Tôi ngơ ngẩn trong nhà vài ngày.
Cứ thế trải qua một vòng tuần hoàn đói khát, ăn quá nhiều rồi sau đó lại nôn ra.
Thỉnh thoảng mở điện thoại lên, mới biết ngày đó đang đến gần.
Tôi sửa soạn qua loa rồi muốn đến trung tâm mua sắm mua một chiếc váy thích hợp.
Lúc soi gương, tôi mới nhận ra mình sút cân nhanh chóng, khuôn mặt xanh xao không có huyết sắc.
Tôi nghĩ, vẫn nên trang điểm thôi.
Vì đang trong thời gian làm việc nên trung tâm mua sắm không đông.
Tôi lang thang không có mục đích qua các tầng, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc váy trắng xinh đẹp qua cửa kính.
Lúc bước vào, nhân viên chào đón tôi rất nhiệt tình, tôi chỉ vào chiếc váy trắng đang được trưng bày, đang tính nói thì bên ngoài lại vang lên một giọng nói mềm mại: "Anh Giác, cái váy trắng này thật đẹp."
Thật trùng hợp.
Lúc Đường Nguyệt Sơ bước vào vừa hay chạm mắt với tôi, hai con mắt nai lập tức mở to, vui vẻ gọi tên tôi: "Miên Miên."
Giống như chưa từng cãi vã. Khương Giác đứng bên ngoài lạnh lùng nhìn tôi.
Vui vẻ thật đấy, em gái vừa từ nước ngoài về, anh trai dắt em gái đi dạo phố.
Tôi cười mỉa mai, không quan tâm tới bọn họ.
"Cái váy kia, size M, gói lại giúp tôi."
"Lấy cho tôi một cái size M."
Tôi và Đường Nguyệt Sơ cùng chỉ về chiếc váy trắng.
Nhân viên nữ nói:
"Mẫu này năm nay bán rất chạy nên chỉ còn một size M duy nhất mà mẫu đang mặc thôi ạ. Nếu hai người đẹp không ngại thì có thể xem qua các mẫu khác, tôi đi xem công ty còn hàng hay không."
Đường Nguyệt Sơ nhíu mày, đang tính nói: "Vậy thì..."
"Gói lại cho tôi đi."
Tôi không do dự ngắt lời cô ta.
Nhân viên đáp lại sau đó xoay người đi lấy váy.
"Miên Miên."
Đường Nguyệt Sơ bỗng gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta: "Có chuyện gì?"
"Chị có thể nhường em chiếc váy này không?"
Cô ta tỏ vẻ áy náy, "Chị biết mà, em rất thích váy trắng, Miên Miên, bình thường chị không hay mặc váy...."
Không cần giữ thể diện luôn sao???
Tôi nhìn Khương Giác, anh cúi đầu không nhìn tôi, như đang dung túng cho Đường Nguyệt Sơ.
Thật nực cười.
Nhiều năm như vậy. Cô ta vẫn không thay đổi gì sao?
Đã là đồ mà cô ta muốn, tôi đều phải nhường cho cô ta.
Đồ chơi, quần áo, xếp hạng...
Và cả người nhà.
"Không."
Tôi lạnh lùng từ chối.
Đường Nguyệt Sơ bị tôi chặn họng, thấy tôi cầm lấy túi đồ, hai mắt cô ta ửng đỏ, cúi đầu quay về phía Khương Giác.
Khương Giác nghiêng người không biết nói gì với cô ta mà cô ta lại cười nhảy lên, vui vẻ khoác tay Khương Giác.
Còn không quên liếc tôi một cái.
Giống như đang đắc ý khoe với tôi, anh trai tôi đã trở thành anh trai cô ta.
Thật ra chiếc váy này cô ta cũng chả cần.
Thứ cô ta muốn là để tôi nhìn thấy anh trai tôi ngày càng yêu quý cô ta hơn.
Nhưng có ai quan tâm đâu.
Dù sao, mười mấy năm nay vẫn luôn như vậy mà.
___________
Ngày tháng trôi qua.
Tình trạng cơ thể tôi ngày càng trở nên tồi tệ.
Khương Giác không chủ động tới tìm tôi nữa.
Tôi xem lịch, cũng sắp đến ngày rồi.
Mãi cho đến khi tôi nhận được tin nhắn của Đường Nguyệt Sơ.
Cô ta mời tôi đi dự tiệc, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Miên Miên, anh Giác rất lo cho chị, nhân cơ hội này hai người làm lành đi.”
Khả năng giả ngu giả khờ của cô ta luôn là số một không hai.
Tôi xem lịch rồi quyết định đi.
Tại sảnh lớn lộng lẫy, những người ăn mặc sang trọng đi tới đi lui, tiếng ly rượu chạm nhau xen lẫn với tiếng nói chuyện huyên náo, thật ồn ào.
Tôi đã ở một mình quá lâu, đột nhiên lại xuất hiện trong một dịp náo nhiệt như vậy nên cảm thấy không quen.
Cách đó không xa, Khương Giác và Đường Nguyệt Sơ đang đứng cùng trò chuyện với những người khác.
Khương Giác nghiêng đầu nhìn thấy tôi, vẻ mặt thay đổi, hơi quay người về phía tôi nhưng lại bất động.
Có vẻ như anh đang đợi tôi qua đó chủ động bắt chuyện với anh.
Nhưng tôi sẽ không đi đâu.
Đường Nguyệt Sơ ngoái đầu nhìn lại, cũng trông thấy tôi.
Cô ta lập tức mỉm cười đi về phía tôi, còn tôi lại xoay người, không chút do dự rời khỏi sảnh tiệc ồn ào này.
Trên ban công lộng gió.
Tôi ngồi bên mép ban công, lắng nghe tiếng cười nói vọng ra từ bữa tiệc, trong lòng chỉ nghĩ xem bao giờ kết thúc để được về nhà.
Từ sau không biết có ai đó ôm lấy tôi, tôi ngã vào vòng ôm xa lạ.
Mùi thuốc lá nồng nặc lập tức bao trùm lấy tôi, cảm giác buồn nôn lại dâng lên.
Tôi cố nén khó chịu, đẩy người đàn ông lạ bỗng nhiên xuất hiện ra, lại đúng lúc nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ đứng sau lưng anh ta.
Cô ta mặc lễ phục xinh đẹp chớp mắt với tôi.
Điện thoại trong túi tôi rung lên, tôi cầm lấy, đọc tin nhắn cô ta gửi.
—— Miên Miên, vừa rồi Triệu Châu nhìn thấy chị, nhờ em giới thiệu nên em dẫn anh ấy tới đây.
—— Anh ấy rất tốt, hai người nói chuyện vui vẻ nhé.
Tôi không cần...
Còn chưa gõ xong tin nhắn, cổ tay tôi đã bị nắm chặt, ánh mắt Triệu Châu dừng lại trước ngực tôi, rồi lại âm thầm rời đi.
Chỉ một cái liếc mắt đó đã khiến nỗi sợ trước đây của tôi quay lại.
Tôi hất mạnh tay anh ta.
Rõ ràng trong bụng tôi không có gì, nhưng tôi vẫn không nhịn được nôn khan, anh ta tiến lại gần tôi, tôi lùi về phía sau.
Ánh sáng tối tăm.
Mùi thuốc nồng nặc.
Người đàn ông cao lớn lạ lẫm.
Tất cả mọi thứ, đã phá vỡ sợi dây lý trí cuối cùng.
Tôi che miệng nôn khan, run rẩy lấy con dao gấp từ trong túi ra, nhưng tay tôi lại run bần bật.
Con dao nhỏ xẹt qua da anh ta, màu máu nhuộm đỏ thế giới của tôi.
"Khương Miên!"
Tiếng hét giận dữ đồng thời vang lên, tay của tôi bị người ta hất đi, con dao nhỏ rơi xuống đất, lóe sáng phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ.
"Em đang phát điên cái gì vậy?"
Giọng của Khương Giác như sấm sét.
Tôi như bị ai đó bóp chặt cổ họng, gân xanh trên trán giật thình thịch, trong đầu như có thứ gì đó sắp nổ tung.
Tôi che miệng, hốc mắt khô đến phát đau, tôi ho khan, thở hổn hển như một con thú nhỏ.
Đường Nguyệt Sơ mặc lễ phục đẹp đẽ nhẹ nhàng đi tới, vừa nhìn thấy đã hô lên, giọng nghẹn ngào: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Triệu Châu, sao anh lại bị thương?"
"Chẳng phải anh nói thích Miên Miên nên muốn nói chuyện với chị ấy sao."
Người đàn ông lạ nhíu mày: "Tôi còn chưa làm gì hết, cô ta đột nhiên rút con dao ra..."
"Anh Giác." Đường Nguyệt Sơ bỗng gọi Khương Giác, "Em tin vào nhân phẩm của Triệu Châu."
Ý là gì, không cần nói cũng biết.
Tôi thở hổn hển, duỗi tay định tát cô ta một cái, nhưng Khương Giác đã đứng trước mặt đẩy cô ta ra sau, tôi chật vật ngã xuống đất.
Ba người đứng trên cao nhìn xuống tôi.
Bụng đau. Mắt đau. Đầu cũng đau.
Dường như mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều đau.
Tôi như một con rô bốt hỏng sắp vỡ ra thành từng mảnh, đầu óc cũng hỗn loạn.
Tôi nghe thấy Khương Giác lạnh giọng quát lớn:
"Rốt cuộc em đang phát điên cái gì thế?!"
"Khương Miên."
"Có phải em bị bệnh không?"
Khương Miên.
Có phải em bị bệnh không…
Có phải em.... Bị bệnh không?
Tôi muốn khóc.
Nhưng tôi không khóc được.
Tôi chỉ có thể chống vào tường, chịu đựng cơn đau dữ dội, bò dậy khỏi mặt đất.
"Đúng."
"Em bị bệnh."
Không còn sống được bao lâu nữa.
Tôi phải dựa vào cánh cửa, dùng hết sức mới đứng thẳng được.
Tôi chỉ biết dạ dày mình rỗng tuếch, không có gì để nôn ra.
Nhưng bây giờ cổ họng tôi lại có vị ngọt.
Máu đặc trào ra từ miệng tôi, nhỏ xuống quần áo, rơi xuống sàn.
Tôi thấy Khương Giác sững người.
Nhìn thấy anh theo bản năng muốn chạm vào tôi.
Tôi lùi lại một bước.
"Vì sao anh không hỏi em?"
"Sao anh không hỏi anh ta đã làm gì em?"
"Anh thà nghe lời nói từ một phía của Đường Nguyệt Sơ chứ không bao giờ chịu nghe em nói, vĩnh viễn không chịu nghe em nói."
"Bởi vì anh chưa bao giờ quan tâm em."
"Cuối cùng tất cả vẫn là lỗi của em..."
"Bởi vì em là người có tội."
"Em nợ mẹ một mạng."
"Phải không?"
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Anh trai tôi chỉ hoảng hốt trong giây lát.
Rồi lập tức bình tĩnh lại.
Tôi nghe thấy anh nói với giọng bình tĩnh như thường lệ, hỏi lại tôi:
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Chẳng lẽ không phải sao?
"Đúng vậy."
Tôi vẫn sẽ không khóc.
Ngay cả khi đôi mắt đau như búa bổ, nhưng tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
"Cho nên em sắp phải đền mạng cho mẹ rồi."
Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh là anh trai.
"Em sắp chết rồi."
"Thấy vui không?"
"Anh trai."
__________
Đêm đó Khương Giác không tìm được Khương Miên.
Cô biến mất ở cuối con đường.
Sau này, rất nhiều lần anh đã nghĩ, nếu ngày đó anh có thể đi nhanh hơn.
Nếu ngày đó, anh có thể nắm tay Khương Miên, không cho cô đi thì tốt biết mấy.
Khương Miên không về nhà.
Số điện thoại của anh bị cô kéo vào danh sách đen, Wechat cũng bị chặn.
Khương Giác đứng dưới nhà cô chờ hai ngày nhưng vẫn không thấy cô xuất hiện.
Quan hệ máu mủ 20 năm mỏng như một tờ giấy.
Chỉ cần cô mất liên lạc thì anh không có cách nào tìm được cô.
Anh đi tới bệnh viện.
Vị bác sĩ đeo kính không có biểu cảm gì, chỉ lắc đầu thở dài:
"Mau chóng tìm cô ấy đi, kéo dài thêm thì không sống được mấy tháng nữa đâu."
Khương Giác cúi đầu như một học sinh bị mắng: "Tại sao... Con bé lại mắc bệnh này?"
"Người trẻ tuổi.... Không ai biết quý trọng cơ thể mình."
Bác sĩ lại thở dài.
Móng tay Khương Giác cắm sâu vào da thịt.
Ngày thứ tám Khương Miên mất tích. Anh xông vào nhà cô.
Thợ mở khóa lấy đồ nghề đi, anh bước vào nhà, bên trong là mùi rất khó ngửi.
Khương Giác chưa từng vào nhà cô.
Thời gian 20 năm quá dài, anh bận căm ghét Khương Miên nên chưa từng một lần ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với cô.
Trong nhà rất ít đồ đạc, nhìn không giống nơi ở của một cô gái hai mươi mấy tuổi, tủ lạnh còn có nước gì đó chảy ra.
Lúc anh mở tủ lạnh mới phát hiện bên trong đều là đồ hư thối.
Phòng bếp, nhà vệ sinh, thư phòng, phòng ngủ.
Lạnh lẽo như chưa từng có người sinh sống.
Nhưng nó sạch sẽ, chứng tỏ cô đã từng ở đây.
Trong phòng ngủ có một lọ thủy tinh vỡ.
Mảnh thủy tinh cùng những viên thuốc nhiều màu rơi khắp sàn.
Giống như bị ai đó đập mạnh xuống đất.
Bằng đôi mắt sắc bén, Khương Giác nhìn thấy cái hộp rỗng trên bàn.
Dòng chữ in trên đó làm anh lạnh cả người.
VENLAFAXINE. (Một loại thuốc chống trầm cảm.)
Khương Giác tông cửa lao đi.
Màn sương mù bao phủ trên đầu anh từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa biến mất, cảm xúc tích tụ trong lòng anh mấy ngày nay cuối cùng cũng bóp nghẹt anh.
Tất cả mọi thứ như đang thông báo cho anh.
Bí ẩn, và vô vọng.
Anh quỳ dưới cái nắng gay gắt, bỗng nhiên có cảm giác tuyệt vọng.
Nếu như không nhanh chóng tìm thấy Khương Miên...
Thì đời này, anh sẽ không gặp được cô lúc cô còn sống nữa.
Bình luận facebook