Ngoại truyện:
Khi Khương Tiểu Đóa 20 tuổi, cô bị sốt cao và phải nằm trên giường mấy ngày.
Sau khi khỏi bệnh, cô hoàn toàn mất đi ký ức về khoảng thời gian này.
Tất cả những gì cô phải đối mặt khi tỉnh lại chính là sự thật khi toàn bộ ngôi làng đã tan hoang.
Tin tức cho biết trong làng xảy ra động đất kèm hỏa hoạn, nên chỉ còn lại một vài người sống sót.
Điều kỳ lạ là những người sống sót đều không ai có ký ức về thời gian đó cả.
Khương Tiểu Đóa đã mất đi cha mẹ và anh trai trong trận động đất này, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại không hề cảm thấy đau buồn.
Cô không chần chừ nữa, thu dọn hành lý, rời khỏi thôn làng và đi đến một thành phố lớn.
Vì trình độ học vấn thấp nên ban đầu Khương Tiểu Đóa chỉ có thể làm những công việc lặt vặt trong cửa hàng tiện lợi.
Nhưng cô ấy làm việc rất nghiêm túc cùng nỗ lực nên chẳng bao lâu sau cô ấy được khách hàng đánh giá cao, được giới thiệu vào làm nhân viên bán hàng của một cửa hàng bán quần áo.
Cô ấy còn trẻ, lại luôn biết nỗ lực, với vẻ ngoài thân thiện, nên khách hàng rất thích cô ấy, chỉ trong vòng vài tháng, cô ấy đã được đánh giá cao vì đạt hạng vàng tiêu thụ sản phẩm, một năm sau, cô ấy được thăng chức làm quản lý cửa hàng. .
Có những lúc cô ấy cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng mỗi lần cô muốn nghỉ ngơi, tìm một khách hàng giàu có để kết hôn và trở thành một phu nhân giàu có, thì lại có một giọng nói lại mơ hồ vang lên trong đầu cô.
"Tôi cứu cô không phải để cô trở thành một phế vật."
Khương Tiểu Đóa không biết âm thanh này từ đâu phát ra, nhưng cô luôn lấy đó làm động lực, cho nên chỉ có thể cố gắng hơn nữa.
Hôm nay, tâm trạng của cô rất tốt.
Nhờ năng lực vượt trội, cô được thăng chức làm quản lý khu vực, không chỉ có chức vụ tăng liên tiếp ba cấp mà lương của cô cũng tăng theo.
Hơn nữa, một đồng nghiệp mà cô luôn có hảo cảm cũng đối xử với cô rất tốt đã mời cô cùng đi ăn tối vào ngày mai.
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, Khương Tiểu Đóa vừa trở về nhà vừa ngân nga một bài hát, cảm thấy tương lai vô cùng tươi đẹp.
…
“Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, ở một thành phố khác, có một người đàn ông một tay xách vali lớn, một tay cầm điện thoại, vẻ mặt dữ tợn.
“Cô ta muốn rời bỏ tôi, tôi không có cách nào cả? Chỉ có thể giết chết cô ta! Cậu mau nhanh lái xe tới đây, chờ tôi ngụy trang thi thể của cô ta thật ổn, sau đó chúng ta sẽ mang lên núi một cách lặng lẽ thần không biết, quỷ không hay, không để một ai phát hiện ra cả.”
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông chửi bới rồi bước vào phòng tắm lôi xác người phụ nữ ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng tắm ra, cả người anh ta liền cứng đờ.
Hai mắt choáng váng, người đàn ông cảm thấy gạch dưới chân bắt đầu chuyển động, biến thành một hồ nước chảy, không ngừng nuốt chửng mình.
Đứng trước mặt anh ta là người phụ nữ đáng lẽ ra đã chết.
Trên ngực của người phụ nữ là một con dao găm, máu vẫn đang chảy ra.
Cô ấy bình tĩnh rút con dao ra, nhưng máu không hề bắn ra ngoài mà ngược lại từ không khí, chảy ngược vào cơ thể của cô.
Nghe tiếng hít thở dồn dập vì sợ hãi của người đàn ông, người phụ nữ khẽ mỉm cười với một giọng nói vô cùng ngọt ngào.
"Bảo bối, sao bây giờ anh mới trở về? Em đã đợi anh rất lâu đấy."
- Hết -
Bình luận facebook