————————————
11.
Tôi vừa dứt lời, quản gia lập tức dẫn người tiến lên đoạt lấy vali trong tay ba người bọn họ mở ra.
Lúc nhìn thấy đồ vật bên trong, khóe miệng của tôi nở một nụ cười lạnh.
Cũng thật là biết lấy, tất cả đều là trang sức xa xỉ quý giá.
“Xem ra mấy thứ này, các người đều không thể mang đi được.”
Sắc mặt bọn họ nhất thời khó coi.
Tô Trạch Vũ dẫn đầu giơ chân:
“Mẹ cho rằng không có những thứ này, chúng tôi sẽ không thể sống nổi sao? Tôi nói cho mẹ biết, cho dù không dựa vào mẹ chúng tôi cũng có thể sống rất tốt!"
Nói xong, Tô Trạch Vũ sải bước đi ra ngoài.
Tô Chấn Nam cùng Tô Miên do dự một chút, cũng nhấc gót chân đi theo.
Sau khi bọn họ rời đi, trong lòng tôi cũng không cảm thấy thoải mái, chỉ cảm thấy áp lực đến có chút không thở nổi.
Đứa con gái tôi nâng niu trong lòng bàn tay, nay lại vì muốn đạt được mục đích, không tiếc lấy thân mình làm mồi nhử, tính kế hãm hại người khác.
Mà con trai bảo bối của tôi, há mồm ngậm miệng đều chỉ có tiền.
Tôi thực sự yêu tiền.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không yêu họ.
Tô Chấn Nam ở rể nhà tôi, nhưng dã tâm bừng bừng.
Mới kết hôn, hắn liền vào công ty, trở thành quản lý cấp cao.
Chờ sau khi tôi sinh đứa thứ hai, hắn đề xuất muốn quản lý xí nghiệp nhà tôi, tôi cũng muốn vì hai đứa con mà làm bà nội trợ.
Liền đồng ý đề nghị của hắn.
Nhưng công ty dưới sự quản lý của hắn liên tiếp thua lỗ, hội đồng quản trị ra lệnh cưỡng chế hắn không được nhúng tay vào chuyện của công ty nữa.
Bất đắc dĩ, còn chưa ra tháng, tôi đã bắt đầu xử lý chuyện công ty.
Ban ngày tôi bận rộn công việc, buổi tối sau khi tan tầm sẽ cố gắng dành thời gian cho con cái.
Mỗi đêm đều chờ hai đứa nhỏ đều ngủ rồi mới ngủ.
Tôi tự nhận mặc dù không chăm lo cho hai đứa con đầy đủ, nhưng cũng hết sức cân bằng gia đình và sự nghiệp.
Tôi cho rằng, ít nhất tôi đủ tư cách.
Thì ra, sự vất vả của tôi trong mắt Tô Trạch Vũ không đáng một đồng.
Trong mắt nó, tôi chỉ là một người máu lạnh vô tình, trong mắt chỉ có tiền!
Nếu ở trong mắt bọn họ, sự nghiệp tôi dốc sức làm không quan trọng, vậy thì......
Tôi lập tức gọi một cú điện thoại:
“Đóng băng thẻ ngân hàng của Tô Chấn Nam, Tô Miên và Tô Trạch Vũ, tuyên bố với bên ngoài ba người này đã đoạn tuyệt quan hệ với tôi, nếu ai cho bọn họ vay tiền thì tự gánh lấy hậu quả.”
12.
Sau khi phân phó chuyện này, tâm tình của tôi mới thoải mái một chút.
Ngược lại lại chú ý tới, Tần Tuế ở một bên sắc mặt tối sầm.
“Tần Tuế, con làm sao vậy? "Ngữ khí của tôi theo bản năng mà nhẹ nhàng.
"Con đang nghĩ..." Tay con bé đặt ở bên người siết chặt, "Đang nghĩ có phải con không nên trở về hay không!"
Tôi vội vàng cầm tay con né, "Nơi này là nhà của con. Từ đầu đến cuối, có sai cũng không phải con sai!”
Giống như là từ trong lời nói của tôi hấp thu được năng lượng, trong mắt của con bé một lần nữa có chút ánh sáng.
Tần Tuế đối với tôi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé cười.
Tuy rằng vẫn mang theo khổ ý, nhưng đã đủ để cho tôi vui vẻ.
Kết quả điều tra của thám tử tư đến rất kịp thời.
Tôi sai người mang laptop tới, để Tần Tuế ngồi ở bên cạnh tôi cùng nhau xem.
Phần tư liệu liên quan đến Tô Chấn Nam này rất chi tiết.
Hắn lúc nào đi học, lý do ở trường học bị ghi tên, đã từng quen mấy người bạn gái đều có thông tin cặn kẽ.
Trên thực tế, phần tư liệu này so với tư liệu trước khi Tô Chấn Nam kết hôn với tôi, cha mẹ tôi bảo người ta điều tra được, chênh lệch rất lớn.
Nội dung trên cơ bản tôi đã xem qua.
Trước kia nhìn cuộc sống của hắn trải qua, tôi sẽ không sinh ra chút hoài nghi nào, dù sao ngoại trừ cùng tôi một chỗ một bước lên trời, những chuyện khác hắn đã trải qua không thể bình thường hơn.
Nhưng có giấc mộng của Tần Tuế lại không giống nhau.
Tôi tập trung ánh mắt vào hai người bạn gái trước của Tô Chấn Nam.
Cả hai đều quen nhau từ thời đại học.
Một người hiện gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sinh ra một cô con gái, một người ly dị nhiều năm trước hiện tại vẫn độc thân.
Ai là ánh trăng sáng đã rất rõ ràng.
Lúc này tôi bảo thám tử nghĩ biện pháp lấy được tóc của người phụ nữ tên Giang Tuyết Ngôn này, dùng để làm giám định DNA với Tô Miên.
Suy nghĩ một chút, lại bảo thám tử làm giám định DNA cho Tô Trạch Vũ và tôi cùng Tô Chấn Nam.
Nếu cả hai đứa con đều không phải con ruột của tôi...
Đau tim!
Kết quả đến rất nhanh.
Tô Trạch Vũ là con trai tôi.
Mà Tô Miên, nó không phải con gái của Tô Chấn Nam, nhưng đúng là con gái của Giang Tuyết Ngôn.
Đầu tiên là chuyên thiên kim thật giả, sau là chuyện bạch nguyệt quang của Tô Chấn Nam, giấc mơ của Tần Tuế đã được chứng thực!
Như vậy trong mơ Tô Chấn Nam cùng Giang Tuyết Ngôn tráo đổi hai đứa nhỏ, cùng với nhiều năm qua đối xử với Tần Tuế không ra gì...
Tôi cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm, an bài: "Tra thật kĩ cho tôi!”
13.
Trước đây tôi chưa từng nghi ngờ Tô Chấn Nam.
Hắn cũng rất cẩn thận, không để cho tôi bắt trúng bất kỳ nhược điểm nào.
Từ góc độ của Tô Chấn Nam tra không được gì, nhưng từ góc độ của Giang Tuyết Ngôn ánh trăng sáng của hắn mọi chuyện liền rõ ràng.
Thời đại học Giang Tuyết Ngôn cùng Tô Chấn Nam yêu nhau, bởi vì điều kiện gia đình Tô Chấn Nam không tốt nên người nhà không đồng ý, bị ép chia tay.
Kết hôn với người đàn ông môn đăng hộ đối, lại bị chồng bạo lực gia đình.
Trong lúc vô tình gặp gỡ Tô Chấn Nam lúc đó đã kết hôn với tôi vài năm, cô ta kinh ngạc bởi sự giàu có mà hắn nhận được từ tôi.
Cô ta tìm cách quyến rũ hắn, hai người không bao lâu liền nối lại tình xưa.
Cô ta ly hôn dưới sự giúp đỡ của Tô Chấn Nam, lúc ly hôn đã mang thai.
Hai người lập tức nghĩ ra chiêu ly miêu hoán thái tử.*
* "Ly miêu hoán Thái tử" được biết tới là vụ đại án nổi tiếng bậc nhất Trung Quốc, thể hiện những mưu mô thâm hiểm kinh người chốn cung đình.
Vì không để cho tôi phát hiện ra dấu vết bất thường, hai mươi năm qua bọn họ không dùng điện thoại di động liên lạc.
Tô Chấn Nam mở một cửa hàng bánh ngọt cho Giang Tuyết Ngôn.
Chính là nhà hàng Tô Miên thích ăn nhất.
Mỗi khi Tô Chấn Nam cùng Tô Miên đi ăn điểm tâm ngọt, cũng là lúc hắn cùng Giang Tuyết Ngôn yêu đương vụng trộm!
Trước kia tôi thật sự cảm thấy Tô Chấn Nam yêu tôi, nhưng nhìn tình cảm giữa hắn và Giang Tuyết Ngôn, tôi mới phát hiện từ đầu đến cuối người hắn yêu đều là Giang Tuyết Ngôn.
Nếu không yêu tôi, tại sao lại theo đuổi tôi?
Không nghi ngờ gì nữa, vì tiền.
Bởi vì tôi có tiền cho nên hắn lấy lòng tôi, nhưng tận đáy lòng lại chán ghét tôi cực kỳ.
Cho nên hắn mới có thể yêu thương Tô Miên cho dù đó không phải con ruột của hắn, nhưng lại chán ghét Tần Tuế con ruột của hắn.
Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng mà.
Biết được toàn bộ sự thật, tôi tức giận đến cả người run rẩy.
Buồn cười tôi luôn tự xưng là khôn khéo, lại chẳng hay biết chuyện gì mấy chục năm!
Trong giấc mộng của Tần Tuế, thân là con gái ruột của tôi, nhưng con bé phải chịu khổ cực ở bên ngoài, tôi lại hồn nhiên không biết.
Tự cho là cuộc sống của mình thật hạnh phúc mỹ mãn.
Trên bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên truyền đến hơi ấm nhàn nhạt, kéo tôi từ trong cảm giác như địa ngục trở về.
Là Tần Tuế.
Con bé không giỏi biểu đạt tình cảm, có thể chủ động giữ chặt tay tôi đã cố gắng rất nhiều rồi.
Nhân gian thanh tỉnh như thế nào?
Qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, tôi đã đi được đến như bây giờ sẽ không dễ dàng bị đánh ngã.
Người tính kế tôi, tổn thương tôi cùng con gái của tôi, tôi sẽ không buông tha cho một ai!
Thân là chủ mưu chuyện này, Tô Chấn Nam cùng Giang Tuyết Ngôn không thể chối tội.
Mà hiện tại, tôi càng để ý chính là Tô Trạch Vũ và Tô Miên, bọn họ có biết chuyện này hay không.
14.
Trong giấc mơ của Tần Tuế, trước khi chet, Tô Miên đã nói cho con bé biết chân tướng.
Như vậy, Tô Miên rốt cuộc bắt đầu biết từ khi nào?
Nếu như trước mắt, nó và Tô Trạch Vũ không biết chuyện, nể tình thân hai mươi mấy năm tôi ít nhất cũng sẽ giúp tụi nó áo cơm không lo.
Nhưng nếu tụi nó biết, như vậy......
Tôi một tay nhẹ gõ mặt bàn, ánh mắt ác liệt.
“Con có thể hỏi một chút, tiếp theo người định làm như thế nào? "Tần Tuế hỏi tôi.
"Đương nhiên là báo thù!" tôi trả lời không chút do dự.
"Vậy... con có thể tham dự không?" tôi nhìn nỗi hận đè nén trong mắt con bé, gật đầu.
Tôi không có lý do gì để từ chối, cũng không thể từ chối.
Trong chuyện này, con bé mới là người bị hại lớn nhất.
Tôi trực tiếp đem chuyện này giao cho con bé làm.
“Muốn làm gì cứ làm, mẹ sẽ làm chỗ dựa cho con.”
"Được." Tần Tuế kiên định gật đầu.
Lần báo thù này, con bé không thể chờ đợi được.
Trước tiên dẫn người về nhà mẹ nuôi của Tần Tuế.
Con bé từ nhỏ bị đánh chửi, không có cơm ăn, tuổi còn nhỏ đã phải làm việc nhà nấu cơm, có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng.
Cho nên khi biết được con bé phải quay về gia đình kia, tôi cũng không nhịn được đuổi theo.
Xe dừng cách đó không xa.
Tôi thấy rõ ràng, cửa vừa mở ra người phụ nữ kia liền bắt đầu nhục mạ Tần Tuế, cầm chổi muốn quất lên người con bé.
Tôi nhìn mà đau lòng cực kỳ, theo bản năng muốn xuống xe bảo vệ con gái của mình.
Lão quản gia vội vàng nhắc nhở, "Phu nhân, ngài phải tin tưởng, tiểu thư có thể giải quyết."
Tôi miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Chỉ thấy Tần Tuế một cước liền đá văng người phụ nữ kia ra, để cho đám vệ sĩ đè bà ta trên mặt đất, nắm đấm của con bé từng cái lại từng cái nện vào trên mặt ả.
Không dừng lại cho đến khi bà ta ngất đi.
Rõ ràng là hành vi rất hả giận, nhưng lúc tôi nhìn lại rơi lệ đầy mặt.
Phải chịu bao nhiêu khổ, mới có thể hận đến như vậy!
Giống như chưa từng tới, tôi bảo tài xế lái xe rời đi.
Hai ngày sau, Tần Tuế chuẩn bị tốt tất cả tài liệu, khởi tố bệnh viện lúc trước ôm nhầm đứa bé cùng với mẹ nuôi của con bé.
Cảnh sát tham gia điều tra.
Căn cứ vào tư liệu Tần Tuế cung cấp, mẹ nuôi của con bé và y tá ôm nhầm đứa bé ở bệnh viện trước khi Tần Tuế sinh ra là bạn thân, sau khi con bé được sinh ra không bao giờ qua lại nữa.
Rõ ràng là có gì đó không ổn.
Cảnh sát đã đưa cả y tá và mẹ nuôi của Tần Tuế đi điều tra.
Lúc trước công nghệ chưa phát triển, không có ghi chép lại giao dịch của bọn họ, Giang Tuyết Ngôn chỉ đưa tiền mặt.
Cô ta rất cẩn thận không để lại bất kỳ nhược điểm nào.
Nhưng nếu y tá cùng mẹ nuôi của Tần Tuế trực tiếp khai ra cô ta, cô ta cũng rất khó không bị truy cứu.
Cho nên trước mắt, Giang Tuyết Ngôn hẳn là sẽ dùng tiền bịt miệng.
Trước kia Tô Chấn Nam không thiếu tiền, nhưng bây giờ thì khác.
Vài ngày trước tôi đã công bố với bên ngoài ba người kia đoạn tuyệt quan hệ với tôi.
Tục ngữ nói, từ tiết kiệm vào xa xỉ dễ, từ xa xỉ vào tiết kiệm khó.
Nhiều năm qua sống an nhàn sung sướng, mức tiêu dùng của bọn họ không thể trực tiếp giảm xuống, nhưng muốn vay tiền cũng không ai dám cho bọn họ vay một khoản lớn.
Mà bọn họ lúc đi mang theo đồng hồ đeo tay bông tai cũng là đồ vật đáng giá, đoán chừng mấy ngày nay đều phải bán để có tiền tiêu sài.
Thiếu tiền thì làm sao bây giờ?
Có cái gì đơn giản hơn là trực tiếp tìm tôi đòi tiền chứ?
Tần Tuế rất thông minh, con bé cũng nghĩ tới điểm này, thậm chí con bé còn nghĩ tới tôi muốn gặp Tô Miên và Tô Trạch Vũ một lần, cho nên không vội vã hành động tiếp theo.
Yêu hận rõ ràng, hành vi quyết đoán, trên mặt lạnh lùng nhưng thực tế, đối với tôi lại rất để ý và quan tâm.
Chỉ là tôi cũng biết, ưu điểm là cái giá nặng nề đổi lấy.
Quả nhiên không bao lâu sau, lúc tôi dẫn Tần Tuế đi dạo phố, ở cửa trung tâm thương mại gặp Tô Miên và Tô Trạch Vũ.
15.
Tô Miên nhìn các loại xa xỉ phẩm tôi mua cho Tần Tuế, mặt lộ vẻ cực kỳ hâm mộ.
“Mẹ, con cũng muốn mua quần áo mới. "
Nó ủy khuất bĩu môi.
Quyết tâm lúc trước muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi hoàn toàn không còn.
Ngược lại Tô Trạch Vũ bên cạnh vẫn cứng cổ, "Miên Miên, tìm bà ấy làm gì, em muốn quần áo mới, anh trai sẽ kiếm tiền mua cho em!"
"Nhưng anh bày sạp cả ngày kiếm được hơn một ngàn đồng, còn chưa đủ để em mua một bộ quần áo."
Tô Trạch Vũ đây là tự mình gây dựng sự nghiệp?
Bình tĩnh mà xem xét, tuy rằng chỉ là một hàng vỉa hè nhỏ nhưng một ngày có thể kiếm được hơn một ngàn, đối với người khởi nghiệp mà nói không tính là kém.
Thái độ của tôi cố ý mềm nhũn, kéo tay Tô Miên.
"Mẹ có chút muốn ăn đồ ngọt, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi!"
Tô Trạch Vũ cho dù không tình nguyện, cũng vẫn lựa chọn đuổi theo.
Cách tiệm bánh ngọt của Giang Tuyết Ngôn càng ngày càng gần, tâm tình Tô Miên cũng càng ngày càng căng thẳng.
Nó lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn.
Lúc tôi đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy ở vị trí góc, một thân ảnh nhanh chóng chạy vào trong.
Hắn tự cho là trốn nhanh, nhưng chỉ từ đôi giày da kia tôi đã đoán được thân phận của người nọ.
Là Tô Chấn Nam.
Tôi nhấc chân đi về phía chỗ Tô Chấn Nam đang ngồi.
Nơi đó có một người phụ nữ đang ngồi, hẳn là Giang Tuyết Ngôn.
Khi tôi tới gần, trên mặt Tô Miên không có một chút huyết sắc.
Đứng đối diện người phụ nữ, tôi thấy rõ mặt cô ta.
Khác với ảnh chụp không kém, ngũ quan chặt chẽ, nói dễ nghe một chút là tinh xảo, nói khó nghe một chút chính là bộ dạng keo kiệt.
Tô Miên rất giống cô ta.
Kết hợp với phản ứng hiện tại của Tô Miên, trong lòng tôi đã có đáp án.
Tôi luôn nghĩ rằng Tô Miên không hề biết gì về chuyện này.
Nhưng kết quả, hiện thực vẫn hung hăng cho tôi một cái tát.
Nó đã biết sự thật từ lâu rồi!
Bình luận facebook