Năm 18 tuổi, tôi gọi điện cho Khương Giác.
Không biết vì sao tôi lại gọi cho anh, có lẽ là còn ôm một chút ảo tưởng, mong chờ giá như anh có thể tới cứu tôi.
Giá như anh có chút thương tiếc. Giá như anh để ý đến tôi.
Tôi có thể có một chút hy vọng sống trong tình trạng tự hủy hoại bản thân đang dần ép chết mình.
Lúc điện thoại được kết nối, anh vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Tôi gọi một tiếng anh, không tức giận nói chuyện với anh như mọi ngày mà chỉ hỏi nhỏ:
"Nếu em thật sự chết đi..."
Cầu xin anh.
"... Thì anh sẽ làm gì?"
Hãy cứu em.
Con dao gọt trái cây trên bàn phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ.
Tôi nghe thấy tiếng hít thở của mình hòa vào bóng tối trong phòng.
Bàn tay cầm điện thoại run nhẹ.
Nhưng Khương Giác không mắng tôi là đồ điên.
Tôi nghe thấy giọng anh. Lạnh lùng và bình tĩnh.
Rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, nhanh chóng đậu lại trong tim tôi.
Anh nói.
Vậy thì tốt quá.
Em hại chết mẹ.
Thì em phải đền mạng.
Nước biển lập tức nhấn chìm tôi, tôi cứ thế chìm xuống.
Khi sắp ngạt thở, tôi tỉnh dậy, thở hổn hển như con thú hoang.
Lúc lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, thật ra cũng không đau lắm.
Khoảnh khắc màu đỏ sẫm xuất hiện, tôi như quay trở lại vào hôm đó.
Trong con ngõ nhỏ vắng người, tối tăm không có ánh sáng, một người đàn ông xa lạ giật tóc tôi từ đằng sau mà tôi không thể phản kháng.
Tôi khóc lóc, hét lên.
Tôi nói tôi sai rồi.
Xin lỗi.
Xin anh.
Xin anh thả tôi ra.
Xin anh mà.
Thả tôi ra được không.
Hắn ta không làm vậy. Hắn ta như con thú độc ác nhất trên đời này.
Từng chút, kéo tôi vào trong vực thẳm không đáy.
Hắn ta tát tôi rất nhiều. Mỗi câu tôi xin tha thì hắn lại tát
Tát cho tới khi vị mặn ngập trong khoang miệng, tôi không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Quần áo của tôi bị hắn xé rách.
Mùi da thịt bỏng xen lẫn với mùi thuốc lá kém chất lượng xộc vào mũi tôi.
Bật lửa.
Tắt lửa.
Bật lửa.
Tắt lửa.
Từ từ di chuyển từ eo lên đến cổ tôi.
Cho đến khi điếu thuốc tàn rụi.
Không biết đã qua bao lâu.
Từ lúc khóc đến tê liệt cho đến lúc chết lặng cam chịu, tôi nằm trong đống bùn bẩn thỉu, dã thú rong ruổi trên người tôi.
Tôi ngửi thấy mùi da thịt cháy khét trên người mình, ngửi thấy mùi hôi thối.
Giá như tôi có thể chết ngay lập tức.
Nhưng mà tôi...
Đã làm sai điều gì?
Tôi chỉ đi trên đường.
Mặc chiếc váy mà tôi thích nhất.
Tôi...
Làm sai sao?
_________________
Tôi không biết hôm đó hắn ta đi lúc nào.
Mặt đất bẩn thỉu như hòa vào làm một với cơ thể tôi.
Tôi trần truồng nằm đấy, chỉ nhìn thấy xung quanh là bóng tối.
Nếu như Khương Miên chưa từng được sinh ra thì tốt.
Nếu như tôi chưa từng xuất hiện trên thế giới này thì tốt.
Chu Dữu xuất hiện vào lúc này.
Tôi không quen biết chị ấy.
Nhưng chị ấy lại gọi đúng tên tôi.
Chị ấy cởi quần áo của mình ra đắp lên người tôi, cẩn thận lau sạch vết bùn trên mặt tôi, còn run rẩy bế tôi lên.
Đưa tôi đến đồn cảnh sát.
Còn đưa tôi về nhà.
Thật ra lúc tôi về nhà đã là nửa đêm.
Khi mở cửa, người ba trên danh nghĩa hiếm khi ngồi trong phòng khách.
Nhưng ông chỉ ngước lên nhìn tôi.
Bỏ qua mái tóc rối bù của tôi, bỏ qua bộ quần áo bẩn thỉu rách nát của tôi, bỏ qua cơ thể xấu hổ hôi hám của tôi.
Ông lập tức nhìn sang chỗ khác, giống như trước đây.
______________
Sau đó ông lại đi.
Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.
Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi sẽ trở về ngày hôm đó.
Lớp da cháy xém mưng mủ vào mùa hè.
Vẫn là chết thì tốt hơn.
Nhưng tôi không chết.
Lại là Chu Dữu.
Số điện thoại lạ gọi đến, giọng nữ quen thuộc xin lỗi vì đã quấy rầy tôi, sau đó bắt đầu nói linh tinh chuyện trên trời dưới đất, ra vẻ thoải mái, cố gắng che đậy điều gì đó.
Cho nên tôi trực tiếp vạch trần.
"Tại sao lại gọi cho em?"
Chị ấy sửng sốt.
Đột nhiên nói lắp, không thể trả lời một câu hoàn chỉnh.
Mãi sau mới lấy hết can đảm nói.
"Đừng chết."
"Khương Miên."
"Chị sợ em tự sát nên mới nhớ số điện thoại của em."
Tôi không ngờ chị ấy lại thẳng thắn như vậy.
Câu từ ấm áp.
Làm tôi cay mắt.
Tôi nghe thấy tiếng hít thở của chị ấy, căng thẳng lại ngập ngừng.
Tôi nhìn máu đang chảy trên bàn nhỏ xuống thành những bông hoa mai trên sàn nhà, cùng với con dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Cuối cùng tôi nói.
"Được."
"Gọi xe cấp cứu cho em đi."
_____________
Tôi sống sót.
Nhưng tôi không thoát ra được.
Cái bóng màu đen giống như cơn ác mộng, hằng đêm dệt thành một tấm lưới không lối thoát nhốt tôi trong đó.
Tôi ghét mùi thuốc.
Càng ghét bản thân mình.
Hắn ta ẩn nấp trong bóng tối, ở mọi ngách tối tăm, một giây sau, không biết hắn xuất hiện từ đâu, lại kéo tôi xuống vực một lần nữa.
Tôi nhớ từng chi tiết của buổi tối ngày hôm đó. Nhớ rõ cảm giác đau đớn và cái mùi đó.
Tôi rất tỉnh táo.
Tỉnh táo nên thống khổ.
Tỉnh táo đến muốn chết đi.
Lại tỉnh táo tồn tại.
Chu Dữu cùng tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ nói, tốt nhất là nằm viện.
Tôi không nằm.
Bác sĩ lại kê cho tôi rất nhiều thuốc.
Tôi không uống.
Tôi đổ hết tất cả vào lọ thủy tinh trong suốt.
Chu Dữu ở với tôi suốt mùa hè.
Mùa hè năm đó trời nắng đẹp, nhưng tôi luôn ở trong nhà.
Chị ấy không chê phiền mà chơi cờ với tôi.
Cùng tôi nói về những bộ phim truyền hình và anime mới nhất.
Thật ra tôi biết.
Mỗi đêm, chị ấy đều lén nhìn tôi rơi nước mắt.
Sáng ngày hôm sau mắt sẽ sưng lên.
Có một hôm, Chu Dữu tắm xong thấy tôi đứng trên ban công, chị ấy sợ đến mức suýt khóc.
Tôi nhìn chị, lại đi xuống.
"Chu Dữu."
Tôi gọi tên của chị. "Chị làm chị gái em được không?"
Tôi không có mẹ.
Có người anh trai hận tôi.
Có người ba coi tôi như người xa lạ.
Cơ thể tôi rách nát, tâm hồn tôi thối rữa.
Tôi không có gì hết.
Chị ấy lao đến ôm chầm lấy tôi, nước mắt nóng hổi rơi xuống áo tôi.
Chị ấy nói: "Được."
"Miên Miên ngoan."
"Sau này chị chính là chị của em."
"Em hứa với chị, sau này phải sống thật tốt nhé."
"Được không?"
________________
Không được.
________________
Tôi ôm lại chị ấy.
"Chị."
Tôi nói.
"Chị đừng nhớ em quá nhé."
"Được không."
Tôi đã được định sẵn là không thể sống rồi.
Bình thường chỉ là vẻ bề ngoài.
Bên trong tôi đã sớm vỡ vụn thành đống đồ nát.
Mong đợi cái chết.
Bình luận facebook