1.
Bạn có biết về người hiến tế không?
Ở một số nơi, trước khi xây dựng một công trình, người ta sẽ chọn một người làm vật hiến tế.
Bọn họ sẽ chặt đầu của người hiến tế rồi chôn đầu của người đó xuống móng của công trình xây dựng.
Bọn họ dùng đó làm lễ vật phụng hiến lên thần minh để cầu xin thần linh phù hộ, ban phước lành đến cho bọn họ.
Khi vu thuật được thi triển, thì linh hồn của người bị giết sẽ bị vây hãm trong tòa nhà công trình xây dựng mãi mãi và sẽ trở thành hồn ma hộ mệnh.
Vĩnh viễn không được nhập luân hồi.
2.
Khi tôi tỉnh dậy, trước mắt hoàn toàn tối sầm còn cả người tôi bị trói thành hình chữ đại. (⼤)
Sau khi chớp mắt vài lần thì tôi cũng dần thích nghi với hoàn cảnh hiện tại, lúc này tôi mới phát hiện ra bản thân đang ở trong phòng chứa củi vừa lạnh lẽo vừa tối tăm.
“Bố mẹ nuôi con lớn đến từng này tuổi cũng không dễ dàng gì, mà bây giờ anh trai con đang thiếu tiền để mua nhà, có phải con cũng nên giúp đỡ một chút hay không?”
"Đây chính là đặc ân khi được thân cận với thần minh, nếu không phải là chúng ta tranh giành cho con thì chưa chắc con đã có cơ hội này đâu!"
Hai khuôn mặt vừa xấu xí vừa tham lam hiện lên trong đầu tôi, cùng với những âm thanh lải nhải không ngừng.
Tôi lắc đầu, không ngừng thở dài.
Tại sao vừa đến nhân gian thì đã phải xuyên vào một đứa trẻ kém may mắn như vậy.
Nguyên chủ tên là Khương Tiểu Đóa, vừa mới 20 tuổi, đang sống trong làng cùng với bố mẹ và anh trai.
Gần đây trong làng đang muốn tu sửa lại từ đường, chiếu theo lệ làng phải thì phải chọn ra một người làm vật hiến tế và hiến đầu của người đó, để cầu xin thần minh phù hộ cho dân làng.
Để bồi thường thì thôn làng sẽ trả cho gia đình có người hiến tế 100.000 nhân dân tệ.
Sau khi cha mẹ của Khương Tiểu Đóa biết được tin này, bọn họ đã ngay lập tức đăng ký cho Khương Tiểu Đóa mà không hề do dự.
Nuôi con gái lớn đến từng này tuổi thì cũng coi như là tận tình tận nghĩa, vì con trai lớn trong nhà muốn mua một ngôi nhà ở trên huyện, cho nên lúc này cô ấy phải cống hiến chút sức lực cũng là điều hiển nhiên.
Khương Tiểu Đóa không muốn liền bị đánh đập nhiều lần.
Để ngăn cô ấy chạy trốn, thì người dân trong làng đã nhốt cô ấy vào trong kho chứa củi.
Nhưng họ không phát hiện ra rằng, bởi vì trước đó cô ấy bị chính bố mẹ của mình đánh đập dã man đến mức xương sườn đã đâm thủng vào tim phổi cho nên không lâu sau khi bị nhốt trong kho chứa củi thì cô ấy đã chết.
Sau khi cô ấy chết, hồn phách của cô ấy chứa đầy oán khí, cho nên đã thu hút tôi đến đây.
Mà nếu tôi muốn rời khỏi cơ thể cô ấy thì tôi phải hoàn thành tâm nguyện của cô ấy và giúp cô ấy loại bỏ oán khí.
Tâm nguyện của Khương Tiểu Đóa chính là khiến những kẻ âm mưu giết hại cô phải trả giá.
Tôi liếm môi, không giấu được sự phấn khích trong mắt.
Tôi thích giết người nhất.
Từ trong trí nhớ của cô ấy, tôi tìm thấy thêm các thông tin liên quan đến thần minh ở đây.
Ở thôn làng này mỗi khi có công trình xây dựng như xây nhà thì đầu phải giết gia súc gia cầm để lấy đầu hiến tế.
Nếu có những công trình trọng đại, thì đầu người chính là vật hiến tế.
Từ đường là nơi hương khói của người dân trong thôn cả trăm năm nay, lần tu sửa này đúng là một điều hiếm có.
Tôi nheo mắt.
Vị thần trên trời mà thích ăn đầu thì chỉ có một, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, khi vừa đến nhân gian tôi đã rơi vào đám tín đồ của Ngài ấy.
Càng trùng hợp hơn nữa là tôi lại chính là nữ thần thờ phụng Ngài.
Bởi vì đã phạm thượng là giết chết thần minh nên bây giờ, để thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Đạo, tôi đã phải trốn đến nhân gian.
3.
Một tiếng “rắc” vang lên, sợi xích sắt khóa cửa được mở ra, ngọn đèn than đung đưa yếu ớt, soi rõ khuôn mặt của hai người đàn ông đang canh cửa.
Khương Tiểu Đóa rất xinh đẹp.
Khuôn mặt mềm mại của cô gái trẻ dù dính đầy bụi và máu cũng giống như một loại trái cây thơm ngon đầy đặn, hấp dẫn đến mức khiến người ta luôn muốn đến gần.
Lão già tóc bạc dùng tay vỗ vào sau đầu đối phương, thấp giọng mắng: “Thằng nhãi, mày cẩn thận cho tao, tế vật hiến tế cho thần minh không được phép ô uế, mày quên hết phép tắc rồi sao?"
Tế vật được hiến cho thần minh rất được chú trọng.
Nếu người bị hiến tế là đàn ông thì người đó phải có vóc dáng khỏe mạnh.
Nếu là trẻ em thì phải có tứ chi đầy đủ;
Là phụ nữ thì phải thuần khiết không tì vết.
Đây là tục lệ đã có từ lâu đời trong làng.
Nam thanh niên bị đánh cho tỉnh, đôi mắt mờ mịt đã tỉnh táo, một tay hắn ta giữ cằm tôi, tay còn lại hung hãn đổ một bát nước bẩn lớn vào miệng tôi.
Nước được trộn với bùn đất, trước đêm hiến tế thì tế phẩm phải được uống xong để trong quá trình hiến tế thì tế phẩm sẽ dung hợp hoàn toàn với thổ địa như vậy sẽ càng được thần minh ưu ái hơn.
Mùi đất nồng nặc ngập tràn khắp miệng, tôi không thích lắm nên đã cố vặn người định vùng thoát ra, thì bàn tay của nam thanh niên đó đã buông lỏng trước.
"Tiểu Đóa, cô tận hưởng nốt đêm nay đi. Trưa ngày mai, cô sẽ thực sự sẽ trở thành vật hiến tế, hiến dâng cho thần minh."
Nam thanh niên có nụ cười tà ác kia chính là Chu Nguyên, trong mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng không hề che giấu.
Trong trí nhớ của hắn ta, hắn đã từng rất ngưỡng mộ vẻ đẹp của Khương Tiểu Đóa, nhưng lại bị cô ấy từ chối mấy lần, không bao giờ có thể hái được bông hoa mỏng manh này.
Bây giờ hắn ta có thể tự mình đem hoa tươi giẫm xuống bùn lầy, đây chính là cách trả thù sung sướng nhất của hắn.
"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tối nay chúng ta phải chuẩn bị đàn tế nên có rất nhiều việc phải làm.”
Lão già gác cửa sốt ruột ngắt lời Chu Nguyên mà không thèm nhìn tôi.
Cứ như thể cô gái bị trói ở đây là một vật chết chứ không phải người sống.
Hai người lần lượt rời đi, tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của họ, trong mắt dần dần dâng lên sự hứng thú.
Trước kia tôi đã đi theo thần minh rất lâu, hàng ngàn năm chớp mắt đã trôi qua, vạn vật sinh trưởng cùng tiêu vong với tôi mà nói đều không có ý nghĩa gì.
Bây giờ tôi đã đến nhân gian, mọi thứ đối với tôi đều vô cùng mới mẻ.
Nó mới lạ đến nỗi việc hiến tế mà họ nói đến đã khiến tôi háo hức muốn thử.
Tôi lại liếm môi, trên mặt lộ ra tính tình trẻ con.
Sống lâu như vậy, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác bị giết đâu.
4.
Giữa trưa ngày hôm sau, tôi bị Chu Nguyên đẩy tới cửa đông của thôn.
Trước mặt tôi là một đàn tế đơn giản làm bằng đá cứng và một ít củi xếp xung quanh.
Trên đàn tế có ba chiếc bàn vuông dài, trên bàn ở giữa đặt hai đầu lợn, đôi mắt con lợn trợn trừng lên, dường như đã phải chịu một sự kinh hãi trước khi chết.
Trên hai chiếc bàn còn lại là hương, nến và bình đựng rượu, trên đó dán đầy bùa chú.
Lão già tóc bạc đêm qua xuất hiện trong phòng chứa củi chính là trưởng thôn, giờ phút này trên mặt lão ta bôi đầy các hoa văn màu đỏ, hai cánh tay cùng đỉnh đầu lão quấn đầy dây mây, trong miệng lẩm bẩm những lời mà tôi nghe đi nghe lại cũng không hiểu lão nói gì, sau đó lão đem chu sa vẩy đầy lên người tôi.
Ngay khi mặt trời ló rạng trên đỉnh đầu là lúc trưởng thôn ngẩng đầu liếc mắt một cái, dồn toàn bộ hơi thở xuống huyệt đan điền, giọng nói trầm thấp vang lên —
"Đưa lên đàn tế!"
Một số dân làng tiến lên, đem tôi đẩy đến giữa đàn tế rồi ấn vai bắt tôi quỳ xuống.
Trưởng thôn lại vẩy thêm một vòng chu sa, lúc này, bên cạnh tôi là một người dân làng cường tráng vạm vỡ đang cầm sẵn một cây đao dài chỉ chờ chém xuống cổ tôi.
Tôi cúi đầu háo hức chờ đợi cảnh tượng này, nhưng thật lâu sau, tôi vẫn không thấy cây đao chém xuống.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi bối rối ngẩng đầu lên, liếc nhìn đã thấy khuôn mặt có phần méo mó của trưởng thôn.
Phía sau lão ta, dân làng đã tụ tập thành một vòng tròn, trong đó cả cha mẹ của Khương Tiểu Đóa, tất cả bọn họ đều giống nhau mang theo bộ dạng quái dị.
"Khương Tiểu Đóa, cô không sợ sao?"
Trưởng thôn hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tại sao phải sợ? Đêm qua tôi hưng phấn đến nỗi không thể ngủ được!
Tôi lục lại trí nhớ của Khương Tiểu Đóa một lần nữa, cuối cùng cũng tìm được câu trả lời.
Theo lệ làng, khi tế phẩm được trói đưa lên đàn tế phải đảm bảo tế phẩm vẫn còn tỉnh táo, không được hôn mê ngất xỉu, càng không thể chết trước được.
Bằng cách này, khi cái chết đến, người hiến tế thường rơi vào trạng thái hoảng loạn và tuyệt vọng.
Những dao động mạnh mẽ trong cảm xúc sẽ không ngừng kích thích não bộ, khiến não bộ ngon miệng hơn, sẽ càng làm cho thần minh hài lòng hơn.
…
Ồ, những con người này vẫn chưa biết thần minh đã chết nhỉ.
Tôi mỉm cười ngọt ngào với trưởng thôn: “Tôi không sợ, trưởng thôn, xin hãy làm đi.”
Trước đây, khi ở gần các vị thần, tôi không cần phải biểu lộ bất cứ cảm xúc gì thì đương nhiên cũng không cần phải cười.
Bởi vì vậy nên tôi không biết trong mắt dân làng, nụ cười của tôi mang đầy tà khí, không giống một người đang sống chút nào.
Trưởng thôn sắc mặt tái nhợt, lão ta bất chấp tất cả gầm lên.
"Trảm tế phẩm!"
“Thanh thép vô tình” đến bất ngờ mang theo cơn gió mùa hè nóng bức.
Nó hôn nhẹ lên cổ tôi.
Một tiếng “bùm”, đầu tôi theo tiếng động rồi rơi xuống lăn hai vòng trên mặt đất, khuôn mặt phủ chu sa hướng lên trên, mắt nhìn thẳng vào mặt trời.
5.
Toàn bộ đàn tế hoàn toàn rơi vào im lặng.
Không một ai dám nói câu nào, thậm chí cả cử động cũng không dám.
Bởi vì họ kinh ngạc phát hiện ra mặc dù đầu tôi đã rơi xuống nhưng lại không có một giọt máu nào chảy ra từ cổ tôi.
Bọn họ không hề biết việc tôi đã từng là thần nữ, càng không biết rằng dù tôi đã trốn đến nhân gian nhưng thần lực của tôi vẫn còn đó, việc phong bế miệng vết thương để không chảy máu nữa đối với tôi là việc dễ như trở bàn tay.
Dù sao thì mất đầu cũng không sao, nhưng nếu mất quá nhiều máu thì sau này việc khống chế cơ thể sẽ rất bất tiện.
Trưởng thôn bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng, lau mặt, trầm giọng nói: "Mau đem đầu chôn xuống hố, đỉnh đầu xoay về hướng đông, mặt úp xuống, nhanh lên!"
Có lẽ bọn họ cảm thấy tôi quá tà ác, vì thế hành động của dân làng rất nhanh chóng nên chỉ trong chốc lát, đầu tôi đã bị vùi sâu trong lớp đất nâu đỏ.
Về phần thi thể của tôi, lẽ ra dân làng phải chặt nó thành từng mảnh rồi chôn vào bốn góc dưới móng công trình, nhưng giờ họ đã từ bỏ ý định này và ném thẳng vào rừng.
Bằng cách này, lễ hiến tế đã hoàn thành, có thể bắt đầu tu sửa nền móng, cũng trong thời gian này, các pháp sư sẽ đến thi triển vu thuật, với mục đích là đem hồn phách của người hiến tế vĩnh viễn bị khóa ở nơi này, trở thành hồn ma hộ mệnh của từ đường.
Cha mẹ của Khương Tiểu Đóa vui vẻ nhận lấy 100.000 nhân dân tệ từ trưởng thôn rồi cùng con trai Khương Đào vừa ngâm nga bài hát vừa đi về nhà.
Bọn họ không sợ báo ứng, dù sao cũng có thần minh phù hộ và số tiền họ nhận được đều là tiền thật.
Nhìn bóng dáng của họ xa dần, tôi chợt cảm thấy một cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực.
Cảm xúc này không đến từ tôi.
Đó là tàn hồn còn sót lại của Khương Tiểu Đóa.
Khi bám lấy cô ấy, tôi liền đưa linh hồn còn sót lại của cô ấy trở lại cơ thể, và hiện giờ đang ở trong một góc ngủ say.
“Chuyện này có là gì đâu, bọn họ bỏ rơi cô, còn tôi thì tìm cô về.” Tôi phấn khích, một cảm giác mới mẻ về nhân gian dâng lên trong cơ thể tôi.
Bình luận facebook