Khương Giác vừa mở mắt
Là lúc Khương Miên năm tuổi, ngón tay chảy một giọt máu, trên mi còn vương nước mắt, đang đáng thương lén lút đứng nhìn anh cách đó không xa.
Bắt đầu từ lúc này sao?
Thật ra lúc Khương Miên chưa sinh ra, tất cả mọi người đều mong chờ sự xuất hiện của cô.
Khương Giác cũng rất muốn có một cô em gái.
Mẹ nằm trên giường sờ đầu anh, nói sau này nhất định anh phải bảo vệ em gái, anh đã trịnh trọng gật đầu.
"Em gái là công chúa nhỏ."
"Con chính là hiệp sĩ."
"Con sẽ bảo vệ em gái suốt đời."
Nhưng khi Khương Miên sinh ra, tất cả đều thay đổi.
Mẹ đi rồi.
Biến thành một chiếc hộp nhỏ.
Sau đó là một tấm bia lạnh lẽo.
Mẹ sẽ không nói, không cử động.
Sẽ không có ai xoa đầu anh gọi anh là Giác Giác, sẽ không có ai ôm anh vào lòng dỗ dành, không có ai dịu dàng nói với anh, "mẹ yêu con" nữa.
Ngày chôn cất mẹ, trời mưa rất to.
Lúc về nhà cả người Khương Giác ướt sũng.
Phòng trẻ con trên lầu có tiếng khóc nức nở.
Đứa trẻ nhăn nheo trông thật xấu xí.
Tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng khóc, từng chút kích thích dây thần kinh của anh.
Anh không có mẹ.
Em gái anh, đã hại chết mẹ rồi.
Từ hôm đó, anh bắt đầu hận Khương Miên.
Em gái của anh.
Anh biết đó là điều hoang đường, đứa trẻ không sai gì cả, nhưng anh không còn cách nào khác.
Anh cố gắng tránh xa Khương Miên.
Không chơi với cô, không nói chuyện cũng cô, lạnh lùng quát mắng cô.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt buồn bã lạc lõng của Khương Miên, anh lại cảm thấy bực bội.
Anh hận cô.
Nhưng cũng yêu cô.
Đứa em gái ruột, vừa vô tội vừa có tội của anh.
______________
Lúc ấy anh đã làm gì nhỉ?
Anh quát Khương Miên.
Bảo cô cút ngay.
Những tổn thương thuở nhỏ đã khắc sâu trong lòng, vì vậy khi Khương Miên lớn lên, cuối cùng bọn họ cũng không thể trở thành anh em thân thiết.
Nên cô sẽ không tâm sự với anh, mọi đau khổ sẽ tự gặm nhấm một mình.
Ngay cả người ngoài còn biết nhiều hơn anh.
Khương Miên vẫn chớp mắt lặng lẽ nhìn anh.
Lúc Khương Giác nhìn sang, cô gái nhỏ giật mình, nước mắt lại chực rơi.
"Lại đây."
Khương Miên sững sờ tại chỗ.
Anh thở dài, xoay người đi tìm hộp y tế, hơi quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.
"Đau không?"
Khương Giác nhìn băng dán cá nhân trên tay, nước mắt đọng trên lông mi, ngây ngốc.
Cô bé bỗng nhiên đỏ mặt, ôm hờ lấy Khương Giác: "Anh trai, cảm ơn anh!"
Khương Giác sững người.
Anh chưa từng ôm Khương Miên.
Hơn hai mươi năm. Đây là lần đầu tiên.
Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại ấm áp.
Vì sao anh lại không ôm cô sớm hơn.
Khương Giác run người, duỗi tay ôm cô.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi."
"Xin lỗi."
Anh lặp lại từng lời xin lỗi.
Khương Miên luống cuống lau nước mắt cho anh.
"Anh trai đừng khóc mà."
Nói vậy nhưng cô cũng khóc.
"Anh ơi, em sai rồi. Anh đừng khóc nữa."
"Em sai rồi, anh đừng khóc nữa mà, em sẽ không tới tìm anh nữa. A, máu của Miên Miên làm anh sợ, sau này em sẽ tự bôi thuốc"
"Anh ơi đừng khóc, em xin lỗi.”
"Em không sai."
"Là anh sai."
"Miên Miên, trước đây là do anh sai, em đừng giận anh nhé."
Cô bé khóc không dừng được, vừa khịt mũi vừa trả lời:
"Chỉ cần, chỉ cần anh không khóc thì em sẽ không giận."
Được. "Anh trai không khóc."
Em đừng giận anh.
Đời này anh trai sẽ bảo vệ em, để em bình an trưởng thành.
Khương Giác biết ba không thích Khương Miên.
Anh chỉ có thể cố hết sức bù đắp cho cô, bù đắp những sai lầm hai mươi năm ở kiếp trước.
Khương Miên giống như con búp bê bằng bông mềm mại, cô không để tâm chuyện trước đây anh trai lạnh nhạt với mình, lúc nào cũng gọi anh là anh trai, mỉm cười thật rạng rỡ.
Anh chỉ nghĩ là cô còn nhỏ nên không nhớ gì.
Cho đến một hôm, Khương Miên làm đổ ly nước trên bàn.
Không vỡ. Chỉ đổ.
Cô bé lập tức mở to mắt nhìn anh, co người lại, lắp bắp xin lỗi:
"Anh ơi, em xin lỗi, em không cố ý... Anh, anh đừng ghét em..."
Anh mới chợt tỉnh ra. Anh cũng từng vì chuyện cỏn con này mà quát mắng cô.
Thật ra cô vẫn còn nhớ.
"Em không sai, không cần xin lỗi."
Khương Giác xoa đầu cô, cô gái nhỏ cụp mắt, những giọt nước mắt rơi xuống nền nhà.
"Sao vậy?"
Khương Giác khẽ hỏi.
"Anh trai, anh sẽ lại ghét em sao?”
Cô nắm chặt mép váy, hỏi nhỏ.
Khương Giác không nghe rõ cô nói nên ghé lại gần.
"Chu Chu nói với em, sinh nhật em có thể ước một điều ước, sẽ có vị thần giúp em hoàn thành điều ước đó."
"Em không biết sinh nhật mình vào khi nào, nhưng em có một điều ước."
"Em hy vọng anh trai sẽ đối xử tốt với em."
"Anh."
Khương Miên ngẩng đầu, trong mắt có mấy ngôi sao nhỏ.
"Vị thần đó có nói cho anh biết không?"
Cô được anh ôm lấy.
Cảm giác lạnh lẽo rơi xuống cổ cô.
Anh trai cô lại khóc rồi.
"Đã nói rồi."
"Vị thần còn nói, sau này Miên Miên có ước muốn gì, anh trai đều sẽ thực hiện."
"Vậy em ước..."
"Anh trai có thể vui vẻ, không bao giờ khóc nữa."
Năm Khương Miên mười ba tuổi, Đường Nguyệt Sơ muốn tới nhà họ sống nhờ, Khương Giác từ chối.
Ba anh không nói gì.
Ngược lại, Khương Miên lại mặc váy mới anh mua cho cô, kéo tay anh, hỏi:
"Sao không để em ấy đến, bọn em sẽ cùng nhau đi học, anh trai không cần tới đón em nữa."
Em gái anh tốt bụng hào phóng.
Khi cười không có một chút u ám nào.
Khương Giác xoa đầu cô.
"Có em là em gái là đủ rồi."
Khương Miên tỏ vẻ cảm động, cười làm nũng với anh: "Anh trai thật tốt."
Khương Giác không nói gì. Anh chỉ có một nguyện vọng.
Đời này, anh mong Khương Miên có thể vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành.
Năm Khương Miên mười lăm tuổi, cô thi đậu trường cấp ba tốt nhất địa phương.
Giống như kiếp trước.
Nhưng kiếp này, cô lại cầm giấy báo trúng tuyển chạy về phía anh, kiêu ngạo khoe với anh:
"Anh! Em thi đậu trường cấp ba của anh rồi này! Là trường cấp ba tốt nhất!"
Khương Giác đưa món quà đã được chuẩn bị ra: "Miên Miên giỏi lắm."
Cô gái cười đi vài vòng quanh nhà, kéo tay anh: "Cấp ba em muốn học nội trú."
Còn nửa đùa nửa thật: "Anh đã lên đại học rồi, đừng suốt ngày gọi điện cho em nữa, em nghe nói anh rất bận."
Khương Giác nhìn cô, cười.
"Miên Miên."
"Dạ."
"Em nhất định phải trưởng thành thật tốt."
"Em biết rồi, biết rồi mà."
Khương Miên cũng cười.
____________
Vào năm Khương Miên 17 tuổi. Khương Giác nhìn thấy vòng bạn bè của cô.
Hai cô gái tươi cười rạng rỡ. Người bên cạnh cô xăm lông mày, xỏ khuyên tai.
Là Chu Dữu.
Khi anh gọi điện, cô cúp máy.
Sau đó một lúc mới gọi lại.
Người đầu dây bên kia thân thiết gọi: "Anh."
Khương Giác ngẩn người.
Hồi lâu anh mới nói: "Cuối tuần có muốn đi mua sắm với bạn không?"
"Anh chuyển tiền cho em."
"Không cần đâu."
Khương Miên ở bên kia cười nói: "Em hẹn chị ấy tới thư viện rồi, bọn em sẽ học hành chăm chỉ."
Lúc Khương Miên chuẩn bị thi đại học, anh vội vã quay về thăm cô.
Ngày nào cũng ở nhà nấu những món ăn bổ dưỡng, thậm chí trông anh còn lo lắng hơn cả Khương Miên.
Lúc đưa cô đi thi, anh mang theo rất nhiều đồ.
Đợi cô cả ngày.
Lúc thi xong một môn, Khương Miên là người đầu tiên bước ra.
Ngay cả phóng viên cũng không kịp ngăn cô lại.
Hôm đó ánh mặt trời rất sáng.
Cô chạy chầm chậm về phía anh.
Cười xán lạn.
Lao vào vòng ôm của anh.
Hét to: "Anh! Em thi xong rồi!"
Khương Giác ôm cô.
"Chúc mừng em."
Sinh nhật 18 tuổi của Khương Miên.
Anh tổ chức một buổi lễ trưởng thành hoành tráng cho cô.
Dưới ánh đèn, lúc Khương Miên đội vương miện, mặc váy tinh xảo xuất hiện.
Y như một nàng công chúa thật sự. Mọi người cùng vỗ tay.
Cô nhìn Khương Giác trong đám người, ánh mắt chạm nhau.
Cô mấp máy môi nói, cảm ơn anh, anh trai.
Đôi mắt của Khương Miên rất giống anh.
Khi cười trông thật xinh đẹp, như thể những ngôi sao trên trời đều rơi vào mắt cô.
Khương Miên 18 tuổi.
Tràn đầy sức sống, xinh đẹp, cứng cỏi.
Là em gái của anh.
Sau bữa tiệc, Khương Giác tới thăm mộ mẹ.
Anh nhìn người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp trên bức ảnh đen trắng.
Khương Miên khá giống bà.
Khương Giác đứng ở đó thật lâu.
Tay anh mân mê phiến đá lạnh lẽo.
"Mẹ."
Cô công chúa nhỏ của mẹ.
Đã bình an trưởng thành rồi.
_____________
Khương Miên tốt nghiệp năm 22 tuổi, cô không vào công ty của anh mà chọn công việc mình yêu thích.
Thỉnh thoảng hai người lại gọi video cho nhau.
Khương Miên trông có vẻ mệt mỏi nhưng không nén được hạnh phúc.
Khương Giác nhìn quầng thâm dưới mắt cô.
"Nếu mệt thì nói với anh."
"Anh có tiền."
Người bên kia cười ha ha, điện thoại bị người khác lấy đi, Chu Dữu dí sát mặt vào màn hình:
"Anh Giác đừng lo, em đang chăm sóc Miên Miên, mọi thứ đều ổn. Nhưng mà..."
Khương Miên đứng phía sau kêu lên.
Chu Dữu cười nói: "Chắc anh sắp được gặp em rể rồi."
Cuộc gọi video bị tắt.
Khương Giác ngồi trước bàn làm việc, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Kiếp này thật tốt.
Quá suôn sẻ.
Giống như một giấc mộng trong giấc mộng.
Khương Miên sắp 24 tuổi, sắp kết hôn.
Anh đã gặp người đàn ông kia nhiều lần.
Dịu dàng như ngọc. Rất yêu Khương Miên.
Buổi tối trước hôn lễ, anh lại tới thăm mẹ.
"Mẹ."
"Ngày mai Miên Miên kết hôn rồi, con sẽ không tới đây."
"Công chúa nhỏ của mẹ đã tìm được hoàng tử của mình rồi, sau này sẽ có hai người bảo vệ con bé."
"Mẹ, nếu như đây là mơ"
"Thì liệu có thể"
"Khiến nó dài hơn không?”
_____________
Cô dâu mất tích.
Không thể liên lạc được, khách khứa ồn ào, khung cảnh hỗn loạn.
Chu Dữu mặc váy phù dâu, không ngừng chạy khắp khách sạn gọi tên Khương Miên.
Không gọi cho cô được.
Giao diện Wechat vẫn dừng ở nhãn dán cảm xúc [Yêu chị] mà Khương Miên gửi tối qua.
Gửi tin nhắn cho cô cũng chỉ nhận được dấu chấm than đỏ chót.
Giống như ngày hôm đó.
Khương Giác điên cuồng lao lên tầng 18, gõ cửa từng phòng, bị mắng, anh lại tiếp tục gõ cửa phòng tiếp theo.
Cuối cùng, anh tìm thấy cô trong căn phòng không khóa.
Hôm nay Khương Miên thật xinh đẹp.
Cô mặc váy trắng dài, từng lớp ren mỏng chồng lên nhau.
Gương mặt được trang điểm tinh tế, cánh tay trần trắng trẻo mịn màng.
Cô đứng trên rìa ban công.
Gió thổi bay lớp lụa trắng sau lưng cô.
Cô không nói gì, chỉ nhìn anh.
"Miên, Miên Miên?"
Khương Miên đối diện với ánh mắt của anh.
Cong môi.
Hôm nay là sinh nhật cô.
Cũng là ngày giỗ của cô.
Trùng nhau.
Một giây sau, cô buông minh thẳng xuống phía dưới.
"Đừng mà —!"
Khóe mắt Khương Giác như muốn nứt ra.
Tất cả cảnh vật như lùi về sau, giống như đèn kéo quân.
Vết máu trên chiếc váy trắng giống hệt vết máu trên váy cưới.
Rất nhiều Khương Miên chồng chất lên nhau.
Cười.
Khóc.
Cuối cùng đều dừng ở hình ảnh ngày hôm đó.
Cô nhảy xuống từ tầng 18.
Cô nói.
“Khương Giác.”
“Em muốn đi tìm mẹ.”
“Không!!!!!!!!!”
____________
Lúc Khương Giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trời tối đen như mực.
Bức ảnh Khương Miên mặc đồng phục được đặt trên đầu giường của anh.
Khương Giác bật công tắc đèn.
Bức ảnh lập tức sáng lên.
Người trong bức ảnh không cười.
Nhưng Khương Miên trong giấc mơ thì lại luôn tươi cười, khẽ khàng gọi anh là anh trai.
Khương Miên trong giấc mơ không bị thương, không đau khổ, không bệnh tật.
Nhân sinh không thể quay lại.
Anh đã biết từ lâu.
Vậy nên.
Vì sao.
Vì sao anh không thể đối xử tốt với Khương Miên sớm hơn?
Em gái của anh.
Cuối cùng.
Không quay về được.
Gió ngoài cửa lay mạnh tấm rèm.
Người đàn ông ôm mặt, khóc không thành tiếng.
Vô số lần, Khương Giác cố gắng nhớ lại những đau khổ cô đã phải chịu đựng.
Đều khiến anh tự tra tấn mình.
Ngày qua ngày, sự dằn vặt khiến anh gục ngã.
Năm 36 tuổi.
Anh đi tìm Miên Miên.
(Hết)
Bình luận facebook