta nhìn ngọc bội trên đầu giường, lập tức trợn trắng mắt.
Nam nhân thật đúng là không bao giờ chịu thiệt!
“Chàng đừng…” Ta nghiêng đầu né đi, nam nhân trên người khẽ cười, đột nhiên đổi giọng: “Tỷ tỷ, cho ta đi?”
……
Chữ sắc có bộ đao trên đầu, cuối cùng ta vẫn bị hắn lăn lộn một đêm.
Bình luận facebook