16.
Nắm tay thật chặt, tôi lại nhìn về phía Tô Trạch Vũ bên cạnh.
Giống như là một tên ngốc, hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí khác lạ.
Nó quay đầu đấu khí với tôi, bộ dáng giống như cho dù tôi cho nó chút đồ ngọt nó cũng sẽ không ăn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, Tô Trạch Vũ tuy rằng ngu xuẩn, nhưng không đến mức xấu.
Không có ý định thật sự ngồi xuống, nhưng nhìn thấy trong mắt Giang Tuyết Ngôn toát ra vẻ khinh bỉ.
Tôi cười lạnh một tiếng, trực tiếp bưng ly cà phê nóng trước mặt cô ta lên, tưới lên mặt ả.
“A! "Cô ta che mặt thét chói tai.
Tô Miên vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô ta, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía tôi.
"Cô làm gì vậy!", người phụ nữ mặt bị bỏng sưng đỏ tức giận giơ tay với tôi, muốn tát tôi.
Cái tát của cô ta không rơi vào mặt tôi, đã bị ngăn lại.
Tô Trạch Vũ và Tần Tuế gần như đồng thời vươn tay, bắt lấy cổ tay cô ta.
Không được tự nhiên liếc mắt nhìn nhau, hai người lại cùng nhau đẩy người phụ nữ ra.
Tôi có chút cảm động, cảm động sự quan tâm của hai đứa trẻ đối với tôi.
Giờ phút này, tôi vẫn không nhịn được mềm lòng với Tô Trạch Vũ.
Trước khi chuyện thiên kim thật giả phát sinh, cho dù thằng bé oán hận tôi, cảm thấy tôi làm việc nhiều, thời gian làm bạn với nó ít hơn, nhưng tổng thể mà nói nó vẫn là một đứa nhỏ nhu thuận nghe lời.
Nó để ý Tô Miên như vậy, một phần là bởi vì thân là anh trai phải có trách nhiệm.
Một phần khác là bởi vì, Tô Chấn Nam ở nhà không có việc gì làm, sợ là đem tâm cơ còn lại của mình tính kế tôi, đều dùng ở trên người Tô Trạch Vũ.
Trước đây Tô Chấn Nam luôn nhấn mạnh với Tô Trạch Vũ phải bảo vệ em gái, lấy em gái làm đầu.
Khi đó tôi cũng gật đầu đồng ý, hiện tại lại chỉ cảm thấy châm chọc.
Nói cho cùng, vẫn là tôi làm mẹ thất trách, không thể giáo dục bảo vệ tốt con cái của mình.
Không để ý tới Giang Tuyết Ngôn sụp đổ phát điên.
Tôi nhìn về phía Tô Trạch Vũ, "Con theo mẹ ra ngoài một chút.”
“Nhanh lên.”
Tôi lại bổ sung một câu, nó mới theo kịp.
“Chuyện gì? "Sau khi ngồi lên xe, nó mở miệng giọng điệu thối hoắc.
Nếu không là vì vừa rồi nó theo bản năng mà bảo vệ tôi, tôi sợ là sẽ nhịn không được trực tiếp tát một cái vào đầu nó.
Tôi yên lặng nhìn thằng bé, trầm giọng mở miệng: "Nếu mẹ nói, Tô Miên là con gái của Giang Tuyết Ngôn, con có tin không?"
17.
Nó gần như là theo bản năng phủ nhận, "Điều này không có khả năng!"
Nó cũng thường cùng Tô Miên tới tiệm bánh ngọt này, đối với Giang Tuyết Ngôn có chút quen mắt.
Đáng tiếc thằng bé là kiểu “đầu óc ngu si tứ chi phát triển”, cho dù Tô Miên cùng Giang Tuyết Ngôn lớn lên có điểm giống nó cũng chưa từng có nghi ngờ.
Tôi nhìn về phía Tần Tuế: "Tuế Tuế, con có thể mở máy nghe trộm ra không?"
Vừa rồi lúc tôi tranh chấp với Giang Tuyết Ngôn, Tần Tuế đã lén đặt máy nghe trộm.
Tôi tình cờ để ý thấy.
Như là không nghĩ tới tôi lại phát hiện, con bé ngạc nhiên một lát sau liền mở máy nghe trộm ra.
Cuộc đối thoại trong tiệm bánh ngọt lập tức truyền đến.
“Chấn Nam, bà vợ già của anh lại dám đánh em, hu hu hu, anh nhất định phải trút giận cho em! "
"Được được được, tối nay anh trở về khẳng định sẽ tìm cô ta xả giận cho em."
Trấn an Giang Tuyết Ngôn một chút, Tô Chấn Nam mở miệng:"Nhưng vì sao cô ta bỗng nhiên làm khó dễ em, chẳng lẽ là cô ta phát hiện được cái gì sao?”
Hắn vừa dứt lời, giọng nói nức nở của Tô Miên liền vang lên.
"Mẹ, con đã sớm nói với mẹ để cho mẹ rời khỏi nơi này, chờ con kế thừa tài sản trong nhà sau đó trở về, mẹ làm sao lại không nghe chứ!"
Cuộc đối thoại giữa ba người vẫn tiếp tục, Tô Trạch Vũ giống như bị sét đánh cứng ngắc bất động.
Ngay cả hô hấp đều đình trệ hồi lâu.
Cho nó vài phút giảm xóc, tôi mở miệng nói: "Hiện tại, con muốn đi xuống tìm người cha tốt cùng đứa em gái tốt của con, hay là theo mẹ về nhà, con tự mình chọn đi.”
Nó thống khổ ôm đầu, không có ý xuống xe.
Tôi liếc nhìn người tài xế và bảo anh ta lái xe.
Vừa về đến biệt thự, thằng bé liền nhốt mình trong phòng.
Người làm đưa cơm ba lần, nó đều không động vào.
Tôi thở dài, bưng khay thức ăn đi vào phòng nó.
Rèm cửa kéo lại một nửa, trong phòng tối tăm tôi tìm kiếm trong chốc lát, mới tìm được Tô Trạch Vũ ở góc phòng.
Vẻ mặt nó suy sụp, như là trưởng thành hơn mấy tuổi, không còn vẻ hăng hái như trước.
Đem bàn ăn đặt ở trước mặt nó, tôi nhìn nó mở miệng hỏi: "Mới thế này đã chịu không nổi sao?"
"Nhìn xem em gái ruột Tần Tuế của con đã trải qua cái gì, con lại quyết định không nhận nó, con rốt cuộc có tư cách hay không, muốn tiếp tục suy sụp như vậy?"
Đem tư liệu về Tần Tuế đặt ở trước mặt nó, tôi xoay người rời đi.
18.
Có lẽ là tôi không gây phiền phức cho Tô Chấn Nam và Giang Tuyết Ngôn, khiến bọn họ cảm thấy tôi lại dễ lừa.
Hoặc là cảnh sát điều tra rất nhanh, nếu không dùng tiền bịt miệng, hành động của bọn họ sẽ bại lộ.
Vì hiện giờ Tô Chấn Nam đang có nhu cầu cấp bách muốn dùng tiền, nên hắn gọi điện thoại cho tôi.
Thấy không có kết quả, hắn liền trực tiếp đề xuất: “Tôi muốn ly hôn với cô!”
"Hừ... muốn chia tài sản của tôi sao?"
Bị tôi nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, Tô Chấn Nam tức giận mở miệng: "Vậy thì thế nào?”
"Nói hay lắm!" tôi không nhịn được vỗ tay tán thưởng hắn.
“Anh chỉ có thể goá vợ, chứ không thể ly hôn.”
Nói xong tôi cúp máy ngay.
Buổi tối, Tô Miên tìm tới cửa.
"Mẹ, con sai rồi, về sau con không bao giờ cãi nhau với chị gái nữa, con sẽ ở chung hòa thuận với chị ấy, làm chị em tốt nhất, mẹ tha thứ cho con được không?"
Giọng nói của nó mềm mại, gương mặt luôn tỏ vẻ đáng thương.
Trước kia chỉ cần nó làm nũng với tôi, mặc kệ điều kiện gì tôi đều sẽ đáp ứng không chút do dự.
Nhưng bây giờ……
Biết được nội tâm hiểm ác cùng những tính toán của nó, tôi không cách nào tiếp tục xem nó là con gái bảo bối như trước kia nữa.
Càng không thể tha thứ cho nó nếu nó làm tổn thương Tần Tuế.
“Tô Miên, mẹ tự thấy trước đây đối đãi với con không tệ, con tại sao phải lừa gạt mẹ, tại sao lại để mặc cho mẹ ruột của con tổn thương con gái của mẹ!"
Câu hỏi của tôi làm cho chân của Tô Miên mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
“Mẹ……. Mẹ quả nhiên đã biết hết.”
Nó sợ hãi run rẩy, nói không ra lời.
Còn có thể vì sao chứ?
Tất nhiên là vì tiền.
A!
Trong lúc hưởng thụ phúc lợi tôi mang đến, bọn họ ngay cả con gái ruột của tôi cũng không buông tha!
"Nếu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đem cô ném ra ngoài!"
Bỏ lại những lời này, tôi nhấc chân đi vào biệt thự.
Lúc đi vào phòng khách, tôi quay đầu nhìn Tô Miên một cái.
Nó gần như vừa lăn vừa bò chạy trốn.
19.
Tôi đoán Tô Miên sẽ không từ bỏ ý định, sẽ liên lạc với Tô Trạch Vũ.
Nhưng tôi không định nhúng tay vào.
Nó đã trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Buổi tối, Tô Trạch Vũ đi ra khỏi phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên thằng bé tự nhốt mình trong nhà, nhưng tôi lại không cảm thấy vui vẻ.
Là bởi vì Tô Miên sao?
Nội tâm đang trầm trọng, tôi thấy nó đi tới cửa phòng Tần Tuế, gõ cửa phòng Tần Tuế.
Thấy Tần Tuế mở cửa phòng cho nó đi vào, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tần Tuế rất thông suốt, có lẽ cùng con bé tâm sự, Tô Trạch Vũ có thể nhìn thấu một ít chuyện lúc trước không thể hiểu được.
Ngày hôm sau khi tôi xuống lầu, cửa phòng Tô Trạch Vũ mở rộng, bên trong trống rỗng.
Tôi đã nghe tiếng chuông điện thoại của nó reo nhiều lần tối qua.
Đó là tiếng chuông điện thoại nó cài riêng cho Tô Miên.
Nó vẫn đi tìm Tô Miên sao?
Có chút trong dự liệu, lại khó nén thất vọng.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực.
Tần Tuế vào lúc này đi ra.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, con bé mở miệng nói:
“Anh ấy không có đi tìm Tô Miên, mà là đi bày sạp bán hàng. Anh ấy nói, cho dù như thế nào anh ấy đều muốn dựa vào hai tay của mình, dốc sức làm nên sự nghiệp. "
Nghe vậy, tôi có chút giật mình.
Trên bàn ăn sáng, Tần Tuế nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cho đến khi cơm nước xong xuôi, dưới sự hỏi thăm của tôi, con bé mới thử mở miệng.
"Nếu như con tâm ngoan thủ lạt*, người có khi nào............... chán ghét con hay không."
*Thủ đoạn ác đ ộc.
“Không. "Tôi trả lời không chút do dự," Muốn làm cái gì thì con cứ làm đi, mẹ vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của con."
Nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, con bé cảm thấy bình tĩnh, khóe môi không khống chế được giương lên.
Nụ cười phát ra từ nội tâm khiến khuôn mặt con bé càng thêm tươi đẹp.
20.
Tôi có thể đoán được Tần Tuế nói tâm ngoan thủ lạt là chỉ phương diện nào, không hề nghi ngờ, là phương diện báo thù.
Nếu là tôi xử lý chuyện này, tôi sẽ trực tiếp vạch trần hành động của Tô Chấn Nam và Giang Tuyết Ngôn, để cho bọn họ ngồi xổm trong cục cảnh sát.
Nhưng chỉ đơn giản như vậy không thể sánh với việc con gái tôi bị tra tấn, bị ép đến mức tuyệt vọng, thậm chí trong giấc mơ kia còn bị ép tới t ử v ong, không giúp con bé đủ hả giận được.
Hành động kế tiếp của Tần Tuế, cũng xác minh suy đoán của tôi.
Tô Chấn Nam và Giang Tuyết Ngôn vẫn chưa bị cảnh sát điều tra ra.
Họ bán tiệm bánh ngọt, trả phí bịt miệng.
Mà người đứng sau cửa hàng đồ ngọt mua với giá cao, là Tần Tuế.
Tô Chấn Nam và Giang Tuyết Ngôn đã quen cẩm y ngọc thực* rất nhanh liền bất an với tình trạng như bây giờ, bọn họ vô cùng thiếu tiền nhưng lại không chiếm được tiền.
* Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.
Tần Tuế dùng tiền thuê một tên “nhà giàu” tên Trịnh Cường, để hắn đi tiếp cận Giang Tuyết Ngôn.
Thấy Tô Chấn Nam thật sự không còn giá trị lợi dụng, Giang Tuyết Ngôn quyết đoán nhào vào vòng tay Trịnh Cường.
Vì không muốn Tô Chấn Nam làm chuyện cản trở, cô ta còn giật dây Trịnh Cường, để Trịnh Cường giáo huấn Tô Chấn Nam.
Vì thế vào một đêm tối gió lớn, Tô Chấn Nam bị một đống người vây quanh trong hẻm nhỏ hẻo lánh, đánh gãy hai chân.
Giang Tuyết Ngôn cho rằng Trịnh Cường dưới tay có vô số đàn em.
Không biết rằng, động thủ với Tô Chấn Nam đều là bạn tù của Trịnh Cường.
Mà bản thân Trịnh Cường, đã có tiền án cướp tiền cướp sắc, tội ác của những người đó còn nhiều hơn hắn.
Vì thế cô ta tự cho chỉ cần bán thân là có thể đổi được tiền tài, ăn mặc tinh xảo tiến vào phòng Trịnh Cường nhưng phòng Trịnh Cường không chỉ có hắn, còn có mười mấy bạn tù của hắn.
Cuối cùng, Giang Tuyết Ngôn không thể lành lặn đi ra.
Khi tin này truyền đến, tôi không khỏi kinh ngạc.
Tần Tuế so với tôi nghĩ còn ác đ ộc hơn, nhưng tôi không nghĩ đó là khuyết điểm.
Chỉ là con bé vẫn còn trẻ, rất nhiều chuyện sẽ để lại nhược điểm.
Nếu sau này cảnh sát bắt đầu điều tra, tuy rằng Tần Tuế không phạm pháp, sợ là cũng ít nhiều sẽ dính phải một chút phiền toái.
Tôi an bài người dọn dẹp sạch sẽ giúp con bé.
Buổi tối lúc trở về, những phiền muộn lo lắng của con bé vơi đi không ít.
Trên mặt còn mang theo một chút vui sướng.
21.
Tô Miên là một trong những chủ mưu làm hại Tần Tuế bi thảm cả đời, trong giấc mộng kia ngay cả khi Tần Tuế đã lâm vào đường cùng, Tô Miên cũng muốn nói cho con bé biết chân tướng, khiến con bé chet không nhắm mắt.
Tần Tuế trả thù Tô Chấn Nam và Giang Tuyết Ngôn rất quyết đoán.
Nhưng con bé vẫn không động đến Tô Miên.
Tôi biết, con bé là đang nghĩ cho tôi.
Than ôi! Con bé luôn lạnh mặt, nhưng trên thực tế trọng tình hơn bất cứ ai.
Nhưng thật ra, cho dù Tần Tuế có thật sự làm gì Tô Miên, tôi cũng sẽ không trách con bé.
Tô Miên sau đó lại cố gắng tiếp cận tôi, nhưng không thể tiếp cận tôi nửa bước liền bị vệ sĩ cản lại.
Sau đó, nó luôn xuất hiện cách tôi và Tần Tuế không xa.
Nhìn tôi và Tần Tuế cùng nhau ăn cơm, cùng nhau mua quần áo, cùng nhau du ngoạn.
Hận ý trong mắt càng ngày càng lớn.
Thật sự là buồn cười!
Nó làm chuyện xấu, chúng tôi không trừng phạt nó, nhưng nó lại ghét chúng tôi.
Sau đó vào một ngày, nó lại biến mất.
Ngày thứ hai sau khi Tô Miên biến mất, đêm khuya, Tần Tuế gõ cửa phòng tôi.
"Làm sao vậy Tuế Tuế, con gặp ác mộng à?"
Tần Tuế gặp ác mộng, vẫn là tôi hai ngày trước nửa đêm đi ngang qua phòng của con bé, bị động tĩnh bên trong làm kinh động nên mới phát hiện.
Mỗi đêm sau này, tôi đều sẽ đặc biệt chú ý đến động tĩnh ở phòng con bé, nếu con bé gặp ác mộng tôi liền tiến vào trấn an.
“Không phải. "Tần Tuế lắc đầu, đưa di động cho tôi.
Trên điện thoại di động đầu tiên là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của Trịnh Cường với người khác.
“Con gái của người phụ nữ chúng ta xử lý mấy ngày trước lại chủ động tìm tới cửa, cô ta nói nguyện ý trả giá bằng thân thể, chỉ vì muốn chúng ta lấy mạng một người phụ nữ tên là Tần Tuế.”
“Tần Tuế chính là thiên kim thật nhà hào môn, là người chúng ta không thể trêu chọc nổi sao?Tô Miên thật đúng là khôi hài, cô ta cùng mẹ cô ta thật ngu xuẩn như nhau, thật cho rằng chúng ta sẽ đồng ý sao.”
Trong lòng tôi dâng lên sóng lớn ngập trời.
Tô Miên muốn mạng Tần Tuế!
Nhưng Tần Tuế sao lại có tội???
Con bé chẳng qua chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình!
Tôi tức giận đến ngực phập phồng, Tần Tuế vội vàng vỗ lưng cho tôi.
"Hiện tại để cho người đi ngăn cản Tô Miên còn kịp."
Con bé hiển nhiên là hiểu lầm ý của tôi, cho rằng tâm tình tôi dao động lớn như vậy là bởi vì Tô Miên tự tìm đường chết.
Nhưng tôi là đang nghĩ về Tần Tuế.
Thấy con bé chuẩn bị đi an bài mọi việc, tôi liền giữ chặt con bé lại.
Tôi biết kết cục tiếp theo của Tô Miên.
Tiến vào căn phòng kia, căn bản không thể sống sót đi ra.
Nhưng nếu tôi đi cứu Tô Miên, chính là đang hại Tần Tuế.
Nhắm mắt lại khi mở ra, trong mắt tôi một mảnh kiên định.
"Kệ nó đi! Nó cùng mẹ đã sớm không có quan hệ.”
Bình luận facebook