• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Sự trừng phạt của thần nữ (2 Viewers)

  • Phần II

6.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Khương nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa vừa ngáp chảy cả nước mắt: “Ai thế? Mới sớm ra đã…”

Những lời còn chưa kịp nói đã bị nghẹn lại ở cổ họng vì quá sốc.

Thi thể không đầu đáng lẽ đã được vứt trong rừng thì bây giờ đang đứng trước mặt bà ta, mà bàn tay vẫn còn đang gõ cửa.

Một chuỗi bong bóng máu chảy quanh cổ tôi, tôi ngọt ngào nói: "Mẹ ơi, con về gặp mẹ đây."

Mẹ Khương hét lên, bà ta theo phản xạ cầm lấy cây chổi đặt sau cửa rồi đánh tôi.

Tôi giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay bà ta.

Một tiếng “rắc” vang lên, đây là âm thanh của xương bị gãy, mẹ Khương hét lên, sắc mặt tái nhợt.

Tôi khiến bà ta đau đớn đến mức không thể đứng dậy được, vừa bước vào nhà vừa đứng trước mặt anh trai Khương Đào, người vì sợ hãi quá mà đứng bất động.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi mới tinh, đầu tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, hôm nay hắn ta cố ý dậy sớm vì để ra thị trấn làm thủ tục mua nhà.

Tôi cúi xuống sao cho vết cắt ở cổ tôi hướng thẳng vào mặt hắn ta.

Một chuỗi bong bóng máu khác nổi lên, giọng nói ngọt ngào quanh quẩn bên tai hắn như một cơn ác mộng.

"Anh ơi, em sẽ cùng anh đến ở căn nhà mới!"

7.

Cả người Khương Đào run như cầy sấy, sợ đến mức không nói nên lời.

Bởi vì đã đợi một lúc vẫn không nhận được phản hồi của hắn nên tôi có chút sốt ruột, đang định đưa tay xách hắn lên thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cơn gió nổi lên.

Bố Khương cầm theo một con dao giết heo chém tôi một cách hung ác: “Đúng là cái thứ bồi táng đen đủi, lúc còn sống đã không nghe lời, đến chết cũng khiến người sống không được yên ổn! Tao sẽ chặt mày thành từng mảnh, để xem mày còn có thể giả thần giả quỷ được không!”

Lưỡi dao dính đầy mỡ lợn chém vào vai tôi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, trong chớp mắt, cánh tay phải của tôi đã bị chặt đứt rồi rơi thẳng xuống đất.

Cha Khương nở một nụ cười nham hiểm đầy dữ tợn, rồi dùng hết sức lực đem lưỡi dao dính đầy máu hướng về phía tôi chém lung tung.

Chỉ trong chốc lát, bàn tay, cánh tay, bàn chân, lục phủ ngũ tạc... phần thịt còn sót lại cùng với máu vương vãi trên mặt đất, cha Khương thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu.

"Bây giờ tao sẽ chuẩn bị đem mày đi thiêu, xem mày tiếp tục gây phiền phức như thế nào!"

Ông ta vứt con dao sang một bên, lấy một chiếc túi da rắn tới, đang định bỏ thi thể tôi vào đó, nhìn thoáng qua liền sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.

8.

Dưới cái nhìn cực kỳ hoảng sợ của ông ta, thì các bộ phận cơ thể đang bay loạn khắp nơi của tôi nhanh chóng kết hợp lại với nhau, máu từ trong không khí chảy ngược trở lại cơ thể tôi qua các khớp của từng bộ phận.

Các vết chém giữa các bộ phận cũng đang được phục hồi như cũ với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Sau khi cơ thể đã hoàn toàn ổn định, tôi quay cái cổ trống rỗng đáng nhẽ phải có thêm đầu nhìn về phía cha Khương với giọng điệu đầy tò mò.

"Cha đang muốn cùng con chơi trò chơi sao?

"Liệu có phải bây giờ đến lượt tôi chém ông hay không?"

Ông ta dường như bị đóng băng trên mặt đất, cả người không thể động đậy.

Nếu một thi thể không đầu xuất hiện trước mặt ông ta, thì ông ta còn có thể tự an ủi chính mình rằng đó chính là oan hồn của Khương Tiểu Đóa vẫn chưa tiêu tan, nên xuất hiện ở đây để làm điều bậy bạ.

Nhưng khi nhìn những bộ phận của cơ thể vương vãi trên đất được tập hợp lại ngay trước mặt ông ta thì cuối cùng ông ta cũng không thể lừa dối chính mình được nữa.

Trong ánh mắt tuyệt vọng lại hèn mọn cầu xin của ông ta, tôi nhặt con dao giết lợn kia rồi chém lên người ông ta không chút do dự.

"Đã là trò chơi, không phải ông chém tôi bao nhiêu lần, thì tôi chém lại ông từng ấy lần sao?"

Cùng lúc đó cánh tay phải cũng rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu thảm thiết của ông ta.

Mẹ Khương đứng ngoài cửa sắc mặt tái nhợt, điên cuồng chạy ra ngoài, hét lớn: "Quỷ! Có quỷ, cứu tôi với!"

Qủy? Tôi nghiêng cổ.

Cũng đúng, đối với những người dân làng ngu dốt này, thì ma quỷ chính là sự hiểu biết sâu sắc nhất về nỗi kinh hoàng của họ.

Nhưng họ không bao giờ có thể hiểu được rằng tôi so với quỷ thì chính là sự tồn tại tà ác hơn nhiều.

Cây đao giết lợn bay ra, cắm chặt xuống đất ngay trước mặt mẹ Khương, chỉ cách một khoảng nhỏ là có thể chém đứt chân bà ta.

Giữa tiếng gào khóc của bà ta, tôi uể oải ngáp một cái: “Tôi đói bụng rồi, ở nhà có gì ăn không?”

Giọng nói của tôi ngọt ngào nhất có thể, điều này thì tôi không thể quên được.

Rốt cuộc thì, chúng tôi đều là thành viên trong một gia đình, nên nếu dọa cho mọi người sợ thì không được tốt lắm.

9.

Trên bàn đầy ắp các món ăn, ba người nhà họ Khương ngồi đối diện tôi với vẻ nơm nớp lo sợ.

Tôi tham lam hít mùi thơm của thịt gà vào bụng, cực kỳ hài lòng: “Thật không ngờ ở nhà lại có món thơm như vậy, thế mà từ trước đến giờ tôi không hề biết.”

Trước đây, Khương Tiểu Đóa chưa bao giờ ăn đồ ăn ngon như vậy.

Khi Khương Đào được 5 tuổi, cha mẹ Khương quyết định sinh thêm một đứa con trai nữa để khi trưởng thành hai anh em có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Không ngờ được vất vả mười tháng, cuối cùng chờ đợi được lại là một bé gái.

Cha Khương lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tiểu Đóa, thì ông đã muốn vứt cô ấy đi.

Khi đó, lão già trong thôn đã ngăn cản ông ta lại rồi nói rằng Khương Tiểu Đóa có số phận may mắn, tương lai sẽ là cánh tay đắc lực trợ giúp cho Khương Đào, chính điều này mới có thể bảo vệ được mạng sống của cô ấy.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy có thể hưởng thụ được phúc khí.

Mới 4 tuổi, cô ấy đã phải đứng trên ghế và học nấu ăn cho gia đình.

Đồ ăn bị cháy, mùi vị khó chịu, khi dọn ra thì nguội ngắt...chỉ cần một câu nói cũng là nguyên nhân khiến cô bị đánh.

Khi cha mẹ Khương cùng Khương Đào được ngồi ăn cơm ở trên bàn, thì cô ấy chỉ có thể bưng bát, ngồi xổm ở trong góc, im lặng đưa cơm vào miệng.

Trong bát không có thịt, chỉ có vài cọng rau xanh, chứng tỏ địa vị của cô trong gia đình.

Ai có thể ngờ rằng cái gọi là “may mắn” chính là muốn mạng của cô, hơn nữa sự tra tấn còn tàn nhẫn hơn nhiều.

Gắp một miếng thịt kho tộ béo ngậy, tôi đang định cho vào miệng thì đôi đũa liền bay ra ngoài, lúc này tôi mới nhớ ra đầu của mình đã không còn.

Nhưng những việc nhỏ nhặt này không thể làm khó được một người đường đường là thần nữ như tôi.

Tôi đưa tay gãi cái đầu không tồn tại của mình, vài mầm thịt non nhọn từ từ mọc ra từ thực quản trên vết chém ở cổ.

Mầm thịt non cực kỳ sắc bén, lúc tôi ném miếng thịt kho vào, chúng như hàm răng sắc nhọn xé nát miếng thịt rồi nuốt xuống bụng.

Tôi vô cùng hài lòng với bữa ăn, nhưng không hiểu sao sắc mặt của ba người nhà họ Khương lại vô cùng quái đản, vặn vẹo, Khương Đào thậm chí không chịu được mà nôn “ọe” ra sàn nhà.

Tôi lập tức ngừng ăn.

"Anh, lãng phí đồ ăn là không đúng, sao anh có thể nhổ ra ngoài như thế?

"Chẳng lẽ là việc ngồi ăn cơm cùng bàn với em khiến anh không vui sao?"

Giọng nói của tôi vẫn thân thiết như cũ nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến Khương Đào không khỏi rùng mình.

"Tiểu Đóa, đừng tức giận, anh chỉ là... chỉ cảm thấy cơ thể có chút khó chịu thôi..."

Hắn ta lắp bắp nói còn trán thì chảy đầy mồ hôi.

Thấy tôi không nói gì, hắn ta thậm chí còn quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu nói hắn sai rồi.

Khương Đào là một người rất sạch sẽ, đặc biệt là về quần áo.

Mỗi buổi sáng hắn đều phải thay quần áo sạch sẽ, buổi tối lại ném cho Khương Tiểu Đóa giặt.

Ngay cả trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt, Khương Tiểu Đóa vẫn phải ngâm tay trong nước lạnh, vò sạch quần áo bẩn của anh trai mình.

Có lần chỉ vì “bà dì” đến mà cô ấy đau đến mức không thể ra khỏi giường được nên chưa kịp giặt quần áo cho Khương Đào, mà cô đã bị hắn ta nắm tóc kéo ra khỏi giường lôi đến sân, dội thẳng một chậu nước lạnh lên đầu.

"Ngay cả quần áo cũng không muốn giặt thì nuôi một đứa con gái lười biếng như mày để làm gì? Nếu không cho mày bài học thì mày định trèo lên đầu tao có phải không?"

Quần áo trên người ướt đẫm, dính chặt vào người, xuyên qua cổng sân, Chu Nguyên cùng mấy gã lưu manh khác nhìn theo cười ha hả, không quên trêu chọc Khương Đào: “Đào tử thật là hào phóng, làm cho anh em nhìn thật đã con mắt.”

Một kẻ thích sạch sẽ như vậy, mà bây giờ lại quỳ dưới đất vì chính bản thân mình rồi khóc lóc thảm thiết cầu xin sự thương xót, như thể hắn ta thậm chí còn không nhận ra rằng thứ bẩn thỉu mà hắn vừa phun ra đã dính đầy trên người.

Thật kỳ lạ nha, đầu tôi vùi trong đất cũng không nói nên lời.

Trong trí nhớ của Khương Tiểu Đào, thì người anh trai này luôn tỏ ra xa cách, thậm chí còn cực kỳ vô tình.

Ai mà ngờ được lại có ngày hắn ta có thể hèn hạ như một con chó.

Từ trong lồng ngực phát ra vài tiếng cười nhẹ: “Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng là anh em, sao em có thể tính toán với anh trai mình được?”

Hắn ta ngồi bệt xuống đất, quần áo ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, nhưng trên mặt vẫn lộ ra niềm vui sống sót sau thảm họa.

Nhưng hắn ta không hề biết, giờ phút này đầu tôi đang được chôn dưới móng của công trình, khóe môi đang dần nở ra một nụ cười.

Đó là một nụ cười cưc kỳ ác ý, cực kỳ tàn khốc.

10.

Ăn cơm xong, tôi nằm trong phòng của Khương Tiểu Đóa để nghỉ ngơi, xuyên qua vách tường có thể nghe rõ ràng tiếng nói của ba người bên ngoài.

"Đúng là đụng phải tà ma rồi. Đào Tử, con nhanh đi tìm Pháp sư đi, hỏi xem hôm nay ông ấy có thể đi đến chỗ nền móng công trình kia để thi triển vu thuật được không. Chỉ cần đem hồn phách của Khương Tiểu Đóa nhốt lại ở trong nền móng thì nó sẽ không bao giờ có thể ra ngoài được nữa!”

"Đáng lẽ tôi nên bóp chết nó khi nó mới sinh ra, tôi đã sớm biết nó chính là thứ đồ đen đủi mà!"

"Đào Tử, sao con cứ gãi đầu thế? Sáng nay không phải con mới gội đầu sao?"

Khương Đào vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm: "Sao đầu con lại không thấy rồi? Con sờ nhưng không thấy đầu đâu cả."

Cha mẹ Khương đều sửng sốt, vội vàng giữ chặt lấy tay hắn, mẹ Khương như sắp khóc: "Đào Tử, con đừng dọa mẹ, đầu con không phải ở đây sao?"

Khương Đào ngơ ngác quay người lại, ánh mắt bắt đầu lộ ra vẻ uể oải rõ ràng: “Mẹ, con thật sự không thể sờ thấy đầu mình.”

Nói xong, hắn ta tránh thoát khỏi sự kiềm chế của cha mẹ Khương rồi lại bắt đầu gãi đầu.

Khương Đào càng gãi càng mạnh hơn, một lúc sau, trên mặt hắn đầm đìa máu tươi, móng tay cũng đầy máu, nhưng hắn vẫn gãi như không hề cảm thấy đau.

Một mảng lớn da đầu của hắn bị tróc ra, tròng mắt cũng bị moi ra ngoài, nhưng Khương Đào vẫn không hề phát hiện ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đầu tôi đâu? Đầu tôi đi đâu rồi?"

Cha Khương bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi đến mức đứng hình tại chỗ, mẹ Khương không thể ngăn cản liền òa khóc.

Cuối cùng, bà ta không thể chịu đựng được nữa, liền lấy hết can đảm xông vào phòng Khương Tiểu Đóa, rồi quỳ xuống trước mặt tôi, không ngừng dập đầu.

"Tiểu Đóa, tất cả sai lầm đều là lỗi của mẹ, mẹ không nên bỏ rơi con. Con có gì oán hận thì cứ tìm mẹ đây, đừng tìm anh trai con được không?

"Mẹ chỉ có một mình thằng bé là con trai thôi! Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì mẹ không thể sống được mất?"

Cơn buồn ngủ mãi mới đến thì lại bị đuổi đi, khiến tôi có chút không vui.

Nhưng những đứa trẻ ngoan ngoãn là đứa trẻ không bao giờ chỉ trích những sai lầm của cha mẹ.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Điều này không phải rất tuyệt sao? Đầu của con đã mất rồi, nên đầu của anh trai không còn nữa mới đúng.”

"Dù sao thì chúng con cũng là anh em mà."

11.

Một Khương Đào sống đã tự tay gãi cho đến chết.

Da thịt trên mặt bị hắn gãi đến mức biến dạng, môi thì bị hắn ta xé toạc, tròng mắt thì bị hắn moi ra.

Khương Đào cảm thấy còn chưa đủ nên trực tiếp dùng đao giết heo chém vào đầu mình, muốn đem não moi ra.

Hắn ta đã chết trong tay mình như vậy.

Người quan trọng nhất của Khương gia chính là Khương Đào, đương nhiên phải đưa hắn đi gặp Khương Tiểu Đóa trước rồi.

Cha mẹ Khương không thể ngăn cản được hắn ta, chỉ cần ngăn hắn một chút thôi, là Khương Đào điên cuồng chém lung tung như bị điên vậy.

Bọn họ chỉ có thể bất lực nhìn đứa con trai quý giá duy nhất của mình chết trước mặt.

Mẹ Khương ngã xuống đất, ôm xác Khương Đào khóc lớn: "Nhà họ Khương của tôi đã tuyệt hậu mất rồi! Phải làm sao bây giờ!"

Cha Khương…..

Tôi nhìn quanh nhưng không tìm thấy Cha Khương đâu.

Ông ta đi đâu rồi?

Đúng lúc này, một cảm giác kỳ lạ đột nhiên lan tràn khắp cơ thể tôi.

Giống như có hàng ngàn sợi dây vô hình trói buộc tôi, giữ chặt lấy thân thể cùng hồn thể của tôi.

Tôi muốn thoát khỏi sợi dây nhưng nhận ra rằng mình không thể thoát ra được.

Những sợi dây trói chặt tôi bắt đầu thu lực, tôi bị kéo đi một cách mất kiểm soát, bay về phía đông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom