• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Sự trừng phạt của thần nữ (2 Viewers)

  • Phần III

12.

Tôi bị kéo đến phía đông của đầu thôn thì dừng lại.

Cái hố khổng lồ chôn đầu người đã được lấp lại, bốn góc đã đóng cọc gỗ, xem ra trong thôn đã bắt đầu đào móng rồi.

Cha Khương đứng trước nền móng hung tợn nhìn tôi, giọng nói đầy hận ý: “Tao mặc kệ mày là loại ma quỷ gì, nếu giết con trai tao thì mày phải đền mạng!”

Đền mạng? Tôi nghiêng cổ khó hiểu, cùng với tiếng lộc cộc là những bọt máu chảy ra bên ngoài, còn có giọng nói khó hiểu của tôi: "Bố, bố đang nói gì vậy?"

"Con đã chết từ lâu rồi, ngày hôm qua tận mắt bố nhìn thấy con bị chặt đầu, vậy con phải đền mạng cho anh trai kiểu gì?”

Cha Khương nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tôi, như muốn lao tới lột da tôi.

Kỳ lạ thật, vừa rồi ở nhà ông ta còn sợ tôi đến mức muốn chết, sao đến đây lại không sợ nữa?

Nhưng ngay sau đó tôi đã có được đáp án.

Cha Khương hơi quay người lại, tôi đã thấy một lão già đang đứng phía sau.

Lão gầy như cây gậy, râu tóc bạc trắng, tay cầm bát nước, trong miệng lẩm bẩm.

Cha Khương nghiến răng nghiến lợi, trên mặt đầy vẻ vui mừng nói: “Pháp sư đang niệm chú, khi vu thuật hoàn thành, linh hồn của mày sẽ hoàn toàn bị nhốt trong từ đường, tao sẽ khiến mày phải chôn cùng với con trai tao! Đến lúc đó, tao xem mày còn có thể gây rắc rối như thế nào!”

Tôi chợt nhận ra.

Hóa ra sợi dây vô hình kéo tôi đến đây bắt nguồn từ câu thần chú mà lão già trước mặt tôi đang niệm.

Nhưng mà tại sao một kẻ phàm trần lại có thể vây bắt được tôi?

Tôi quy tụ thần lực trong cơ thể, tập trung tấn công một sợi dây, lúc này tôi mới phát hiện ra sợi dây không những không bị đứt mà còn quấn chặt hơn nữa.

Không đúng!

Con người căn bản không thể chống lại thần lực của tôi, chỉ có thần mới có thể làm được điều này.

Nhưng rõ ràng thần minh đã bị tôi giết từ lâu rồi.

Vậy thì điều gì đang xảy ra vậy!

13.

Ngay khi tôi đang thắc mắc thì màu sắc của thế giới trước mặt tôi đột nhiên thay đổi.

Mây đen nhanh chóng kéo đến bao trùm cả thôn, gió lớn thổi mạnh khiến quần áo bay phất phới.

Nhưng có vẻ như không ai ngoại trừ tôi nhìn thấy những thay đổi này.

Lão già kia vẫn đều đặn niệm chú, còn cha Khương vẫn nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt oán hận.

Bọn họ không hề cảm nhận được môi trường xung quanh đang thay đổi.

Đột nhiên, một giọng nói u ám từ sâu trong nền móng truyền đến: "Thần nữ, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể giết được ta sao?"

Tôi choáng váng cả người, hóa ra là thần minh!

14.

Không ai biết rằng trên thế giới này vốn không tồn tại thần thánh.

Chính những dục vọng cùng tín ngưỡng của con người đã tạo nên các vị thần.

Thần minh được sinh ra nhờ việc hiến tế đầu người nên đương nhiên họ thích thưởng thức đầu người.

Tôi đã đi theo hắn hàng nghìn năm, mỗi ngày nhìn hắn hưởng thụ vô số cái đầu.

Cho đến một ngày, hắn ta chán ngán máu thịt con người, nhìn tôi bằng ánh mắt dâm đãng rồi hỏi: “Không biết đầu của thần nữ có phải cũng là một dạng mỹ vị hay không?”

Nói xong câu đó, hắn ta liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng tôi biết hắn ta thực sự muốn ăn thịt tôi.

Vì vậy, khi hắn đang ngủ, tôi đã dùng dao găm đâm vào tim hắn.

Điều buồn cười nhất là, vị thần được vô số kẻ ngu ngốc coi là tín ngưỡng lại có trái tim màu đen, còn máu thì lại có màu xanh thẫm.

Đây mà là thần minh à, rõ ràng là ác quỷ.

Chỉ là, thần minh giả dối nhưng tôi là một thần nữ đương nhiên cũng không phải dạng tốt lành gì.

15.

Khi giọng nói của thần minh phát ra, thì nền đất bắt đầu rung chuyển.

Cọc gỗ đổ sập, mặt đất nứt toạc ra, một bàn tay trong suốt màu xanh đậm từ dưới đất chui ra, trên tay còn giữ lấy đầu tôi.

Tôi nhìn bàn tay to lớn không thể tập hợp lại thành một khối rắn chắc, bỗng nhiên tôi chợt hiểu ra.

Thần minh quả thực đã bị tôi giết chết, hắn không có khả năng trốn thoát.

Chỉ là tín ngưỡng tại thôn này quá mạnh, nên tàn hồn của hắn vẫn còn sót lại ở đây.

Ngày hiến tế hôm qua đã đánh thức tàn hồn của hắn, hơn nữa nhờ có chú ngữ của pháp sư mới khiến năng lực của hắn có thể gây sóng gió được.

Nhưng--

Sao một tàn hồn hèn hạ còn sót lại có thể thực sự là đối thủ của tôi?

Máu trên cổ tôi bắt đầu tuôn trào ra như suối ra bên ngoài và nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể.

Máu được thần lực của tôi gột rửa chạm vào những sợi dây vô hình, ngay lập tức khiến ngọn lửa bùng lên, đốt cháy những sợi dây này thành tro bụi.

Sau khi lấy lại được tự do, tôi dùng một chưởng đánh ngã tên pháp sư trước, sau đó làm gián đoạn vu thuật của lão để ngăn cản hắn gửi trợ lực đến thần minh.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị lao về phía thần minh thì đột nhiên, một cơn đau dữ dội từ đầu truyền đến lan ra khắp cơ thể tôi.

Thần minh buồn bã nói: "Thần nữ, chỉ cần đầu của ngươi còn ở trong tay ta, thì ngươi không thể làm gì được ta đâu.”

"Một khi ta bóp nát cái đầu này, thân thể của ngươi sẽ bị tiêu diệt. Nếu không có cơ thể người để chứa, thì hồn phách của ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.”

Cái đầu được thần minh giữ trong tay có vẻ mặt rất khổ sở, hiển nhiên là nó đang phải chịu đựng một nỗi đau rất lớn.

Cơ thể tôi cũng vậy, dường như có hàng ngàn bàn tay đang muốn xé rách tôi, muốn xé tôi thành vô số những mảnh nhỏ.

Bàn tay của thần minh không ngừng dùng lực bóp chặt lại.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa đầu tôi sẽ thực sự bị hắn ta bóp nát.

16.

Nhưng hắn không hề phát hiện ra, dưới vẻ mặt đau khổ của cái đầu đang bị hắn bóp ở trong tay, còn có đôi môi hơi nhếch lên lộ ra khoái cảm.

Tôi đến bản thể của thần minh còn có thể giết được, thì bây giờ khi đối mặt với một đám tàn hồn, tôi làm sao có thể không có biện pháp xử lý để mà đưa tay chịu trói được.

Hắn nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, con dao đã từng đâm vào tim hắn, cũng được tôi mang đến nhân gian.

Thứ vũ khí sắc bén còn dính máu thần minh nhanh chóng xuyên qua lòng bàn tay hắn.

Bản thể cùng tàn hồn, một cái ở trên trời, một cái ở nhân gian, vốn đã bài xích lẫn nhau mà nay con dao dính máu chính là nọc độc nguy hiểm nhất trên đời đối với tàn hồn.

Vừa cắm vào bàn ay trong suốt kia, thì máu trong bản thể của thần minh bắt đầu nhanh chóng nuốt chửng hồn thức ở xung quanh.

Miệng vết thương ở lòng bàn tay bị con dao đâm xuyên qua bắt đầu lan ra bốn phía, chẳng bao lâu sau, lòng bàn tay đã biến thành một cái lỗ lớn, năm ngón tay mất đi kết nối với bàn tay, lần lượt rơi xuống đất, lại tiếp tục bị máu khuếch tán nuốt chửng.

Tàn hồn của thần minh hoàn toàn tiêu tán trong tiếng khóc than, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi tôi quay lại, thì đã thấy cha Khương đang cầm một con dao rựa còn lưỡi dao thì chĩa thẳng vào đầu tôi.

Trên mặt ông ta tràn ngập nụ cười điên cuồng: "Thần minh hiển linh! Tao đã nghe được lời thần nói, chỉ cần tao đập nát cái đầu này, mày sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!"

17.

Tôi thở dài bất lực.

Tàn hồn của thần minh không thể làm gì được tôi, thì một người phàm như ông ta sao có thể nghĩ rằng sẽ làm tổn thương được một thần nữ như tôi?

Hơn nữa cha mẹ Khương đối xử với tôi không hề tốt một chút nào, tôi cũng mệt mỏi không muốn chơi trò chơi gia đình với họ nữa.

"Ngươi nhìn kỹ xem, ngươi dẫm lên đầu ai?"

m thanh lạnh lùng cùng tàn nhẫn của tôi vang lên, khiến cha Khương cúi đầu kinh ngạc và ông ta nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu và hai cái lỗ đen sâu hoắm trên mặt.

Mặc dù đã hoàn toàn bị biến dạng nhưng khuôn mặt này vẫn quen thuộc với ông ta.

Chỉ một ngày trước thôi, ông ta còn cùng với chủ nhân của khuôn mặt này lên kế hoạch đi thị trấn mua nhà, rồi sau đó giúp hắn ta lấy vợ.

“Con trai!!!” Cha Khương quỳ trên mặt đất khóc lớn, suýt nữa thì ngã xuống.

Tôi lợi dụng lúc đó mang đầu gắn vào cổ, vừa bỏ tay xuống, cả thôn bỗng rung chuyển.

Mặt đất nứt toạc, cây cối đổ rạp, nhà cửa sụp đổ, như một trận động đất bất ngờ xuất hiện.

Bản thể của thần minh đã chết, tàn hồn còn lại cũng tiêu tán, đối với việc phù hộ cho thôn làng này cũng mất đi hiệu lực, mà vô số oan hồn bị pháp sư vây hãm dưới những ngôi nhà này cũng được giải thoát.

Tôi nheo mắt nhìn những oan hồn vô tội lần lượt xuất hiện, mà 8 phần trong số đó là phụ nữ trẻ tuổi.

Cũng đúng, mặc dù không có quy định về giới tính đối với người hiến tế nhưng không thể thay đổi được sự thật chính những người đàn ông đã giết họ.

Còn không phải là vì muốn thân cận với thần mình, nên muốn để phụ nữ chịu đựng đau khổ sao.

Những oan hồn vô tội này đã bị mắc kẹt dưới lòng đất quá lâu, nên khi được thả ra, họ lập tức biến thành lệ quỷ rồi trả thù cả ngôi làng.

Khắp nơi vang lên tiếng khóc, tiếng kêu cứu, cha Khương ngơ ngác ngồi phịch xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Sao chuyện này có thể xảy ra…”

Tôi đi đến trước mặt ông ta, dùng khuôn mặt nguyên vẹn của Khương Tiểu Đóa nói với ông ta: "Sợ sao? Đừng sợ, con sẽ bảo vệ cha."

Không chỉ ông ta mà còn cả mẹ Khương, tôi sẽ bảo vệ họ thật tốt.

Làm sao tôi có thể để họ bị những oan hồn đó tổn thương được.

Tôi còn đang chiếm giữ cơ thể của Khương Tiểu Đoá, nên bọn họ chỉ có thể chết trong tay tôi.

18.

Tiếng than khóc trong thôn vang lên cả một đêm, cuối cùng hoàn toàn bị nhấn chìm trong ngọn lửa dữ dội.

Ngọn lửa không chỉ nhấn chìm người dân trong làng mà cả toàn bộ ngôi làng.

Những dân làng mà tay chưa từng dính máu tươi thì được những oan hồn đã hóa thành lệ quỷ ban cho một con đường sống nhưng chỉ rất ít người thôi.

Còn có nhiều trường hợp như trưởng thôn và Chu Nguyên bị lệ quỷ moi tim, đập đầu, bị tra tấn đến chết sau đó bị ném vào đống lửa đến xương cốt cũng không còn.

Tôi ép cha mẹ Khương nhìn những cảnh tượng này, họ nôn đi nôn lại, cho đến cuối cùng, nội tạng của họ dường như bị nôn ra khỏi cổ họng.

"Thật đáng sợ phải không? Yên tâm đi, tôi sẽ không làm như vậy đối với các người. Dù sao thì các người cũng là cha mẹ của tôi."

Giọng tôi lại ngọt ngào nữa rồi.

"Tiểu Đóa, Tiểu Đóa, chúng ta thật sự biết mình sai rồi, xin con hãy tha cho chúng ta đi. Dù sao chúng ta cũng đã nuôi dưỡng con 20 năm, con không thể đối xử với chúng ta như vậy!”

Mẹ Khương quỳ dưới chân tôi không ngừng khẩn cầu, mưu đồ mang tình cảm giả dối đổi lấy sự thương hại của tôi.

Làm sao bây giờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được oán niệm của Khương Tiểu Đóa, có không cam lòng, có khó hiểu, có thống khổ, có cả oán hận.

Đơn giản là không có chút thân tình nào cả.

"Làm sai sẽ bị trừng phạt. Tôi nên trừng phạt các người như thế nào đây?"

Tôi giả vờ suy tư, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ vô hạn của hai người, tôi nở nụ cười ôn hòa: “Hay là tôi cũng cho các người cảm nhận cảm giác bị chặt đầu nhé.”

Trong cơn hoảng loạn tột độ, cha mẹ Khương đã hoàn toàn mất tiếng, đến một câu xin tha cũng không thể nói.

Tôi khẽ giơ tay lên, hai con dao cùn rỉ sét bay lên không trung, bay tới cổ họ, không chút do dự, tôi bắt đầu cưa.

Đúng vậy, không phải là dứt khoát chặt luôn mà là cưa dần dần.

Tôi cố tình chọn hai con dao có lưỡi cuộn và mài chiếc cổ mỏng manh của hai người trước mặt.

Mỗi lần nghiến răng, hai người đều phát ra một tiếng kêu thảm thiết, mà oán hận trong cơ thể Khương Tiểu Đóa cũng giảm bớt.

Tiếng kêu thảm thiết kéo dài trọn ba giờ, cuối cùng cha mẹ Khương không phải chết vì bị chặt đầu mà chết vì đau đớn.

Vì để trốn tránh sự đuổi bắt của Thiên Đạo, tôi chỉ có thể bám vào một cơ thể phàm trần.

Sau khi xác nhận oán hận còn sót lại của Khương Tiểu Đóa đã tiêu tan, tôi chép miệng chuẩn bị rời đi, lúc này tôi cần phóng thần thức để tìm kiếm người tiếp theo mang đầy oán hận và có thể là đối tượng để tôi bám vào.

Về phần bản thân Khương Tiểu Đóa, hồn phách của cô ấy không hề bị tổn thương, đầu cũng đã được tôi gắn lại, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là sẽ trở lại trạng thái ban đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom