-
Phần III
6.
Không thể ngờ ban đêm nhiệt độ giảm sâu, gió lạnh thổi qua khe cửa, buổi sáng khi thức dậy ta hắt xì liên tục mấy lần, bị bệnh rồi.
“Nàng gầy quá, thân thể yếu đuối.”
Cung Chiết Dư lộ rõ vẻ chưa đã thèm, ôm chặt không cho ta dậy.
Ta bị Cung Chiết Dư dính đến gắt gao, hắn gọi đại phu đến bốc thuốc cho ta, ta ngại đắng không muốn uống, hắn lập tức kêu ta mấy tiếng tỷ tỷ liên tiếp, sau đó nói: “Nàng không chịu uống thì ta chỉ có thể mớm cho nàng.”
Mớm?!
Ta khiếp sợ nhìn Cung Chiết Dư tiến lên định cắn môi ta, nhanh tay đẩy hắn ra.
“Ta uống!” Ta anh dũng hy sinh uống một ngụm thuốc lớn.
Cùng lúc đó, trong phủ có thêm mấy người cũng nhiễm phong hàn, Liễu Thanh Thanh - đích trưởng nữ nhà tướng quân là một trong số đó.
Thị nữ trong phủ mấy lần muốn đi vào nhưng đều bị ánh mắt sắc bén của Cung Chiết Dư dọa sợ.
Ta nhíu mày, gọi thị nữ vào.
“Chuyện gì?”
Cung Chiết Dư nhướng mày, ý bảo thị nữ trả lời.
Thị nữ run run rẩy rẩy nói: “Điện hạ, Vương phi, Liễu tiểu thư nói mình bị bệnh, muốn…”
“Bảo nàng ta cút.” Cung Chiết Dư ngắt lời thị nữ.
Thị nữ kia run run rẩy rẩy chạy đi, Cung Chiết Dư bưng chén thuốc lên, thổi thổi cho nguội.
“Uống thêm ngụm nữa nào, không uống không khỏi được đâu.” Hắn lại bắt đầu nịnh nọt ta.
Khả năng đây là nam chính trong kịch
, chỉ đối tốt với tỷ tỷ, những người khác tránh càng xa càng tốt?
Ta thật hưởng thụ.
Nghĩ lại mục đích mình đến hòa thân, lòng ta áy náy.
Ta biết nếu có chuyện giấu nhau, quan hệ giữa cả hai không sớm thì muộn cũng sẽ rạn nứt, vậy là ta mím môi nói cho Cung Chiết Dư biết thật ra ta luôn có ý đồ xấu.
Hắn nhướng mày: “Ta biết.”
Gì?!
“Nàng giấu chủy thủ đi đâu rồi?” Cung Chiết Dư nhìn ta, “A Nguyệt bây giờ cũng thật lợi hại, còn có võ công. Vậy cũng tốt, như vậy lúc ta không thể ở bên cạnh, nàng cũng có thể tự bảo hộ mình.”
“Nếu ta động thủ trước khi chàng nói cho ta chân tướng thì sao?” Ta thật sự không nhịn được, buột miệng thốt ra.
Khi nói xong ta mới ý thức được, chính mình đang hỏi một vấn đề trí mạng.
Cung Chiết Dư lại trả lời rất thoải mái: “Ta sẽ thành toàn cho nàng.”
“Dù sao ta cũng thiếu nàng một mạng, A Nguyệt.” Cung Chiết Dư ôm ta, siết chặt hơn, “Mặc kệ nàng xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu gi.ế.t ta có thể giúp nàng sống thoải mái hơn, nàng cứ việc.”
Ta đột nhiên nghĩ đến câu Thẩm Thanh Ngọc nói.
“Trên thế giới này người có thể khiến hắn cam tâm tình nguyệt chịu ch.ế.t, chỉ có mình ngươi.”
Ta không hiểu vì sao. Ở trong mắt ta, Cung Chiết Dư chỉ là người xa lạ, kể cả có nhớ ta cũng chưa chắc đã để trong lòng, những việc ta làm cũng chẳng phải lớn lao gì nhưng vô tình lại gieo một mầm hoa trong lòng thiếu niên trời sinh tính tình điên cuồng, không người thương yêu, khiến hắn nhớ mãi suốt bao năm.
Ta vòng tay ôm lại Cung Chiết Dư.
Mấy ngày ở trong phủ lăn lộn với Cung Chiết Dư, ta nhận được vài phong mật thư, đều là do Thẩm Thanh Ngọc phái người đưa tới, giục ta động thủ, ta trực tiếp dùng mật thư gấp lại kê chân bàn.
Hành động này lọt vào mắt Cung Chiết Dư, hắn lại càng thường xuyên gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ hơn.
Nói chung là ta muốn làm phản.
Cái gì mà Thẩm Uy chó má cùng Hoàng hậu rắn rết, cái gì mà Trung Nguyên, đếch liên quan đến ta? Ta muốn rửa tay gác kiếm, không giúp Thẩm Thanh Ngọc làm việc nữa.
Thẩm Thanh Ngọc không nhận được hồi âm của ta, bắt đầu phái thêm người theo dõi ta, Cung Chiết Dư liền ra tay.
Ta vừa thấy một con bồ câu trắng trúng tên rơi xuống thì Cung Chiết Dư đã trèo tường tiến vào, trong tay xách theo một bao tải.
“A Nguyệt, đừng nhìn.” Cung Chiết Dư thần sắc hoảng hốt, nhanh chóng che mắt ta lại.
Ta đoán hắn đã xử lý người truyền tin của Thẩm Thanh Ngọc.
Quả nhiên, ba ngày sau, khi ta đang đi dạo, Thẩm Thanh Ngọc lén lút đi sau ta, duy trì một khoảng cách nhất định với ta, nhỏ giọng nói: “Ngươi sao vậy?! Tang Nguyệt, phụ hoàng bên kia đã tức muốn hộc máu, rốt cuộc bao giờ ngươi mới có thể động thủ?!”
Ta nghe được lời này, vô cùng phiền chán.
Thẩm Thanh Ngọc biết Cung Chiết Dư sẽ không giết ta nên mới cố ý để ta tới hòa thân.
Nhân tâm hiểm ác, thật khó thấu hiểu.
Sau lần ta làm lơ Thẩm Thanh Ngọc, hắn không xuất hiện nữa, có lẽ đã bị Thẩm Uy gọi về Trung Nguyên. Một sự tình nghiêng trời lệch đất khác cũng đồng thời phát sinh.
Hoàng đế Tây Vực chết bất đắc kỳ tử, bởi vì đại hoàng tử vừa chào đời đã mất sớm, hoàng vị thuận thế rơi xuống đầu nhị hoàng tử Cung Hàm Lễ.
Không chỉ vậy Cung Hàm Lễ còn lấy ra di chiếu của tiên đế, nói muốn trao lại hoàng vị cho hắn.
Trong vòng một ngày, toàn bộ Tây Vực thay đổi hoàn toàn.
Phía sau chuyện này tựa hồ có một âm mưu rất lớn, mấy ngày trước khi ta gặp Cung Chấn Thiên, ông ta còn rất khỏe mạnh, nhưng hôm nay trong cung lại truyền ra nói ông ta đau tim ch.ế.t bất đắc kỳ tử, nghĩ thế nào cũng thấy lạ.
Cung Hàm Lễ lấy ra di chiếu, ngày hôm sau đã tổ chức đại lễ đăng cơ,
Có lẽ vì nhìn thấy nét lo lắng trên mặt ta, Cung Chiết Dư khẽ nhéo lòng bàn tay ta.
Toàn bộ vương triều không ai dám xì xào bàn tán gì, Cung Hàm Lễ dễ dàng đăng cơ với sự giúp đỡ của những triều thần thân cận, ta cùng Cung Chiết Dư tham gia đại lễ. Điều khiến mọi người chấn động chính là tân đế mới lên ngôi đáng ra nên duy trì chính sách thống trị của tiên đế một thời gian, không ngờ Cung Hàm Lễ lại ra một đạo thánh chỉ.
“Khai chiến, cướp lấy lãnh thổ Trung Nguyên, tuyệt không khoan nhượng.”
Hắn phát động chiến sĩ biên cương, chuyển lượng lớn kỵ binh ra biên cảnh.
Hai nước giao chiến, tình hình chiến sự tràn ngập nguy cơ.
Ở một góc độ nào đó có thể hiểu là hòa thân công chúa ta đây đã hết tác dụng, Cung Chiết Dư nắm chặt tay ta, mặc kệ ánh mắt soi mói của người khác, đưa ta về vương phủ an toàn.
“Hắn muốn ta xuất chinh.” Ánh mắt Cung Chiết Dư hơi lạnh.
“Chuyện tiên đế băng hà, có phải…” Ta đang định mở miệng nói chuyện đã bị Cung Chiết Dư dùng môi chặn lại, môi lưỡi triền miên một hồi lâu mới lưu luyến tách ra.
“Phải.”
Cung Chiết Dư nhìn thẳng vào mắt ta.
Tim ta thắt lại.
Xem ra Cung Hàm Lễ thật sự bức tử tiên đế. Vậy người tiếp theo hắn muốn đối phó là ai? Ta thật sự không dám nghĩ.
Cung Chiết Dư dỗ dành ta, nói muốn đưa ta cùng ra tiền tuyến.
Nếu để một mình ta ở lại hoàng thành Tây Vực, Cung Hàm Lễ nhất định sẽ xuống tay.
Khi ta xuất hiện trên chiến trường, nhìn về phía vọng gác xa xa, có thể thấy ánh mắt chấn kinh của Thẩm Uy, ta ước gì có thể đến gần hơn để nhìn cho rõ.
Rất nhanh, tin tức Lục công chúa làm phản đã truyền khắp thiên hạ, nhà nhà đều biết.
Ánh mắt Thẩm Thanh Ngọc nóng rực, hắn nhìn ta không chớp mắt, tựa hồ có chút không tin, ta đứng trong vọng gác đối diện nhìn hắn cười, trong lòng chỉ có thể nói câu xin lỗi.
Bởi vì Thẩm Thanh Ngọc cũng coi như là người nhìn ta lớn lên, nếu không có hắn bảo hộ, sợ là ta cũng không sống được đến ngày hôm nay.
Nhưng một khi bức vật nuôi đến đường cùng, nó cũng sẽ dựng đuôi cắn ngược. Giao chiến nửa tháng, Trung Nguyên vì khan hiếm lương thảo mà liên tục thất bại, nhưng bọn họ vẫn cố thủ ở biên quan, không chịu lùi một bức.
Tướng quân Trung Nguyên kiêu dũng thiện chiến, tinh thông mưu lược, đại quân Tây Vực chỉ có thể dậm chân tại chỗ.
Cung Hàm Lễ vì vậy mà sốt ruột.
7.
Ban đêm, ta nghe thấy người bên cạnh tỉnh dậy xuống giường. Động tác của Cung Chiết Dư rất nhẹ nhưng thính lực của ta nhạy bén hơn so với người bình thường, ngay khi hắn xốc chăn lên ta đã tỉnh.
Chờ hắn rời đi một lát, ta khom người đi theo.
Tuyết phủ khắp đường đi, vừa dậy mắt ta còn nhức, ta vừa dụi mắt vừa đi theo Cung Chiết Dư, thấy hắn đi vào rừng cây gần doanh trại.
Ở đó có một người đang chờ hắn, ta nheo nheo mắt, thấy rõ diện mạo người đó.
Là Cung Hàm Lễ!
Ta che miệng tránh sau thân cây, nhìn cảnh tượng cách đó không xa, Cung Hàm Lễ cực kỳ mất kiên nhẫn nói nói mấy câu, sau đó hai huynh đệ đột nhiên bắt đầu đánh nhau, Cung Hàm Lễ bị đẩy vào thế hạ phong, bị Cung Chiết Dư giữ cổ ấn trên cây!
Ta giật mình.
Tiếng người loáng thoáng truyền đến, ta có thể nghe rõ hơn một chút câu chuyện giữa bọn họ.
“Ngươi dám động vào nàng, ta sẽ dẫn hai mươi vạn thân binh làm phản, lấy cái đầu trên cổ ngươi!”
“Tam đệ, đệ tức giận như vậy làm gì?”
Cung Hàm Lễ cong cong khóe môi, một tay nắm lấy tay Cung Chiết Dư, bẻ từng ngón ra.
Hắn khụ khụ hai tiếng, cuối cùng cũng thở được.
“Ta giao cho ngươi nhiệm vụ trong vòng nửa tháng phải giành được Hàm Cốc Quan, ngươi có làm được không?” Cung Hàm Lễ cười khẩy: “Ngươi phải nhớ, quanh đây đều là người của ta, hôm nay ta tới là để nhắc ngươi tỉnh táo lại.”
“Chỉ cần Thẩm Tang Nguyệt còn ở Tây Vực thì ta sẽ có biện pháp khiến nàng ta phải ch.ế.t. Cho nên tốt nhất ngươi đừng nghĩ đến việc chơi chiêu. Ta biết năng lực của ngươi, không có khả năng ngươi không đánh lại đám phế vật Trung Nguyên.”
Hai huynh đệ tan rã không vui, Cung Chiết Dư đứng lại trong rừng, tuyết tích thật dày trên vai hắn.
Cung Hàm Lễ cuối cùng cũng nói trắng ra, hắn muốn Cung Chiết Dư đoạt lấy ngọc tỷ của hoàng đế Trung Nguyên.
Ta nhanh chóng trở về lều, nửa canh giờ sau Cung Chiết Dư mới về, hắn ôm ta đi vào giấc ngủ, còn ta cả đêm không ngủ.
Ở quân doanh không thể ngủ đến khi mặt trời lên cao, sáng sớm đã nghe tiếng thao luyện bên ngoài, ta xốc lều lên đi ra ngoài, lại bị ngăn lại.
“Làm gì vậy?” Giọng ta sắc bén hơn.
Thị vệ bên ngoài giơ trường thương lên, nói với ta: “Bệ hạ có lệnh, Vương phi không được tự tiện xuất nhập doanh trướng.”
Lòng ta lạnh lẽo, chuyện đã đến nước này ta không thể ngồi im chờ ch.ế.t. Rõ ràng Cung Hàm Lễ muốn giam lỏng ta để uy hiếp Cung Chiết Dư. Còn Cung Chiết Dư giờ hẳn đã giả trang trà trộn vào quân đội Trung Nguyên với ý đồ ám sát Thẩm Uy, đoạt ngọc tỷ.
Sau gần ba canh giờ, ta bị đưa ra ngoài.
Cách đó không xa xảy ra một màn chấn động!
Ta nhìn qua, Cung Chiết Dư bị hai người ghì xuống đất, hạn chế hành động, quần áo hắn rách bươm, cả người toàn vết máu, trên trán còn chảy xuống một dòng máu ngoằn nghèo, miệng vết thương nhìn rất ghê người.
Ta cảm thấy miệng vết thương như vậy không nên xuất hiện người nam nhân đẹp như ngọc mài này.
Binh lính ba tầng trong, ba tầng ngoài, vây chặt lấy Cung Chiết Dư ở giữa.
“Thả nàng ra, ta sẽ đưa người ngọc tỷ cùng hổ phù.” Giọng Cung Chiết Dư rét lạnh như băng.
“Ngươi thật sự lấy được rồi?” Cung Hàm Lễ đột nhiên cười ha hả, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hài lòng. Hắn duỗi tay vuốt ve trán Cung Chiết Dư như một kẻ biến thái, sau đó tăng lực đạo trong tay, bóp lấy mặt Cung Chiết Dư.
“Ta lặp lại lần nữa, thả nàng ấy ra.”
Cung Hàm Lễ nghe câu này, ánh mắt trầm xuống, hắn ta vung tay lên, những thị vệ đang chế trụ ta lập tức buông ra, ta khôi phục tự do, tự nhéo nhéo mình cho chảy nước mắt.
“Thả rồi, đồ đâu?” Cung Hàm Lễ kề sát vào mặt Cung Chiết Dư.
“Để nàng đi đã, đi thật xa, ngươi phải đảm bảo sẽ không phái người đuổi gi.ế.t nàng.” Trong mắt Cung Chiết Dư tràn ngập điên cuồng, nhưng ngoài miệng lại cầu tình cho ta.
Cung Chiết Dư nói ra địa điểm chôn ngọc tỷ, để Cung Hàm Lễ cho người đi đào.
Còn ta từng bước từng bước một lui về sau, giả bộ bỏ đi.
Cho đến khi ta nhìn thấy lá cờ hiệu trên sườn núi sau lưng Cung Hàm Lễ, ta biết thời cơ đã đến.
Vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân này, từ đầu đến cuối là ta với Cung Chiết Dư thống nhất diễn cho Cung Hàm Lễ xem.
Đêm qua sau khi Cung Chiết Dư trở về, ta mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Cung Hàm Lễ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta, biện pháp duy nhất là gi.ế.t hắn.” Ta nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc.
Có lẽ Cung Chiết Dư không ngờ ta lại thản nhiên bày mưu tính kế như vậy, hắn vui vẻ nở nụ cười.
“Nàng tin tưởng ta, thật tốt.” Hắn ôm ta vào lòng.
Thế nhân chỉ biết Cung Chiết Dư giết người như ngóe, một kiếm chọc trời, nhưng lại không biết hắn cũng rất thông minh tỉnh táo.
Cung Chiết Dư ngồi dậy, lấy một tấm bản đồ ra cho ta xem.
Đó là bản đồ lãnh thổ cả đại lục, Trung Nguyên chiếm một nửa, Tây Vực chiếm một nửa.
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.” Cung Chiết Dư như tiểu hài tử dán sát lên người ta, ngón tay chỉ chỉ vị trí trên bản đồ, đó là một ngọn núi nằm ở ranh giới của Tây Vực và Trung Nguyên.
“Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa.” Cung Chiết Dư khẽ thở vào tai ta, “Ta đều mang hết về cho nàng được không?”
Phế thiên sơn hống nhất nhân. (*)
(*) Bỏ cả thiên hạ chỉ để dỗ cho một người vui vẻ.
Cung Chiết Dư bảo ta liên hệ với Thẩm Thanh Ngọc, hắn muốn Thẩm Thanh Ngọc bố trí cung thủ ở địa điểm ước hẹn, giết Cung Hàm Lễ, mở cho hắn một đường máu để lên ngôi. Sau đó, Cung Chiết Dư sẽ mang thiên quân vạn mã Tây Vực tới trợ giúp Thẩm Thanh Ngọc xưng đế Trung Nguyên.
Ta cũng không ngờ hai người họ nhanh như vậy đã đạt được thỏa thuận, bọn họ quen biết chưa bao lâu nhưng khá ăn ý.
Cho nên giờ phút này khi nhìn thấy cờ hiệu kia, lòng ta hiểu rõ.
Nhưng trước khi ta bắn ra mũi tên tín hiệu, Cung Hàm Lễ lại đột nhiên nhìn về phía ta!